Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chử Linh Hương mới nhìn thoáng qua đã lập tức thu ánh mắt về, trong lòng thầm giật mình nói quan hệ của vị Cơ sư huynh này với Giang sư tỷ sợ là còn thân hơn trong tưởng tượng của nàng ấy nữa.
Đan Lân vốn học theo dáng vẻ của Cơ Trường Linh, cao ngạo lạnh lùng ngồi ở một bên làm tiểu tiên đồng.
Nhưng mà đối thoại của hai người không ngừng thổi vào trong tai:
“Tiên nhân, ngài xem cái hồ lớn kia, nhìn từ bầu trời có giống như là một con gà trống không?”
“Gà trống? Không giống! Ta cảm thấy như là một con phượng hoàng.”
“Phượng hoàng à...” Dư Ích chớp chớp mắt, chần chờ nói: “Nhưng mà con chưa từng được thấy phượng hoàng.”
Giang Ngư vừa muốn nói gì, nhận thấy được trong tay áo có động tĩnh. Mèo đen vẫn luôn ngủ chậm rì rì bò ra, nhấc chân muốn nhảy đến bên mép phi thuyền.
Giang Ngư nhìn mà hãi hùng khiếp vía, một tay kéo nó về: “Làm gì đấy? Cẩn thận ngã.”
Chử Linh Hương nói: “Sư tỷ, có kết giới, không rơi xuống đâu.”
Hạc trắng không biết theo lại đây từ lúc nào, thò đầu xuống xem chỗ lúc trước bọn họ nói. Cô bé nhìn vài lần, nghiêm trang nói: “Không giống tí gì, phượng hoàng mới không xấu như vậy.”
Tiểu Hắc nghe vậy vội vàng gật đầu, tuy rằng hạc trắng này hơi đáng ghét nhưng ít nhất thẩm mỹ rất khá.
Vì thế, từ hai người ghé vào bên cạnh phi thuyền ngắm phong cảnh biến thành hai người và một con hạc cùng một con mèo.
Dư Canh vốn rất căng thẳng, tay chân cũng không biết để đâu. Lúc này nghe bọn họ ríu rít, cũng vô thức nghe đến nhập thần, một canh giờ trôi qua rất nhanh.
Mãi đến khi lời Dư Ích cắt ngang ông ấy xuất thần: “Chúng ta tới quận Phượng Dương rồi!”
Chử Linh Hương đứng lên, để hai người Dư Canh chỉ đường. Không bao lâu, phi thuyền đã đến huyện Trường Lưu.
Hiển nhiên quê nhà quen thuộc càng ngày càng gần, hai thúc cháu đều cực kỳ kích động. Dư Ích càng chỉ vào một hướng nói: “Trên đường kia, tòa nhà thứ hai ở hướng nam, chính là nhà của con.”
Hắn vừa dứt lời, đã thấy cánh tay bị người ta kéo một cái. Lúc lấy lại tinh thần, người đã đến trước cửa lớn quen thuộc, dưới chân là đất liền kiên định vững vàng.
Dư Ích mờ mịt nhìn thoáng qua bầu trời, Chử Linh Hương cười nói: “Phi thuyền đã bị ta thu lại rồi. Còn không đi gọi cửa?”
Dư Canh phục hồi tinh thần, vội vàng đi gõ cửa.
Rất nhanh, cửa lớn đóng chặt được mở ra, một ông lão ăn mặc như quản gia nhô đầu ra, nhìn thấy ông thì kinh ngạc nói: “Tam lão gia, không phải ngài đi thành Tín Nguyên à?”
“Phùng gia gia, chúng ta đã về rồi!” Dư Ích nhô đầu ra từ phía sau Dư Canh: “Mau mở cửa, đón khách quý!”
Phùng quản gia không hiểu ra sao, nhưng vẫn nghe lệnh bảo gã sai vặt lại đây mở cửa ra. Vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy đoàn người phong tư không tầm thường ở phía sau.
Ông ấy ngẩn ngơ, cuối cùng phản ứng lại đây: “Tam lão gia, mấy vị này, có phải là...”
Trong giọng Dư Canh mang theo kích động: “Đúng là Giang tiên nhân và đồng môn của ngài ấy!”
