Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lý Bác Học chắc phải lấy đao tự đâm chết chính mình mất thôi.
Mấy ngày nay tránh tránh né né khiến trong lòng nhóc cũng không chịu nổi, rốt cục đành phải quyết tâm quẳng câu thề ra sau đầu, chủ động đề nghị chơi trò đố vui.
Nào ngờ Lâm Tô lại nói : “Hiện tại tớ không thích chơi đố vui nữa.”
Lý Bác Học ngạc nhiên, “Sao vậy? ! Cậu vẫn còn giận tớ hả?”
“Không phải đâu.” Lâm Tô lắc đầu, sau đó cười tủm tỉm nhìn nhóc, “Chú nhỏ chỉ cho tớ chơi một trò khác, vui lắm, cậu chơi với tớ nha? O(∩_∩)O~ “
“Ah. . .”
Lý Bác Học không hiểu gì cả, nhìn Lâm Tô mở máy vi tính, lên mạng gia nhập trò chơi, liền vui vẻ, “Thì ra cậu muốn tớ cùng chơi trò Đặt bom với cậu hả?”
“Đúng vậy, chơi rất vui đó.” Lâm Tô tìm vào một phòng chơi, bấm nút ready rồi ngồi yên chờ đợi.
Ít giây sau, trò chơi bắt đầu.
Lý Bác Học ngồi một bên nhìn bé chơi, càng xem mặt càng đen.
Chỉ vào nhân vật bị kẹt ở trong góc : “Bên trái là vách tường cậu cứ cố sức đi về phía đó làm gì? Đi qua bên phải kìa!”
Hiển nhiên đường nhìn của Lâm Tô không rơi vào nhân vật kia, tay ấn bàn phím rung động ngất trời, “Bên trái có vách tường không nên đi sao?”
Lý Bác Học nhìn theo ánh mắt của bé, khóe miệng co quắp, nhóc thấy trên màn hình các nhân vật đang chạy tán loạn đều là của người khác! Trò chơi bắt đầu lâu như vậy rồi mà thao tác và nhân vật đều không phân biệt rõ ràng lắm!
Lý Bác Học chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kêu lên : “Trên đầu có mũi tên mới là nhân vật của cậu! Mặc áo tím, béo tròn trùng trục đó!”
“Ah.” Lâm Tô nhìn chằm chằm tìm kiếm trên màn hình, cuối cùng cũng thấy được nhân vật của mình, nhưng mà nhân vật của bé đã chết, “Thì ra cái này mới là tớ, vừa rồi còn tưởng bàn phím không được nhạy. . . (+﹏+)~”
Lý Bác Học không nói gì : Vợ của mình chính là ngu ngốc như vậy đó -_-|||
Trò chơi kết thúc, nhân vật áo tím béo tròn trùng trục bị chủ phòng đuổi ra ngoài.
Lâm Tô quay đầu nhìn Lý Bác Học, đầy vẻ tội nghiệp, “Vì sao hắn không thích tớ? T_T “
Vậy còn chưa rõ ràng hay sao? ! Cậu không biết chơi a! Kéo chân mọi người chứ sao!
Nhưng Lý Bác Học không đành lòng đả kích bé, vờ nghiêm trang nói : “Bởi vì kỹ thuật của cậu quá tốt, cho nên hắn đố kị.”
“Phải không?” Lâm Tô nở nụ cười, “Hắn không chơi với tớ, vậy cậu chơi với tớ ha.”
“Được!”
Lý Bác Học trước đây chưa từng chơi Đặt bom.
Nhóc nghĩ trò này quá ngây thơ, chẳng đáng để chơi.
Thế là vì Lâm Tô, nhóc miệt mài không ngừng khổ luyện để tăng level, sau đó mua một bộ trang bị thật hoa lệ.
Khi nhóc nghĩ kỹ thuật của mình không còn ai địch nổi nữa, nghênh ngang đi tới trước mặt Lâm Tô, nói : “Đăng nhập trò chơi đi, tớ dẫn cậu đi chơi Đặt bom. o(≧v≦)o~~ “
Lâm Tô khoát khoát tay, “Hiện tại tớ không thích chơi Đặt bom nữa rồi.”
