Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sao bảo không đau?
Vũ Thành Vãn làm bộ ngạc nhiên, cậu cúi xuống đã thấy Trần Tụy cựa quậy định trốn lên đầu giường, cậu túm eo nó kéo lại. Ga giường bị hai đứa làm nhàu nhĩ hết cả, Trần Tụy sợ nhột vội vàng xin tha, nó gọi tên cậu: “Thành Vãn.”
Cậu bảo: Gọi bác sĩ cũng không được.
Trần Tụy sung sướng ôm cổ cậu, chẳng biết nó vui cái gì nữa, nó rủ rỉ với cậu: “An Vũ hỏi mình tết năm nay mình về cùng bạn ấy không.” Vũ Thành Vãn nghe vậy chỉ nhìn Trần Tụy, mặt không cảm xúc, Trần Tụy làm như không thấy, nó lại tiếp: “Tết phải về quê à? Nhưng mà mình không muốn về, mùa đông ở đây lạnh thật nhưng ở nhà cũng lạnh mà. Mình muốn ở lại làm thêm, làm trong tết lương cao hơn, mình muốn để dành thêm tiền.”
Vũ Thành Vãn muốn gỡ tay nó ra để hai đứa nói chuyện đàng hoàng nhưng Trần Tụy biết làm nũng rồi, nó nhoài người lên hôn cậu bằng đôi môi mềm mại, thỉnh thoảng khoe cái răng nanh nhọn nhọn, nó nói tiếp: “Mình chỉ nói thế thôi, chưa nghĩ kĩ đâu.”
Tài khoản QQ của Trần Tụy là Vũ Thành Vãn đăng ký cho nó sau đợt hai đứa cãi nhau, việc đầu tiên là để tài khoản hai đứa kết bạn với nhau, tài khoản của Trần Tụy trắng trơn không có lấy một dòng giới thiệu vắn tắt. Tài khoản của Vũ Thành Vãn thì chỉ dùng cho việc học, nhiều khi Trần Tụy ở nhà sẽ gửi những tin nhắn vô thưởng vô phạt cho cậu, nào là chào buổi sáng, ngủ ngon nhé, hoặc là mấy cái biểu tượng cảm xúc vô tri. Ít khi Vũ Thành Vãn nhắn lại cho nó, Trần Tụy thì mới bắt đầu chơi nên vẫn thích, cứ nhớ cậu là nó nhắn tin. Sau này An Vũ hỏi được số liên hệ của Vũ Thành Vãn qua Tiển Binh, rồi từ Vũ Thành Vãn cô kết bạn với Trần Tụy. Nói cách khác An Vũ kết bạn với Vũ Thành Vãn trước khi kết bạn với Trần Tụy. Nhiều khi Trần Tụy dở hơi lên sẽ ngồi suy diễn hai người đó có gì với nhau không vậy, nhưng tính ra so với họ chỉ có Trần Tụy là kém vô tư nhất.
Cuối cùng tại sao nó lại trở thành thế này, chính Trần Tụy cũng không biết được.
An Vũ cũng ít khi nói chuyện với Trần Tụy, bởi vì cô nhắn tin Trần Tụy không trả lời, chỉ đến lúc cô hỏi chuyện nghỉ đông về quê ăn Tết Trần Tụy mới buộc phải nhắn lại.
An Vũ hỏi: Bạn ơi, Tết này về quê đi cùng chuyến tàu với mình không? Giúp mình xách hành lý với.
Trần Tụy đáp: Được.
Thật ra Trần Tụy rất không muốn về quê, hoàn cảnh ăn ở của nó với Vũ Thành Vãn bây giờ rất tốt, hàng xóm thân thiện, kinh tế thì cố gắng một tí cũng đủ chi tiêu, không ai quản lý nó, nó chẳng phải câu nệ với ai. Những ngày này nghiễm nhiên trở thành quãng thời gian dễ chịu nhất của Trần Tụy. Về quê thì khác lắm, con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo, Trần Tụy không hề cảm thấy điều kiện ở nhà quá khổ mà nó chỉ sợ Trần Cương để ý đến nó. Nó sợ Trần Cương cảm thấy nó đi học thế này không giúp ích gì cho gia đình, sợ ba nó bắt nó bỏ học.
