Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyện Công ty dược phẩm Tu Chính và lính đánh thuê tham gia dọn dẹp thế giới ngược khiến cho đồn cảnh sát thị trấn Hạnh Phúc không rảnh quan tâm người chơi mất tích trong phòng giam.
Hơn nữa cũng không dám quan tâm, bọn họ nhìn thấy hai người chơi bị bắt lúc đó đi bên cạnh người phụ trách lớn nhất sự kiện lần này.
Bây giờ chỉ có một số ít người trong trấn biết chuyện thế giới ngược.
Dân cư thị trấn quá nhiều, nếu nhiều người biết thì bí mật sẽ càng khó giữ, bọn họ không hi vọng lan truyền chuyện này.
Lính đánh thuê của công ty dược phẩm Tu Chính, người chơi, cảnh sát thị trấn và người biết chuyện tạo thành liên minh tạm thời đối phó thế giới ngược.
Người trong thị trấn biết được chuyện này không nghĩ như vậy.
Bọn họ là hai gia tộc lớn sau khi thị trấn giàu có, thuộc xã hội đen, thế lực khá lớn.
Họ không cho rằng thế giới ngược sẽ đưa đến hậu quả nghiêm trọng.
Bọn họ cũng giống như người dân trong trấn không biết đến người bóng, sống cuộc sống lười nhác sung sướng mà ở nhà đếm tiền.
Mặc dù Vân Thiển là người chơi nhưng cô lại cực kỳ hòa nhập với thị trấn này.
Xem xét dựa trên độ lười biếng, cô càng giỏi hơn những người khác.
Bấy giờ là giữa trưa, Vân Thiển đang nằm dưới dù che nắng, mắt kính màu hồng tôn lên gương mặt yêu kiều của cô.
Vân Thiển vừa ngáp vừa vươn vai.
Áo hai dây màu trắng giật lên, lộ ra vòng eo mảnh mai, quần short jeans cạp cao tạo hiệu ứng thị giác khiến đôi chân thẳng tắp thon dài hơn.
Văn Nhân Du đứng bên trong phòng quản lý sắp xếp tài liệu khách cư trú, vừa ngước mắt lập tức nhìn thấy một màn kí.ch thích này.
Dường như Vân Thiển nhận ra ánh mắt của anh, cô quay đầu, hai tay đặt lên mép môi hôn gió, nhiệt tình đến không thể nhiệt tình hơn.
Cô nhìn anh chăm chú, hai mắt đưa tình như say như tỉnh, giống như trên đời này chỉ có anh là người mà cô yêu nhất ở đầu quả tim.
Giây kế tiếp, một anh chàng đẹp trai tóc vàng mắt xanh đi ngang qua, huýt sáo thật kêu với Vân Thiển.
Cô không hề do dự, xoay đầu tươi cười rạng rỡ với đối phương, thế gian chỉ có một mình người.
Văn Nhân Du ném phạch sổ tay trên tay, đóng rèm lại, mắt không thấy, tâm không phiền.
Mỗi buổi tối, Vân Thiển đều tới gõ cửa nhà anh, nói với anh: “Tôi thấy anh là lập tức vui vẻ, anh là cục cưng trên đầu quả tim của tôi.”
“Ờ.” Văn Nhân Du lấy mắt kính tơ vàng mới mua đeo lên.
Khao khát của Vân Thiển đối với anh không hề giả dối, anh đúng là người trên đầu quả tim của cô.
Nhưng ——
Tim Vân Thiển là CMN trái sầu riêng, không biết có bao nhiêu đầu quả tim, treo được bao nhiêu người!
“Cốc cốc.”
Văn Nhân Du kéo rèm ra, nhìn thấy gương mặt dán lên cửa kính đến biến dạng của Vân Thiển.
Văn Nhân Du: “…”
Vân Thiển làu bàu nói: “Tối nay anh rảnh không?”
Văn Nhân Du mỉm cười: “Tối nay vần còn…”
Lời nói bị cắt ngang.
“Không rảnh thì thôi, tôi đã hẹn anh trai kia rồi, đúng lúc có anh ở đây, anh làm thủ tục trả phòng cho tôi đi.
Tôi và anh trai kia có hứng thú với nhau, hẳn sẽ rất hòa hợp, tôi đến khách sạn anh ta ở thuê phòng mới.”
Một hồi trầm mặc, Văn Nhân Du sửa miệng: “…Còn vài chuyện chưa xử lý xong, đúng lúc đang rảnh.
