Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối mùa xuân Vũ Thành Vãn từ chối suất tiến cử của trường, cậu nói với Vũ Huy Kim rằng mình muốn thi đại học như mọi người. Vũ Huy Kim biết ý tưởng của Vũ Thành Vãn, con anh ta nhắm đến vị trí Trạng Nguyên của tỉnh, nó muốn đi con đường mà theo thầy Trương là đường mạo hiểm. Cậu bảo Vũ Huy Kim đừng lo lắng.
Lời cam kết của Vũ Thành Vãn được chứng tỏ bằng những giờ học miệt mài suốt ngày dài tới đêm thâu, bằng những buổi tối khuya đất trời say ngủ, bên ngoài tối đen như thời thượng cổ cậu vẫn chong đèn ôn tập. Mỗi ngày mỗi ngày, cậu ở đó khi từng sợi nắng sớm buông xuống mặt đất. Trần Tụy chứng kiến tất cả, nó kinh ngạc với sự thay đổi của Vũ Thành Vãn, giờ nó đã biết thì ra thực sự có người có thể thi điểm tối đa cả hai ban. Từ Vũ Thành Vãn Trần Tụy mới càng thấm thía sự cách biệt giữa người với người.
Cậu ấy thực sự muốn giành được vị trí thứ nhất của tỉnh.
Tiếng ve đầu tiên xé mở mùa hè, mùa hè ngắn ngủi không kịp cho ai nói lời tạm biệt.
Đêm cuối trước khi rời ký túc, Vũ Thành Vãn dặn dò Trần Tụy tất cả những gì phải chú ý khi đi thi, cậu cũng đã giúp Trần Tụy tìm nhà trọ gần trường thi. Những ngày sát ngày thi Vũ Thành Vãn còn mải mê ôn tập.
Ngày hôm đó khi vầng mặt trời khổng lồ ngả về Tây, màu đỏ ối phía chân trời loang trên nóc nhà, mây hồng lơ đãng, cánh én lạc đàn cô độc. Lũ học sinh đã ra về gần hết, Vũ Thành Vãn đứng ở cổng trường thi đợi Trần Tụy.
Xong rồi. Lớp bọn họ tổ chức một bữa liên hoan nhỏ, Trần Tụy chẳng quen với những dịp thế này, Vũ Thành Vãn thì không tiện giao lưu nên cả hai đều không đi. Mỗi Tiển Binh đi, từ nay về sau mỗi đứa một phương, còn gặp nhau lần nào biết lần ấy.
Vũ Thành Vãn hỏi Trần Tụy làm bài thế nào, Trần Tụy nghĩ nghĩ một lát rồi đáp đơn giản rằng chắc là đỗ được trường chuyên khoa. Vũ Thành Vãn lại hỏi nó một lần nữa, có đi Bắc Kinh với cậu không. Trần Tụy đáp có không do dự. Vũ Thành Vãn chọn trường cho Trần Tụy, kiểu gì cũng phải là trường gần trường cậu. Cậu nghiên cứu mất mấy hôm, thường thường sẽ hỏi ý kiến nó. Trần Tụy lúc này tỉnh tỉnh mê mê, nó giao cả tương lai vô định vào tay Vũ Thành Vãn. Mà Vũ Thành Vãn cũng dám nhận, cậu chỉ hỏi Trần Tụy một câu có tin cậu không. Trần Tụy gật đầu.
Bởi vì chẳng có gì tệ hơn được, Trần Tụy thà tin Vũ Thành Vãn chứ không tin được chính bản thân mình.
Ngày công bố điểm đài truyền hình đến tận nhà Trạng Nguyên ban tự nhiên, ban xã hội để phỏng vấn, hôm sau người nhà họ Vũ xem tivi mới biết. Mạc Hiền nhìn Vũ Thành Vãn bình tĩnh xem đứa học sinh xa lạ trả lời trên tivi, đi hỏi mới biết Thành Vãn thiếu tám điểm. Bỗng dưng cô cảm thấy tiếc nuối, rõ ràng chỉ thiếu một chút thôi. Vũ Huy Kim thì bất ngờ khi nhận được lời xin lỗi của Vũ Thành Vãn, dường như đó là lần đầu tiên cậu cúi đầu trước giới hạn của cuộc sống, cậu bảo cậu đã làm Vũ Huy Kim thất vọng rồi. Vũ Huy Kim đã hoàn toàn hài lòng với Vũ Thành Vãn, anh ta bảo con đừng nói những lời như thế.
