Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc này, Trương lão gia kia vẫn duy trì dáng vẻ cười to, trong tay cầm cái đùi gà đầy dầu mỡ, rất bất lịch sự.
Cơ Trường Linh tra xét thần hồn thân thể ông ta lại phát hiện chút dị thường vi diệu.
Chàng đang định tiến thêm một bước thăm dò kỹ thì Trương lão gia bị định tại chỗ, tuyệt đối không có khả năng tỉnh lại, bỗng nhiên cả người run lên, khôi phục tự do. Ánh mắt ông ta cảnh giác nhìn bọn họ chằm chằm: “Các ngươi là người nào?”
Cơ Trường Linh chú ý đến, tuy rằng ông ta nói “các ngươi”, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm lại chỉ có một mình Giang Ngư sư muội.
Điều này nói rõ, ở trong mắt ông ta, Giang sư muội mang cho ông ta áp lực hơn tất cả mọi người cộng lại.
Giang Ngư cũng đã nhận ra điểm này.
Nàng nheo mắt lại, đi về phía trước một bước, chất vấn: “Chúng ta cũng muốn hỏi rốt cuộc ngươi là thứ gì, nấp ở trong thân thể Trương lão gia muốn làm gì?”
Trương lão gia kia dường như rất khó chịu khi Giang Ngư tới gần. Ông ta đứng bật dậy, muốn rời đi, nhưng đảo mắt nghĩ đến cái gì, vẻ mặt kinh hoàng trở nên bình tĩnh.
Ông ta đảo tròn tròng mắt, thuận tay kéo khăn tay của nha hoàn bên cạnh lau miệng cho mình, cười tủm tỉm nói: “Ta là ai? Ta là Trương lão gia Trương phủ huyện Trường Lưu. Các ngươi...”
Ông ta lộ ra dáng vẻ suy tư: “Các ngươi không giống những người khác. Các ngươi chính là tiên nhân mà bọn họ nói?”
Ông ta hừ một tiếng: “Nếu ta nhớ không nhầm, tiên nhân các ngươi không thể tùy tiện quấy rầy cuộc sống của phàm nhân. Vậy hiện tại các ngươi đang làm gì? Xông vào trong phủ của ta, còn làm gì với bọn họ vậy?”
Ông ta chỉ vào người bất động bên cạnh mình, vỗ bàn một cái, cực có khí thế chủ nhà: “Ta nói cho các ngươi biết, nhanh để cho bọn họ khôi phục, sau đó rời khỏi phủ của ta!”
Nghiêm Phong chỉ vào ông ta: “Ngươi nói bậy, ngươi căn bản là không phải Trương lão gia! Ta đã hỏi thăm rõ ràng, Trương lão gia là người cần cù, ngày ngày sẽ đến cửa hàng nhà mình xem việc làm ăn, làm người cũng hiền lành. Sao có thể có dáng vẻ già mà không đứng đắn, sa vào hưởng lạc được?”
Trương lão gia cũng không biết nghĩ tới cái gì, có lẽ là ý thức được những người này không có cách nào làm gì mình, vẻ mặt dần dần trở nên kiêu ngạo.
Ông ta chống eo, cười to nói: “Ta đã lớn tuổi rồi, chẳng sống được mấy ngày, hưởng thụ thì đã sao? Ngươi nói ta không phải Trương lão gia, ngươi lấy ra chứng cứ đi? Ta đứng ở chỗ này, ta chính là lão gia Trương phủ!”
Dáng vẻ không sợ hãi này thật sự làm người ta tức giận, Nghiêm Phong bị ông ta làm cho tức đến cả mặt đỏ bừng, chỉ vào ông ta, lại không biết nói gì.
Trương lão gia thấy dáng vẻ này của hắn thì càng thêm đắc ý: “Ta nói cho các ngươi biết nếu không rời đi, ta sẽ đi báo quan! Đi huyện nha báo quan, còn đến quận Phượng Dương kiện các ngươi!”
Giang Ngư không thể nhìn cái dáng vẻ tiểu nhân đắc chí này, giơ tay ném một cái cấm ngôn chú cho ông ta.
