Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu
  3. Chương 73: Công khai
Trước /103 Sau

Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu

Chương 73: Công khai

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vũ Thành Vãn cười hỏi vợ gì? Vợ kiểu danh không chính ngôn không thuận, vợ bé để vụng trộm với nhau hay sao?

Bấy giờ Trần Tụy mới nhận ra vẻ bỡn cợt sau thái độ lãnh đạm của Vũ Thành Vãn, Vũ Thành Vãn lại hỏi tại sao không được gọi là anh? Anh là anh, dù không phải máu mủ anh vẫn là anh. Hôm nay là anh, ngày mai là anh, cả đời này đều là anh.

Ý thức đạo đức của anh đâu rồi? Không sợ bị mẹ tôi phát hiện chúng ta ngủ chung một chăn sao? Nhỡ họ đuổi anh hay đuổi tôi ra khỏi nhà, cả đời không được về nữa thì sao? Đến thế vẫn muốn làm vợ tôi à?

Trần Tụy ngơ ngẩn, cuối cùng anh mở miệng, giọng khàn khàn: “Anh sẽ công khai với gia đình.”

Vũ Thành Vãn đặt tay trên đầu gối, không ủng hộ cũng chẳng phản đối, anh thậm chí không thể hiện một biểu cảm nào.

Mặt trời và bầu trời xanh trong vắt càn quét mùa hạ, ruộng đồng bị thiêu nóng rực, héo khô. Trần Tụy dừng chiếc Lynk & Co ngoài cổng nhà Trần Lệ Mai, chỗ này không có bóng cây, xe đỗ chừng một tiếng là nóng như rang.

Trần Lệ Mai đang phơi ớt trong sân. Trần Tụy bước vào, bóng anh phủ trên đầu cô, cô ngẩng lên, mừng rỡ hỏi: “Sao em về thế?”

Trần Tụy đưa túi quà trên tay cho Trần Lệ Mai, anh mua sữa cho bọn trẻ, cô đứng dậy chùi tay vào tạp dề rồi càm ràm trách anh tiêu tiền hoang phí, vừa nói vừa không ngăn được nụ cười. Trần Lệ Mai gọi Trần Tụy vào nhà uống nước. Từ khi đi làm rất ít khi Trần Tụy về quê, chỉ hôm nào về thăm mộ Trần Cương anh mới tiện đường rẽ vào thăm nhà chị. Chị anh cũng không dùng điện thoại di động, một năm số lần hai chị em gặp nhau đếm được trên đầu ngón tay.

Trần Tụy nhìn chị mình mà xót xa, anh bắt đầu cảm thấy mình thật tàn nhẫn, chị ấy chỉ là một người phụ nữ nông thôn, chị ấy không hiểu gì về đồng tính luyến ái. Vậy mà anh lại độc ác muốn chị ấy phải biết em trai chị ấy thích người cùng giới. Chuyện này mà để xóm làng biết được chị ấy còn biết giấu mặt vào đâu?

Năm 2012 rồi, nghe nói người Maya tiên đoán năm nay sẽ là tận thế.

Trần Tụy đứng trước mặt Trần Lệ Mai, bình tĩnh nói với cô: “Chị ạ, hôm nay em về để nói với chị em thích người cùng giới. Sau này chị đừng mất công thu xếp giới thiệu bạn gái cho em nữa.”

Choang một tiếng, chiếc bình thủy tinh rơi xuống sàn vỡ toang, làn khói màu nâu bốc lên, chất axit cacbonic ăn mòn sàn xi-măng lạnh lẽo.

Trần Lệ Mai vén lại tóc mai rồi nói: “Sao thế được, chẳng bao giờ nghe có chuyện như thế. Em đâu có giống vậy, em đừng nói linh tinh.”

Trần Tụy cúi xuống nhìn chị, ánh mắt anh chỉ có sự cương quyết và thương cảm. Sao Trần Lệ Mai lại không biết rõ em mình, mới đầu cô còn hoang mang lo sợ, lúc này cô đã siết chặt cánh tay Trần Tụy, cô nhìn anh chăm chăm. Gương mặt trắng nõn, lông mày đậm, mắt to, bờ môi hồng nhạt, cô nhìn sao cũng không thể thấy chút nũng nịu quyến rũ nào ở em mình.

