Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Tụy đã dứt sốt, cậu nghĩ chắc chắn là nhờ Vũ Thành Vãn mà không biết phải cảm ơn thế nào, mỗi lần định mở miệng nói tự dưng cậu sẽ nghĩ đến đêm hôm đó, tay chân chúng quấn lấy nhau, nằm sát bên nhau đến mức mờ ám. Đó là những cảnh tượng chưa từng xuất hiện trong tâm trí cậu.
Vào tháng mười hai, trời hiếm khi trong hơn, màu xám xịt trên đầu khiến cảnh vật cây cối bên dưới vô cùng ảm đạm.
Đã có kết quả thi của Vũ Thành Vãn, thành tích quá cao nên người ta đưa tên cậu lên tạp chí cho học sinh các trường trung học chuyền tay nhau đọc. Vũ Thành Vãn cũng nhận được một cuốn tạp chí và một tấm huy chương qua bưu điện, tạp chí chỉ mỏng bằng quyển sách bài tập.
Lúc đó là lần đầu tiên Vũ Thành Vãn mở tạp chí ra xem, trang đầu tiên đăng về nhân vật có tiếng tăm, đương nhiên không phải là bọn học sinh vô danh như các cậu. Trang báo viết về cậu nằm ở nửa sau với một cái tít in rất bắt mắt: Học sinh tàn tật đạt giải nhất nhờ ý chí phi thường!
Phần nội dung bài viết in bằng chữ bé như hết mực, một bài dài dòng giới thiệu Vũ Thành Vãn đã học ngày học đêm quyết tâm giành giải nhất như thế nào. Hẳn là cứ phải tàn nhưng không phế như thế mới đáng là tấm gương cho mọi học trò.
Bàn tay cầm tạp chí của Vũ Thành Vãn run run, những đầu ngón tay cậu gồng đến trắng bệch. Bài báo này ngoài cái tên họ không còn một chữ nào khác cậu muốn thừa nhận là mình. Cậu cũng không cảm nhận được một tí thiện chí nào trong những con chữ đó, ngược lại từ đầu đến cuối chúng đều chỉ đang nhấn mạnh cậu là một thằng câm, cậu không được như người bình thường mà cậu lại đánh bại người thường bằng thành tích vượt trội. Chúng không chúc mừng cậu được giải nhất, chúng chỉ muốn đay nghiến cậu là một thằng câm giải nhất.
Loại văn vở này trước khi đăng thậm chí người ta không thèm báo cho nhân vật chính.
Tiển Binh mừng thay cho Vũ Thành Vãn, nó không nói không rằng giật cuốn tạp chí để đọc. Trần Tụy cũng muốn đọc nên hào hứng đợi Tiển Binh xem xong đến lượt mình. Nào ngờ Tiển Binh vừa đọc xong thì nổi khùng xé tan tành tờ báo! Trần Tụy kinh ngạc há hốc mồm, không nói được lời nào.
“Đi, đi ra đây!” Tiển Binh túm tay Vũ Thành Vãn kéo cậu ra ngoài.
Còn mình Trần Tụy ngồi đó, nó cúi xuống nhặt mấy mảnh giấy rách lên, cuốn tạp chí đang đẹp tự nhiên xé là sao.
Trần Tụy ngồi cặm cụi ghép mãi mới thành nguyên hình hài bài báo, bình thường cậu học bài cũng không chăm được thế. Nhưng ghép xong đọc lại mới thấy chữ nào mình cũng biết mà chẳng chữ nào mình đọc hiểu.
Câm, tàn tật, những con chữ dường như nham hiểm hơn cả những cú đấm, cú đá từng nện xuống người Trần Tụy. Cậu biết vết sẹo trên da thịt sớm muộn cũng nhạt đi, chỉ có sự nhục nhã sẽ còn mãi. Sự nhục nhã là con dao sắc bị mài bén trên xương cốt người ta, chúng không chỉ khoét mỏng, bào mòn, mà còn muốn thổi bay chút kiêu hãnh còn sót lại trong con người.
Trần Tụy tìm băng dính dán tờ báo lại, cậu làm chậm rãi để thành phẩm không bị vằn vện khó coi. Thế nhưng bàn tay khéo léo của cậu cũng không sửa được nội dung mấy trăm con chữ này hàm chứa.
Đương nhiên họ không biết rằng đạt giải nhất kỳ thi này chẳng phải đề tài gì hấp dẫn để lên báo, thế nhưng người biên tập nghe nói học sinh đạt giải không thể nói được thì tự dưng có cảm hứng viết bài. Người giỏi giang ưu tú quá nhiều, phải độc đáo mới đáng tán dương, phải khiếm khuyết mới đáng ca ngợi, còn bình thường đầy đủ thì có gì mà khen.
