Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cơ Trường Linh không nghĩ tới sẽ nghe được một câu như vậy, thất thần một lát, lại nghĩ đây đúng là lời mà sư muội có thể nói ra.
Nàng luôn thẳng thắn như vậy, cổ quái linh tinh.
Tình hình đại bỉ tiên môn kịch liệt hơn trong tưởng tượng của Giang Ngư nhiều.
Các đệ tử đi vào chiến trường cổ, gần như tương đương với thế giới nhỏ, tình huống mỗi đệ tử gặp được đều không giống nhau.
Nàng nhìn thấy có người mới đi vào không lâu đã xông nhầm vào lãnh địa của một âm linh. Không đến mười lăm phút, đã bị thương nặng, không thể không bóp nát ngọc phù đưa tin để truyền tống ra, bị loại đầu tiên.
Giang Ngư nhìn đến lúc hắn ta ra ngoài cả người toàn máu, rất nhanh đã bị Dược tu được sắp xếp sẵn đưa đi.
Người như vậy ngày ngày đều có, Giang Ngư không khỏi cảm thấy lo lắng cho Chử Linh Hương.
Cũng may Linh Hương đã thuận lợi tụ tập với mấy đệ tử, năng lực tự bảo vệ mình được tăng mạnh.
Giang Ngư còn phát hiện Nhan Xán, bên người nàng ấy vờn quanh mấy linh thú khôi phục nguyên hình.
Giang Ngư kể chuyện từng người bạn của mình cho Cơ Trường Linh nghe.
Mấy người này, Cơ Trường Linh đều biết, nhưng chàng vẫn rất nghiêm túc nghe Giang Ngư giới thiệu bạn bè của mình.
“Chờ các nàng kết thúc tỷ thí, muội sẽ chính thức giới thiệu huynh với các nàng.”
Giang Ngư bổ sung một câu: “Lấy thân phận đạo lữ tương lai.”
Cơ Trường Linh cũng nói: “Chờ lần này về Thái Thanh, huynh và muội cùng về Kiếm Phong một chuyến.”
Sư tôn chàng là Du Kiếm Chân Quân của Kiếm Phong, là một vị tôn giả Kiếm tu Hợp Đạo Kỳ.
“Ồ?” Giang Ngư ở chỗ trung tâm linh quang kính, nhìn thấy được một hình bóng quen thuộc.
Là Hàm Nhu.
Trong hình ảnh, tiểu cô nương vóc người nhỏ yếu xâm nhập vào trong một hồ nước lạnh, đối mặt với một con rắn khổng lồ màu bạc gần như sắp hoá Giao.
Giang Ngư không nhịn được nắm chặt tay. Tuy rằng Hàm Nhu đã làm việc khiến nàng không vui, nhưng dù sao thì Hàm Nhu cũng chỉ là một tiểu cô nương, con rắn khổng lồ kia chỉ cần cái đầu rắn đã to gần bằng cả người Hàm Nhu.
Cho dù thế nào, Giang Ngư đều không hy vọng nàng ấy xảy ra chuyện.
Nhận thấy được nàng căng thẳng, Cơ Trường Linh hỏi: “Muội biết nàng ta?”
Giang Ngư gật đầu: “Từng gặp mặt một lần.”
Cơ Trường Linh nắm lấy tay nàng: “Yên tâm! Nàng ta là đệ tử Thái Hư Tiên Tông, chớ có trông mặt mà bắt hình dong. Huống chi, nếu thực sự có nguy hiểm, nàng ta cũng có thể bóp nát ngọc phù đưa tin chạy ra.”
Giang Ngư hoàn hồn: “Vâng.”
Bọn họ nói chuyện cũng không tránh người ngoài, cách đó không xa Phù Lệ nghe được, ánh mắt nhìn về phía Giang Ngư ôn hòa hơn chút.
Hắn ta nhướng mày, hừ lạnh một tiếng: “Ngư Trưởng lão không cần lo lắng. Tuy rằng xá muội nhỏ nhưng cũng không phải loại yêu thú ngu dốt bực này có thể khinh nhục.”
Giang Ngư sửng sốt: “Nàng là muội muội ngươi?”
Phù Lệ khẽ nâng cằm: “Đúng vậy.”
“Ồ.” Giang Ngư không hé răng nữa, trái tim cũng buông lỏng.
Anh trai người ta đã không lo lắng thì nàng lo lắng cái gì.