Trong lòng Phùng quản gia giật nảy mình, run rẩy muốn bái tiên nhân, lại bị một cơn gió cứng rắn giữ lại.
Giang Ngư trực tiếp để Dư Canh dẫn đường: “Ngươi nói một tiếng với người trong nhà, đừng làm mấy nghi thức xã giao này. Đi thôi, đi xem cháu trai lớn nhà ngươi.”
Dư Canh lên tiếng, mang mấy người vào phủ. Phùng quản gia vội vàng gọi người đi thông báo cho các chủ nhân trong phủ.
Chờ đến khi mấy người Giang Ngư đi đến phòng Dư Túc, những người khác ở Dư gia đều đã biết: Tam lão gia thật sự mời được tiên nhân tới rồi! Hiện tại tiên nhân đã ở phòng đại thiếu gia!
Mấy người đương nhiên không chỉ xem Dư Túc. Từ lúc bắt đầu bước vào cửa, Giang Ngư đã đánh giá tòa nhà này của Dư gia này. Nhưng nàng đi một đường này, chỉ có thể nhìn ra tòa nhà này thật sự xây dựng rất lịch sự, rộng rãi sáng ngời, thật sự không thấy cái gì không thích hợp cả.
Nàng chỉ đành nhìn về phía Cơ Trường Linh và Chử Linh Hương: “Cơ sư huynh, Linh Hương, hai người có nhìn ra chỗ nào không đúng không?”
Chử Linh Hương khẽ lắc đầu: “Dinh thự Dư gia không có bất kỳ tàn lưu hơi thở pháp thuật nào.”
Cơ Trường Linh cũng lắc đầu.
Dư Canh nghe bọn họ nói vậy, trong lòng bất an.
Vừa lúc đến phòng Dư Túc, Dư Canh vừa dẫn bọn họ vào vừa nói: “Lúc con rời nhà đi, Túc Nhi đã hôn mê bất tỉnh, cũng không biết hiện tại nó…”
Ông dừng lại, nhìn cháu trai gầy ốm trên giường, khiếp sợ nói: “Mới… mới nửa tháng, sao đại lang lại gầy ốm đến thế này?”
Trong phòng có gã sai vặt chăm sóc Dư Túc, thấy người tới đã lui sang một bên. Người đứng bên trái nghe Dư Canh hỏi chuyện thì trả lời: “Đại thiếu gia hôn mê, vẫn luôn không ăn uống gì. Lúc nào may mắn, có thể mạnh mẽ cậy miệng ra đút chút canh sâm, phần lớn thời gian đều là ngậm chặt miệng đến nước cũng không nuốt.”
Từ lúc đi vào phòng này, Giang Ngư đã cảm thấy khó chịu.
Không khí như bị chất lỏng gì đó dính nhớp ngăn chặn, thở không nổi, lại giống như có một đôi mắt tà ác, giấu ở góc nào đó trong phòng, không có ý tốt nhìn nàng chằm chằm.
Nàng cau mày, nhìn về phía chàng trai trẻ tuổi nằm ở trên giường, tái nhợt, gầy ốm, mơ hồ có thể nhìn ra tướng mạo rất khá.
Càng tới gần hắn, loại cảm giác khó chịu này lại càng rõ ràng.
Trên vai nàng bỗng nhiên trầm xuống.
Giang Ngư quay đầu lại, tay Cơ Trường Linh đang đặt trên vai nàng, nhìn nàng dò hỏi.
Giang Ngư ngẫm nghĩ rồi truyền âm: “Sư huynh, huynh vào trong phòng này, có cảm thấy cực kỳ khó chịu không?”
Cơ Trường Linh lắc đầu, hỏi nàng làm sao vậy.
Giang Ngư nói cảm nhận của mình cho chàng nghe, còn có suy đoán riêng của mình: “Ta cảm thấy cảm giác khó chịu này như là đến từ Dư Túc.”
Nàng vừa nói lại vừa bước về phía trước một bước.
Người nằm ở trên giường gần một tháng không tỉnh, bỗng nhiên mở to mắt, khom lưng từ trên giường nhảy dựng lên, hai mắt che kín tơ máu nhìn chằm chằm Giang Ngư.