Dưới tình huống người bóng có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào, tốt nhất cô đừng đi lung tung.”
Vân Thiển cười híp mắt: “Dù sao người bóng chỉ xuất hiện buổi tối, buổi tối tôi còn chuyện phải làm, sẽ không ra ngoài.
Khách sạn lớn chắc sẽ không quên vẩy nước đuổi người bóng giống chỗ này của anh.”
Văn Nhân Du đứng yên bất động.
Vân Thiển giúp anh mở quyển sổ, chỉ vào cột trả phòng: “Làm thủ tục trả phòng cho tôi, tiền phòng đưa dư không cần trả.”
Văn Nhân Du bỗng bắt lấy cổ tay Vân Thiển, gằn từng chữ: “Cô cố ý.”
Vân Thiển chạm tay còn lại lên mu bàn tay đeo găng của anh: “Quăng mồi trước mặt anh đấy, anh mắc câu không?”
Rốt cuộc Vân Thiển không làm được thủ tục trả phòng.
Có điều tối nay cô không cần ngủ ở lữ quán mà có thể ngủ ở nhà ai đó.
Đại thành công!
Vân Thiển lấy chiếc váy đen mà cô thích nhất trong rương hành lý ra.
Chất lượng váy rất tốt, lăn lê bò toài trong ngục giam và thế giới ngược mà lại chẳng hư hỏng gì, mới tinh như ban đầu.
“Tí tách.”
Vòi hoa sen phòng tắm nhỏ giọt, Vân Thiển liếc mắt nhìn, tháo mắt kính bắt đầu trang điểm.
Vì cận thị nặng nên cô đã luyện được tuyệt kỹ không nhìn gương vẫn có thể trang điểm chính xác.
Chỗ phản quang như xương quai xanh phải đánh highlight một tí, vậy mới lộ nét quyến rũ.
Vân Thiển trang điểm xinh đẹp tỉ mỉ, bước trên đường cũng khiến người khác ghé mắt.
Cô thừa dịp trước khi trời tối tới gõ cửa biệt thự Văn Nhân Du.
Cửa mở, hiếm khi Văn Nhân Du không mặc trọn bộ âu phục mà mặc một chiếc áo sơ mi và ghi lê, tóc cũng không chải chuốt tỉ mỉ ra sau bằng sáp.
Vân Thiển chuẩn bị bước vào, Văn Nhân Du ngăn cô lại: “Mỡ heo bôi trên miệng cô là gì đấy?”
Vân Thiển: “?”
Cô trơ mặt nói: “Đây là son kem.”
Văn Nhân Du quét mắt khắp người cô, dừng lại chỗ xương quai xanh sáng lấp lánh: “Cô đổ mồ hôi mà chưa tắm sao, trên người toàn dầu mỡ bóng loáng.”
Vân Thiển nhìn vào balo không gian, tiếc là bên trong không có dao thái rau, nếu không cô phải xiên chết Văn Nhân Du.
Văn Nhân Du do dự một hồi mới cho Vân Thiển vào.
Vừa vào, cửa đã tự động xịt thuốc khử trùng xuống, rơi lên đầu Vân Thiển.
Không đợi cô kịp phản ứng, một chiếc khăn tắm đáp từ trên trời xuống bao trùm lấy cô.
Cơ thể lơ lửng, cô bị Văn Nhân Du khiêng lên lầu, ném vào một phòng tắm chẳng biết sử dụng thế nào.
Văn Nhân Du: “Mời cô tẩy cho sạch những thứ không cần thiết.
Giọng điệu của anh hết sức cáu kỉnh và khó chịu.
“Thói ở sạch chết tiệt.” Vân Thiển càu nhàu, quay lưng với Văn Nhân Du cởi váy xuống, đặt mắt kính lên kệ, bước tới vòi hoa sen, lấy nước ấm tẩy đi lớp trang điểm.
Hơi nước mờ ảo không quá dày, vừa nhìn đã thấy cơ thể người bên trong không sót chỗ nào.
Văn Nhân Du cúi mắt nhìn vết bẩn trên quần áo của mình, xoay người đi về hướng phòng khác.
Nước chảy dưới chân Vân Thiển thành từng dòng, làm ướt váy đen bên cạnh.
Cô nhắm mắt cọ rửa lớp trang điểm, nước dưới chân dần tụ lại thành hình.
Một quả cầu trong suốt tập hợp từ nước lớn chừng hai lòng bàn tay, sau đó biến thành quả cầu màu trắng nửa trong suốt.