Vũ Thành Vãn không phản ứng gì, chỉ khi ở với Trần Tụy cậu mới thở dài. Trần Tụy ôm Vũ Thành Vãn, nó bảo như thế này là giỏi lắm rồi. Cậu chỉ nói với mình Trần Tụy rằng con người khi nhận biết được thế giới rộng lớn hơn mình tưởng mới thấm thía mình thật nhỏ bé. Trần Tụy không hiểu ý cậu, lúc đó nó vẫn mải chìm đắm trong sự tiếc nuối cho Vũ Thành Vãn.
Sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển Trần Tụy mới buộc phải đối diện với hiện thực tàn khốc, đó là học phí. Năng lực kinh tế của Trần Cương không đủ để chèo chống cho nó đi học, đừng nói đến học ở nơi xa vời như Bắc Kinh. Trần Tụy bối rối, nó muốn đi vay tiền họ hàng, nhưng họ hàng nào cũng nghèo, vay tới vay lui vẫn không có tiền còn phát ngượng. Trần Tụy không phải Vũ Thành Vãn, nếu nó cũng vào được trường đại học danh tiếng có lẽ Trần Cương có thể dùng thành tích của nó để đi xin ủng hộ ít tiền, nhưng Trần Tụy chỉ thi đỗ một trường cao đẳng rất bình thường. Trần Cương nghe nói đến học phí tự dưng ông ta nghĩ để Trần Tụy ở nhà học đan rổ cũng là ý kiến hay.
Luc này Vũ Thành Vãn chủ động lên tiếng, cậu định giúp Trần Tụy đi học. Trần Tụy nghe xong sợ hết hồn, lòng tự trọng khiến nó từ chối quyết liệt, thậm chí hai đứa còn cãi nhau vì chuyện này. Trần Tụy bảo cậu cũng là học sinh, lấy đâu ra tiền, người nhà cậu cũng chịu hay sao? Mà dù người nhà cậu đồng ý thật thì tại sao họ phải đồng ý? Không lẽ là lấy đạo đức ra cưỡng ép họ? Trần Tụy không thể để Vũ Thành Vãn làm thế.
Vũ Thành Vãn hỏi Trần Tụy nếu không thể kiếm đủ tiền đi học thì sao? Chẳng lẽ không học nữa?
Trần Tụy cau có, nó bảo hè này mình sẽ tìm việc làm thêm rồi tính tiếp. Vũ Thành Vãn bảo nó quá ngây thơ, mấy đồng tiền công của nó khác gì muối bỏ bể.
Nhưng trời không tuyệt đường người, hình như vận may của Trần Tụy đã đến. Nó nhận được bức thư, có một nhà hảo tâm muốn tài trợ cho nó đi học. Lúc đầu Trần Tụy đã nghi ngờ hay chính là Vũ Thành Vãn, sau đó Vũ Thành Vãn quả quyết là không phải nó mới tin đây thực sự là lòng tốt từ một người xa lạ. Con người là thế, dính dáng đến tiền bạc nhiều khi người ta thà nhận sự giúp đỡ của người ngoài chứ quyết không chịu cầu cứu người thân quen.
Vào học được một tháng Trần Tụy mới biết nhà hảo tâm nọ là một người phụ nữ, chuyện này thì tạm gác lại, sẽ nói sau.
Tiếng còi tàu hỏa vang vọng đồng bằng, âm thanh va chạm giữa bánh xe và đường ray tạo thành một tiết tấu nhịp nhàng đẩy toa xe tiến lên, ngoài cửa sổ là đồng ruộng mênh mông bất tận. Đoàn tàu nhằm hướng bắc mà đi.
Vũ Huy Kim ngồi đối diện hai đứa trẻ, lúc thì hỏi bọn nó ăn mì không, lúc lại hỏi uống nước nóng không. Vũ Thành Vãn quay sang Trần Tụy, Trần Tụy hưng phấn lắc đầu, nó đang thấy hơi hồi hộp. Lúc Vũ Huy Kim đứng dậy ra ngoài nó mới nắm tay Vũ Thành Vãn, bàn tay nó nhớp nhớp mồ hôi lạnh, không hiểu sao nhiệt độ trong toa khá thấp mà tay nó vẫn đổ mồ hôi.