(⊙o⊙) Nhiệt tình theo nước trôi về biển Đông, ngũ quan Lý Bác Học vặn vẹo, hét thật to, “Vì — sao — vậy —”
Lâm Tô cười tủm tỉm, “Chú nhỏ lại mới dạy tớ chơi trò khác, rất vui nha, cậu chơi với tớ ha? O(∩_∩)O~”
Áh! ! !
Lý Bác Học cố nén xúc động bạo phát, hít sâu một hơi, lựa chọn thỏa hiệp, “Được rồi. . . (╯﹏╰)”
Lần này là trò Kart, Lâm Tô vẫn giống như trước chơi rất kém, luôn luôn là người về chót còn chưa nói, dùng đạo cụ loạn xà ngầu, kéo chân toàn bộ người chơi trong tổ, bởi vậy cứ mỗi khi Game Over bé đều bị chủ phòng đá ra ngoài.
Kỳ thực đá nhóc ra khỏi phòng coi như là nhẹ, gặp phải người nóng tính liền chửi ầm lên, mắng đến thương tích đầy mình, khiến cho bé vô cùng ủy khuất.
Lý Bác Học ở một bên nhìn thấy bèn bốc hỏa, len lén nhớ kỹ tên những người này : Dám ăn hiếp vợ của ta sao? ! Các ngươi chán sống thật rồi! (#‵′)
Chưa từng chơi Kart Lý Bác Học lại ở lì trong phòng vài ngày khổ luyện kỹ thuật.
Sau một thời gian tôi luyện nhóc nghĩ kỹ thuật của mình đã đạt được tới trình độ đỉnh cao xuất thần nhập hóa, thâm sâu khó lường, liền nạp tiền mua một chiếc xe xịn cùng trang bị toàn thân lóe sáng, chuẩn bị dẫn Lâm Tô đăng nhập vào trò chơi tìm đám người kia báo thù.
Lại không nghĩ rằng thêm một lần nữa gặp phải đả kích.
Lâm Tô lắc đầu xua tay, vẫn là câu nói kia, “Hiện tại tớ không thích chơi Kart nữa rồi.”
Lý Bác Học cảm thấy trái tim mình tổn thương!
Đưa tay ôm lấy ngực, yếu ớt hỏi, “Vì sao. . .”
Lâm tô nói rất nghiêm túc : “Ba ba nói thường xuyên chơi Game online sẽ bị nghiện đấy!”
Lý Bác Học không nói gì.
Lâm Tô bổ sung : “Ba ba tớ còn nói thường xuyên chơi trò đố vui có thể rèn luyện trí óc, đối với tớ rất có ích! Cho nên giờ chúng ta chơi trò đố vui ha. O(∩_∩)O~”
Lý Bác Học triệt để tan vỡ : Đủ rồi, không cần chơi trò nào nữa, cậu trực tiếp cầm đao đâm tớ một nhát chết quách cho rồi! /(ㄒoㄒ)/~~
. : .
Cả ngày hôm nay Lâm Duyệt Minh đều ở trong bệnh viện.
Lý lão thái ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh lại, vừa tỉnh liền phát giận, lúc thì kêu đau, ba hồi lại quay qua mấy đứa con tố khổ, nói Lâm Duyệt Minh lừa dối bà, rằng Lâm Duyệt Minh không phải là người tốt.
Lý Tường Vũ ngồi một bên chơi điện thoại di động, mặc kệ bà.
Lý Tường Duệ tuy rằng ngồi nghe bà oán giận, thế nhưng nghe vào tai trái lại chạy qua tai phải, bộ dáng như đi vào cõi thần tiên, đầu óc không biết phiêu dạt phương nào.
Lý Tuyết Linh thì không thèm khách khí, trực tiếp đả kích bà, “Anh Lâm không nói như vậy mẹ chịu mổ sao? Không mổ bệnh của mẹ có hết được không? Một chút xíu đau đớn đó ráng chịu tí là được, lúc con chảy máu vì đao cũng chưa từng nhỏ một giọt nước mắt đâu!”
Lý lão thái bị quê độ nói không ra lời.
Lâm Duyệt Minh cười cười, giúp bà nâng giường bệnh lên, ngồi như vậy cũng thoải mái hơn.
“Mẹ, con nói chuyện phiếm với mẹ nhé, dời đi lực chú ý cũng sẽ không đau nhức như vậy nữa.”