Quả nhiên, chỉ thấy bên trong hình ảnh, Hàm Nhu lấy ra một pháp khí có dáng vẻ tiêu ngọc, đặt giữa môi. Linh lực màu lam nhạt theo tiếng tiêu đẩy ra, động tác rắn bạc vốn khát máu dần dần trở nên chậm chạp, qua một chén trà nhỏ thế mà đã khép mắt ngủ.
Cơ Trường Linh nói: “Bên trong huyết mạch giao nhân sinh ra đã có sẵn thiên phú mê hoặc. Nàng ta còn trẻ, có thể tới cảnh giới như này, có thể thấy được thiên phú cực cao.”
Quả nhiên, chung quanh cũng có không ít Trưởng lão thấy cảnh này, nghị luận sôi nổi:
“Tiểu cô nương này là giao nhân à?”
“Đệ tử Thái Hư Tiên Tông quả thực bất phàm.”
“Rắn bạc này sợ là đã Kim Đan hậu kỳ tiếp cận kết Anh nhỉ? Hậu sinh khả uý mà.”
“...”
Chỉ thấy bên trong hình ảnh, thiếu nữ dáng người nhỏ xinh đến gần rắn bạc. Đợi một lúc rồi lấy ra một thanh linh kiếm ánh lạnh lập lòe, không chút do dự chặt đầu rắn bạc!
Giang Ngư nhìn ánh mắt tiểu cô nương lạnh nhạt trầm tĩnh trong hình ảnh mà ngẩn ngơ.
Cơ Trường Linh biết tính nàng không thích đánh giết, cũng chưa từng tiếp xúc mấy thứ này, cho rằng nàng sợ: “Sư muội?”
Giang Ngư phục hồi tinh thần lại, xoa mặt, phía sau lưng còn lưu lại chút cảm giác tê dại.
“Sư huynh.” Nàng lẩm bẩm: “Muội sai rồi.”
Cơ Trường Linh lo lắng nhìn nàng: “Cái gì?”
Giang Ngư chậm rãi phun ra một hơi: “Huynh nói đúng, ở Tu Tiên Giới, muội không thể trông mặt mà bắt hình dong.”
Vừa rồi nàng còn đau lòng cho Hàm Nhu, hiện tại chỉ thấy đau lòng cho chính mình.
Nàng cảm thấy mình như vậy, Hàm Nhu ít nhất có thể một quyền đánh mười người!
Nghe nàng nói như vậy, Cơ Trường Linh lại nhìn kỹ sắc mặt nàng, thấy nàng chỉ có chút ngơ ngẩn, cũng không gì khác, mới yên tâm.
“Huynh còn tưởng rằng muội không chịu nổi cảnh máu tanh như này.”
Giang Ngư uống một chén lớn linh trà an ủi, mới nhỏ giọng nói: “Đúng là có một chút.”
Nhưng nàng rất tỉnh táo, biết thế giới này đã hoàn toàn khác thế giới mình ở trước kia.
Nàng có thể rúc ở Linh Thảo Viên làm một con cá mặn ăn không ngồi rồi không có mộng tưởng, nhưng không có tư cách đi xen con đường người khác phải đi.
Giang Ngư uống cạn linh trà rồi nhích lại gần cạnh Cơ Trường Linh: “Cho nên, muội nhát gan lại vô dụng như này, sư huynh nhất định phải bảo vệ muội!”
Cơ Trường Linh không nhịn được cười cười, phản bác lời nàng nói: “Huynh sẽ bảo vệ muội. Nhưng lời trước đó của sư muội không đúng.”
“Muội không nhát gan, cũng không vô dụng.”
Câu nói kế tiếp, chàng dùng truyền âm nói:
“Linh thảo mà muội trồng, là chí bảo trong lòng tất cả Luyện Dược sư.”
“Linh thiện mà muội tự tay nấu nướng, trân quý hơn trong suy nghĩ của muội nhiều.”
Rất xa, Phù Lệ nhìn đầu hai người kia gần như dựa vào một chỗ, vừa thấy chính là thì thầm ở chỗ này, chỉ cảm thấy ê răng.
Hắn ta không nhịn được trừng mắt nhìn vài cái, chọc đến Tông chủ Thái Hư ngồi cạnh nhìn về phía hắn ta.
