Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh đổi tai thành miệng, Trần Tụy trân mình ưỡn ngực như dây cung. Gió điều hòa đã phả xuống, thậm chí anh có thể cảm nhận được những sợi lông tơ mỏng manh.
Thời gian họ từng bên nhau quá ngắn ngủi, mà họ thua ở cái tuổi một lần rung động đeo đẳng một đời.
Vũ Thành Vãn hỏi: Anh từng có ai khác không?
Câu hỏi sắc bén làm màu đỏ trên mặt Trần Tụy nhạt dần, gương mặt trắng nõn dễ dàng làm bại lộ cảm xúc. Trần Tụy chỉ có anh, chính anh biến Trần Tụy từ một đứa trẻ trở thành một người đàn ông, hay một người phụ nữ? Trần Tụy bơ vơ lạc lõng, chưa từng yêu ai, không thể tiếp nhận một ai, chỉ có thể là anh.
Trần Tụy chậm rãi lắc đầu, mớ tóc đen trên trán vạt sang hai bên, cặp mắt trong sáng nhìn thẳng vào Vũ Thành Vãn. Anh ngồi dậy, nhìn xuống Trần Tụy, ánh mắt như trở thành một hàng rào ngăn cách khiến Trần Tụy không nhận ra được anh nghĩ gì, cũng không dám hỏi. Thật sự là uất ức, Trần Tụy nghĩ, lúc này đáng ra phải nhân cơ hội hỏi luôn còn em thì sao chứ? Nói một câu khó đến vậy ư?
Hẳn là khó thật. Trần Tụy không chịu được hậu quả của câu trả lời, bởi nếu vậy giữa hai người sẽ có một bức tường ngăn cách. Trần Tụy có thể giả vờ không để tâm, giả sử cậu ấy từng có một người đàn ông hay một người phụ nữ khác thì cũng là chuyện đã qua rồi. Nhưng trong mắt mọi người cậu ấy còn sắp cưới Trâu Lý Lý kia mà? Sau này có lẽ họ cũng sẽ sinh một đứa con, hoặc là hai đứa. Vũ Thành Vãn đâu đã hứa với Trần Tụy sẽ từ hôn?
Hai chữ đám cưới giống như bản án tử hình đến chậm mười năm, quan tòa gõ búa tuyên án Trần Tụy, Trần Tụy chẳng qua là được sống tạm đến giờ.
Không, sinh mệnh này đâu phải của anh, anh chết làm sao được. Thời gian bệnh trầm cảm u sầu của Trần Tụy trở nặng nhất có một lần anh sực tỉnh giữa đêm, thấy tay mình cầm dao. Anh định làm gì chứ, anh nghĩ gì vậy, Trần Tụy thả con dao xuống thớt rồi kiệt sức ngồi bệt xuống sàn, hai mắt khô ráo, anh nhìn trừng trừng những viên gạch lát sàn màu da cam, bướng bỉnh rà mắt qua những đường tiếp giáp màu đen giữa từng viên gạch, khe hở thẳng tắp, khắc nghiệt.
Sao anh không thể rơi vào đó? Hay là anh đã nằm trong cái khe đó rồi, chỉ là anh không biết mà thôi?
Có lẽ vui vẻ cũng là một loại năng lực, còn không thể vui là bệnh. An Vũ khuyên Trần Tụy đi khám bác sĩ. Lúc đầu Trần Tụy không để tâm, tình trạng như anh mà hỏi Trần Cương thì cha anh sẽ bảo đấy là làm màu, tự xị cái mặt ra rồi phí tiền đi khám à? Lần đầu tiên Trần Tụy cảm thấy tâm lý mình có vấn đề là năm anh lớp 11, Trần Cương cảm thấy anh quá quái đản, ông ấy đạp anh bằng đôi chân đi giày vải kiểu Bắc Kinh cổ lỗ sĩ. Trần Tụy còn nhớ anh bị cha đạp cho loạng choạng nhưng không ngã. Người nhà quê làm sao phải nảy nòi ra cái bệnh ấy, bán mặt cho đất bán lưng cho trời vẫn thừa hơi thế à?
Nhưng khó chịu vẫn là khó chịu, Trần Tụy cảm thấy sinh mạng này của anh thuộc về Vũ Thành Vãn nên anh không thể tự ý kết thúc nó được. Nhưng bác sĩ bảo anh không phải thế, mỗi con người đều phải có chính mình trước rồi mới có thể có người khác. Bởi vì sức mạnh của tâm hồn có thể khiến một người trở thành bất khả chiến bại, và tìm cách kiện toàn tâm hồn mình chính là sứ mệnh suốt đời của con người.
