Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vũ Thành Vãn được toại nguyện ăn cái nốt ruồi bé xinh đó, nhất thời cậu không biết mình đang nếm trải hương vị gì, ngọt bùi đắng cay tất cả đều không sánh được với cảm giác thỏa thuê mãn nguyện giờ phút này. Cậu nắm tay Trần Tụy, khóa hai bàn tay nó trong tay mình, Trần Tụy là người bạn cùng sử dụng ngôn ngữ ký hiệu duy nhất của cậu, Trần Tụy cũng diễn tả ngôn từ bằng tay như cậu. Bàn tay trở thành cái miệng thứ hai của họ, cậu luôn thích nắm tay Trần Tụy, như thể họ đang chạm môi nhau trong một thế giới chỉ có họ thấu hiểu lẫn nhau.
Trần Tụy là người đầu tiên cố gắng học ngôn ngữ ký hiệu để vụng về giao tiếp bằng tay với cậu kể từ khi cậu bị câm. Trước kia Vũ Thành Vãn không hề biết được chiều chuộng sẽ dễ chịu đến thế. Đơn giản chỉ là cậu không còn phải kè kè giấy bút bên người nữa.
Cậu cắn gò má mềm mại của người bạn dùng ngôn ngữ ký hiệu duy nhất của mình, tình ý dâng trào, cậu chỉ hận không thể bất chấp tất cả để nếm thử hương vị đôi môi màu hồng đang hé mở vì kêu đau.
Nhưng cậu không dám. Một khi rung động tức là đã hai tay dâng quyền chủ động cho đối phương rồi.
Cậu thả tay Trần Tụy ra, vòng tay ôm Trần Tụy, dựa dẫm vào nó. Tiếng ồn ngoài cửa sổ lùi xa dần, ban ngày không thấy bóng cây, chỉ có ánh sáng ảm đạm xám xịt làm căn phòng càng thêm bí ẩn.
Trần Tụy không hề giãy giụa, tim cậu lại đập rộn, trái tim nện thình thịch trong lồng ngực cậu như thể nó chỉ đập vì Trần Tụy, Vũ Thành Vãn đắm chìm rồi, cậu không kiểm soát được chính mình nữa.
Thích Trần Tụy đến vậy ư? Cậu cũng không nói chắc được.
Rất lâu sau đó Trần Tụy mới gọi tên cậu, hỏi mình về được không, trễ nữa thì không kịp bắt xe. Trần Tụy ngốc quá làm cậu không thể không sỗ sàng hỏi lại: Nhất định phải thi xong mới được yêu hả?
Má Trần Tụy đỏ hây hây, trên gò má còn nửa dấu răng. Nó lắp bắp đáp: “Không… không… không biết… không biết nữa. Được không… được không thì… mình viết thư… viết thư gửi cậu. Mình… mình chưa… mình nghĩ chưa ra…”
Cậu ngắm cái vẻ bối rối của Trần Tụy rồi chợt bật cười, Trần Tụy ngơ ngác nhìn nụ cười của Vũ Thành Vãn, không biết nói gì.
Hai thằng chẳng khác gì nhau.
Cậu đưa Trần Tụy về nhà, không quên dặn nhất định phải viết thư đấy.
Ngày 26 tháng chạp Vũ Thành Vãn nhận được thư, trời đại hàn, vừa qua tết ông Táo, sắp sang năm 2001. Trong thư Trần Tụy viết rằng miễn là không ảnh hưởng đến việc học của Vũ Thành Vãn thì Trần Tụy sẽ hết sức hợp tác. Cậu nhìn những con chữ tròn vo trên giấy mà tức mình vì Trần Tụy viết thư tình còn phải câu nệ như thế. Không có một câu nào là thích cậu nhớ cậu cả. Tức xong lại lấy băng dính dán lên mặt giấy để giữ màu mực càng lâu phai.
Hôm sau là 27 tháng chạp, thị trấn rất nhộn nhịp, mọi người đi mua sắm tết.
Vũ Thành Vãn đi mua pháo với Vũ Huy Kim, đường phố tràn ngập giấy đỏ, không khí hoan hỉ lan tràn theo gót chân mỗi người. Tiếng loa rao kẹo lạc, hạt dưa nhéo nhéo. Nhờ cao hơn hẳn mọi người cậu thấy được hai cha con nọ đang ngồi chọn tranh tết trước khu bán câu đối tết trong chợ.
Hơn mười ngày chưa gặp nhau, Trần Tụy mặc áo ngắn đỏ rực, mới tinh, nó trắng nõn, lung linh như rơi ra từ bức tranh tết. Cậu ra hiệu đi trước với Vũ Huy Kim rồi bước vội về đằng đó, muốn gặp Trần Tụy.
Lúc này cậu mới biết biển người tấp nập cũng có thể là cụm từ diễn tả nỗi nhớ nhung, cậu sốt ruột băng qua biển người để tìm đến Trần Tụy.
Trần Tụy đang mua câu đối với Trần Cương, Vũ Thành Vãn xuất hiện làm hai mắt nó sáng rực.
Đi với tôi.
Vũ Thành Vãn gọi nó.
Trần Tụy quay sang nói mấy câu với Trần Cương rồi theo Vũ Thành Vãn rời khỏi khu vực đông người ồn ào, tìm một chỗ yên tĩnh. Vũ Thành Vãn nhìn nó chằm chằm, xem bộ quần áo mới trên người nó, bình thường ở trường nó toàn mặc màu trắng, đen, xám, giờ thấy đỏ rực rỡ làm cậu không rời mắt được. Trần Tụy bị nhìn hoài thì ngượng, nó thì thào bảo: “Đừng nhìn mà.”
