Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vũ Thành Vãn nhìn chằm chằm môi Trần Tụy, bàn tay ấm áp chạm vào bờ môi sần sần vì thời tiết khô hanh của nó, Trần Tụy sợ nhột nên rụt cổ muốn tránh thì bị nắm gáy ghì lại, bị hôn. Nhay nhay, cắn cắn thật ôn tồn, tinh tế, đầu lưỡi không biết đã luồn vào từ bao giờ. Trần Tụy bị ăn đến tê dại, nó chống tay vào bả vai Vũ Thành Vãn định chạy trốn lại bị cậu túm tay vòng qua cổ mình.
Bóng ô cửa sổ in trên vách tường, còn hai đứa đã chập vào làm một, cậu bế bổng Trần Tụy dậy rồi thả nó rớt xuống giường. Trần Tụy choáng váng nhìn gương mặt với những đường nét cứng cỏi lạnh lùng giờ ngập tràn dục vọng của Vũ Thành Vãn. Nó rùng mình khiếp sợ như gặp yêu ma.
Trần Tụy chống cả cổ tay, khuỷu tay trước ngực Vũ Thành Vãn, cố đẩy cậu ra, cậu ngừng lại, lẳng lặng nhìn Trần Tụy. Mỗi khi Trần Tụy không muốn cậu nói chuyện nó sẽ cầm tay cậu, giờ nó thì thào bảo: “Còn phải dọn đồ mà.”
Vũ Thành Vãn thích Trần Tụy làm như thế, cậu để nó nắm tay cậu, cậu sờ soạng những nốt chai trên bàn tay Trần Tụy, lại gãi gãi như muốn cậy rớt lớp da sần. Trần Tụy vừa nhột vừa sợ đau, thế là nó càng siết tay cậu chặt hơn nữa.
Phòng ốc đơn sơ, dọn dẹp một lúc là xong giường, bàn, tủ quần áo. Mới lên nên trong túi còn rủng rỉnh, Vũ Thành Vãn đưa tiền cho Trần Tụy, sợ nó không chịu tiêu cậu phải bảo đồ đạc cứ từ từ hẵng sắm, phải ưu tiên ăn uống đầy đủ đã. Phản ứng đầu tiên của Trần Tụy là từ chối, nó đi học thế này cũng được Trần Lệ Mai cho tiền, về lâu về dài thì không đáng bao nhiêu nhưng từ từ sẽ có cách kiếm thêm.
Nó đẩy tiền lại, Vũ Thành Vãn thản nhiên hỏi nó vậy chi tiêu trong nhà tính sao?
Nghe gọi là nhà tự dưng Trần Tụy cảm thấy mình phải có trách nhiệm lo toan.
Vũ Thành Vãn liệt kê cho Trần Tụy một loạt các khoản tiền điện tiền nước, dần dần tờ giấy nháp bắt đầu giống một cuốn sổ chi tiêu, vậy là Trần Tụy bị thuyết phục, nó đồng ý giữ tiền. Cứ thế đến lúc hoàng hôn, hai đứa đều phải trở lại trường mình, mai là ngày đầu tiên của năm học mới.
Vũ Thành Vãn đưa Trần Tụy về trường, Trần Tụy đi học một mình hẳn sẽ có nhiều thứ lúng túng chưa quen, Vũ Thành Vãn dặn nó cứ yên tâm, học quân sự xong là được về nhà thuê ở rồi. Cậu còn bảo Trần Tụy khoa nó học nhiều con gái lắm, chắc ở chung cũng dễ thở thôi. Trần Tụy gật rồi lại gật, trước lúc chia tay Vũ Thành Vãn còn do dự, cậu định dặn Trần Tụy thêm một câu nữa, mà nghĩ lại cậu phải có tự tin chứ. Nếu Trần Tụy dễ dàng thích người khác như vậy thì nó cũng chẳng đáng cho cậu hết lòng dạ như thế. Vậy là thôi, không nói.
Bạn cùng phòng mới của Vũ Thành Vãn cũng hiền lành, phần vì mới đầu mọi người chưa quen thân lắm, phần vì cậu không nói được, người ta cũng không biết phải giao lưu với cậu như thế nào để không khiến cậu tự ái, thế là họ cũng hạn chế giao tiếp hơn. Vũ Thành Vãn thì không để tâm lắm, cậu cần thời gian làm việc riêng của cậu.
Cậu học ngành máy tính, lúc đầu Vũ Huy Kim không đồng ý, anh ta cảm thấy ngành này ‘thời thượng’ quá, không biết tương lai sẽ phát triển thế nào, chắc chắn nhất là chọn lý hóa. Vũ Thành Vãn vẫn khăng khăng giữ ý kiến của cậu, Mạc Hiền khuyên Vũ Huy Kim đừng can thiệp quá sâu vào việc của con, bấy giờ mọi thứ mới êm xuôi.
Sinh viên mới bận rộn như con quay, không đứa nào được miễn học quân sự nên thời gian đầu ai cũng phải ở tập thể.
Tháng đầu tiên cậu chỉ được gặp Trần Tụy hai lần. Thời tiết nắng gắt cũng không làm rám da Trần Tụy, nó đeo thắt lưng ôm gọn cái eo gầy mảnh mai, Vũ Thành Vãn ôm eo Trần Tụy, mò mẫm sờ chỗ hõm eo. Cậu hỏi nó có chịu ăn uống đàng hoàng không, đã quen được với đồ ăn ở đây chưa?
Trần Tụy gặp cậu như được gặp người thân, nó cười ngượng ngùng, hỏi gì cũng bảo ổn lắm rồi.