Cô biết hồi Trần Tụy học lớp mười hai có một đứa bạn trai cao hơn anh thường đèo anh chạy xe máy vi vu trên đường ruộng, cô từng bắt gặp chúng với nhau. Nhưng cô chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Giờ đây vật đổi sao dời, cô chẳng quan tâm bên em cô có ai nhưng nhất định không thể là một đứa con trai được.

“Em có biết thế là biến thái không?” Trần Lệ Mai nhìn Trần Tụy bằng cặp mắt ngấn nước, cô gằn giọng dữ tợn.

Trần Tụy nhẹ nhàng đáp: “Vậy à. Thế thì chị, chị có chấp nhận một đứa em biến thái không?”

Trần Lệ Mai òa khóc đấm Trần Tụy, cô đấm cánh tay anh, đấm vào lưng anh, anh vẫn đứng trơ trơ như khúc gỗ.

“Đang yên đang lành làm sao em lại thế này!” Trần Lệ Mai nghẹn ngào gào lên, lòng thương tiếc của cô với đứa em bị sự ngỗ ngược của nó giày xéo, họ đáng ra phải là những người thân thiết nhất trên đời kia mà.

Nếu có thể chấp nhận cô đã chẳng khóc ngất thế này, Trần Tụy cũng sớm đoán được rồi, anh không muốn làm khó chị mình. Không được chấp nhận, không được cảm thông cũng là một loại số mệnh, anh đang học thích nghi.

Sau khi rời khỏi nhà Trần Lệ Mai, gần như là nhân một lần dũng khí, Trần Tụy lái xe đến nhà họ Mạc. Anh nghĩ ông cụ lớn tuổi rồi, chẳng biết tim ông có chịu được không nữa. Ngộ nhỡ làm ông tức khí ngã bệnh thì anh đúng thật không phải người.

Hôm đó vừa hay Mạc Hiền cũng ở nhà ngoại, lúc này Mạc Chấp đã được gỡ thạch cao, ông không phải ngồi xe lăn nữa nhưng đi lại vẫn cần chống gậy. Ông cụ sĩ diện không chịu dùng, Mạc Hiền liền tìm mua cây gậy trông rất sang trọng oai phong để làm đẹp lòng cụ. Dưới ánh mặt trời chói chang trái tim Trần Tụy vẫn bình thản, anh vào nhà, Mạc Chấp liền giơ ngay cây gậy lên khoe.

Trần Tụy thở dài, anh trình bày câu chuyện của mình. Lúc anh nói Mạc Hiền đang đứng ngay sau lưng Mạc Chấp, Mạc Chấp không chống gậy, cây gậy để một bên được chùi dầu bóng lưỡng. Một câu nói của Trần Tụy làm Mạc Chấp lảo đảo, may có Mạc Hiền nhanh tay đỡ được ông cụ. Trần Tụy cũng chạy lại đỡ, hai người cùng dìu Mạc Chấp ngồi vào ghế bành.

Mạc Chấp tức giận gõ cây gậy cồm cộp, Trần Tụy quỳ xuống.

Ông già quát: “Cháu có biết cháu đang nói gì không!”

Trần Tụy đáp: “Dạ biết.”

Ông già giận dựng cả hàm râu, ông trỏ ngón tay vào Trần Tụy, quở trách: “Thằng không có chí khí! Mày làm ô uế cửa nhà! Mày…” cuối cùng vẫn là người được học hành quá chu đáo, ông không biết phải chửi bới như thế nào. Thời trẻ Mạc Chấp cũng từng đi du học nước ngoài nhưng đáng tiếc bao nhiêu chữ nghĩa cũng không giúp ông dạy được đứa con gái, giờ đến thằng cháu trai cũng vuột khỏi tay ông.

Mạc Hiền nhìn Trần Tụy bằng ánh mắt phức tạp. Hôm nay cũng là lần đầu tiên cô chú tâm vào Trần Tụy, cô nhìn chằm chằm gương mặt đó, đột nhiên cảm thấy thật xa lạ, đường nét quá tinh xảo như mê hoặc.

“Rút lại lời cháu nói đi, ông coi như chưa nghe thấy gì hết. Nếu cháu không biết hối cải ông sẽ sửa di chúc ngay lập tức! Ông không để cho mày cái gì hết!” Mạc Chấp như một con hổ giấy bất lực phát tiết cơn thịnh nộ.