Vũ Thành Vãn ít nhiều cũng đoán được ý tưởng của Trần Tụy, hoàn cảnh gia đình Trần Tụy như thế chắc chắn không hỗ trợ được nhiều cho nó. Nhưng nghỉ Tết cũng là dịp đoàn viên mà, Vũ Thành Vãn muốn nói chuyện với nó mấy câu mà đêm nay Trần Tụy cứ bám rịt lấy cậu, không cho cậu nói gì hết.
Nụ hôn dính quện như hồ nước, Trần Tụy há miệng để cậu tiến vào thật sâu, thật sâu.
Khuy áo, trái cấm trên tấm ván cũ, nhựa trào nhễ nhại.
Trần Tụy đọc đoạn ngôn ngữ ký hiệu đáng ngượng bằng cặp mắt ngấn nước mơ hồ: Khẽ thôi nào, anh, ông bà nghe thấy bây giờ.
Thế là nó nuốt lại tiếng nấc nghẹn, đợi hoàng hôn tàn bên ngoài cửa sổ.
Vũ Thành Vãn rất để ý đến những vết sẹo thuốc lá trên bụng Trần Tụy, sẹo không biến mất được, thời gian sẽ chỉ khiến chúng hằn lại cơ thể Trần Tụy cùng đoạn ký ức tồi tệ đó. Ngược lại đường cắt trên cổ tay Trần Tụy lúc này chỉ còn là một sợi chỉ mảnh, Vũ Thành Vãn đeo cho Trần Tụy chuỗi vòng tay của cậu, hạt bồ đề li lớn trên cổ tay mảnh mai của nó trông chẳng hợp chút nào.
Cuối thu phải mặc nhiều áo nên Trần Tụy chẳng để tâm đến mấy vết sẹo đó, chỉ có Vũ Thành Vãn lần nào nhìn thấy cũng khó chịu. Về sau nhân dịp có sinh viên trường Đông y sang trường cậu, cậu liền hỏi mua thuốc bôi mờ sẹo.
Thứ thuốc này bao giờ cũng đắt, hôm đó tự dưng hộp tiền trong nhà vơi đi kha khá, một lọ thuốc bôi không rõ thành phần xuất hiện trên bàn. Kiểu gì Trần Tụy cũng hỏi bằng được cậu mua gì.
Vũ Thành Vãn gọi Trần Tụy lại, Trần Tụy đang mặc áo len rộng rất tiện bôi thuốc, cậu quệt thứ thuốc mỡ lạnh buốt lên đầu ngón tay, xoa lên bụng Trần Tụy.
Đầu óc cù lần của Trần Tụy lập tức tưởng tượng đến mẩu quảng cáo hôm trước nó thấy trên tivi, gì mà thuốc bôi làm mờ vết rạn da, người ta quay đúng cảnh anh chồng bôi bụng cho chị vợ thế này.
Vũ Thành Vãn ngước lên thấy hai con mắt sáng long lanh của Trần Tụy hấp háy, chẳng biết nó đang nghĩ đến cái gì.
“Tốn tiền quá.” Trần Tụy bảo sẹo này ở chỗ quần áo che được mà, có sao đâu, mua mắc tiền vậy chắc gì đã có tác dụng. Lãng phí lắm.
Vũ Thành Vãn vẫn chăm chú bôi, không nghe lọt tai lời Trần Tụy. Lúc này tay cậu bận, miệng cậu không nói được, Trần Tụy làm gì được cậu? Nhưng mà cậu chăm chú quá, Trần Tụy rũ mắt nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Vũ Thành Vãn, những đường nét sắc bén mềm mại đi trong mắt Trần Tụy, đôi môi cứng cỏi của Vũ Thành Vãn đang mím chặt. Trần Tụy cúi xuống hôn cậu, nụ hôn ngốc nghếch chỉ dán môi nhau, Vũ Thành Vãn như bị bất ngờ nên quên cả há miệng ra.
