Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vũ Thành Vãn và Ưng Dương từ Thiên Tân về, nước da cậu sậm đi một chút, cả mùa đông trắng ra một ít sang hè lại về như cũ.
Cậu hẹn Trần Tụy ra quán cà phê, quán kiểu phương Tây rất lịch sự, lúc cậu đến Trần Tụy đã ngồi đợi. Cậu đưa túi lớn túi nhỏ cho Trần Tụy, đồ ăn chơi, còn có một phần để Trần Tụy chia cho bạn trong phòng.
Thật sự là rất nhiều, Trần Tụy muốn trả tiền cậu, thấy Trần Tụy nhất định phải như thế cậu mới nói thẳng họ hàng thân thích cả, không phải khách sáo.
Trần Tụy bị mấy chữ họ hàng thân thích của cậu làm sửng sốt, nó chợt cảm thấy mình còn chẳng có tư cách tiếp tục ngồi lại chỗ này, lòng nó đầy khổ sở.
Vũ Thành Vãn cũng chẳng muốn nán lại thêm, cậu hỏi: Còn việc gì không? Nếu không thì tôi về.
Trần Tụy cúi thấp đầu, nói: “Không có gì cả, chỉ là nhớ cậu, muốn gặp thôi.”
Vũ Thành Vãn nghe vậy thì nhếch mép, không biết là muốn cười hay muốn mỉa mai, cậu nâng cằm Trần Tụy lên, bắt nó phải nhìn thẳng vào mình rồi làm ký hiệu rành rọt: Nhớ như thế nào? Nhớ em họ à? Hay nhớ một thằng con trai?
Trần Tụy mở to mắt, hình ảnh cậu hằn trong con ngươi nó, cậu như một con nhím mình đầy gai nhọn, gai đâm đau mắt Trần Tụy, tim nó cũng đau nhói.
Nói đi, sao không chịu nói? Vũ Thành Vãn càng thêm hung tợn, cậu hỏi: Giờ tôi đi, hay cậu đi với tôi?
“Đi… đâu?” Trần Tụy còn dám hỏi lại.
Vũ Thành Vãn trả lời: Đi thuê nhà nghỉ.
Trần Tụy bị Vũ Thành Vãn lôi xềnh xệch vào nhà nghỉ, nó đần độn đứng đó, Vũ Thành Vãn đã bước chân vào phòng nhưng không vội bắt nó vào, cậu hỏi: Nghĩ kĩ chưa? Cậu nói xem cậu liên lạc với tôi vì không muốn chia tay nữa, hay vì cậu không chịu được bên cạnh không còn ai.
Hành lang lù mù, Trần Tụy không mở miệng đáp mà chậm rãi dùng ngôn ngữ ký hiệu trả lời: Có thể… cho mình thời gian được không?
Vũ Thành Vãn gật đầu, đáp: Vậy thì khi nào cậu nghĩ thông suốt hẵng liên lạc với tôi. Nếu chỉ muốn làm bạn thì thôi, tôi không kết bạn với bạn trai cũ.
Cậu đóng cửa lại, mặc kệ Trần Tụy phản ứng thế nào. Trong phòng oi bức, cậu vặn cho quạt chạy, không khí bắt đầu lưu thông nhưng ngọn lửa trong lòng cậu vẫn rừng rực. Non nửa năm hai đứa vẫn dùng dằng không dứt khoát. Nhiều khi cậu nghĩ mà hận Trần Tụy, cậu hận Trần Tụy sao không thể cùng lú lẫn cắm đầu theo cậu, còn nếu đã không yêu thì trước kia nó miễn cưỡng đồng ý làm cái gì? Trần Tụy chỉ biết nó trở thành anh họ rồi, chẳng lẽ nó chưa từng đặt mình vào vị trí của cậu để tự hỏi cậu nghĩ gì khi biết quan hệ giữa hai đứa hay sao?
Cậu chừa từng do dự với Trần Tụy.