“Phù Lệ.” Nhậm Tông chủ Thái Hư Tiên Tông uyển chuyển khuyên hắn ta: “Cho dù ngươi rất hâm mộ, cũng không nên trắng trợn như thế. Thái Thanh Tiên Tông ở xa tới là khách, ngươi không biết thu liễm như vậy, thật sự là... có chút thất lễ.”
Phù Lệ: “...”
Nhậm Tông chủ còn đang khuyên bảo hắn ta: “Tuổi tác tu vi như ngươi, đưa mắt nhìn khắp Tu Tiên Giới, đủ khả năng xưng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, con cưng của trời. Lại đẹp như rồng như phượng thế này, không cần lo lắng không gặp được phu quân (*) thích hợp.”
(*) Nguyên văn của tác giả
Phù Lệ nghẹn đến mức sắc mặt hơi phát xanh, kìm nén nói: “Đa tạ Tông chủ, ngài hiểu nhầm rồi. Ta thật sự không hâm mộ.”
“Ôi.” Nhậm Tông chủ làm vẻ mặt “Người trẻ tuổi đúng là cứng đầu”: “Ngươi nói không có thì coi như không có đi.”
Phù Lệ:... Càng tức hơn.
Theo thời gian trôi qua, Giang Ngư rất nhanh phát hiện, đại bỉ tiên môn, làm Trưởng lão cũng hoàn toàn không nhẹ nhàng.
Vòng thứ nhất thí luyện chiến trường cổ, thời gian liên tục một tháng. Các đệ tử ở bên trong bí cảnh dĩ nhiên vất vả, các Trưởng lão trên đài cao cũng chưa chắc nhẹ nhàng.
Trước mắt, hai ngày qua đi, tất cả mọi người ngồi ở trên ghế dựa, chưa từng có ai nhúc nhích.
Giang Ngư ý thức được điều gì, nhỏ giọng hỏi Cơ Trường Linh: “Sư huynh, chúng ta sẽ không phải ngồi đây nhìn một tháng đấy chứ?”
Cơ Trường Linh gật đầu: “Theo lý mà nói thì đúng là vậy.”
Đối với nhóm tu sĩ cấp cao ở đây mà nói, một tháng chẳng qua chỉ là một cái búng tay. Hơn nữa phần lớn Trưởng lão, đều có đệ tử ở bên trong bí cảnh.
Bọn họ không chỉ phải quan tâm an nguy của đệ tử, đồng thời cũng để ý biểu hiện và thành quả của đệ tử ở trong thí luyện.
Đối với đại tông môn mà nói, đại bỉ tiên môn là cơ hội tỏ rõ thực lực và nội tình tông môn, không thể thả lỏng.
Đối với tông môn nhỏ mà nói, đại bỉ tiên môn là kỳ ngộ mười năm một lần, càng thêm không có khả năng coi như thường được.
Tâm thái thả lỏng nhất ở đây có lẽ chính là Giang Ngư.
Nhưng mà nàng có cá mặn, cũng biết loại thời điểm này rời đi thật sự là rất không lễ phép.
Nàng thở dài một hơi, cũng may ghế dựa của các Trưởng lão đều là đặc chế, dưới chân còn có linh trận, thật ra không tồn tại tình huống ngồi không thoải mái.
Hơn nữa, tuy rằng phần lớn mọi người đều không dùng nhưng nhóm tiên hầu Thái Hư cũng sẽ đúng giờ đổi mới linh trà và điểm tâm.
... Nhưng chỉ là vài loại linh quả, tuy rằng hương vị rất ngon, nhưng mỗi ngày gặm trái cây, chung quy vẫn thiếu chút vui vẻ.
Cơ Trường Linh biết nàng làm việc và nghỉ ngơi cực giống người phàm, nhỏ giọng nói: “Nếu không, huynh đưa muội về nghỉ ngơi?”
“Thôi.” Giang Ngư lắc đầu: “Muội cũng không yếu ớt như vậy.”
Nhưng mà tuy không đi, nàng vẫn lấy một ít thịt khô và mứt từ vòng trữ vật ra ăn.
Đồ ăn khác biệt này vừa lấy ra, không ít Trưởng lão xung quanh đều nhìn lại đây.
Giang Ngư bình tĩnh tự nhiên, cười nói: “Dục vọng ăn uống là một ít yêu thích nhỏ của vãn bối. Đây là đồ ăn vặt mà vãn bối tự làm, các tiền bối có cảm thấy hứng thú?”
Tầm mắt rất nhanh đã thu về.