Vũ Thành Vãn ngắm khuôn mặt nghiêng của Trần Tụy, trên mặt nó hiện rõ cả sự hoang mang lẫn phấn khích. Gương mặt thật là tinh xảo, hai mắt đen láy, mũi nó hơi chun lại, đôi môi hồng ướt át hé mở. Trần Tụy chưa từng va chạm xã hội, nó ngoan như một con thú lông mượt nằm gọn trong lòng bàn tay Vũ Thành Vãn. Phải nâng niu cậu ấy, dỗ dành cậu ấy, trước khi cậu ấy học được cách sinh tồn cậu ấy chỉ có thể là của mình. Ánh mắt Vũ Thành Vãn tối lại khi tàu chạy qua đường hầm, trong bóng tối bao trùm Trần Tụy không thể thấy được cảm xúc cuộn trào trong đáy mắt Vũ Thành Vãn. Đó là chiếm hữu, chiếm hữu tuyệt đối.
Sau chuyến đi dài ba người kéo hành lý khỏi nhà ga, nắng gắt như đổ lửa, nóng đến sôi cả mồ hôi.
Trường của Trần Tụy ở gần hơn nên lúc đầu Vũ Huy Kim muốn đưa Trần Tụy đi nhập học trước, nhưng Vũ Thành Vãn nhất định đòi mình đi trước. Vũ Huy Kim hỏi ý kiến Trần Tụy, Trần Tụy đồng ý ngay.
Báo danh, nộp học phí, nhận phòng ký túc xá, tất cả đều rất nhanh gọn.
Vũ Thành Vãn chọn cho Trần Tụy ngành học tiếng Trung, cậu tính sau này Trần Tụy tốt nghiệp có thể đi dạy học. Nghề này xem ra phù hợp với tính cách Trần Tụy.
Giúp Trần Tụy làm xong thủ tục nhập học Vũ Huy Kim cũng định ở lại mấy hôm, đang nghỉ hè nên anh ta cũng rảnh, anh ta muốn đưa bọn trẻ đi thăm thú làm quen với thành phố. Nhưng Vũ Thành Vãn còn sốt ruột tìm nhà thuê nên cậu chỉ để Vũ Huy Kim ở thêm một ngày, sau đó viện cớ chi tiêu tốn kém để ‘mời’ phụ huynh đi về.
Những con phố cũ cây cối xanh um, tán cây che rợp bầu trời, bồ câu trắng bay lượn trên mỗi nóc nhà. Người ở đây đều thích ăn ngon, thích chơi nhởi.
Chỉ có tiền thuê nhà đắt phát khiếp, Trần Tụy nghe mà chịu không nổi, đã vậy chủ nhà còn kén chọn, thấy khách không vừa mắt họ không thèm nhận. Vũ Thành Vãn chẳng quan tâm, cậu chỉ cần nhà ưng ý còn tiền không thành vấn đề, trước khi vào học cậu đã tìm được nhà thuê.
Hôm mang đồ vào nhà Trần Tụy hỏi: “Bọn mình… thuê lâu dài thật hả? Vẫn có ký túc xá mà, thuê nhà thế này đắt quá.”
Vũ Thành Vãn hỏi lại Trần Tụy không thuê nhà thì sau này hai đứa gặp nhau ra nhà nghỉ hay sao?
Thế là Trần Tụy đỏ bừng mặt, nó đứng bật dậy, ấp úng không nói nên lời, nào nó đã nghĩ đến lúc đó. Vũ Thành Vãn tiến lại gần, Trần Tụy không dám loay hoay xoay ngang xoay ngửa nữa, lúc này nó không thể dùng sự lúng túng để che giấu nỗi sợ hãi nữa rồi. Trần Tụy lại cao hơn một ít, được 1m76 rồi nhỉ? Vũ Thành Vãn vẫn có thể ôm gọn lấy nó, vóc người cao lớn đưa tay lên, áp đảo Trần Tụy trong bóng tối. Gian nhà mới quét dọn còn nồng mùi băng phiến, Trần Tụy thở nặng nhọc, chờ đợi bàn tay kia sượt qua tai, gỡ cho nó sợi tơ nhện vương trên tóc.
Sợ cái gì? Vũ Thành Vãn cố tình hỏi nó.
Trần Tụy lắc đầu quầy quậy, không nói nên lời.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");