Mọi người giật nảy mình, Cơ Trường Linh lập tức kéo Giang Ngư ra phía sau trước tiếp đó giơ tay đánh ra một tầng kết giới, bảo vệ mọi người.
Nhưng Dư Túc chỉ nhìn như vậy một cái, toàn bộ thân thể lại như hao hết tất cả sức sống, đột nhiên trở nên trắng bệch, mềm như bông mà ngã xuống.
Bóng trắng chợt lóe, Cơ Trường Linh một tay đỡ lấy người ngã xuống, lập tức lấy ra một viên đan dược, đưa vào trong miệng hắn. Sắc mặt trắng bệch của Dư Túc tốt lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Tất cả mọi người chú ý Dư Túc trên giường, Giang Ngư lại hoang mang nhìn về phía bên cửa sổ. Tuy rằng nàng không thấy gì cả, nhưng nàng vẫn cảm thấy ở nơi đó có thứ gì đó.
Chính là thứ đồ vừa rồi vẫn luôn nhìn trộm nàng.
“Giang sư muội.” Cơ Trường Linh buông Dư Túc xuống, đi đến bên cạnh nàng: “Muội phát hiện cái gì?”
Giang Ngư nhỏ giọng nói: “Sư huynh, huynh có nhận thấy trong căn phòng này có thứ gì khác không?”
Lời này làm Dư Canh đứng ở một bên run run.
Chử Linh Hương kỳ quái nói: “Muội đã sớm dùng thần thức quét vài vòng, không có bất cứ thứ gì mà.”
Cơ Trường Linh im lặng không nói.
Vừa rồi lúc mới bước vào, chàng cũng mơ hồ có cảm giác nhìn trộm chợt lóe rồi biến mất. Nhưng cảm giác kia biến mất cực nhanh cứ như ảo giác của chàng.
Tu sĩ sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ảo giác. Vừa rồi, chàng đã dùng thần thức bao trùm toàn bộ Dư phủ, thậm chí toàn bộ quận Phượng Dương, nếu có thứ gì như thần niệm, tất nhiên sẽ bị chàng tìm ra.
Trừ khi, tu vi người nọ mạnh hơn chàng.
Nhưng nếu thật sự là tu sĩ ở cảnh giới kia thì vì sao lại cưới nữ tử người phàm làm thê tử, quấy mưa gió ở huyện Trường Lưu?
Ngẫm lại cũng không quá có khả năng.
Cơ Trường Linh hỏi Giang Ngư: “Muội phát hiện cái gì?”
Giang Ngư không phát hiện gì cả, nhưng nàng có một suy nghĩ.
Nàng nuốt nước bọt, nói với Cơ Trường Linh: “Sư huynh, huynh đứng ở bên ta, nếu có đột ngột xảy ra tình huống gì, huynh nhớ rõ kéo ta một phen.”
Nàng nghiêm túc nói: “Sư huynh, ta có thể tin tưởng huynh chứ?”
Nếu trực giác của nàng không sai thì tầm mắt làm nàng cảm thấy khó chịu kia, hiện tại vẫn ngừng ở bên cửa sổ.
Giang Ngư không biết nó có thể nghe được mình nói chuyện không, cũng không biết vì sao nó vẫn luôn không đi.
Nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của Giang Ngư, Cơ Trường Linh không trả lời, tay phải chàng nâng lên, một thanh trường kiếm xuất hiện ở trong tay chàng.
Đan Lân ở bên cạnh kinh ngạc nhìn chàng một cái.
“Sư muội yên tâm.”
Giang Ngư thật sự yên tâm. Từ ánh mắt đầu tiên nàng nhìn thấy Cơ Trường Linh đã cảm thấy chàng thoạt nhìn không giống những người khác, trên người chàng tự mang theo một loại khí chất đặc biệt.
Giang Ngư tổng kết loại khí chất đặc biệt này thành: Khí chất cao thủ.
Tóm lại, đặc biệt làm cá mặn có cảm giác an toàn.
Chử Linh Hương không biết bọn họ đang thầm thì gì, vừa lẩm bẩm sư tỷ bất công đã quên nàng ấy, động tác lại không hàm hồ chút nào đứng ở bên Giang Ngư.