Tu sĩ có chút đam mê riêng cũng không kỳ lạ, so với một vài yêu thích thích chơi cosplay nhân vật, biến thành mình động vật, ở sơn động, vân vân…, chỉ là thích ăn chút đồ ăn, đã là yêu thích rất đứng đắn.
Không ai muốn, Giang Ngư bèn vừa ăn vừa chậm rãi nhai.
Nhưng Ngôn Nhạc Trưởng lão của Dược Phong ngồi gần hai người, rất tò mò nhìn đồ ăn vặt của Giang Ngư: “Có thể cho ta nếm thử không?”
Ngồi ở chỗ này, Giang Ngư mới phát hiện, ngoài mình ra, mỗi tòa chủ phong Thái Thanh đều có ba vị Trưởng lão đến.
Căn cứ nàng quan sát, ba vị Trưởng lão phân chia chức trách đại khái là: Một vị trấn trận, cùng với hai vị chủ sự.
Lấy Dược Phong làm ví dụ, ngày thường tất cả sự vụ đều là hai vị Trưởng lão Hằng Tĩnh và Tê Sơn ra mặt, vị Ngôn Nhạc Trưởng lão này ở trên Bạch Ngọc tiên cung thậm chí chưa từng xuất hiện.
Cũng chính là ở chỗ này, Giang Ngư mới biết được hóa ra chuyến này Thái Thanh Tiên Tông đã phái ra nhiều vị Trưởng lão như vậy.
Đã nhiều ngày, xem mấy hành động lời nói của mấy người, Hằng Tĩnh Trưởng lão ở trước mặt vị Ngôn Nhạc Trưởng lão này, đều làm lễ vãn bối.
Giang Ngư bèn đưa một túi giấy nhỏ sang.
Ngôn Nhạc Trưởng lão nếm một miếng thịt khô, cười tủm tỉm nói: “Rất thơm.”
Giang Ngư cũng cười: “Ta cũng cảm thấy rất thơm.”
Ngôn Nhạc Trưởng lão nói: “Dược Phong có vài ngọn núi không người, linh khí đầy đủ. Nếu ngươi thích, ta có thể chia cho ngươi hai ngọn núi gieo trồng linh thảo.”
Giang Ngư ngẫm nghĩ rồi uyển chuyển từ chối: “Đa tạ Trưởng lão. Nhưng vãn bối ở Linh Thảo Viên khá tốt. Linh Thảo Viên đất rộng, vãn bối còn chưa trồng đầy một phần mười Linh Thảo Viên đấy.”
Ngôn Nhạc Trưởng lão cũng không ép buộc, sắc mặt ôn hòa: “Ngày nào ngươi đổi ý, hoặc là cần chỗ rộng hơn, có thể tới tìm ta.”
“Nhất định, nhất định.”
“Ngư Trưởng lão.” Ở chỗ xa hơn một chút, một ông lão râu hoa râm nói với nàng: “Linh thảo kia của ngươi, hơn nửa đều cho Dược Phong. Vạn Tượng Phong chúng ta cũng có không ít Luyện Dược sư. Hiện tại ngươi đã là Trưởng lão, linh thảo của Linh Thảo Viên do ngươi làm chủ, ngươi chia một phần cho Vạn Tượng Phong chúng ta, được không?”
Còn không đợi Giang Ngư tiếp lời, một vị nữ tử xinh đẹp khác cũng nói: “Ta nghe đứa nhỏ Nhan Xán từng nhắc đến ngươi, nói các ngươi là bạn tốt. Nhóm linh thú ở Linh Thú Phong chúng ta rất thích linh thảo của ngươi. Nói về cần linh thảo, Linh Thú Phong chúng ta có nhu cầu lớn hơn chút nữa.”
Nam tử sắc mặt tái nhợt bên cạnh chậm rãi mở miệng: “Linh Sư Phong cũng muốn một phần.” Vị này hiển nhiên đến lý do cũng lười nói.
Giang Ngư: “...”
Không phải xem thí luyện à? Sao lại bắt đầu nói đến chuyện linh thảo rồi?
“Ta...”
Cơ Trường Linh ngắt lời nàng, nhàn nhạt nhìn một đám Trưởng lão: “Linh thảo của Linh Thảo Viên phân phối như thế nào, tông môn đã sớm có luật. Các vị tiền bối, chớ có khinh sư muội ta còn nhỏ không biết gì.”