Tiển Binh châm thuốc, Vũ Thành Vãn không nhận, khói mù lượn lờ bay lên, cậu nghe thấy Tiển Binh bảo: “Tổ sư lũ điên, kệ mẹ cái tờ báo đi, thằng nào viết báo chắc bị úng não mẹ nó rồi.”
Tiển Binh không hiểu ngôn ngữ ký hiệu lắm nên Vũ Thành Vãn chỉ đáp: Không sao.
“Mày đừng tức, mày mà tức để từ từ mai tao đi dò la xem là đứa nào. Tao mà không bẻ gãy hai ngón tay nó thì tao làm con nó.”
Vũ Thành Vãn lắc đầu, đột nhiên cậu lấy điếu thuốc Tiển Binh đang hút dở đưa lên miệng, rít một hơi. Chất nicotin xộc vào, cay độc mà khiến cậu tỉnh táo.
Sự thật thôi, hoàn toàn chỉ viết sự thật không thể chối cãi. Cậu có gì để tức.
Hai thằng về lớp người nồng nặc mùi thuốc lá, Trần Tụy tròn mắt nhìn hai đứa rồi lẳng lặng mở hé cửa sổ một chút để không khí lạnh tràn vào.
Vũ Thành Vãn vừa ngồi xuống một lúc Trần Tụy lại ngoảnh lại, đưa trang báo đã dán lại đẹp đẽ cho cậu rồi khua khoắng tay bảo: Cậu giỏi lắm.
Lần này Vũ Thành Vãn không viết giấy trả lời Trần Tụy, ở lớp gần như không bao giờ cậu dùng ngôn ngữ ký hiệu, chỉ riêng lần này cậu huơ tay trả lời Trần Tụy: Giỏi cái gì? Bị câm nên giỏi chứ gì?
Trần Tụy vội vàng phủ nhận, nó dùng ký hiệu chưa thạo lắm nhưng vẫn vụng về đáp lại: Hai cái đó có liên quan gì đâu? Cậu học giỏi, cậu giỏi hơn tất cả mọi người mà.
Vũ Thành Vãn lạnh nhạt trả lời: Cảm ơn.
Cậu ấy không muốn nói chuyện, Trần Tụy biết thế nên ngẫm nghĩ một lúc lâu nó mới lại dùng ngôn ngữ ký hiệu gà mờ để nói với Vũ Thành Vãn: Phỉ thúy là phỉ thúy, vàng là vàng. Phỉ thúy sẽ không bao giờ phát sáng như vàng.
Vũ Thành Vãn bình tĩnh nhìn Trần Tụy, sự chân thành của nó tràn ra từ đôi mắt long lanh như nước, nó làm động tác trúc trắc nhưng rất kiên định để nói tiếp với Vũ Thành Vãn: Sự thật là cậu rất tuyệt vời, rất rất giỏi.
Gió lạnh từ khe cửa sổ làm lỗ tai Trần Tụy đỏ ửng, Vũ Thành Vãn đưa ngón tay cái lên mân mê vành tai Trần Tụy, rồi từ vành tai trượt xuống dái tai. Không đợi Trần Tụy kịp phản ứng cậu đã thuận tay đóng cửa sổ lại.
Cửa sổ kín gió rồi lỗ tai còn đỏ suốt cả tiết học. Vũ Thành Vãn ngồi chống cằm, ánh mắt chốc chốc lại tìm cái tai đỏ ửng của Trần Tụy, cậu cảm thấy tai nó cũng nhỏ nhỏ xinh xinh, bị đáng yêu quá mức.
Trần Tụy ngồi so vai rụt cổ, không biết đang mò mẫm làm gì trong ngăn bàn nhưng chắc chắn không phải là học.
Mãi đến giờ học buổi tối tự nhiên trên bàn Vũ Thành Vãn có một con giống đan bằng tre, trông giống chuột, còn có hai con mắt vẽ bằng bút bi. Cậu cố tình không hỏi đợi xem tác giả nói gì.
Ba tiết tự học ì ạch trôi, cuối cùng Trần Tụy không nhịn được ngoảnh lại thì thào hỏi cậu: “Thích không?”
Vũ Thành Vãn làm bộ không hiểu, hỏi lại: Cái gì?
Trần Tụy nhấp nhổm đáp: “Chuột đó, con chuột của mình đó, cậu thích không?”
Vũ Thành Vãn nghiêng đầu, Trần Tụy nằm bò ra bàn cậu để thì thào tiếp: “Mười hai con giáp, chuột xếp thứ nhất nè.”
Thế là Vũ Thành Vãn hiểu ra. Trần Tụy mới là đứa tài ba nhất, nó biết dỗ người ta vui lòng. Bảo sao An Vũ “theo đuổi” Trần Tụy mãi không chịu thôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");