Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hồi này An Vũ không xuống giảng bài cho Trần Tụy nữa làm Trần Tụy nhẹ cả người. Một bữa gần cuối tuần, trong lớp vắng người, Vũ Thành Vãn đang ngồi xoay khối rubik anh Vũ con mua cho. Cậu ghi nhớ công thức nên hoàn thành khối rubik cực nhanh. Trần Tụy ngồi trước quay lại ngắm bàn tay dài xương xương của cậu làm động tác vô cùng linh hoạt, đẹp ơi là đẹp.
Đúng lúc đó An Vũ đến, cô xách một cái cặp lồng giữ nhiệt, gọi Trần Tụy. Vũ Thành Vãn ngẩng lên trước tiên, thấy An Vũ chỉ nhìn Trần Tụy, Trần Tụy có vẻ cuống, nó lắp bắp hỏi lại: “Hả, hả?”
“Bạn thử đi.” An Vũ ngồi xuống chỗ Tiển Binh rồi mở nắp cặp lồng ra. Mùi súp chua tỏa ra thơm nức mũi.
Trần Tụy vội vàng xua tay từ chối: “Thôi thôi, không cần đâu, cảm ơn bạn.”
Vũ Thành Vãn đặt khối rubik xuống bàn, chống cằm nhìn Trần Tụy. Trần Tụy trông rất bối rối, thỉnh thoảng nó lại đưa mắt liếc về phía cậu, không hiểu đang chột dạ cái gì.
“Làm riêng cho bạn mà, bạn thử đi, chắc chắn là vị súp bạn thích đấy.” An Vũ lại mời, nước súp còn nóng hổi lại bỏ thêm bột trông sóng sánh rất ngon mắt.
Trần Tụy mặt mày đau khổ bảo: “Không cần đâu, thật đấy.”
An Vũ trầm mặc nhìn cậu một lúc rồi cả giận nói: “Làm cho bạn đấy, bạn không ăn thì đổ đi.”
Cô đứng dậy bỏ về chỗ, để cái cặp lồng lại. Trần Tụy ấp úng nhìn Vũ Thành Vãn, ở nhà cậu chưa bao giờ có chuyện lãng phí thức ăn, thậm chí đổ bỏ một ít cơm trắng thôi mà để Trần Cương biết cậu cũng sẽ ăn no đòn thắt lưng da. Vũ Thành Vãn lại cầm rubik lên phá lộn xộn mặt vừa làm xong khi nãy, tiếng rubik xoay xoay vặn vặn không to không nhỏ.
Trần Tụy đấu tranh tư tưởng một hồi, đổ đi thì tiếc, lại sợ mình ăn sẽ làm Vũ Thành Vãn giận. Thật ra cậu muốn hỏi Vũ Thành Vãn có ăn không nhưng làm thế nghe giống khiêu khích quá. Cậu cau mặt, định mang trả An Vũ, hình như An Vũ biết ý tưởng của cậu nên lại viết giấy cho cậu rằng: Thức ăn không có tội tình gì cả, bạn không muốn nếm lại hương vị tuổi thơ của bạn hay sao?
Lớp bắt đầu có thêm người, Trần Tụy không muốn để mọi người thấy mình giao lưu với An Vũ nên đành quay về bàn, mở cặp lồng ra múc súp ăn.
Tự dưng lưng Trần Tụy run run, Vũ Thành Vãn chồm dậy tì cằm trên vai nó, liếc sang thấy mắt nó đỏ hoe. Vũ Thành Vãn ngạc nhiên, Trần Tụy cũng bị bối rối vì thấy cậu áp sát lại, cậu mở miệng nói không ra tiếng: Tôi ăn nữa.
Trần Tụy đút cho cậu một thìa, nó làm thật cẩn thận, nắn nót. Bởi vì Vũ Thành Vãn cơ bản là không mở miệng ‘nói’, dù là nói không ra tiếng. Cậu rất chú ý đến cái sự câm của mình, thế nên một khi cậu bảo Trần Tụy mình muốn gì chắc chắn Trần Tụy sẽ cho.
Đâu khó ăn đến mức phải khóc, Vũ Thành Vãn nghĩ nghĩ một lúc rồi viết giấy cho Trần Tụy rằng: Tôi cũng biết làm.
Trần Tụy nắm chặt tờ giấy của cậu mãi mới quay sang nói nhỏ: “Mẹ mình nấu súp chua giống hệt thế này, mẹ mình quậy bột vào nên súp không bị lỏng, với chua nữa… uống xong ăn ngon hơn.”
Thì ra là nhớ mẹ. Lần trước Vũ Thành Vãn đến nhà không gặp mẹ Trần Tụy, cậu đang định viết giấy cho nó tiếp thì lại thấy một giọt nước mắt như hạt đậu rớt xuống, rớt thẳng xuống đất chứ không kịp lăn dài trên má nó. Trần Tụy hoảng hốt chùi mặt như là không nghĩ mình sẽ khóc thật, nó vội vàng quay sang nói xin lỗi xin lỗi Vũ Thành Vãn.
Xin lỗi cái gì mới được.
Mẹ nó bỏ nhà đi lâu lắm rồi. Từ năm Trần Tụy mười bốn tuổi, năm ấy mẹ dẫn nó ra hàng chụp ảnh. Chỉ có hai mẹ con với nhau, chụp xong mẹ đưa nó đi ăn một bát mì bò, mua một đôi giày. Kể từ ngày hôm đó Trần Tụy biết thế nào là viên đạn bọc đường, bởi vì mẹ để nó lại bến xe rồi cầm bức ảnh ra đi.