“Phải không?” Lý lão thái bán tín bán nghi nhìn cậu, qua nửa ngày mới nói, “Trò chuyện cũng được, thử tin con một lần nữa vậy.”
Một lúc lâu, Lâm Duyệt Minh vẫn ngồi bên cạnh, nói chuyện phiếm với bà, kể một ít chuyện lý thú mà mình đã chứng kiến trước đây, quả nhiên thành công dời đi lực chú ý của bà.
Hàn huyên một chút đã đến quá trưa, Lý lão thái nghĩ bụng mình cũng không đau như trước nữa, biện pháp này hình như không tồi. Nhìn Lâm Duyệt Minh có vẻ không được tự nhiên nói một câu, “Thằng bé này rất tốt bụng, sao lại cứ luôn giả dạng người ác làm chi khiến cho người ta ghét chứ.”
Lâm Duyệt Minh nghe xong cười, từ chối cho ý kiến.
Đến giờ cơm chiều, mọi người thấy tình trạng của Lý lão thái đã ổn định, mới chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
Lâm Duyệt Minh mới vừa đi ra khỏi phòng bệnh, một y tá gọi cậu lại.
“Xin hỏi anh là Lâm Duyệt Minh phải không?”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?” Lâm Duyệt Minh nhìn cô y tá, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Cô y tá này đại khái là mới tới đây, nhìn rất lạ mặt.
Y tá tiến đến bên tai, nhỏ giọng nói thầm một câu.
“Ừm, tôi biết rồi.”
Cô y tá đi rồi, Lâm Duyệt Minh quay đầu nói với Lý Tường Vũ đứng bên cạnh : “Em đến khoa phụ sản một chút, Nghê Cảnh Thần tìm em có việc.”
“Tôi đi cùng em.”
Lâm Duyệt Minh lắc đầu, nhẹ giọng cự tuyệt : “Thôi khỏi, anh chờ em ở phòng bệnh, em đi một lát sẽ quay lại.”
“Vậy cũng được.”
Lý Tường Vũ đỡ Lâm Duyệt Minh đến cửa thang máy, nhìn cậu bước vào trong rồi, mới xoay người đi vào phòng bệnh.
Đi vài bước thì quay đầu lại, Lý Tường Vũ cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Hắn nghĩ Nghê Cảnh Thần cho dù có tìm người nhắn lời, cũng sẽ không thần thần bí bí như thế.
Hơn nữa hắn còn chú ý thấy sau khi Lâm Duyệt Minh nghe xong lời y tá nói nơi đáy mắt xẹt qua một tia hoảng loạn.
Tuy rằng chỉ là thoáng qua, nhưng cũng bị hắn bắt được.
Lẽ nào cục cưng có chuyện?
Lý Tường Vũ âm thầm cười nhạo mình quá nhạy cảm, nghĩ thầm cứ chờ Lâm Duyệt Minh quay về rồi hỏi là biết mà.
Thang máy lên tầng hai mươi bốn. Lâm Duyệt Minh không bước ra, ấn nút xuống dưới lầu ba, thang máy lại đi xuống.
Lời cô y ta nói vẫn quanh quẩn bên tai cậu, cứ lặp đi lặp lại không thoát ra được.
“Bác sĩ Tô nói anh đến phòng làm việc tìm anh ấy, có chuyện liên quan đến đứa bé muốn cùng anh thương lượng, anh ấy còn nói anh tới một mình thôi, không nên dẫn theo người khác.”
Đứa bé? Lâm Tô?
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Đến lầu ba, Lâm Duyệt Minh ra khỏi thang máy, dọc theo đường đi gặp rất nhiều người quen. Cậu kéo sụp vành nón xuống che khuất mặt, cúi đầu đi vào phòng làm việc của trưởng khoa.
Thấy cậu tới, hơn nữa lại chỉ có một mình, ánh mắt Tô Phóng có chút đắc ý, “Duyệt Minh, anh biết là em sẽ đến mà.”
“Có việc gì nói mau đi.” Lâm Duyệt Minh đứng ở cửa, khẩu khí không quá thân thiện.
Tô Phóng chỉ chỉ cái ghế ở trước bàn làm việc, “Đóng cửa lại, ngồi xuống rồi nói.” Sau đó bồi thêm một câu, “Anh muốn nói chuyện về con của chúng ta.”