Giang Ngư đi đến bên cửa sổ. Một bước, hai bước, mỗi một bước đến gần, cái loại cảm giác này lại càng rõ ràng, nàng càng thêm khẳng định trực giác của mình không sai.
Lúc còn ba bước nữa là đến cửa sổ, hạt giống màu xanh lục trong đan điền của nàng bỗng nhiên nhảy dựng lên.
Trong mắt người ở bên ngoài, mắt Giang Ngư bỗng nhiên từ màu đen biến thành màu xanh ngọc bích.
Giang Ngư lại không hay biết, giờ phút này tất cả lực chú ý của nàng đều đặt ở bên cửa sổ, nàng đã “nhìn” được.
Dừng ở bên cửa sổ là một đám sương mù không có hình dạng và màu sắc sắp tiêu tán. Lúc nàng đến gần đám sương mù kia, nó bỗng nhiên trở nên kinh hoảng, chạy về phía cửa sổ.
Giang Ngư duỗi tay theo bản năng, không bắt được, dưới tình thế cấp bách, nàng dùng linh lực vây nó lại.
Những người khác cũng chỉ thấy nàng bỗng nhiên dùng linh lực kết hình võng, ném vào không trung, còn chưa suy nghĩ cẩn thận đã kinh hãi phát hiện, võng linh lực kia thật sự bắt được thứ gì đó.
Nhưng không ai trong bọn họ nhìn thấy đó là thứ gì, chỉ có thể nhìn thấy võng linh lực màu xanh lục đang giãy giụa, bên trong như bắt lại một quái vật vô hình vô sắc.
Tình cảnh này làm trong lòng tất cả mọi người ở đây phát lạnh, bỗng nhiên nghe Giang Ngư hô: “Nó đang biến mất!”
Quả nhiên, giãy giụa trong võng linh lực càng ngày càng nhỏ, không bao lâu đã hoàn toàn không còn động tĩnh.
Giang Ngư thở ra một hơi, chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, cả người mềm như bông ngã về phía sau, được một cái ôm mang theo mùi hương lành lạnh đỡ lấy.
“Giang sư muội?”
Giang Ngư cảm kích cười với chàng, rút ra một tia linh lực cuối cùng lấy một cái sofa từ trong nhẫn trữ vật, nằm lên, thở phào một hơi: “Ta không có việc gì, ta chỉ hao hết linh lực.”
Linh lực này thật sự không liên quan đến việc bắt thứ đồ kia, chỉ thuần túy do đan điền hạt giống. Chỉ nhảy lên một cái như vậy đã trực tiếp rút cạn chín phần linh lực trong thân thể nàng.
Trước kia Giang Ngư còn có tâm tư nghiên cứu hạt đậu nhỏ này, hiện tại nàng cảm thấy vẫn nên từ từ thôi, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Chử Linh Hương ngồi xuống tự mình xem xét xác định Giang Ngư thật sự chỉ hao hết linh lực, mới yên lòng.
Nàng ấy hỏi ra vấn đề mọi người quan tâm: “Sư tỷ, vừa rồi rốt cuộc là có chuyện gì? Tỷ bắt được thứ gì thế?”
Thân thể tu sĩ rất tốt, mới qua mấy hơi thở, Giang Ngư đã khôi phục một chút sức lực.
Nàng nói ra những gì mình mới trải qua: “Từ khi bắt đầu bước chân vào phòng này, ta đã cảm thấy không thoải mái. Ngay từ đầu, loại không thoải mái này là từ trên người Dư Túc truyền đến, nhưng chờ sau khi ta tới gần hắn, chỗ làm ta khó chịu kia dường như chuyển động từ trên người hắn tới bên cửa sổ.”
Nàng lại lần nữa hỏi những người khác: “Các ngươi thật sự không nhận thấy được gì à?”
Đổi lại sự im lặng của những người khác.
Cơ Trường Linh trực tiếp hỏi: “Sư muội thấy được thứ vừa rồi à? Rốt cuộc nó là cái gì?”
Giang Ngư rối rắm nói: “Ta thấy được nhưng lại như không thấy được. Ta nhìn thấy là một đám sương mù không có màu sắc cũng không có hình dạng, nhạt đến lập tức phải biến mất.”