Mẹ đi còn Trần Tụy một mình về nhà bị Trần Cương cầm gậy gỗ đánh như kẻ thù. Trần Cương lúc ấy chỉ hận không đánh chết được Trần Tụy, ông ta chửi nó tham ăn tục uống, chửi nó ăn tan nát cả gia đình ông ta.
Trần Tụy đau quá bật khóc, nó nghĩ tại sao mẹ không trả thợ chụp ảnh thêm ít tiền để người ta rửa thêm một tấm ảnh, để lại cho nó.
Vũ Thành Vãn sửng sốt, Trần Tụy gục mặt xuống bàn không chịu ngẩng lên nữa, mãi đến lúc vào tiết Tiển Binh ngổ ngáo mới lay nó dậy. Thấy hai mắt Trần Tụy đỏ ké nó liền quay lại hiên ngang hỏi Vũ Thành Vãn: “Mày làm à?”
Vũ Thành Vãn quăng cục tẩy vào mặt nó, Tiển Binh cười hí hí bắt được, xong nó quay sang bảo Trần Tụy ỏng eo như con gái.
Suốt ba tiết học Trần Tụy không hề ngẩng mặt lên, cuối giờ mọi người đi hết rồi nó còn rề rề ở lại cuối cùng. Vũ Thành Vãn cũng không đi mà chờ nó đứng dậy, bốn mắt chạm nhau. Trông nó sướt mướt đến tội nghiệp, Vũ Thành Vãn đưa tay chùi nước mắt cho nó rồi làm ký hiệu bảo: Sang nhà tôi, tôi nấu cho ăn.
Trần Tụy khóc hết cả ấm ức rồi, nó ngại ngùng lắc đầu, hai đứa im lặng cùng về ký túc xá.
Tưởng cứ thế là xong, đến thứ sáu trước khi về Vũ Thành Vãn lại bảo Trần Tụy sang nhà mình. Trần Tụy nghe thế giật cả mình, nhớ lại lần trước không về nhà bị Trần Cương đánh nên cậu từ chối ngay.
Vũ Thành Vãn thở dài, lại hỏi: Vậy chủ nhật lên sớm rồi sang được không?
Trần Tụy đáp ngay không do dự: “Được.”
Chiều chủ nhật Vũ Thành Vãn sai anh Vũ con kéo ba mẹ đi xem phim, lúc Trần Tụy đến thấy chỉ có mình cậu. Hỏi ra là cả nhà đi hết rồi Trần Tụy có vẻ nhẹ nhõm hơn một tí.
Nhưng Vũ Thành Vãn chưa chuẩn bị thực phẩm gì cả, cậu bảo Trần Tụy cùng đi chợ. Bình thường ở nhà họ Vũ là Vũ Huy Kim đi chợ vì Mạc Hiền bận rộn nhất nhà. Vũ Huy Kim đàn ông đàn ang đi mua thức ăn cũng ngại mặc cả nên người ta cứ cân lên bao nhiêu anh ta trả tiền bấy nhiêu. Rõ ràng là Vũ Thành Vãn thừa kế tác phong của Vũ Huy Kim, Trần Tụy nhìn mà chịu không nổi. Ra chợ Trần Tụy khác hẳn ở trường, nó sẽ biết dẻo miệng gọi cô xưng con, biết kì kèo món này bán rẻ một tí được không, bớt số lẻ cũng được, nếu không thì con xin thêm mấy cọng hành lá nhé.
Đi một vòng chợ hai tay Vũ Thành Vãn đã xách túi lớn túi bé mà còn dư khá tiền. Ra khỏi chợ là Trần Tụy lại hiện về nguyên hình, rụt rè, so so cúi cúi.
Trần Tụy cũng biết nấu cơm, hai đứa cùng vào bếp chuẩn bị thức ăn, nước từ vòi chảy ra ấm hơn nước múc trong chum ở nhà Trần Tụy nên không ngại cóng tay. Vũ Thành Vãn đã nghiên cứu rồi, cậu rắp tâm nấu ra được mùi vị giống hôm trước thử ở trường. Hôm qua cậu còn cố tình làm thử nhưng vẫn thấy chưa đạt lắm, tại cậu ăn nhạt, không nêm được vị đặc trưng.
Nấu ăn là một môn học vấn, thậm chí chỉ cần canh lửa sai một tí thôi là thành phẩm không ra gì rồi.
Mà đúng là không ra gì thật, cậu tắt bếp, nếm thử, không phải mùi vị đó. Trần Tụy đợi nửa ngày không thấy Vũ Thành Vãn mang súp ra, nó định chạy vào bếp xem thì bị cậu ngăn ở cửa không cho vào.
“Chín rồi còn gì?” Trần Tụy lại thầm bất mãn với chiều cao của Vũ Thành Vãn, cứ đứng gần là thấy áp lực dễ sợ. Nhưng lần này nó không lùi bước, nó muốn xem trong bếp thế nào.
Vũ Thành Vãn rũ mắt, Trần Tụy nhận thấy ánh mắt của cậu, tự dưng thật khó mà diễn tả… nó chỉ cảm thấy ánh mắt cậu ấy hôm nay cứ dịu đến mềm mỏng, không có chút mạnh mẽ nào, chúng êm ái đến mức có thể bao bọc lấy Trần Tụy.
“Để mình xem nào.” Trần Tụy cúi đầu muốn tránh ánh mắt Vũ Thành Vãn, nó vẫn quyết đi vào thì bị cậu nắm cổ tay, kéo lại.
Không ăn được thì sao?
Vũ Thành Vãn hỏi Trần Tụy.
Trần Tụy đáp: “Không ăn được… thì để mình ăn thôi, đừng bắt ai ăn.”
Thế nhỡ ngon thì sao?
Vũ Thành Vãn lại hỏi.
Trần Tụy cười toe: “Nếu ngon thì mình ăn hết.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");