Thần thức của nàng bao trùm toàn bộ Trương phủ, tìm được rồi một lão phu nhân ăn mặc trang trọng, bên người bà có một nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang đứng ở trong một viện vắng vẻ, xem dáng vẻ nam tử trung niên cực kỳ giống Trương lão gia này, sắc mặt hai người đều nặng nề.
Giang Ngư dùng pháp thuật đưa hai người tới trước mặt.
Trịnh phu nhân đang nói chuyện với nhi tử Trương Ngọc Thành, bất ngờ xuất hiện ở một địa phương khác. Bà đang muốn thét chói tai, lại phát hiện mình không phát ra âm thanh được.
“Đừng hoảng hốt, chúng ta không phải người xấu. Chúng ta là tu sĩ Thái Thanh Tiên Tông, muốn hỏi ngươi mấy vấn đề. Nếu ngươi có thể giữ bình tĩnh trả lời vấn đề của ta thì mời chớp mắt một cái.”
Trịnh thị nhìn mấy vị nam nữ trẻ khí chất xuất trần trước mắt này, vội vàng chớp mắt.
Ngay sau đó, bà phát hiện mình khôi phục năng lực ngôn ngữ.
Bà vội vàng hỏi: “Mấy vị thật sự là tiên nhân? Các vị đến trợ giúp chúng ta à?”
Trong lời này chứa khá nhiều tin tức, Giang Ngư hỏi nàng: “Ngươi là ai? Ngươi muốn trợ giúp gì?”
Trịnh thị đã chú ý tới hiện tượng kỳ dị xung quanh, nhưng bà không hỏi gì cả mà chỉ chỉ vào Trương lão gia cách đó không xa rồi nói: “Ta là vợ cả Trịnh thị, nguyên phối của Trương Trị - lão gia Trương phủ huyện Trường Lưu. Cầu xin tiên nhân, giúp ta đuổi quái vật chiếm cứ thân mình lão gia nhà ta ra!”
Nam tử trung niên đứng bên bà cũng liên tục gật đầu: “Ta là nhi tử của Trương Trị, Trương Ngọc Thành.”
Sắc mặt Trương lão gia âm u nhìn bọn họ chằm chằm: “Các ngươi đang nói linh tinh gì thế? Trịnh thị, ngươi ba hoa chích choè, ngày mai lão gia lập tức bỏ ngươi!”
“Còn ngươi nữa!” Ông ta chỉ vào Trương Ngọc Thành mắng: “Thứ bất hiếu! Ta muốn đuổi ngươi và bà điên này đi luôn một thể!”
“Ta thấy người điên là ngươi đấy!” Sắc mặt Trương Ngọc Thành tiều tụy, hiển nhiên mấy ngày này thật sự không thư thái: “Ngươi là yêu ma quỷ quái chỗ nào tới, giả dạng làm dáng vẻ của cha ta?”
Hắn nhìn Giang Ngư, khẩn cầu: “Tiên nhân, cầu xin ngài cứu cha ta, cứu Trương gia chúng ta!”
Giang Ngư trầm ngâm một lát, hỏi: “Ngươi có chứng cứ gì, có thể chứng minh ông ta không phải cha ngươi?”
Trương Ngọc Thành cắn răng, nói: “Tính tình, lời nói, việc làm của ông ta hoàn toàn thay đổi thành một người khác với trước đây.”
Trương lão gia trợn trắng mắt: “Chẳng qua gần đây lão gia đã nghĩ thông rồi, quyết định để cuộc sống của mình tốt hơn.”
Trương Ngọc Thành há mồm muốn mắng lại bị Trịnh thị giữ chặt.
Trịnh thị nhìn về phía Trương lão gia: “Nếu ngươi nói là lão gia, ta đây hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi có bằng lòng trả lời không?”
Trương lão gia không sợ chút nào: “Ngươi hỏi đi.”
Trịnh thị hỏi: “Đêm đó chúng ta đại hôn, ta không cẩn thận làm vỡ một ly rượu. Lúc ấy lão gia nói với ta câu gì, lão gia còn nhớ rõ không?”
Trương lão gia hừ lạnh: “Ngươi gạt ta, ngươi căn bản không có làm vỡ ly rượu nào cả.”
