Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chiến tranh của người lớn, Lý Bác Học không có hứng thú, cấp tốc ăn cho xong bữa rồi dẫn Lâm Tô rời khỏi nơi thị phi này.
Hai nhóc trước tiên đi chơi xích đu, thụt bi – a, sau đó chơi máy vi tính, Lâm Tô vẫn rầu rĩ âu sầu, tinh thần không lên nổi, hình như rất không vui.
Lý Bác Học hỏi bé, “Cậu sao vậy?”
Lâm Tô nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn, “Tớ muốn về nhà. . .”
Lý Bác Học kinh ngạc cực kỳ, “Ở đây chẳng phải nhà của cậu sao?”
Lâm Tô lắc đầu.
Tục ngữ nói không sai, lầu son gác tía cũng không bằng ổ rơm nhà mình.
Ở đây tuy rằng vừa rộng vừa đẹp, nhưng nơi bé thích chính là nhà của mình trước đây. Đột nhiên có nhiều thân nhân như vậy, khiến bé cảm thấy xa lạ và sợ hãi.
Lý Bác Học thấy bé không nói lời nào, lại hỏi : “Không thích ở đây sao?”
Lâm Tô gật đầu.
Lý Bác Học bị đả kích, “Vì sao? Không muốn ở chung cùng tớ hả?”
Lâm Tô lại lắc đầu, “Không phải đâu, vì mọi người rất kỳ quái.”
Lý Bác Học vội vã hỏi : “Kỳ quái như thế nào?”
Lâm Tô suy nghĩ một chút rồi nói : “Cô thì thích nhéo mặt tớ, hơn nữa còn nhéo rất đau. Chú lại hỏi rất nhiều câu mà tớ đáp không được, nếu như không trả lời mấy vấn đề này chú sẽ không buông tha tớ. Bà nội là kỳ quái nhất, mặt mày khó khăn muốn chết, vừa nãy tớ chào hỏi, vậy mà bà chả thèm để ý đến tớ.”
Nghe xong những lời này, Lý Bác Học đau lòng muốn chết, đột nhiên thấy trọng trách của mình thật nặng nề.
Nhóc cứ tưởng rằng Lâm Tô khi tới Lý gia sẽ rất hài lòng, nhưng lại quên mất, Lâm Tô nhát gan mẫn cảm, rất khó thích ứng hoàn cảnh mới.
Lý Bác Học giúp bé ra chủ ý, “Sau này nếu như cô nhéo mặt của cậu, cứ giả bộ khóc cho cô ấy xem. Nếu như chú còn hỏi cậu này nọ, cũng khóc cho chú ấy thấy. Bà nội không để ý đến cậu, cậu cũng khóc lên cho tớ.”
Lâm Tô bối rối, “Vì sao a?”
Lý Bác Học đắc ý cười, “Bình thường ở nhà nếu gặp chuyện gì không hài lòng tớ hay làm như vậy đó! Chỉ cần tớ vừa khóc, là bọn họ không biết làm thế nào cả! o(≧v≦)o~~ “
“Vậy à!” Lâm Tô hài lòng nở nụ cười, “Tớ thích nhất là khóc. O(∩_∩)O~ “
Lý Bác Học bị bé chọc cười, “Kỳ thực giả bộ khóc cũng không phải dễ làm, mỗi lần như vậy tớ phải chuẩn bị thật lâu mới có thể khóc được.”
Lâm Tô lại không cho rằng như thế, “Tớ thấy rất đơn giản a!”
Lý Bác Học 囧, “Sao mà đơn giản được?”
“Không tin tớ khóc cho cậu xem ~(@^_^@)~ “
“Ah. . .”
Lâm Tô chớp chớp mắt, hai mắt lưng tròng rồi nước mắt lập tức rơi xuống.
Lý Bác Học cả kinh trợn mắt nhìn : Cậu không đi làm diễn viên thật đúng là đáng tiếc đó! o(╯□╰)o
. : .
Lý lão thái cứ tưởng rằng Lâm Duyệt Minh sẽ biết khó mà lui, lại không ngờ tới cậu chẳng những đồng ý loại yêu cầu vô lý này, mà còn hướng về mình chính thức khiêu chiến.
Ý của câu nói kia chẳng phải là sau này muốn cùng mình đối nghịch sao? !
Lý lão thái là một phụ nữ bá đạo cường thế, tinh thần chiến đấu được kích thích, bây giờ bà không vội đuổi Lâm Duyệt Minh ra khỏi cửa, mà là muốn cùng cậu quyết đấu một trận thắng thua!