Lâm Duyệt Minh đóng cửa lại, nhưng không ngồi xuống, chỉ lạnh lùng hỏi : “Chuyện gì?”
“Anh muốn bắt con, rồi đưa nó qua Mỹ.”
Tô Phóng nói rất nhẹ nhàng, tựa như đang nói chuyện thời tiết vậy. Nhưng đối với Lâm Duyệt Minh mà nói, đâu khác gì một quả bom hạng nặng, không những mang mang đến cho cậu đả kích thật lớn, mà còn khiến trái tim cũng không thể bình tĩnh lại được.
“Không bao giờ!” Lâm Duyệt Minh hung dữ trừng mắt nhìn Tô Phóng, lời nói như rít qua kẽ răng, “Đây là mục đích anh về nước phải không! ?”
Lần đầu tiên gặp nhau tại bệnh viện, Lâm Duyệt Minh đã không thể tin lời của Tô Phóng.
Nếu như hắn thực sự hối hận, vì sao trước kia không về nước tìm mình, mà phải đợi đến chín năm?
Xem ra muốn bắt con mới là mục đích chân chính của hắn.
Lâm Duyệt Minh còn nhớ rõ hắn đã từng nói qua, Tô gia toàn là con độc nhất, cả gia tộc trông cậy vào hắn nối dõi tông đường kéo dài hương khói, vì thế hắn không dám come out với người nhà.
Hắn khát vọng tự do, lại không dám cãi lời người nhà. Bởi vậy hắn muốn dùng Lâm Tô đổi lấy tự do cho mình.
Lâm Duyệt Minh đoán không sai. Tô Phóng thấy cậu không đồng ý đành phải nói thật, “Kỳ thực anh về nước cũng không phải chỉ vì chuyện này, anh muốn nối lại mối quan hệ với em, chỉ có điều em không cho anh cơ hội. Duyệt Minh, em không thể ích kỷ như thế, em hiện tại quá mức hạnh phúc, có người yêu lại sắp sinh em bé, cũng nên suy nghĩ cho anh chứ. Em biết rõ anh không có cách nào củng phụ nữ phát sinh quan hệ, anh cũng sắp ba mươi tuổi rồi, người nhà bắt buộc anh kết hôn sinh con, trong khoảng thời gian này sắp bị bọn họ bức đến phát điên. Nếu như mang con qua đó bọn họ sẽ bỏ qua cho anh, van cầu em, để con trai lại cho anh đi, chúng tôi sẽ rất thương yêu nó, không để nó chịu bất cứ một ủy khuất nào.”
Nghe xong lời hắn nói, Lâm Duyệt Minh thật không biết mình nên khóc hay cười, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên có cảm giác chua xót, một cơn ớn lạnh không hiểu từ đâu lan tràn khắp cơ thể, dường như trong miệng vừa nếm cái gì đó vừa cay vừa đắng.
Lâm Duyệt Minh sớm đã biết Tô Phóng là người rất nhu nhược và ích kỷ, thật không ngờ qua nhiều năm như thế, hắn chẳng những không hề thay đổi mà còn có xu hướng trầm trọng thêm, cư nhiên lại còn vô sỉ nữa chứ.
“Tôi ích kỷ ấy hả?” Lâm Duyệt Minh cười nhạt, “Ban đầu là ai không cần đứa bé này? Con trai là của riêng tôi, anh nên bỏ đi cái ý niệm trong đầu này đi, tôi sẽ không trao bé cho anh, hơn nữa nó cũng sẽ không nhìn nhận anh đâu!”
Tô Phóng khuôn mặt lộ ra vẻ khổ sở cầu xin, “Nhường con trai cho anh đi, được không?”
“Không được.”
Tô Phóng thùy hạ mi mắt, chậm rãi khôi phục vẻ bình tĩnh, “Không thể thương lượng sao? Thực sự không nhường cho anh phải không?”
“Không cần thương lượng.”
“Tốt lắm, em bất nhân đừng trách anh bất nghĩa.” Tô Phóng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Lâm Duyệt Minh nở nụ cười, dáng vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay, “Đàn ông mang thai có tính là tin giật gân không ta? Nếu như người trong bệnh viện biết em mang thai, sau đó em còn có thể đi làm được không? Nếu như mọi người ở N thị biết em mang thai, em và người nhà của mình có thể sống yên lành không đây?”