Học quân sự xong cậu đòi Trần Tụy cho xem thời khóa biểu của nó rồi hai đứa bắt đầu về nhà thuê ở. Bắc Kinh rộng lớn thế này còn bao nhiêu chỗ họ chưa từng đến. Họ thực sự cần thời gian để thích nghi với cuộc sống mới. Hàng ngày trước khi về nhà Vũ Thành Vãn sẽ đi đường vòng để mua bánh nhân thịt và thịt tẩm bột chiên cho Trần Tụy. Rõ ràng nhà một đằng quán bán một đằng nhưng để ăn được đúng vị chính tông kiểu gì Vũ Thành Vãn cũng phải mua đường một phen.
Cậu không tiện giao tiếp nên đi cùng Trần Tụy có nó làm ‘phiên dịch’ là thoải mái nhất. Vũ Thành Vãn biết cách nào dễ dàng nhưng nhiều khi cậu không muốn như thế, bởi dù thế nào con người vẫn là một cá thể độc lập. Thế nên mỗi khi cần làm gì cậu sẽ viết sẵn giấy để đưa cho người ta đọc.
Một lần Vũ Thành Vãn đi mua bánh ngọt, cậu đã đưa giấy rồi nhưng tình cờ làm sao hôm đó là một dịp kỉ niệm của cửa hàng, nhân viên bán hàng bảo cậu nếu lấy thêm hai lạng rưỡi thì được tặng hai lạng rưỡi nữa, thích trộn lẫn nhiều vị cũng được, cậu có mua không?
Vũ Thành Vãn nghĩ một chút, thấy cũng được, cứ mua cho Trần Tụy ăn thử. Lúc cậu đang cúi xuống viết giấy thì có người xếp hàng phía sau lớn tiếng bảo, “Nhanh nhanh lên! Mất thời gian quá!”
Bàn tay cầm bút của Vũ Thành Vãn khựng lại, cậu vò tờ giấy, lắc đầu ra hiệu với nhân viên bán hàng rằng thôi, cứ lấy như đã nói lúc đầu.
Lại có tiếng người nói lanh lảnh: “Giục gì mà giục, ai chẳng phải xếp hàng! Đợi một tí thì chết à cái đồ quỷ đói đầu thai?”
Vũ Thành Vãn móc ngón tay xách nút dây gai buộc túi giấy, lúc quay lưng rời cửa hàng cậu gật đầu với người vừa lên tiếng. Người đó khoát tay, ý bảo không có gì.
Trần Tụy đã đứng trước cửa nhà đợi cậu, thấy cậu đi đường lưng thẳng tắp, dáng đi thật thong dong. Trần Tụy chạy lại đón Vũ Thành Vãn, nó hỏi: “Được nghỉ rồi nhỉ.”
Trần Tụy đưa tay cầm túi cho Vũ Thành Vãn để cậu rảnh tay làm ký hiệu. Cậu hỏi Trần Tụy nghỉ dài ngày có muốn về quê không?
“Cậu có định về không?” Trần Tụy hỏi lại cậu.
Vũ Thành Vãn cứ cảm thấy giọng Trần Tụy lảnh lót rất vui tai, hình như nó thích nơi này lắm. Cậu cúi xuống ngắm cặp mắt trong vắt, sáng long lanh và cái lúm đồng tiền đáng yêu của Trần Tụy. Họ vào nhà, đóng cửa lại, việc đầu tiên là phải nếm đôi môi mềm mại, trong trong ngoài ngoài, Trần Tụy bị cậu đè trên cánh cửa, nó ngượng ngùng không dám cử động bởi cứ nhúc nhích là cửa sẽ kêu cót két cọt kẹt. Nó bị ăn sạch sẽ. Máu trong người cuồn cuộn trào sôi, mặt nó đỏ rực trông thật xinh đẹp.
Khuy áo như mắc trong lỗ khuyết, một tay cậu tháo mãi không được, vậy là cậu cụng cụng trên cổ Trần Tụy, ý là muốn Trần Tụy tự cởi khuy cho cậu.
“Cậu chưa… chưa trả lời mình nha.” Trần Tụy vờ vĩnh mân mê khuy áo, cởi được một khuy lại cum cúp che che. Cần cổ nó trắng nõn mượt mà, con ngươi Vũ Thành Vãn tối đen như màn đêm.
‘Tùy cậu.’
Trần Tụy hưng phấn nói: “Thế không về được không? Mình đi làm thêm kiếm ít tiền nhé.”
Vũ Thành Vãn chợt nhíu mày, cậu hỏi nó muốn làm thêm gì, Trần Tụy đáp bạn học nó giới thiệu cho việc trông cửa hàng, nó muốn làm. Vũ Thành Vãn đồng ý, Trần Tụy muốn làm thêm cũng được. Lại một lúc sau Trần Tụy ăn bánh làm vụn đường dính lấm tấm đầy quanh má, Vũ Thành Vãn tỉ mẩn nhặt vụn cho nó. Trên môi thì thôi, dính dấp quá, cậu liếm hết cho nhanh.
Cậu bảo Trần Tụy bao giờ tốt nghiệp tự khắc sẽ có đầy việc để làm, thế nên nhân lúc đi học phải tranh thủ thi lấy các loại chứng chỉ. Có nhiều bằng cấp về lâu dài hữu ích hơn nhiều so với chút tiền trước mắt.
Trần Tụy chống cằm nghiêm túc suy nghĩ. Đúng là gia cảnh khác biệt góc nhìn cũng khác biệt. Trần Tụy bây giờ đã là người trưởng thành, học phí được người khác đóng cho rồi chẳng lẽ sinh hoạt phí cũng đợi hỗ trợ hay sao?
Vũ Thành Vãn vỗ vỗ bàn tay nó, bảo: Đó là tôi khuyên vậy thôi, cậu thấy thế nào phù hợp thì cứ làm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");