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu từ xưa đến nay rất phức tạp, là quan hệ nhạy cảm nhất trong gia đình.
Lý lão thái trước sau không thể tiếp nhận đồng tính luyến ái, cho nên bà cũng không chấp nhận một đứa con dâu là đàn ông. Cũng chính vì nguyên nhân này, mà ngay từ đầu mối quan hệ giữa bà và Lâm Duyệt Minh rất không tốt, huống chi Lâm Duyệt Minh lại không giống với người bình thường.
Đàn ông sinh em bé, chuyện này đả kích quá lớn đối với quan niệm cố hữu của bà, cần phải có một khoảng thời gian rất lâu mới chậm rãi tiêu hóa được.
Suy nghĩ một ngày đêm, trong lòng bà Lý phi thường mâu thuẫn. Bà không muốn để Lâm Duyệt Minh đến sống trong nhà, nhưng lại luyến tiếc đứa cháu kia, dù sao đây cũng là huyết mạch của Lý gia.
Chuyện nếu đã phát triển đến cục diện này, chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy.
Hiện tại tất cả mọi người trong nhà đều đồng ý chuyện Lâm Duyệt Minh ở đây, bà chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp. Nhưng bà cũng dự định không cho đối phương sắc mặt hoà nhã, cho dù đắc tội mọi người, bà cũng sẽ không thay đổi cái ý niệm này trong đầu.
Lý lão thái và đại đa số mẹ chồng giống nhau, không thích con dâu tự cao tự đại trước mặt mình.
Bà đứng lên, từ trên cao nhìn xuống mọi người, lạnh lùng biểu đạt mệnh lệnh, “Nếu bản thân đã đồng ý, chuyện này coi như quyết định rồi! Tiểu Duệ con phụ trách viết thiệp mời, viết xong thì đi phát luôn, đến lúc đó chúng ta sẽ mở tiệc ngay trong nhà hàng hải sản của gia đình.”
Nói xong, Lý lão thái đong đưa thân thể mập mạp, lắc lắc cái mông đi ra khỏi phòng khách.
Bị bà làm ầm ĩ một trận, tất cả mọi người đều không có hứng ăn uống.
Lý Tuyết Linh bỏ lại chén cơm đi lên lầu, Lý Tường Duệ và lẹ hai ba miếng rồi quay lại phòng khách tiếp tục soi gương.
Trong phòng ăn chỉ còn lại đôi vợ chồng son Lý Tường Vũ và Lâm Duyệt Minh.
Lâm Duyệt Minh vừa ăn hết một chén canh, mùi vị rất ngon.
Lý Tường Vũ cảm thấy kỳ lạ, nhìn em ấy điềm tĩnh như vậy tựa như chưa có chuyện gì xảy ra, lẽ nào em ấy không tức giận sao?
Lý Tường Vũ thở dài, lần này thực sự là suy nghĩ không chu đáo.
Mấy hôm nay hắn bị hạnh phúc làm cho thần trí mê muội.
Lâm Duyệt Minh không chỉ tiếp nhận, lại còn sinh con cho mình, việc này đối với hắn mà nói là một chuyện vui nhất trong đời.
Lúc đó hắn không suy nghĩ kĩ càng, đã kêu Lâm Duyệt Minh dọn đến đây. Hắn không hy vọng lần thứ hai xảy ra việc ngoài ý muốn, nếu như hắn đi làm thì căn bản lại lo lắng khi Lâm Duyệt Minh ở nhà một mình, mà Lý gia hai mươi bốn tiếng đều có người, hắn thầm nghĩ dành cho Lâm Duyệt Minh một hoàn cảnh tốt đẹp nhất, để cậu ở nhà lo dưỡng thai, chuyện gì cũng không cần làm, mỗi ngày chỉ cần ăn no ngủ ngon là được.
Nhưng hắn lại xem nhẹ ý nghĩ của người trong gia đình, cũng quên mất trong nhà còn một lão thái bà rất cố chấp.
Thấy dáng vẻ đè nén sự giận dữ của Lâm Duyệt Minh, hắn đột nhiên cảm thấy hối hận. Chỉ vì sự xúc động nhất thời của mình, cư nhiên đã quấy rầy đến cuộc sống yên bình của đối phương.