Đầu óc oanh một tiếng như muốn nổ tung, âm thanh ong ong vang lên, Lâm Duyệt Minh khó tin trừng to mắt, há miệng nhưng nói không ra lời.
Mất đi công việc cũng không đáng lo, thế nhưng không thể để liên lụy đến người nhà được.
Còn Lâm Tô phải làm sao bây giờ?
Căn bản là không thể rời xa bé được.
Một bên là gia đình mới, một bên là đứa con trai đã sống cùng mình suốt chín năm trời.
Rốt cuộc nên xem trọng bên nào đây?
Cho đến ngày hôm nay Lâm Duyệt Minh mới biết được, mỗi người đều chiếm vị trí quan trọng trong lòng mình, cho dù là ai, đều rất trọng yếu, cậu đều luyến tiếc, không muốn họ phải đau khổ, chẳng để họ bị tổn thương.
Qua một hồi lâu, Lâm Duyệt Minh mới lấy lại được bình tĩnh, kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng, hạ giọng hỏi : “Anh đang uy hiếp tôi đấy à?”
“Không có.” Tô Phóng vừa cười vừa nói, cười đến vô cùng hài lòng.
Lâm Duyệt Minh nghĩ nụ cười đó đặc biệt chói mắt, hận không thể xông lên vả vào khuôn mặt dối trá kia một cái.
“Anh đang thương lượng cùng em, chỉ cần em đồng ý đương nhiên anh sẽ không lắm miệng, bằng không thì đừng trách anh.” Nói xong, Tô Phóng làm tư thế dang tay, vẻ mặt như là bất đắc dĩ.
“Đồ đê tiện.”
“Đâu có, anh còn cho em thời gian suy nghĩ mà, nhưng đừng lâu quá, sự nhẫn nại của anh có hạn đấy.”
Lâm Duyệt Minh nhìn hắn thật lâu, sau đó mở cửa, không quay đầu lại đi ra ngoài.
Trên đường về nhà, Lâm Duyệt Minh vẫn lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa, tựa hồ đang phong bế chính mình.
Lý Tường Vũ hỏi nguyên nhân, cậu chẳng chịu nói gì.
Lý Tường Vũ thở dài trong lòng, hay đây là thói quen của em ấy, thích che giấu cảm xúc của mình, chẳng thà một mình đau khổ, cũng không tự nguyện nói ra. Em ấy sợ ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác, sợ người khác không vui, sợ. . .
Khụ khụ, mình thật đúng là suy nghĩ quá nhiều rồi!
Nhớ lại chuyện đã phát sinh trước đây, trái tim ẩn ẩn đau.
Lâm Duyệt Minh ôm ngực, nhưng tâm trạng cũng không thay đổi tốt hơn, tim vẫn đang rất đau, cái loại cảm giác bất an này, lan tràn ra toàn thân.
Trời thu tháng mười ánh mặt trời vẫn chói chang, năm nay mùa thu nóng hơn mọi năm.
Giống như thời tiết mùa hè, oi bức khó chịu.
Trong lòng Lý Tường Vũ dường như cũng nóng nảy chẳng khác gì tiết trời hôm nay, nặng nề và vô cùng lo lắng.
Từ lần ở bệnh viện trở về, hắn rõ ràng cảm giác được Lâm Duyệt Minh đột nhiên trở nên buồn bã hẳn lên.
Đã qua mấy ngày rồi, tình trạng vẫn không có chuyển biến tốt đẹp. Lâm Duyệt Minh cả ngày mặt ủ mày chau, bộ dáng đang có tâm sự rất nặng nề, nếu không ngủ thì sẽ ngẩn người, xem TV, nhìn bầu trời mà ánh mắt như vô định, có khi ngồi trên bồn cầu em ấy cũng có thể nhìn vách tường mà đờ ra suốt một giờ.
Thấy tình trạng của cậu như vậy, Lý Tường Vũ lòng nóng như lửa đốt, hỏi nguyên nhân, cậu cũng không chịu nói, nóng nảy ép buộc, cậu còn phát giận nữa chứ.
Trong ấn tượng của Lý Tường Vũ, Lâm Duyệt Minh hình như không bao giờ tức giận, phàm là gặp chuyện không vui, tối đa là sẽ không thèm để ý đến người ta mà thôi.
Tức giận? Đây là lần đầu tiên.
