Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: SodaSora
—
Sau khi bị chú hai khai sáng, Mạnh Giản đã thật sự bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc thay đổi, cô đã dùng toàn bộ tinh thần cùng sức lực để có thể đối mắt với các tiền bối trong văn phòng của mình, những người không để ý đến cô, cô cũng sẽ tự giác tránh mặt người ta. Nhưng bây giờ thì không phải vậy nữa, mọi người không để ý đến cô, cô liền như con ong nhỏ bay qua bay lại xung quanh bọn họ giúp đỡ những việc vặt. Mọi người gửi tư liệu để thảo luận về công việc, cô sẽ như con bọ nhỏ bám theo sau, đôi ghi còn vẽ vẽ viết viết lên cuốn sổ, nhanh chóng viết những ghi chú vào trong sổ khi nghĩ ra vấn đề gì đó, trí nhớ tốt cũng không bằng nét mực mờ(1), bỏ qua bộ dáng "thanh cao" thường ngày, mọi người cũng không làm khó cô nữa. Cùng với Vu Khiêm, bầu không khí thân thiện trong văn phòng đã lên một tầm cao mới. Mạnh Giản mua cà phê và đồ ăn nhẹ cho mọi người, thường xuyên phụ giúp dẹp sắp xếp văn phòng, cô cũng là người khiêm tốn và chăm học hỏi, ngay cả người phụ nữ từng sau lưng nói xấu Mạnh Giản phẫu thuật thẩm mỹ bây giờ cũng sẵn sàng mỉm cười khi chạm mắt với cô, cuối cùng thì mọi chuyện cũng dần có tiến triển, phải không?
"Sao đột nhiên cậu lại đổi tính thế?" Vu Khiêm hỏi cô.
Mạnh Giản nói: "Tôi đến công ty để học tập, đương nhiên phải làm cho tốt bổn phận là thực tập sinh của mình rồi!"
Vu Khiêm gật gật đầu: "Cậu lúc đầu tuy cũng rất hòa đồng, nhưng mà quả thật bây giờ tốt hơn rất nhiều. Có đôi khi không phải bọn họ muốn làm khó cậu, chỉ là một người mới tới như cậu lại có chút tự cao nên bọn họ mới không thèm phản ứng với cậu, cậu nghĩ mình là ai chứ?"
"Vậy tại sao cậu không nói ngay từ đầu?" Mạnh Giản trừng mắt.
Vu Khiêm nói: "Người khác nói ra thì được gì chứ? Chính cậu phải tự nhận ra điều đó mới đúng!"
Mạnh Giản muốn hộc máu, cô còn đi đường vòng nhiều như vậy, hóa ra trong mắt những vị này cô là loại người như thế!
Thời tiết càng ngày càng lạnh, vừa ra ngoài không cẩn thận còn có thể đem mình biến thành cây kem, đi làm đối với cô đã trở thành một việc vô cùng đau khổ.Ở thành phố đi lại còn tốt, chỉ là hơi tắc đường một chút. Nhưng nếu sống ở xa, đã dậy sớm lại còn bị kẹt xe, chưa kể nếu hôm đấy có thời tiết xấu, gió lớn rồi còn hạ nhiệt, thật sự rất muốn lấy mạng người đó! Mạnh Giản may mắn là một trong những người khốn khổ đó, trường học cách quá xa, mỗi ngày cô đều suýt mất nửa cái mạng vì phải chen chúc trên tàu điện cùng xe buýt, trời thì lạnh, cô lại phải run rẩy rời giường trong khi những người khác còn đang ấm áp ở trong ổ chăn, cô đem chính mình bọc lại thành bánh chưng rồi bước vào con đường thăng hoa của bản thân.
So với những gian khổ lúc nhỏ, việc này đối với Mạnh Giản thì không tính là gì, ít nhất là hiện tại cô cũng đang tiêu tiền của chính mình, số tiền mà dì cô cấp cho cô cũng đã trả hết, cô cùng nhà họ Mạnh đã không còn liên quan gì tới nhau, nếu không phải vì bây giờ sửa tên trong hộ khẩu rất khó khăn thì cô cùng Mạnh Sanh đã đổi thành họ Tô rồi.