Vũ Thành Vãn ngắm nhìn Trần Tụy như đang chờ đợi, cái tính hay thả hồn nghĩ vẩn vơ của Trần Tụy vẫn chẳng thay đổi. Lúc Trần Tụy hồi tâm lại đối diện với cặp mắt Vũ Thành Vãn anh mới giật mình.
Đôi mắt Vũ Thành Vãn là thỏi mực đen kịt, nếu Trần Tụy không thể hòa tan nó thì ánh mắt Vũ Thành Vãn nhìn Trần Tụy sẽ mãi mãi như thế này.
Trần Tụy nuốt khan, dây thanh trong họng anh tự dưng căng lên vì hồi hộp, anh nói giọng khô cằn: “Nếu sinh con được thì giờ nó ba tuổi rồi.” Trần Tụy giơ ba ngón tay lên, anh nói câu này thật là không đầu không đuôi nhưng Vũ Thành Vãn hiểu. Anh đang nghĩ đến cái đêm bốn năm trước, khi họ cùng điên cuồng loạn trí.
Lúc nào Trần Tụy cũng có lối suy nghĩ kỳ quặc như thế mà Vũ Thành Vãn lại cũng thấu hiểu anh đến kỳ dị. Nếu một đứa trẻ chính là sợi dây gắn kết gia đình thì Trần Tụy có thể dắt nó đến lễ đính hôn, để nó gọi Vũ Thành Vãn là cha. Kể từ đó dù là Trâu Lý Lý hay bất cứ ai đều không thắng được anh, vì anh đã sinh ra một đứa bé.
Một cách trái lẽ thường, anh tin rằng giữa họ có thể có một mái nhà, dù anh phải chiếm hữu Vũ Thành Vãn bằng danh nghĩa nào, chỉ cần anh làm được mọi quá khứ đều sẽ hóa thành mây khói.
Vũ Thành Vãn sờ bụng Trần Tụy, không thể tưởng tượng được nếu có một đóa bồ công anh tung bay phát tán trong đó bụng Trần Tụy sẽ to lên khiến hai chân anh sưng phù, những vân rạn sẽ xuất hiện trên da thịt anh, có lẽ Trần Tụy sẽ trở nên thấp thỏm âu sầu, đến vậy mà vẫn bằng lòng sao?
Vũ Thành Vãn lắc đầu, nói: Không cần ai cả. Anh không hỏi em sẽ không trả lời.
Trần Tụy uể oải cúi đầu, đáp: “Thế còn em thì sao?” Vũ Thành Vãn xích lại gần, mũi anh ngửi thấy mùi gỗ mun thoang thoảng, mùi hương không gợi anh nhớ đến mùa hè.
Vũ Thành Vãn bóp cằm Trần Tụy, nỗi sợ phải nghe câu trả lời khiến đôi mắt Trần Tụy không còn lấp lánh nữa, con ngươi anh như chìm dưới một hồ nước ao tù, anh không chịu được gió lay. Anh thấy bàn tay Vũ Thành Vãn làm ký hiệu: Anh không tin em, cũng không tin chính mình.
Trần Tụy lúng túng ậm ừ như ngầm thừa nhận.
Đến giành lấy đi anh, chỉ tự tay mình giành lấy mới càng thấy trân quý.
Sau ngày hôm đó, đúng ra Vũ Thành Vãn định hỏi Trâu Lý Lý về vụ Giải Tuyển nhưng mải quấn quýt với Trần Tụy nên quên béng luôn. Trâu Lý Lý cũng không biết chuyện này, gần đây Khang Soái lại đi Cáp Nhĩ Tân, đúng tháng nóng nhất năm, thằng chả thật biết hưởng thụ.
Trâu Lý Lý lại đi quán bar uống rượu, đương nhiên là Vũ Thành Vãn không bao giờ đi cùng cô ta, cô ta gọi điện liên tục còn Vũ Thành Vãn chỉ thấy khinh thường. Trâu Lý Lý vẫn không chịu hiểu rằng phải rời bỏ kẻ khiến mình trở nên bệ rạc như vậy.
Nhưng rủi là hôm đó Trâu Lý Lý lại gọi điện cho Vũ Thành Vãn, người giữ máy nói chuyện là Giải Tuyển. Vũ Thành Vãn nghe mấy câu mới nhận ra, Giải Tuyển gào lên trong tiếng ồn ở quán bar: “Cô ấy say rồi! Anh đến đón đi!”