Sau khi tức giận, cậu sẽ sáp lại gần lên tiếng “Xin lỗi” .
Vừa đánh vừa xoa, khiến cho Lý Tường Vũ dở khóc dở cười.
Tham khảo ý kiến bác sĩ, rồi lên mạng tra cứu tư liệu, cuối cùng Lý Tường Vũ cũng tìm ra nguyên nhân.
Hắn hoài nghi Lâm Duyệt Minh bị chứng u buồn trước khi sinh!
Đối với tất cả mọi chuyện đều không có hứng thú, cả ngày khuôn mặt buồn bã, dễ nổi giận và hay phiền muộn, ngủ quá nhiều, không thích ăn. . .
Đây chính là chứng trầm cảm tiền sản.
Vợ bị chứng trầm cảm tiền sản, chồng Lý Tường Vũ này tất nhiên phải bày mưu tính kế tìm hết mọi biện pháp pha trò làm cho cậu vui vẻ.
Lý Tường Vũ gọi điện thoại cho Nghê Cảnh Thần, nhờ hắn mời một bác sĩ tâm lý, trị liệu chứng trầm cảm tiền sản cho Lâm Duyệt Minh, nhưng qua điện thoại mới biết được một tin tức làm hắn khiếp sợ.
Nguyên lai ngày đó Lâm Duyệt Minh không phải đi tìm Nghê Cảnh Thần!
Vậy em ấy đi đâu?
Đến chỗ Lưu Hồng Huy?
Không thể nào.
Em ấy sau khi trở về liền rầu rĩ không vui, xem ra chỉ có một nguyên nhân.
Đó chính là đi tìm bạn trai trước đây.
Nghĩ tới đây, Lý Tường Vũ lại thấy chán nản, trong lòng như có bình dấm bị đổ, tất cả toàn là vị chua.
Sáng sớm nay tỉnh lại, Lý Tường Vũ thấy Lâm Duyệt Minh lục lọi tủ quần áo dường như đang tìm cái gì, vẻ mặt hoang mang rối loạn.
“Duyệt Minh, em tìm gì thế?”
“Tìm quần áo a.”
“Em muốn đi ra ngoài hả?”
“Đúng vậy, em muốn đưa Bé Thỏ đi học.”
Lý Tường Vũ từ trên giường ngồi lên, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, “Em quên rồi hả, bắt đầu từ khi học kỳ này, Bé Thỏ và Hổ Con đều đi xe bus đến trường, chúng nó nói muốn rèn luyện chính mình, bồi dưỡng khả năng tự chăm sóc, lúc đó em cũng đồng ý rồi mà.”
“Phải không?” Lâm Duyệt Minh sững sờ, “Có lẽ là em quên mất.”
Lý Tường Vũ kéo cậu ấn xuống giường, ngồi xổm phía trước, ngước mắt nhìn cậu, hỏi : “Em làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mấy hôm nay trông em rất kì lạ.”
Lâm Duyệt Minh nhìn qua hướng khác, “Đâu có gì.”
“Thực sự không có việc gì sao?” Lý Tường Vũ vươn tay chế trụ cằm của cậu, để cậu nhìn thẳng vào mình, “Vì sao em muốn gạt tôi?”
Ánh mắt Lâm Duyệt Minh có chút hoảng loạn, nhưng biểu tình thì không thay đổi, “Em lừa anh cái gì chứ?”
“Ngày đó tại bệnh viện em đi gặp ai thế? Đừng nói với tôi là em đi gặp Nghê Cảnh Thần nhé!”
Lâm Duyệt Minh thản nhiên nói : “Đúng là không phải hắn, là Tô Phóng. Anh còn muốn biết cái gì nữa không?”
Lý Tường Vũ vốn còn tưởng rằng Lâm Duyệt Minh sẽ chẳng thừa nhận, không nghĩ tới nhanh như vậy cậu đã nói thật. Hạ tay xuống, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nói như thế nào.
“Anh đừng suy nghĩ lung tung.” Nhìn vẻ kinh ngạc của đối phương, trong lòng Lâm Duyệt Minh đột nhiên cảm thấy đau đớn, nâng khuôn mặt của lên, nhẹ nhàng vuốt ve, “Em không cố ý giấu anh, thật ra lời đã tới khóe miệng rồi nhưng vẫn không thốt thành câu, em rất muốn đem mọi hỉ nộ ái ố trong lòng chia sẻ cùng anh, thế nhưng em lại sợ ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, sợ anh không vui, như vậy em có phải là người rất đáng ghét hay không?”