Hắn biết Lâm Duyệt Minh vẫn chưa thật sự sẵn sàng, nhưng vì mình mà nguyện bước vào một thử thách mới.
Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy ấm áp, thế nhưng trong lòng lại có một chút đau xót. Nói thật ra hắn không hy vọng Lâm Duyệt Minh vì mình mà thay đổi điều gì, hắn không muốn cậu phải chịu bất cứ sự ủy khuất nào.
Trong lòng hắn tràn ngập mâu thuẫn và áy náy, mỗi người đều hi vọng tình yêu của mình được người thân và bạn bè chúc phúc, đặc biệt là người đồng tính luyến ái, hắn mong muốn người nhà chấp nhận Lâm Duyệt Minh, chính vì vậy mới cấp tốc kêu cậu dọn vào nhà.
Ý tưởng thì rất tốt, nhưng hiện thực đã giáng cho hắn một đòn nặng.
Hiện giờ nếu kêu Lâm Duyệt Minh dọn ra ngoài, hắn không muốn vậy, còn cứ phải trơ mắt nhìn Lâm Duyệt Minh ở lại đây rồi chịu ủy khuất thì lại không nỡ.
Rốt cuộc bây giờ nên làm gì, hắn thực không tìm ra lối.
Lý Tường Vũ xích lại gần Lâm Duyệt Minh, nghiêng đầu gác lên vai của cậu, thân thể kề sát bên nhau, ghé vào tai cậu khẽ nói, “Xin lỗi, bắt em phải chịu ủy khuất rồi, tại tôi nhất thời nóng vội, đáng lẽ phải cùng người trong nhà thương lượng ổn thỏa rồi hẳng để em dọn lại đây.”
“Bây giờ anh mới biết mình phạm phải chuyện ngu ngốc sao?” Lâm Duyệt Minh cười cười, bưng chén lên uống một ngụm canh.
Lý Tường Vũ có hơi uể oải, “Đúng vậy, tại tôi suy nghĩ không chu đáo, em yên tâm, tôi sẽ không tổ chức tiệc rươu đâu!”
Một hơi uống hết chén canh, Lâm Duyệt Minh trêu ghẹo : “Đãi tiệc rượu, giả trang phụ nữ, cũng thú vị mà.”
Lý Tường Vũ không nói gì, lúc này hắn đâu còn tâm tình mà đùa giỡn.
Trầm mặc một hồi, nói với cậu bằng một giọng nghiêm túc : “Em không cần phải ủy khuất chính mình! Họ muốn làm đó là chuyện của họ, đến lúc đó chúng ta không đi là được rồi!”
“Sao lại không đi?” Lâm Duyệt Minh cầm khăn giấy lau miệng, “Nếu như có thể ngăn chặn miệng của bác ấy, em cũng không ngại giả trang phụ nữ một lần, nhưng chỉ một lần thôi không được thêm một lần nào nữa đó.”
“Hơn nữa, hiện giờ em không đi làm, qua một hai tháng nữa bụng cũng lớn không thể ra khỏi cửa, mỗi ngày ngồi ngốc ở trong nhà rất chán a. Có bác ấy ‘chơi đùa’ với em, vừa lúc có thể giết thời gian, anh nói có phải không?” Dứt lời, quay đầu nhìn Lý Tường Vũ nhướn mày, ánh mắt đầy ý khiêu khích.
Lý Tường Vũ xì một tiếng cười khẽ, “Thế em xem mẹ tôi là người giải buồn cho em à? !”
Lâm Duyệt Minh cũng cười, “Cái người giải buồn này tuy rằng hơi ngoan cố, nhưng mà em tự tin có thể thu phục được bà.”
Lý Tường Vũ quả thực yêu chết bộ dạng này của cậu, kiêu ngạo như một con chim công, xinh đẹp và đáng yêu, cảm giác hoạt bát hơn bình thường rất nhiều.
Hôn chụt lên mặt cậu một cái, “Em cũng đừng khi dễ bà thái quá đấy, bà lão chịu không nổi kích thích đâu.”
Lâm Duyệt Minh giả bộ nghiêm trang, “Chứ không phải anh nên nói bác ấy đừng khi dễ em mới đúng sao.”
Lý Tường Vũ vui vẻ muốn chết, ôm cậu hôn chụt chụt, “Cái miệng em nói chuyện sắc như dao cạo ai dám khi dễ em chứ? !”
“Anh mới cơm nước xong, chưa có lau miệng nữa!” Lâm Duyệt Minh nhíu mày đẩy hắn ra, “Bẩn muốn chết!”