Anh cứ nghĩ Trâu Lý Lý đi uống với bạn nữ, nếu có cả người khác phái thì không ổn thật, vậy là Vũ Thành Vãn đi đón.
Đến cái chỗ xa hoa trụy lạc đó, Vũ Thành Vãn thấy Trâu Lý Lý ngồi cạnh Giải Tuyển, hai mắt cô đờ đẫn, trong phòng còn nhiều người và khói chướng mù mịt. Anh lôi Trâu Lý Lý dậy thì bị Giải Tuyển ngăn lại, cậu ta bảo: “Uống một ly mới cho anh đón.”
Anh đáp: Phải lái xe, không uống được.
Bọn Giải Tuyển nhao nhao lên: “Thì gọi xe về, hôm nay không uống thì nhốt cả hai vợ chồng, không cho ai về hết.”
Vũ Thành Vãn nhíu mày, cầm ly rượu Giải Tuyển đưa, uống cạn. Anh đỡ được Trâu Lý Lý đã mềm oặt đi ra khỏi phòng, đến cửa mới nghe cô ta bảo: “Rượu đó… làm sao ấy.”
Anh bắt đầu thấy choáng, những tia chớp lòe xẹt xẹt trước mắt anh khiến cảnh vật xung quanh xoắn lại như động bàn tơ. Vũ Thành Vãn vịn một tay vào tường, mặt nhăn nhúm tái nhợt. Trâu Lý Lý chỉ bị thoát lực còn Vũ Thành Vãn bị nghiêm trọng hơn cô nhiều, bất đắc dĩ anh phải xô Trâu Lý Lý ra, hơi thở anh bắt đầu trở nên nặng nhọc.
Trâu Lý Lý vội vàng moi điện thoại ra tìm số gọi, có tiếng chân người tới sau lưng, Giải Tuyển nhanh tay đỡ được Vũ Thành Vãn, cậu ta liếc nhìn Trâu Lý Lý rồi dìu anh đi mất.
Trần Tụy nhận điện thoại đúng lúc tan sở, Trâu Lý Lý cầu cứu anh: “Thành Vãn bị bỏ thuốc rồi, anh đến đây ngay đi, em gửi địa chỉ cho.”
Anh sốt ruột phóng xe như bay đến, chỉ sợ có chuyện gì xảy ra.
Lúc Trần Tụy đến nơi Trâu Lý Lý đã đỡ hơn nhiều, cô ta vừa xin lỗi vừa bảo: “Trên tầng anh họ ơi, em không biết Giải Tuyển nó lại…”
Hai chân Trâu Lý Lý còn run run, không hiểu là vì chưa hết thuốc hay sợ quá không đi được. Trần Tụy vội vàng bảo: “Em tự lo nhé, anh phải lên xem Tiểu Vãn.”
Vũ Thành Vãn thề rằng đây là ngày tồi tệ nhất anh từng trải qua, Giải Tuyển đúng thật không phải người thường. Trong giới này họ chơi bời thác loạn đến mức đập đá cắn thuốc thì bỏ thuốc kích thích chắc cũng không phải hiếm. Anh làm dấu: Cút đi.
Giải Tuyển thản nhiên đáp: “Em không hiểu ký hiệu đâu, anh chỉ cần bảo cảm ơn thôi, cảm ơn thì em hiểu nè.”
Vũ Thành Vãn muốn cười mỉa, cảm ơn Giải Tuyển á? Giải Tuyển thấy anh làm động tác cứa cổ, cậu ta sửng sốt rồi một giây sau đã bị Vũ Thành Vãn vật ngã, má trái cậu ta dán trên sàn, trên đầu cậu ta là tiếng thở hồng hộc của Vũ Thành Vãn. Giải Tuyển chỉ nghĩ đơn giản rằng con người ai chẳng phục tùng bản năng, như bọn họ lúc này đúng ra phải xô nhau lên giường rồi, vậy mà cái DV cậu ta lắp ở góc bàn giờ lại đang quay cảnh Vũ Thành Vãn bóp cổ cậu ta.
Mặt Giải Tuyển sung huyết đỏ rực, cậu ta há mồm cố hớp không khí nhưng yết hầu chỉ ói ra được tiếng nghẹn ngào, nghe nói chết vì ngạt thở đại não sẽ trống rỗng không còn cảm giác gì.
Trong khi đó gương mặt Vũ Thành Vãn vẫn lạnh lùng, chỉ có bàn tay anh ở trên cổ Giải Tuyển. Giải Tuyển kinh hãi nhận ra anh chỉ dùng một bàn tay. Giải Tuyển cố giãy giụa nhưng thậm chí cậu ta còn không thở được, Vũ Thành Vãn siết chặt tới mức tròng mắt cậu ta lồi dần ra, cậu ta giống một con cá giãy đành đạch rồi phơi cái bụng trắng hếu trong ao, chỉ một giây nữa cậu ta sẽ chết.