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Mạnh Giản nhận được cuộc gọi từ dì mình:
"Giản Giản, năm nay đến nhà dì ăn Tết!"
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Mạnh Giản tức giận bước qua đường, nói: "Không được, tôi và Mạnh Sanh đều rất bận, không đi!"
"Con cái đứa nhỏ này, ăn tết thì vội gì chứ! Tới ăn một bữa cơm cũng không mất nhiều thời gian đâu, dì nấu đồ ngon cho các con?" Dì có chút không vui.
Khóe môi Mạnh Giản hiện lên một tia cười lạnh, cô và Mạnh Sanh đã chịu đựng đủ mọi loại đối xử rồi, khi vui vẻ thì đối xử tốt, không vui vẻ thì liền đánh bọn họ một trận. Nếu không phải vì sợ mất thể diện của Mạnh Kiến Quốc thì e rằng bà ta đã đuổi cô và Mạnh Sanh ra khỏi nhà mình từ lâu rồi! Nghĩ về những chuyện trước đây, trái tim Mạnh Giản cứ như được ngâm trong một hầm băng. Cô cùng em trai có thành tích xuất sắc từ nhỏ, trong khi hai người con của dì cô thì học hành không ra gì. Khi mẹ cô còn sống, bà ta đã không thể chịu nổi tính tình của mẹ cô, sau khi Tô Vân mất, bà ta đã không còn phải chịu đựng nữa, vậy thì cớ gì lại đồng ý chăm sóc nuôi nấng cô cùng em trai chứ? Khi đó, Mạnh Kiến Quốc không thể tái hôn vì còn mang theo hai đứa trẻ, tình nhân của ông ta đã từ chối. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Mạnh Kiến Quốc đưa cho dì cô một khoảng tiền lớn để tạm thời nhận nuôi hai đứa con. Ha ha, nhiều năm như vậy, Mạnh Giản còn chưa thấy được số tiền đó, thay vào đó cô lại tự kéo theo em trai ra đường vào những ngày giá rét để kiếm sống! Hiện tại Mạnh Giản cùng Mạnh Sanh đã trưởng thành, đột nhiên lại nghĩ đến việc làm một người dì tốt? Mạnh Giản còn không phải là đồ ngốc!
Cô nói thẳng: "Bà có việc gì thì cứ việc nói qua điện thoại, Mạnh Sanh muốn ra nước ngoài du học, tôi còn phải giúp nó làm giấy tờ xuất ngoại, không rảnh về ăn cơm!"
"Mạnh Sanh muốn ra nước ngoài? Khi nào? Ra nước ngoài có phải tốn rất nhiều tiền hay không? Tiền từ đâu ra?" Nói một hồi cuối cùng vẫn là cố ý dò hỏi.
Mạnh Giản cười khẩy rồi ngắt điện thoại. Vốn đã sớm quyết định Mạnh Sanh sẽ ra nước ngoài, nhưng hai chị em lại không đủ tiền, giờ nghĩ lại, muốn đưa Mạnh Sanh ra nước ngoài học chuyên sâu, không có tiền thì còn có thể mượn mà? Chu Chiêu đang làm gì nhỉ? Một chiếc xe thể thao của anh ta cũng đủ cho Mạnh Sanh ra nước ngoài hàng chục lần, nếu không thể mượn được, cùng lắm cô lại đi đua xe! Mạnh Giản nghiến răng, cô chắc chắn sẽ không để Mạnh Sanh bị vùi dập, từ nhỏ cậu chính là thần đồng, xứng đáng được hưởng một nền giáo dục tuyệt vời nhất!