“Em dám ghét bỏ tôi hả? !” Lý Tường Vũ càng làm tới, kềm mặt cậu cố sức hôn lên môi.
“Một chút nữa em. . . Ít nhất. . . Cũng phải rửa mặt ba lần, mới rửa sạch nước bọt ở trên mặt được.”
“Vậy tôi hôn nhiều một chút, em cũng rửa bao nhiêu đó lần thôi mà.”
. . .
Hai người chỉ lo đùa giỡn, hoàn toàn quên béng trong phòng khách còn có người ngồi.
Lý Tường Duệ từ sô pha đứng lên, trên người nổi da gà, nhanh chóng phóng lên lầu hai.
Đi ngang qua qua phòng Lý Bác Học, Lý Tường Duệ đột nhiên dừng bước, quay ngược trở lại, mở cửa phòng ra.
Lý Bác Học đang chơi máy vi tính, Lâm Tô ngồi bên cạnh nhìn nhóc chơi, vẻ mặt rất chăm chú.
Thực là dễ thương quá à! Lý Tường Duệ gào thét trong lòng, lập tức đi tới bên cạnh Lâm Tô, chào hỏi bé, “Thỏ Thỏ xin chào!”
Lâm Tô quay đầu lại, rụt rè nhìn hắn, “Chào chú.”
“Lại đây, chú có việc muốn hỏi nè.”
Lý Tường Duệ kéo tay bé đi ra ngoài, còn chưa đi được hai bước, đã bị Lý Bác Học ngăn lại đúng lúc.
Lý Bác Học ôm lấy Lâm Tô nói to : “Buông tay ra, có chuyện gì thì nói ở đây đi.”
Lý Tường Duệ mặc kệ nhóc, kéo tay Lâm Tô không chịu buông ra, cười hỏi : “Bé thấy chú có đẹp không?”
Lâm Tô thành thật trả lời : “Đẹp.”
“Có phải chú là người đẹp nhất trên đời này hay không?”
Lâm Tô suy nghĩ một hồi không biết trả lời như thế nào, nghiêng đầu qua một bên. . . Nhìn Lý Bác Học với vẻ đáng thương.
Lý Bác Học chịu không nổi rít gào : “Chú, vấn đề này chú đã hỏi ngàn vạn lần rồi, có thể đừng tự kỷ nữa được không? ! Chú cứ hỏi như vậy làm cho Bé Thỏ sợ rồi đó!”
“Biến biến, chú không có hỏi cháu, nhiều chuyện như thế làm gì?” Lý Tường Duệ lắc lắc tay Lâm Tô, lại hỏi : “Nói mau đi, chú có phải là người đẹp nhất trên đời này hay không?”
Lý Bác Học đứng một bên lên tiếng, “Khóc cho chú ấy xem.”
Lâm Tô bĩu môi, nước mắt ngay lập tức rơi xuống, vừa khóc vừa nói thật lòng, “Con cũng không biết trên đời này người trông như thế nào nữa. . . Nhưng con nghĩ ba ba rất dễ nhìn. . . Lý Bác Học cũng vậy. . . Chú Lý nè. . . A Hoa cũng đẹp nữa. . .”
“Cái gì? !” Lý Tường Duệ tức đến cả người run rẩy, chỉ tay vào bé, “Mi, mi, mi. . . Thật là thằng nhóc đáng ghét mà!”
Sau một tiếng kêu rên, hai nhóc thấy Lý Tường Duệ bụm mặt chạy ra khỏi phòng.
Lâm Tô lau nước mắt, nghi hoặc hỏi : “Chú ấy tức giận hả?” Bình thường đầu óc hơi ngốc ngốc giờ này đột nhiên thông minh bất tử, bé nghĩ vừa rồi mình nói hình như có chút đả kích người ta.
Lý Bác Học thoải mái nói : “Không có, chú ấy không có nhỏ mọn vậy đâu, chỉ là chú sẽ không bao giờ. . . hỏi cậu những câu. . . kỳ cục này nữa đâu.”
Lâm Tô cười vô cùng hài lòng, “Quá tốt!”
Lý Bác Học vui tươi hớn hở ôm bé, “Đúng vậy, sau này chú ấy sẽ không quấy rầy cậu nữa đâu! Tớ dạy cậu lên internet chơi ha.”