Khó có được dịp Lâm Duyệt Minh nói một câu buồn nôn như thế, Lý Tường Vũ thiếu chút nữa bị cậu làm cho cảm động đến chết, “Không đâu, chẳng đáng ghét chút nào, em như thế này tôi rất thích.”
Lâm Duyệt Minh cười cười, “Dóc tổ, không biết là ai cả ngày than thở vậy kìa, lỗ tai em muốn lùng bùng rồi đó.”
Lý Tường Vũ ngồi xuống bên cạnh, ôm cậu vào trong ngực, nhẹ nhàng lay động, “Tôi thấy em không vui, trong lòng cũng phát sầu a!”
“Nói mau, ngày đó hắn và em nói cái gì? Vì sao lại rầu rĩ không vui hả?”
“Vâng.”
Lâm Duyệt Minh đem chuyện xảy ra ngày đó nói hết một lần, cuối cùng, thở dài, “Hắn thay đổi rồi, thì ra là một người đê tiện như thế.”
Lý Tường Vũ lạnh lùng cười, “Muốn quay về đòi con trai? Hắn dựa vào cái gì? !”
Lâm Duyệt Minh lẩm bẩm : “Đúng, dựa vào cái gì. . .”
Nhưng mà nhược điểm của mình bị hắn nắm trong tay.
“Việc này cứ để cho tôi giải quyết.” Lý Tường Vũ nghiêm túc nói : “Em yên tâm, tôi sẽ không để cho hắn mang Bé Thỏ đi, hơn nữa trên đời này không ai có khả năng uy hiếp được tôi.”
Lâm Duyệt Minh gật đầu, nở nụ cười.
“Cười thêm một cái.”
Lâm Duyệt Minh lại cười cười.
“Thêm một cái nữa đi.”
Lâm Duyệt Minh giả vờ khó chịu, “Anh trêu chọc em đấy à?”
Lý Tường Vũ lấy ra một cái gương nhỏ từ tủ đầu giường rồi để trước mặt cậu, giở giọng bông đùa, “Em nhìn mình xem, mặt xưng phù giống như một cái bánh bao, vốn đã rất xấu rồi, còn trưng ra bộ mặt khổ nảo, thật là khó coi chết đi được!”
Lâm Duyệt Minh nhìn thoáng qua hình bóng của mình trong gương, quả thật là rất khó coi.
Cả khuôn mặt bị phù thũng, con mắt sưng húp lại. Sắc mặt vàng vọt, lại còn bóng loáng nữa chứ.
“Anh sẽ ghét bỏ em sao?”
“Không có, cho dù em biến thành cái dạng gì tôi cũng không bao giờ ghét bỏ.” Lý Tường Vũ hôn cậu một cái, “Em cười nhiều vào, tôi thích nhìn em cười.”
“Vâng.”
Lo lắng trong lòng mấy ngày nay được đưa ra ánh sáng, Lâm Duyệt Minh nở nụ cười phát ra từ nội tâm, sự chăm sóc và yêu thương của Lý Tường Vũ như một tia nắng, chiếu vào trong lòng cậu, ấm áp thấm vào tận trong tim.
Tô Phóng vẫn kiên trì chờ đợi, chờ Lâm Duyệt Minh đến cầu xin mình.
Thế nhưng Lâm Duyệt Minh mà hắn đợi không tới, lại có một đám đàn ông hung thần ác sát, dẫn đầu là đại ca Lý Tường Vũ đến tìm.
Cửa nhà bị một cước đá văng ra.
Tô Phóng không rõ người đàn ông này làm thế nào mà biết được nơi ở của mình, cũng tự hỏi rốt cuộc sức lực của hắn phải mạnh đến mấy mà một cước có thể đá văng cánh cửa phòng chống trộm rắn chắc không gì phá nổi kia.
Lẽ nào bàn chân hắn bằng sắt?
Kỳ thực từ lúc biết được nơi ở của tên kia, Lý Tường Vũ đã kêu thủ hạ giở trò trước lên cánh cửa, bằng không hắn làm gì có bản lĩnh đó, chỉ một cái đạp đã đá văng cửa bảo vệ a.