Nếu cậu muốn cậu vẫn có thể dùng mọi cách vỗ về, ép buộc, thao túng nó, miễn là Trần Tụy chịu nghe lời cậu. Nhưng thế rồi sao? Cậu thật sự sợ đến cuối cùng Trần Tụy không biết nó đang làm cái gì.
Bên cạnh cái tivi to tướng người ta để sẵn thuốc lá, bật lửa và bao cao su. Cậu bóc hộp thuốc, châm một điếu hút, giờ cậu cũng bắt đầu hút thuốc. Trước kia vì Trần Tụy cậu không động vào thuốc lá, sau này hút thuốc cũng không thể nói rằng chỉ vì Trần Tụy, cậu cũng có những lúc cần phát tiết cảm xúc, không phải vì việc học, với cậu Trần Tụy khó giải quyết hơn chuyện học hành rất nhiều. Cứ thế này có lẽ cậu đến bạc tóc vì Trần Tụy mất.
Năm thứ hai Vũ Thành Vãn cực kỳ bận bịu, bắt đầu học môn chuyên ngành, rồi thi đấu chuyên đề, thực sự cậu bận đến không còn lòng dạ nào để tâm chuyện khác.
Vào thu, Trần Tụy lại hẹn cậu một lần nữa, cậu không đối đáp gì với nó mà chỉ gửi lại địa chỉ một nhà nghỉ, bảo Trần Tụy đến.
Hôm đó Trần Tụy đến muộn hơn giờ hẹn gần một tiếng, Vũ Thành Vãn ngồi bàn máy tính trong phòng, nghe tiếng nó mở cửa đi vào cậu không buồn ngoảnh lại nhìn. Tiếng thở đều đặn cho thấy nó không bị tắc đường hoặc mắc công việc nên vội vàng chạy đến, hẳn là nó đứng quanh quẩn dưới tầng từ lúc đó đến giờ mới dám lên.
Không muốn đến thì đến làm gì. Vũ Thành Vãn tập trung vào công việc đang làm, mặc kệ Trần Tụy.
Trần Tụy đến rồi thận trọng ngồi xuống giường, đợi cậu xong việc. Từ 8 giờ tối đến 11 giờ, đến lúc Trần Tụy nằm co ro ngủ dưới cuối giường Vũ Thành Vãn mới quay lại, nhìn dáng ngủ không chút đề phòng của Trần Tụy.
Cậu cởi giày và áo khoác cho nó, nhét nó vào trong chăn, Trần Tụy rụt cổ lại, sợi dây đỏ lộ ra. Cậu nhẹ nhàng khều sợi dây, thấy hạt bồ đề đó.
Quá nửa đêm Vũ Thành Vãn mới ngủ, ngủ thẳng đến hừng đông. Trần Tụy dậy trước, thấy Vũ Thành Vãn nó cứ tưởng như vẫn còn là năm ngoái, nó ôm cổ ghé tai cậu thì thầm gọi “Tiểu Vãn”.
Vũ Thành Vãn tỉnh lại đã cảm thấy không ổn, đến khi bị Vũ Thành Vãn đẩy ra Trần Tụy mới giật mình tỉnh lại, nó ôm chăn, mặt đỏ bừng. Vũ Thành Vãn trách nó: Đừng lẫn lộn thế.
Trần Tụy vào rửa mặt thì phát hiện ra hạt bồ đề trên cổ đã biến mất, nó vội vàng hỏi cậu: “Hạt… hạt của mình đâu?”
Vũ Thành Vãn xòe tay ra, Trần Tụy định chộp lấy thì bị cậu rụt lại, cậu bảo: Cái này của tôi, trả lại cho tôi.
Trần Tụy luống cuống nói: “Cho mình… cho mình được không?”
Vũ Thành Vãn đáp: Không được, vì tôi không muốn.