Lâm Tô lắc đầu, đối với bé trò chơi trên internet không mấy hứng thú, bé nghĩ nhìn Lý Bác Học chơi so với mình tự chơi còn thú vị hơn, giống như xem phim hoạt hình vậy, một phiên bản người nhỏ xíu trên màn ảnh chạy tới chạy lui, giết quái, rồi thăng cấp, giống như mấy cảnh đang trải qua nguy hiểm trong phim hoạt hình.
“Vậy cậu muốn làm gì?”
Lâm Tô trả lời trớt quớt, “Ba ba của tớ giờ đang làm gì? Mỗi ngày ăn cơm tối xong ba sẽ cùng xem TV với tớ!”
Lý Bác Học rất ủy khuất, mình hao hết tâm tư để làm cho bé vui, vậy mà trong lòng cậu ấy chỉ có ba ba của mình.
“Có tớ xem cùng cậu không được sao?”
. . .
“Cậu không muốn xem với tớ hả?”
“Ba ba của tớ có phải vẫn còn đang ăn hay không?” Trong đầu Lâm Tô bây giờ tất cả đều là Lâm Duyệt Minh, căn bản không còn tâm tư để ý để trấn an tình tự của Lý Bác Học, nhảy ra khỏi vòng tay của nhóc, “Tớ đi tìm ba ba.”
Mới đi được vài bước, đã bị kéo lại, Lý Bác Học đẩy bé lên trên giường, lầm lì nói : “Không cho đi!”
Lâm Tô sửng sốt, từ trên giường bật dậy, “Tớ muốn đi tìm ba ba a!”
Lý Bác Học nhào lên trên người bé, đè bé ở phía dưới, nói từng chữ một : “Không! Cho! Đi!”
Lâm Tô bĩu môi, “Cậu không cho tớ đi, tớ khóc bây giờ.”
Lý Bác Học 囧, vợ của mình sao tự nhiên thông minh thế nhỉ? !
“Khóc cũng vô dụng, chiêu này của cậu đối với tớ vô dụng!”
Nào giờ Lý Bác Học đối với Lâm Tô vẫn là ngàn nghe trăm thuận, vậy mà ngày hôm nay lại biểu hiện bá đạo như vậy, làm bé có chút không thích ứng được, giãy dụa thân thể, oa oa khóc to : “Lý Bác Học là người xấu!”
Lỡ xấu rồi thì cho xấu luôn! Lý Bác Học cố sức ngăn chặn, không cho bé đi tìm Lâm Duyệt Minh.
Lý Bác Học thừa nhận mình ghen tị, hơn nữa còn ghen với chính ba ba của bé.
Lúc này, ba ba của bé đang cùng Lý Tường Vũ tản bộ trong hoa viên, khi mang thai đi lại nhiều có lợi cho thai nhi.
Bây giờ là tháng năm, ban ngày tiết trời tương đối nóng bức, tới tối lại có vẻ mát.
Đêm đầu hạ gió thổi mát rượi cả cơ thể, Lâm Duyệt Minh không khỏi rụt cổ lại.
Một cái áo khoác mỏng phủ lên vai, cậu quay đầu nhận được một ánh mắt ôn nhu, bên trong phản ánh hình bóng của mình, khóe miệng mỉm cười, niềm hạnh phúc hiện lên trên mặt.
“Lạnh không? Chúng ta vào nhà nhé?” Lý Tường Vũ sờ lên mặt cậu, có hơi lạnh.
“Không lạnh.” Lâm Duyệt Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, “Đêm nay rất nhiều sao, ngày mai thời tiết chắc là tốt đây.”
Lý Tường Vũ cũng nhìn lên trời, “Phải, ngày mai em có muốn đi đâu một chút không?”
“Để mai tính, em cũng không thích ra ngoài.” Lâm Duyệt Minh suy nghĩ một chút rồi nói : “Ngồi ở hoa viên chơi mạt chược cũng không tồi ha, ngày mai gọi Lưu Hồng Huy tới chơi mạt chược đi.”
Lý Tường Vũ nở nụ cười, “Được đó! Kỳ thực mẹ của tôi cũng rất thích chơi mạt chược, bà cũng giống như em vậy, hễ đụng tới mạt chược là không cần ăn không cần ngủ, tựa như người sắt vậy đó.”
“Nào có khoa trương như anh nói chứ.” Lâm Duyệt Minh nhướng mày cười yếu ớt, “Vừa đúng lúc ngày mai trên bàn mạt chược làm giảm bớt nhuệ khí của bà.”