Mặc kệ dùng phương pháp gì, hiệu quả cuối cùng mới quan trọng.
Tô Phóng sợ run, hơn nữa phải nói là rất rất sợ.
Lúc cửa bị đá văng thì hắn đã hoảng sợ rồi, rồi khi thấy một đám người cầm đao vọt vào hắn bị dọa đến thiếu chút nữa tè ra quần.
Tô Phóng nhìn Lý Tường Vũ, run như cầy sấy hỏi : “Này, các người muốn làm gì? Xâm nhập gia cư bất hợp pháp là có tội đấy. . .”
Lý Tường Vũ nhìn hắn cười, “Thằng nhóc, mày cũng có gan đấy, dám uy hiếp người của tao hả? Lần trước những lời tao nói lúc ở bệnh viện mày quên hết rồi, đúng không?”
Tô Phóng lần từng bước đến bàn để điện thoại, muốn gọi báo nguy, một cây đao đột nhiên kề tới sát cổ hắn, tiếp theo bụng bị trúng một quyền, đau đến nỗi hắn hự lên thành tiếng.
“Mày còn dám báo nguy sao? Muốn chết hả!” Hoàng Mao cầm trong tay cây đao vừa đánh vừa mắng, quay đầu lại nói với Lý Tường Vũ, “Lý ca, để em tặng nó một đao làm thịt quách cho rồi.”
Nghe xong lời này, hai chân Tô Phóng như nhũn ra, quỳ sụp xuống đất, “Đừng, đừng giết tôi. . .”
Lý Tường Vũ đi tới bên cạnh hắn, từ trên cao nhìn xuống, “Không giết mày cũng được, nhưng có một số việc mày phải rõ ràng.”
Quay đầu sai bảo : “Hoàng Mao, đọc gia quy cho hắn nghe.”
“Tuân lệnh, Lý ca.” Hoàng Mao lớn tiếng dạ ran.
“Điều thứ nhất, không được khi dễ người của Lý gia, bao gồm cả thủ hạ, người hầu, sủng vật. Trái lệnh, chết!”
“Thứ hai, không được hủy hoại thanh danh người của Lý gia, bao gồm thủ hạ, người hầu, sủng vật. Nếu vi phạm, ngũ lôi tru diệt!”
“Thứ ba, phàm là địch nhân của Lý gia, cho dù là người, động vật hay là thực vật, đều phải chết dưới vạn đao!”
. . .
“Đừng đọc, đừng đọc nữa.” Tô Phóng gập thân mình, van vỉ cầu xin tha mạng, “Tôi sẽ không khi dễ người của Lý gia, không hủy hoại thanh danh người của Lý gia, cũng sẽ không đối địch với Lý gia, van cầu các ông buông tha tôi đi. . .”
Lý Tường Vũ quay về phía Hoàng Mao nháy mắt một cái, Hoàng Mao ngay lập tức ngậm miệng.
“Ngẩng đầu lên.” Lý Tường Vũ dùng chân đá đá Tô phóng, “Kế tiếp mày biết mình phải làm gì rồi chứ?”
Tô Phóng gật đầu như gà mổ thóc, “Tôi sẽ biến mất, không bao giờ. . . Xuất hiện trước mặt các anh nữa.”
“Được rồi.” Lý Tường Vũ móc vé máy bay từ túi quần ra, ném xuống trước mặt hắn, “Đi ngay bây giờ, sau đó không được trở về, nếu như còn để tao nhìn thấy mày, vậy cứ dựa theo quy củ mà làm việc.”
Tô Phóng nhặt vé máy bay lên, đáp ứng, “Được, được rồi, tôi sẽ lập tức đi ngay.”
“Đồ vô dụng.” Lý Tường Vũ cười nhạo bước ra khỏi cửa, trước khi đi quay qua Hoàng Mao phân phó : “Trông chừng hắn lên máy bay thì gọi điện thoại cho tôi.”
Mãi đến khi thấy bóng lưng Lý Tường Vũ biến mất ngoài hàng hiên, Tô Phóng mới thở phào một hơi, khí lực toàn thân giống như bị rút mất, hắn ngồi phịch xuống đất, kéo kéo tóc, khổ sở cười lên, lần đầu tiên hắn biết tới mùi vị thất bại.