Cô lấy một tờ báo được đặt tại ga tàu điện ngầm, thật xui xẻo, khi cô mở trang kinh tế của tờ báo thì liền thấy khuôn mặt giả tạo của Mạnh Kiến Quốc, vừa sáng sớm đã xích mích với nhà họ Mạnh, tâm tình Mạnh Giản cực kỳ tệ, liền ném luôn tờ báo vào thùng rác.
Chu Chiêu gọi điện nói rằng sau khi trở về nước sẽ mời Mạnh Giản ra ngoài họp mặt, vừa lúc tâm tình đang rất không tốt, Mạnh Giản liền đồng ý.
Công việc hôm nay của cô đang trên đà bùng nổ. Mạnh Giản còn chưa tu luyện đến cảnh giới làm việc một cách thong dong bình tĩnh. Hung hăng rót hai ly cà phê, ánh mắt nguy hiểm gõ bàn phím. Vừa lúc hôm nay chủ quản không có ở đây nên Lý Triệu Ngôn đem Mạnh Giản sai vặt đến vui vẻ, Lý Triệu Ngôn? Chính là cái người nói rằng Mạnh Giản đã từng phẫu thuật thẩm mỹ. Trong núi không có hổ thì khỉ được gọi là vua, cô là trợ thủ đắc lực của chủ quản, đương nhiên sẽ cảm thấy bản thân hơn người, mặc dù Mạnh Giản không tiếp xúc nhiều với công việc của bọn họ nhưng vẫn chỉ đạo cô làm một số việc vặt. Vu Khiêm hận không thể đem giấy vệ sinh ném vào cô ta một cái, Mạnh Giản mỉm cười kéo người ra khỏi phòng làm việc.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
"Cậu cản tôi làm gì?"
Mạnh Giản ôm đồ đạc trong tay đi về phía trước: "Tôi sợ cậu sẽ gặp thiệt thòi sau này với người phụ nữ đó!"
"Mẹ nó! Tôi đến đây để làm việc hay là đến đây để bị sỉ nhục? Gặp loại người này nếu tôi là ông chủ, dù khả năng làm việc có tốt đến đâu, tôi cũng sẽ sa thải cô ta, cho cô ta tự chịu một mình đi!"
"Cho nên cậu lại không phải là ông chủ nha!" Mạnh Giản nói.
"Này! Cậu theo phe nào vậy! Nghiêm túc trung thành ở một phe đi có được không!"
Mạnh Giản dừng lại, Vu Khiêm đuổi kịp chuẩn bị nói đạo lý với cô một trận, không ngờ chân cô nhũn ra ngồi xổm xuống, run lên, bụng Mạnh Giản đau xót, một luồng nhiệt ùa xuống.
"Cậu không phải là...?" Vu Khiêm xấu hổ nhìn cô.
Mạnh giản gật đầu buồn bực: "Nếu biết trước tôi nên mắng cậu thêm hai câu, hôm nay lại xui xẻo như vậy! Tâm tình vốn đã không tốt còn gặp cảnh này, đừng đứng ngẩn ngơ như vậy nữa, đi mượn giúp tôi băng vệ sinh đi!"
Vu Khiêm nhìn cô với ánh mắt chán ghét rồi nhanh chóng chạy đi mượn đồ.
Mạnh Giản đứng thẳng vào tường, cảm thấy một cơn sóng dữ dội ập vào người, cô quay lưng vào tường, không có dũng khí quay người lại.
"Này, tiểu Mạnh, ở đây đợi người à!" Đồng nghiệp trong công ty đi ngang qua, còn có người mỉm cười chào hỏi.
"À, vâng, tôi đang đợi người..." Mạnh Giản vẻ mặt cay đắng, còn phải cười đáp lại.
Vu Khiêm mang theo băng vệ sinh cùng một chiếc quần thể thao của mình chạy lại, Mạnh Giản nhanh chóng đưa tài liệu cho cô rồi mang đồ lẻn vào nhà vệ sinh. May mắn thay, Vu Khiêm thường có thói quen đi tập thể dục sau khi tan làm, nếu không hôm nay ở văn phòng chắc chắn sẽ bị vấy máu!