“Cảm ơn.” Trần Tụy ngượng ngùng liếm môi Vũ Thành Vãn, hỏi cậu há miệng ra được không.
Cậu cười, ôm eo Trần Tụy bế nó ngồi lên đùi, hôn nó.
Đợi lá cây rụng trơ cành, bôi hết lọ thuốc mỡ mà sẹo của Trần Tụy vẫn còn nguyên, Vũ Thành Vãn hơi thất vọng. Thế là đổi lại Trần Tụy tỉ tê với Vũ Thành Vãn rằng tại nó, tại cơ địa nó khó mờ sẹo. Có khi thuốc này người khác bôi là trắng đẹp rồi, thuốc gì cũng phải tùy người bệnh mà. Vũ Thành Vãn chưa kịp phản ứng gì Trần Tụy đã líu lo tiếp rằng cũng có tí tác dụng thật đấy, da nó mịn hơn rồi nè.
Vũ Thành Vãn làm bộ muốn kiểm tra mà Trần Tụy ôm bụng kêu nhột không cho đụng vào.
Mấy hôm sau Bắc Kinh có tuyết, đất trời trắng mênh mông, chưa kịp tranh thủ đi xem Cố Cung đã đến lúc phải mua vé tàu về quê.
Vũ Thành Vãn bảo Trần Tụy về cùng cậu, xá gì ít tiền làm thêm, để nó lại đây một mình Vũ Thành Vãn cũng không yên lòng. Trần Tụy nghe khuyên nhiều cũng xuôi xuôi, cũng có thể vì nó nghĩ một mình lẻ loi ở đây thì buồn quá. Cuối cùng hai đứa ra ga mua hai vé cạnh nhau.
Sắp thi cuối kỳ Trần Tụy mới nhớ đến An Vũ, nó nhắn cho An Vũ chuyến tàu của mình, An Vũ trả lời cô mua vé trễ nên phải về sau bọn nó hai hôm.
Trần Tụy ngơ ngác hỏi: Thế còn hành lý của bạn…
An Vũ gửi cho nó một cái mặt cười thật to, cô bảo: Bạn nghĩ mình nhờ bạn xách đồ thật à? Không cần đâu, mình tự đi được mà.
Trần Tụy đáp: À.
An Vũ nói tiếp: Mình mua ít quà định hôm nào ra ga gặp sẽ đưa cho bạn. Thế này không được rồi, mai mình sang trường đưa bạn nhé.
Trần Tụy từ chối ngay: Thôi không cần đâu, bạn cứ giữ đi.
An Vũ nhắn luôn thời gian cho nó rồi bảo lúc đó hẹn ở cổng trường. Trần Tụy yêu đương cũng rất thành thật, gì nó cũng báo cáo, nó đưa tin nhắn của An Vũ cho Vũ Thành Vãn đọc, hỏi cậu có nên trả tiền cô ấy không?
Lạ thay bữa đó Vũ Thành Vãn rất mát tính, cậu không ghen tuông gì mà còn đồng ý.
Hôm sau An Vũ đưa đồ, Trần Tụy trả tiền cô thật, An Vũ bảo: “Bạn chán thật đấy.”
Trần Tụy xách túi quà, thành thật bảo: “Ba mẹ bạn kiếm tiền cũng vất vả mà, không thể làm phiền bạn được.”
An Vũ tức tối đứng giậm chân trong gió rét, trong bụng cô nghĩ có phải tiền của ba mẹ mình đâu, nhưng làm sao nói thế với Trần Tụy được. Thế là cô đành cầm tiền, định Tết về sẽ đưa lại cho chủ nhân thực sự.
Năm nay tuyết rơi rất nhiều, những ô cửa kính lúc nào cũng đầy vết hà hơi và những hình trái tim nguệch ngoạc. Ái ái tình tình như con nước chảy xuôi giữa vô vàn thiếu nam thiếu nữ đi đưa đón nơi trạm xe, ga tàu hỏa. Nhất là cái tuổi trong mắt chỉ có yêu và hận ấy, chúng còn biết đến cái gì nữa đâu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");