“Tiểu Vãn!!!” Trần Tụy tông cửa lao vào giằng tay Vũ Thành Vãn ra, theo bản năng Giải Tuyển cuống cuồng hớp không khí bằng cả mũi cả mồm, khi dưỡng khí tràn vào phổi cậu ta mới ho sặc sụa.
“Khụ khụ khụ!” Giải Tuyển ôm cổ chửi, “Thằng điên!”
Trần Tụy ôm Vũ Thành Vãn, toàn thân anh nóng rực, cứng đơ như một cây cời than. “Anh đưa em đi viện.” Trần Tụy chật vật đỡ Vũ Thành Vãn đứng dậy, đôi môi nóng rẫy của anh dán lên cổ Trần Tụy, Trần Tụy đau lòng muốn chết đâu còn lòng dạ nào mà nghĩ tình tứ gì nữa.
Chưa ra đến cửa anh bị Trâu Lý Lý đã lên tới nơi chặn lại, cô hỏi: “Thế này rồi còn đi đâu?”
Trần Tụy đáp: “Đưa cậu ấy… đi viện.”
“Anh ngu thật hay giả vờ thế hả, thủ đoạn anh cỡ này hồi đó làm sao anh múc được anh ta vậy, nhờ mặt anh à?” Trâu Lý Lý đau đầu bưng mặt bảo: “Cơ hội đó, bộ anh không biết làm tới luôn hay sao?”
Trần Tụy ngơ ngác nói, “Anh sợ cậu ấy tỉnh lại sẽ giận.”
Trâu Lý Lý nhìn Trần Tụy như nhìn người ngoài hành tinh, “Anh ta giận cái khỉ gì, anh ta có mất miếng thịt nào đâu! Cuối cùng anh đang nghĩ gì thế hả, đúng là không thể hiểu được, cứ thế này đến lúc xuống lỗ cũng không về được với nhau.”
Cô mắng cho một chặp rồi đóng sập cửa lại, Trần Tụy vẫn đứng sững tại chỗ. Vũ Thành Vãn thì bắt đầu ngậm lấy vành tai trơn mịn của Trần Tụy, Trần Tụy há miệng định nói thì bị anh chiếm cả đầu lưỡi. Lúc quần áo bị giằng ra đột nhiên Trần Tụy hỏi: “Anh là ai?”
Vũ Thành Vãn sờ cái nốt ruồi lệ của anh.
Trần Tụy ôm đầu Vũ Thành Vãn, bảo: “Bé ngoan lắm.”
…
Hôm sau nắng sớm rọi vào phòng, Trần Tụy nằm sấp dụi mắt, tỉnh hơn một chút anh mới ngoảnh đầu sang thấy Vũ Thành Vãn cũng đã dậy, đang cầm DV xem.
“Tiểu Vãn.” Anh gọi giọng khàn khàn, “Xem gì thế?”
Vũ Thành Vãn đưa DV đến trước mặt Trần Tụy, Trần Tụy thấy hình ảnh hai người quấn lấy nhau, thoắt cái tai anh nóng bừng. Anh vội quay đầu bảo không xem đâu, ai dè cử động mạnh quá vẹo cả thắt lưng làm anh đau điếng.
“DV của Giải Tuyển à?” anh hỏi.
Vũ Thành Vãn gật đầu.
Trần Tụy bảo: “Xóa đi.”
Thế mà Vũ Thành Vãn lại từ chối: Không được.
Trần Tụy chôn mặt vào gối, rì rầm bảo: “Ba cái đó giữ lại làm gì.”
Vũ Thành Vãn đáp: Để tham khảo.
Trần Tụy nói: “Cái đó mà để người ta thấy thì không được đâu.”
Vũ Thành Vãn đáp: Mình em xem thôi.
Trần Tụy không dụ được Vũ Thành Vãn, người ngợm anh thì bị giày vò quá sức tưởng tượng, tự dưng anh nhớ lại bộ dạng Vũ Thành Vãn bóp cổ Giải Tuyển tối qua, cứ như bị thần kinh thật. Có lẽ hôm nào phải dò hỏi cậu ấy. Trong khi đó Vũ Thành Vãn thì đang nghĩ DV xài tiện thật, trước kia sao mình không mua một cái nhỉ, hôm nay chắc chắn phải mua một cái DV.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");