"Dì cả" của cô tới vào ngày đầu tiên không có cảm giác gì lắm, chỉ cảm thấy bên dưới là một trận thủy triều đang lưu thông. Mạnh Giản cũng không để ý tới nó, sau khi tan làm liền bắt taxi đi chơi cùng với Chu Chiêu như bình thường, tất nhiên, đây là một cuộc hẹn có mục đích riêng!
Khi Mạnh Giản đến, ở đây đã náo nhiệt hẳn lên, ca hát uống rượu, mạt chược, hoàn toàn là khung cảnh chơi bời của một đám phú nhị đại. Mạnh Giản đẩy Vương Tuân qua một bên, ngồi cạnh uống cùng Chu Chiêu vài ly.
"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!"(2) Chu Chiêu lạnh lùng nhìn cô.
Mạnh Giản nói: "Tôi còn chưa nói cái gì!" Cô bưng ly Whisky có đá lên uống một ngụm.
"Nói đi, gặp phải phiền phức gì rồi?"
Mạnh Giản ngượng ngùng đưa ngón tay lên: "Tôi có thể mượn một trăm vạn chứ?"
Chu Chiêu không để ý đến chút tiền này, tiền anh ta tiêu cho phụ nữ một ngày cũng đã trăm vạn, cái làm anh để ý là người vay tiền kìa!
"Cô là sinh viên cần nhiều tiền như vậy làm gì? Đừng trách tôi nhiều lời, nếu tôi mà không hỏi cho rõ ràng mà liền cho cô thì chính là đang hại cô!"
Mạnh Giản gần như muốn lắc mạnh vai anh, cầu xin anh nhanh hại cô đi!
"Em trai tôi được trường cử ra nước ngoài du học, ừm, còn thiếu một chút tiền..."
"Trường nào vậy? Em trai cô còn giỏi hơn cô à?"
"Đại học Q, em ấy sắp học lên tiến sĩ. Môi trường ở nước ngoài đối với đề tài nghiên cứu của em ấy rất quan trọng, nó hữu ích hơn nhiều so với ở trong nước, tôi muốn đưa em ấy ra nước ngoài..."
"Đệch! Hai người không phải là chị em sinh đôi sao? Cậu ta mới bao tuổi chứ? Chà, gen của nhà cô tốt thật ấy nhỉ!" Chu Chiêu phải nhìn cô bằng ánh mắt khác, vốn cho rằng cô chỉ là một bông hoa có tài, nhưng không ngờ em trai cô lại còn đỉnh hơn cả cô.
Mạnh Giản trừng mắt: "Em trai tôi là thiên tài!"
Chu Chiêu gật đầu: "Nếu đã vậy thì tôi có thể cho cô mượn tiền, nhưng đây vẫn là mượn, chúng ta nên rõ ràng, cô phải viết giấy nợ cho khoản vay đấy!"
"Được!" Mạnh Giản vui vẻ uống hết một ly Brandy.
"Uống ít chút, cô không phải người ngoài!" Chu Chiêu cầm ly rượu của cô đặt lên bàn, nhìn Mạnh giản nói: "Đừng trách anh đây tàn nhẫn, tiền đến với cô dễ như vậy không phải là chuyện tốt, cô vẫn còn nhỏ!"
Chu Chiêu đã thấy quá nhiều phụ nữ trong giới này bị ám ảnh bởi tiền bạc, cô phải chịu những áp lực về vật chất mà cô không nên nhận được ở độ tuổi của mình. Đôi khi, sống một cuộc sống như vậy cô vô thức đặt bản thân lên hàng đầu và nghĩ rằng tiền bạc đến rất dễ dàng!
Mạnh Giản mím môi: "Tôi biết! Anh không cần giải thích!"
Chu Chiêu gật đầu, không có mấy người hiểu được nguyên tắc cơ bản này, người phụ nữ trước mặt này vẫn xứng đáng nhận được sự tôn trọng.
Điện thoại rung lên, Mạnh Giản ngơ ngác lấy điện thoại ra, là một tin nhắn.