Trịnh thị chưa từ bỏ ý định, hỏi lại: “Có một lần, lão gia đi cùng ta về nhà ngoại thăm người thân, trên đường gặp được sơn phỉ. Lúc ấy lão gia vì bảo vệ mẹ con chúng ta, tự nguyện làm con tin, lão gia còn nhớ rõ không?”
“Tất nhiên nhớ rõ.” Trương lão gia nói: “Ta để ngươi mang theo Ngọc Thành trở về, lấy bạc tới chuộc ta.”
“Này...” Ánh mắt Trịnh thị mang theo sự nghi hoặc và không thể tin nổi: “Ngươi chẳng lẽ thật sự là lão gia?”
Trương lão gia đắc ý nói: “Nói rồi mà ta ngủ một giấc bỗng nghĩ thông rồi. Lão gia chỉ dùng mấy đồng tiền chơi vui vẻ. Sao một đám các ngươi cứ làm như trời sập thế?”
“Mẹ đừng nghe ông ta nói linh tinh!” Trương Ngọc Thành đỡ Trịnh phu nhân, trừng ông ta: “Tháng trước, cha còn nói với con bảo con làm buôn bán phải cần cù, phải phúc hậu, chớ có làm hỏng cơ nghiệp trăm năm tổ tiên truyền xuống. Cha coi gia nghiệp quan trọng hơn tất cả mọi thứ, sao có thể dùng bạc kiếm được đi mua gánh hát gì đó!”
“Thứ mất dạy!” Trương lão gia đối mặt với nhi tử, cực có khí thế chủ gia đình: “Người tới! Người đâu? Đánh đuổi cái đồ bất hiếu này ra ngoài cho ta!”
Đáng tiếc, nơi này đã bị Cơ Trường Linh phong tỏa, người bên ngoài căn bản không nghe thấy đối thoại ở nơi này.
Trương lão gia hô hai tiếng xong lại chỉ vào mấy người Giang Ngư: “Các ngươi dám tùy ý nhúng tay vào chuyện nhà của phàm nhân. Chờ việc này rõ ràng, ta nhất định phải đi quận Phượng Dương, đến chỗ Thái thú tố cáo các ngươi!”
Nghe ông ta nói như vậy, Nghiêm Phong quả nhiên lộ ra vẻ chần chờ.
Thái Thanh đúng là có môn quy, môn hạ đệ tử không thể ỷ vào tu sĩ mà có thể khinh nhục phàm nhân. Nếu Trương lão gia là thật, hành vi hôm nay của bọn họ sẽ bị phạt.
Thấy sắc mặt Nghiêm Phong, Trương lão gia càng thêm đắc ý dào dạt: “Ta khuyên các ngươi nhanh chóng rời đi, lại khôi phục người trong viện của ta như cũ, xin lỗi ta. Lão gia tốt bụng, không so đo với các ngươi.”
Trịnh thị và Trương Ngọc Thành thấy ông ta nói bậy nói bạ với tiên nhân, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, bị dọa đến suýt nữa không đứng vững được.
Sắc mặt Cơ Trường Linh lạnh lùng, giơ tay, một tia sáng dừng ở giữa mày Trương lão gia.
“Ngươi làm gì…”
Trước mắt Trương lão gia tối sầm, cảm thấy mình bị một lực lượng đẩy ra. Lúc lần nữa mở mắt, phát hiện mình nhẹ nhàng “đứng” ở giữa không trung, mà cách đó không xa, có một người giống mình như đúc đứng đó.
“Tại sao lại như vậy?” Chử Linh Hương kinh hãi nói.
Hóa ra vừa rồi Cơ Trường Linh trực tiếp dùng thủ đoạn, kéo thần hồn Trương lão gia từ bên trong ảo cảnh ra. Nhưng thần hồn nhìn trái nhìn phải trước mắt này, dáng vẻ thần thái đúng là bản thân Trương lão gia!
Trịnh thị và Trương Ngọc Thành cũng là hai mặt nhìn nhau, đôi mắt cực kỳ bất an.
Thần hồn phàm nhân không thể rời thân thể quá lâu, Cơ Trường Linh nhìn về phía Giang Ngư, thấy nàng khẽ gật đầu, lại nhét thần hồn này trở lại thân thể Trương lão gia.