Trần Tụy ngẩng đầu, ánh mắt anh vượt qua bờ vai Mạc Chấp để nhìn Mạc Hiền, anh nói: “Cháu không cần tài sản, cháu chỉ cần một thứ thôi.”

Mạc Hiền thót tim, cô bị bối rối bởi cái nhìn của Trần Tụy, nhất thời cô không nói được lời nào.

“Cút, cút ra khỏi nhà!” Mạc Chấp đuổi Trần Tụy, ông ném cây gậy về phía anh, để cây gậy lăn lóc trên sàn.

Trần Tụy về rồi Mạc Hiền an ủi Mạc Chấp một hồi rồi vội vàng gọi điện cho Trâu Lý Lý. Trâu Lý Lý nhận được điện thoại còn ngạc nhiên, cô nàng gọi cô à ngọt như mía lùi, xong lại hỏi có việc gì thế cô.

Mạc Hiền nói: “Lý Lý à, con với Thành Vãn cưới sớm đi, cưới luôn tuần sau được không?”

Trâu Lý Lý há hốc mồm kinh ngạc rồi bật cười bảo: “Ơ kìa cô, còn nửa năm nữa cơ mà, làm gì vội thế ạ?”

Mạc Hiền nói bằng giọng khô khan, “Cưới sớm đi không hơn ư! Cũng chỉ là cái lễ thôi mà, làm sớm cũng không ảnh hưởng gì đến các con cả. Thế đi Lý Lý, cưới sớm, đẻ sớm, xong xuôi hết đi sau này các con yên tâm công tác.”

Không thấy Trâu Lý Lý trả lời, có lẽ Mạc Hiền đã nhận ra mình quá hàm hồ, cô liền chữa lại: “Đẻ hay không tùy các con, nhưng cưới thì phải làm ngay đi. Dạo này ông ngoại ốm quá, cưới đi cho ông vui, chóng khỏe.”

Rồi không đợi Trâu Lý Lý phản ứng Mạc Hiền cúp máy luôn. Bàn tay cầm điện thoại của cô bất giác run run, có tuổi rồi, buồn thay người ta không thể kiểm soát được cả tay chân mình nữa.

Trâu Lý Lý về nhà báo cáo với Vũ Thành Vãn, hỏi anh có biết chuyện gì không.

Anh đáp: Trần Tụy đi thú nhận với gia đình.

Mắt Trâu Lý Lý thiếu điều lọt tròng, cô hỏi lại: “Sao lại thế?” Vũ Thành Vãn không đáp. Trâu Lý Lý ngẫm nghĩ một hồi rồi bấu vào ghế sô-pha, bảo: “Vì anh à?”

Anh hỏi lại: Sao lại vì tôi, vì chính cậu ấy không được hả?

Trâu Lý Lý kích động cãi: “Thôi xin ạ, như điều kiện nhà anh ấy không cha không mẹ việc gì phải công khai. Thời buổi này công khai ra mà còn sống tử tế được à? Nhìn đi, thành kiến xã hội còn dày hơn cặp đít chai ba trăm độ của tôi, mỗi người nhổ một bãi nước miếng cho anh chết chìm còn được.”

Vũ Thành Vãn bình tĩnh hơn Trâu Lý Lý nhiều, anh chẳng tỏ thái độ gì đặc biệt. Trâu Lý Lý nheo mắt nhìn anh một hồi rồi mới than thở: “Ngài ghê gớm thật, ba ngày không gặp đã khiến một người đàn ông công khai vì ngài.”

Vũ Thành Vãn nghiêm mặt, im lặng chấp nhận tất cả. Trần Tụy can đảm hơn anh tưởng, nhưng đây cũng chỉ là bước đầu tiên, nếu không thể trở thành lựa chọn tuyệt đối vĩnh viễn của Trần Tụy nhất định anh sẽ không dẫm vào vết xe đổ lần nữa.

“Vấn đề là mẹ anh cuống cà kê lên rồi, rồi tôi có phải cưới không đây?” Trâu Lý Lý rầu rĩ than thở, cô nàng lôi điện thoại ra định đăng trạng thái lên cho Khang Soái thấy, xong nghĩ lại chẳng biết viết cái gì. Khang Soái đi Quý Châu nghỉ mát rồi, đúng là biết hưởng thụ thật.

Vũ Thành Vãn trả lời: Tôi sẽ nói chuyện với mẹ, cô không phải lo.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /103 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ông Chủ Thẩm Nhà Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net