Bộp, điện thoại rơi xuống mặt đất. Mạnh Giản lập tức tỉnh táo lại, nhấc chân định chạy ra ngoài. Chu Chiêu nhanh tay lẹ mắt giữ cô lại, nhặt điện thoại lên nhìn xem.
"Mạnh Sanh trong tay tôi, chúng ta cùng gặp lại nhau!" Hình ảnh kèm theo là hình ảnh Mạnh Sanh bị đánh bất tỉnh và bị trói, Chu Chiêu không biết Mạnh Sanh, nhưng mặt mũi có nét quen thuộc giống Mạnh Giản, khiến anh không cần đưa ra suy đoán khác về thân phận người này.
"Cô tính làm gì vậy!"
Mạnh Giản giơ tay tránh khỏi Chu Chiêu: "Không rõ ràng sao? Tôi đi cứu em trai tôi!"
"Ngăn cô ấy lại!"
Chu Chiêu gầm lên, người có khoảng cách gần với cửa ra vào nhất là Vương Tuần lập tức duỗi tay ôm cô lại.
"Anh, mẹ nó, buông tôi ra!" Mạnh Giản tức giận đến đỏ cả mắt.
"Cô con mẹ nó bình tĩnh một chút có được không! Ông đây biết nhiều người hơn cô gấp trăm lần, cô có thể để cho tôi giúp cô hay không! Thành phố B lớn như vậy, một mình cô chạy ra ngoài thì cô nghĩ chính cô tự mình tìm chết hay em trai cô mất mạng!" Chu Chiêu đứng trước Mạnh Giản, đen mặt nhìn cô nói: "Nếu coi tôi là bàn bè thì yên lặng nghe tôi nói. Tôi sẽ gọi cho chú hai của tôi trước. Cô bình tĩnh chút đi, chú ấy sẽ tìm người về cho cô trước mười hai giờ.
Chu Minh Thân đang tham dự một buổi tiệc tối, sau khi nghe được lời của Chu Chiêu nói thì lập tức gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại.
Chu Chiêu đè Mạnh Giản ngồi xuống sô pha không chịu để cô rời đi, Mạnh Giản dần bình tĩnh, chỉ còn lại nỗi sợ hãi. Mạnh Sanh bị kẻ thù của Mạnh Kiến Quốc bắt cóc khi mới năm tuổi, lúc ấy Mạnh Giản còn nhỏ, chỉ biết lúc ấy em trai phải nằm trên giường nửa năm mới có thể chơi cùng cô. Bây giờ nghĩ lại, đám người kia quả thật là một lũ biến thái! Một đứa trẻ năm tuổi thì có thể biết cái gì? Bây giờ thì sao, Mạnh Sanh đã lớn, bọn họ sẽ làm gì cậu đây? Nghĩ đến đây, máu nóng của Mạnh Giản bắt đầu dồn lên đỉnh đầu, cô chỉ biết Mạnh Sanh chính là một nửa sinh mệnh của cô, không có Sanh Sanh, cô còn biết phải sống thế nào!
Tất cả những người không liên quan đều đã rời đi hết, khi Chu Minh Thân cùng thuộc hạ đến nơi, Mạnh Giản đã gần như suy sụp, trong đầu cô tràn ngập hình ảnh Mạnh Sanh bị đánh bị trói trên mặt đất không thể thoát ra được, cô không thể tưởng tượng được Mạnh Sanh phải chịu bao nhiêu đau đớn chứ!
Chú thích:
(1) Trí nhớ tốt cũng không bằng nét mực mờ: Đại ý chính là chăm chỉ cần cù ghi chép vì trí óc dù sao cũng không thể ghi nhớ rõ bằng việc giấy trắng mực đen.
Đầy đủ: "Mẫu bút chì hơn trí nhớ tốt
Trí nhớ tốt không bằng nét mực mờ"
(2) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyên gian trá thì cũng là loại chuyên trộm cắp.
- --
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!