Chàng nói với mẹ con Trịnh thị: “Từ thần hồn tới xem ông ta đúng là lão gia nhà ngươi.”
Trịnh thị dường như không thể tiếp nhận sự thật này, trợn trắng mắt, cả người liền ngã xuống.
Trương Ngọc Thành đỡ lấy mẫu thân, cũng bị đả kích không nhỏ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Sao có thể chứ? Sao có thể chứ?”
Trương lão gia tỉnh lại, ánh mắt cảnh giác nhìn Cơ Trường Linh. Có lẽ thần hồn bị lôi ra làm ông ta không dễ chịu nên khí thế giảm đi rất nhiều, một đôi mắt không an phận nhìn khắp nơi.
Trương Ngọc Thành thấy dáng vẻ này của ông ta thì tức tối, cẩn thận đỡ mẫu thân ngồi ở trên ghế, mới hành lễ với mấy người Cơ Trường Linh: “Tiên nhân, nếu phụ thân ta thật sự là thật, chẳng lẽ là trúng tà, bị người ta điều khiển à?”
Cơ Trường Linh khẽ lắc đầu: “Không có.” Nếu có tà thuật thì sẽ bị chàng nhìn ra từ ánh mắt đầu tiên rồi.
Trương Ngọc Thành nghe được lời này, cả người trở nên nản lòng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Trương lão gia thấy bọn họ không làm gì được mình, cười lạnh nói: “Cho nên, hiện tại đã điều tra rõ thân phận, đám tu sĩ các ngươi có thể cút khỏi nhà ta chưa?”
Dáng vẻ kia nhìn mà ngứa răng.
Giang Ngư cũng cảm thấy ngứa tay, trong lòng nàng vừa động, chịu đựng hơi thở khó chịu từ trên người đối phương, đi qua chỗ Trương lão gia.
Quả nhiên, người vừa rồi còn kiêu ngạo vô cùng, nhìn thấy Giang Ngư tới gần, sắc mặt đại biến. Cho dù sau đó ông ta đã cố gắng kiềm chế nhưng cũng có thể nhìn ra tâm tư của ông ta không muốn tới gần Giang Ngư.
Giang Ngư vốn rất không thoải mái, lúc này thấy đối phương càng không thoải mái hơn mình, lập tức cảm thấy bớt cả khó chịu.
Nàng cố ý đến gần Trương lão gia, sắc mặt thấy đối phương thay đổi liên xoành xoạch, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh ông ta.
“Trương lão gia.” Nàng vỗ vỗ bàn: “Xem ra chúng ta hiểu lầm. Nếu đã hiểu lầm, ngươi không ngại ngồi xuống, chúng ta tâm sự.”
Trương lão gia nhanh chóng nói: “Ta không có gì để nói với các ngươi, các ngươi nhanh rời khỏi nhà ta là được!”
“Thế không được.” Giang Ngư nghiêm trang: “Chúng ta là tu sĩ nói lý, không phải ngươi bảo chúng ta xin lỗi ngươi à? Ta còn chưa xin lỗi đấy.”
Trương lão gia nhăn mặt: “Không cần! Không cần! Đi nhanh đi. Các ngươi đi nhanh đi!”
“Như vậy quá không thành ý.” Giang Ngư cười tủm tỉm nói: “Nhỡ đâu ngươi muốn đi quận Phượng Dương tố cáo chúng ta thì làm sao bây giờ?”
Giờ phút này Trương lão gia chỉ muốn để nàng đi nhanh, nói bừa: “Không tố cáo! Không tố cáo.”
Bất ngờ vừa quay đầu lại, thấy hai mắt Giang Ngư biến thành màu xanh ngọc bích như phỉ thúy.
Ông ta như nhìn thấy thứ gì cực kỳ đáng sợ, kêu lên sợ hãi một tiếng lùi về phía sau lại bị Giang Ngư định tại chỗ.
Lúc này, Giang Ngư không thấy nhìn sương mù vô hình vô sắc. Chúng nó đã dung hợp chặt chẽ với thần hồn của Trương lão gia, giấu ở ngay trong thân thể này.