“Chít.”
Vân Thiển bị tiếng kêu bất thình lình dọa suýt té, cảm xúc dưới chân nhầy nhụa, cô giẫm bẹp nó một phát, nhào ra ngoài phòng tắm, lấy khăn quấn mình rồi đeo mắt kính lên.
Hơi nước chưa bay hết, Vân Thiển không thấy rõ khung cảnh trong nhà tắm.
Đúng lúc cô định tới gần, một quả cầu nửa trắng giống như chứa đầy sương khói trong người kêu chít chít nhảy ra, bọt nước văng tung tóe.
Bãn nãy cô giẫm lên vật này à?
Hình như quả cầu không có ác ý, Vân Thiển thuận theo vách tường từ từ ngồi xuống, vươn một ngón tay chọc vào nó.
Bề mặt cơ thể quả cầu gợn sóng lăn tăn, lông tơ màu trắng bên ngoài của nó mềm mại, vị trí trên cùng mọc hai con mắt hạt đậu màu đen, nhìn người phía trước một cách đáng thương.
Vân Thiển mặt mày vô cảm nhìn quả cầu lông màu trắng.
Quả cầu: “Chít.”
Vân Thiển: Dù sao mình cũng không chết, ôm một cái thử xem.
Tay cô vươn về phía cầu lông trắng, nó lui về sau một chút.
Thấy Vân Thiển không có ác ý, nó bật nhảy vào lòng bàn tay cô.
Ôi, xúc cảm thần tiên gì thế này…
Lông tơ còn mềm hơn mèo con, bóp vào êm ái như kẹo bông gòn, ngoài tiếng “Chít” ra, nó còn thở gù gù như mèo.
Cơ thể tỏa ra mùi thơm cỏ xanh nhàn nhạt.
Vân Thiển thích đến không nỡ buông tay, có điều cô nhanh chóng sực nhớ đây là thế giới tận thế, không phải thú cưng thế giới hòa bình thân thiện gì.
Vân Thiển: “Mày là cái gì vậy? Nếu mày là người bóng, tao sẽ giết mày ngay đấy.”
Cầu lông: “Chít!”
Vân Thiển: “Lẽ nào mày cũng không biết mày là vật gì?”
Cầu lông: “Chít!”
Vân Thiển và cầu lông ông nói gà, bà nói vịt, chẳng ai hiểu ai.
Văn Nhân Du sửa soạn bản thân xong, quay trở về liền thấy cảnh tượng như vậy.
Không biết Vân Thiển đang ôm cái quỷ gì lầm bầm lầu bầu, cảnh tượng cực kỳ kinh dị.
Văn Nhân Du trầm giọng hỏi: “Đó là gì?”
Vân Thiển: “Hình như là thứ tôi tắm ra, cũng không biết vì sao mình xuất hiện ở đây.”
Cầu lông: “Chít chít chít!”
Văn Nhân Du tròn mắt, rõ ràng giống loài cũng chẳng phải loài người, tại sao Vân Thiển lại bình tĩnh như vậy.
Anh hỏi: “Cô nghe hiểu nó nói à?”
Vân Thiển: “Sao hiểu được, tôi đoán thôi.”
Văn Nhân Du: “…” Thế mà sao nói như đúng rồi vậy?
Anh mở miệng: “Thứ không biết thì đừng chạm lung tung.”
Hai ngón tay đeo găng tay của anh cầm cầu lông lên.
Bề mặt cơ thể cầu lông hiện ra gợn sống, lông tơ màu trắng rụng xuống, vảy cá mọc dài, mùi hôi thối tràn ngập, chính giữa cặp mắt hạt đậu từ từ lồi lên, mọc ra một cái mặt hoa cúc, phần phía sau kéo dài tạo thành cái đuôi giống như người bóng.
Một người bóng mini.
Tay Văn Nhân Du cách lớp găng tay bị bề mặt cơ thể người bóng đâm bị thương, anh không cầm được quái vật nhỏ, nó rơi thẳng xuống đất.
“Chít chít chít!”
Vân Thiển vươn tay theo bản năng, bắt được người bóng.
Gợn sóng lăn tăn, người bóng mini biến lại thành cầu lông trắng, nũng nịu cọ vào lòng bàn tay Vân Thiển.
Vân Thiển: “Anh biết chuyện gì xảy ra không?”
Văn Nhân Du chậm rãi lắc đầu.
------oOo------