Cậu huơ tay bảo Trần Tụy: Đẹp lắm.
Trần Tụy như món đồ chơi bằng đường, nó tan chảy dưới ánh mắt Vũ Thành Vãn, trở thành ngọt ngào, mềm mềm dính dính. Nó giơ hai tay lên bưng mắt Vũ Thành Vãn, không cho cậu nhìn nữa.
Cậu cười rất là lưu manh, bị che mắt vẫn phải dùng khẩu hình bảo Trần Tụy: Đáng yêu chết đi được.
Trần Tụy thẹn thùng mím chặt môi, không hiểu sao cậu lại nói chuyện kiểu thế. Trần Tụy chỉ mặc quần áo Trần Lệ Mai mới mua để lấy hên đầu năm. Thật ra Trần Tụy không định mặc vì màu sặc sỡ quá, nó thấy ngại ngại.
Vũ Thành Vãn được Trần Tụy thả tay ra, cậu thấy Trần Tụy giơ bàn tay phải trước mắt cậu, cho cậu thấy ngón giữa nó chai u một cục vì cầm bút. Trần Tụy bảo hơn chục ngày nay nó chịu khó học lắm, ngày nào cũng chép bài, cũng học từ mới, cũng đọc sách giáo khoa, nó rất là cố gắng!
Vũ Thành Vãn nghe thế thì nặn nặn ngón tay nó, khen nó nghe lời.
Trần Tụy do dự một lúc rồi tự dưng kéo ống tay áo Vũ Thành Vãn, bảo cậu cúi xuống. Cậu cúi đầu, Trần Tụy móc trong túi ra một sợi dây đỏ treo một miếng phỉ thúy rồi vòng tay qua cổ Vũ Thành Vãn, đeo cho cậu. Lúc cậu ngẩng lên Trần Tụy còn ôm cậu, chỉ cách một gang tấc, cậu cười đòi hôn Trần Tụy bị nó né vội né vàng.
Vũ Thành Vãn cũng chẳng tức, cậu cúi xuống xem sợi dây đỏ trên cổ. Trần Tụy đỏ bừng mặt, lắp bắp bảo cái đó… rẻ thôi, nó xin lúc đi chùa thắp hương. Vũ Thành Vãn sờ sờ miếng ngọc, nhẹ tênh, đúng là loại mấy ông sư giả bày quầy trước cổng chùa hay bán. Chẳng sao, nếu Trần Tụy tặng cậu những chuỗi vòng đắt giá trong chùa chắc cậu không dám nhận. Món đồ chơi này được lắm, cậu thích thú không muốn rời tay.
Trần Tụy cũng đã rất phân vân không biết có nên tặng cái này cho Vũ Thành Vãn không, quà thì… rẻ quá sẽ có vẻ thiếu tôn trọng. Thế nên Trần Tụy cố ý chọn một quầy hàng gần cổng chùa nhất, mua loại đắt đắt một chút. Thứ này còn giữ bình an được đấy! Trần Tụy đã thành tâm cúi đầu trước Bồ Tát, thầm cầu cho năm mới Thành Vãn được sức khỏe an khang, mọi sự tốt lành.
Thật là khiến người ta yêu thích. Vũ Thành Vãn nặn nặn mặt Trần Tụy, bắt đầu không muốn rời nó, cậu hỏi Trần Tụy tối nay sang nhà cậu ngủ một hôm mai về được không. Trần Tụy khó xử đáp cuối năm rồi ở nhà bận lắm, ba nó không đồng ý đâu.
Vũ Thành Vãn nghĩ một lúc rồi bảo bận cũng là người nhà bận chứ nó vắng nhà nửa ngày một đêm cũng không sao đâu.
Trần Tụy hơi rung rinh, nó định quay lại tìm Trần Cương hỏi xem ba nó có đồng ý không. Không ngờ về đến nơi lại thấy Vũ Huy Kim đang đứng chọn mua hàng tết với Trần Cương, hai người cười nói vui vẻ với nhau. Trần Tụy cảm thấy cồn cào, nó biết chắc chắn Trần Cương lại được lợi gì rồi, nếu không đời nào ba nó cười tươi thế. Tự dưng nó không còn muốn đến nhà Vũ Thành Vãn nữa, giờ nó chỉ muốn lôi Trần Cương về nhà cho nhanh.
Nó và Trần Cương đều không thể tự hào vì nhau, thậm chí sự tồn tại của mỗi người chỉ khiến người kia thêm khó chịu.
Vũ Huy Kim rất biết đối nhân xử thế, anh ta đề nghị lái xe chở Trần Cương và đống đồ tết về nhà. Vũ Thành Vãn liền nhân cơ hội giữ Trần Tụy lại, Trần Cương đồng ý ngay lập tức. Trên đường về Trần Tụy cứ cúi đầu không nói không rằng, đến khi đưa Trần Cương đến nhà rồi, Vũ Huy Kim chở hai đứa về Vũ Thành Vãn mới phát hiện ra thái độ Trần Tụy là lạ. Cậu hỏi nó làm sao thế, Trần Tụy lại cầm tiền định dúi vào tay Vũ Thành Vãn.
Vũ Thành Vãn chẳng hiểu gì cả, cậu hỏi lại hai đứa ngang hàng nhau thì cho tiền làm gì? Mừng tuổi à?
Chút xíu lòng tự trọng của Trần Tụy làm nó không thể trả lời được. Vũ Thành Vãn vuốt lại mấy đồng tiền quăn queo rồi gập đôi, nhét vào túi Trần Tụy, xong cậu còn vỗ vỗ trên túi, bảo nó không phải căn ke thế. Có gì to tát đâu nào.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");