Trần Tụy rầu rĩ cam chịu, đến một chuyến còn làm mất cả hạt bồ đề. Thật sự nó không có mặt mũi nào đòi Vũ Thành Vãn.
Cứ thế dằng dai đến lúc nghỉ đông, Mạc Hiền bảo Vũ Thành Vãn về thì gọi anh họ về cùng, để anh ở chơi nhà mình mấy ngày. Chẳng biết làm thế nào Vũ Thành Vãn đành bảo Trần Tụy cùng diễn kịch với cậu, đừng để lộ chuyện.
Người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường giữa hai đứa là anh Vũ con. Anh Vũ con bây giờ cao ngồng rồi, ít lâu không gặp là không nhận ra nó được nữa. Nhưng nó vẫn rất nhiệt tình, Trần Tụy thầm nghĩ thằng bé nhiệt tình hơn anh nó một vạn lần.
“Anh ơi xuống đây chơi cầu lông với em đi!” anh Vũ con gọi Trần Tụy, nó không rủ Vũ Thành Vãn là vì Vũ Thành Vãn cao quá, nó không đỡ được cầu của Vũ Thành Vãn.
Anh Vũ con vừa phát cầu vừa hỏi: “Anh ơi anh em làm anh giận ạ? Sao hai anh không nói chuyện với nhau nữa?”
Trần Tụy bị nó hỏi làm suýt nữa đỡ hụt quả cầu, cậu đáp bừa: “Đâu có.”
Anh Vũ con nghiêng đầu thắc mắc: “Đời nào, chắc chắn là cãi nhau rồi. Lúc ăn cơm anh em cũng không chịu nhìn anh. Anh em làm gì thế ạ, anh cứ nói với em em sẽ bắt ảnh xin lỗi anh.”
Trần Tụy rũ hai vai, chẳng biết đáp thế nào.
Anh Vũ con bỏ vợt xuống, chạy lại dỗ cậu, “Anh em nghe lời em lắm, em sẽ không cho anh ấy ghét anh nữa. Anh ấy phải quý anh vì chúng mình là người một nhà mà.”
Mặt Trần Tụy như đưa đám, bị dẫm đúng chỗ đau cậu càng không nói được gì nữa.
Anh Vũ con là một đứa bé ngoan, tối hôm đó không ngủ được nó lôi hai thằng anh đi đánh bài, đánh game, chơi một lúc chính nó ngủ gật trước. Vũ Thành Vãn bế nó về phòng, lúc Vũ Thành Vãn đặt nó lên giường nó mở mắt ra liền, nó thì thào hỏi: “Anh ơi làm lành xong chưa?”
Vũ Thành Vãn vuốt tóc nó, bảo nó đừng quan tâm. Anh Vũ con ngồi bật dậy, nói: “Không được, ba nói rồi, em phải lo cho anh mới được.”
Vũ Thành Vãn cười bảo lo cái mông đít mày trước đi.
Anh Vũ con nhào vào lòng cậu, bảo cậu nói tục nha, rồi nó lại líu lo nói: “Anh họ đẹp như thế chắc chắn là không bắt nạt ai rồi, chỉ có thể tại anh thôi, anh đi xin lỗi ảnh đi.”
Vũ Thành Vãn véo tai nó, bảo nó rằng người càng đẹp lòng dạ càng xấu xa, hiểu chưa.
Anh Vũ con cãi: “Không tin! Anh họ tốt mà, ảnh nói chuyện nhỏ nhẹ muốn chết, ảnh còn hiền hơn cả bọn con gái lớp em.”
Ừ, Vũ Thành Vãn nhủ thầm, anh họ mày còn biết làm người ta phát điên hơn bọn con gái lớp mày nhiều. Hai anh em lại đùa cợt một lúc thằng bé mới chịu đi ngủ.
Mà những ngày Tết năm đó đột nhiên trở nên ngặt nghèo hơn mọi năm trước, bởi vì dịch SARS đến, lòng người ai nấy đều bàng hoàng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");