Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu
  3. Chương 81: Thỏa thuận
Trước /103 Sau

Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu

Chương 81: Thỏa thuận

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Đi với dì đến chỗ này.” Mạc Hiền lái xe đến đón Trần Tụy rồi đưa anh rời thành phố.

Lúc đầu Trần Tụy cứ nghĩ hai người gặp nhau là Mạc Hiền sẽ thẳng thừng yêu cầu anh ra đi ngay, nhưng hóa ra không phải, cô đưa anh đến một nơi gọi là làng Vọng Văn. Trên đường, Mạc Hiền hỏi anh: “Mười năm trước con làm cái gì vậy? Khi ấy dì đã bảo con và Thành Vãn không có quan hệ máu mủ, phản ứng của hai đứa làm dì nghĩ các con thế là xong rồi chứ.”

Trần Tụy không hề sợ hãi trước thái độ của Mạc Hiền, anh đáp: “Cậu ấy sẽ không tha thứ cho cháu, nhất là nếu cháu đi tìm cậu ấy sau khi biết chúng cháu không hề là anh em. Cậu ấy sẽ cảm thấy cháu phản bội cậu ấy.”

“Chẳng phải đúng thế hay sao?” Mạc Hiền vặn lại.

Trần Tụy cúi đầu, chẳng mấy khi anh ngẩng đầu trước mặt người khác, anh nói: “Cháu làm gì cũng đều có lỗi với cậu ấy. Cậu ấy luôn dũng cảm, một người dũng cảm họ dũng cảm như đang bước thảnh thơi vậy dì ạ. Còn cháu thì…” giọng anh vẫn đều đều, “Bước nào cháu đi cũng giống như đang vùng vẫy phá ngục giam vậy.”

Thế giới này vốn bất công vậy đấy.

“Chính cậu ấy chủ động trước chúng cháu mới đến với nhau, nói thật là cháu bị cậu ấy dọa chết khiếp, chưa bao giờ cháu thích một người con trai.” Trần Tụy nói câu này như pha lẫn ý cười, “Lúc ấy cháu nghĩ hai đứa con trai mà cũng yêu nhau được à? Sao cậu ấy lại thích cháu được, nếu cháu từ chối liệu có ảnh hưởng đến việc học của cậu ấy không?” Trần Tụy thề rằng anh đã mất ngủ suốt một đêm vì chuyện hai đứa, lá thư hồi âm đó anh cũng đã phải nghĩ nát óc, anh viết đi viết lại, xé mất mười mấy tờ giấy mới ra được vài dòng như thế.

Những ngày bên nhau ấy mỗi bước họ cùng nhau đều quá vội vàng, họ hấp tấp đến với nhau, rồi hốt hoảng, vội vã giãy thoát khỏi gia đình, cuối cùng lại giằng nhau ra để lăn lóc trở về mỗi con đường riêng như hai mảnh gương vỡ.

Giá họ chậm một chút thì tốt biết mấy, không chỉ một lần Trần Tụy đã nghĩ thế. Nhưng trưởng thành đâu phải là một cái chớp mắt. Người ta ăn no không phải vì miếng cuối cùng vào bụng mới no, muốn yêu một người cũng không phải tự dưng mà yêu được. Giữa họ cũng từng có vô số buổi đêm mưa rơi nặng hạt, chớp lóe ngang trời, họ nắm tay nhau lao đi trong miên man vô định, những mong tìm được một hạt giống có thể trồng lên được một người ngoài hành tinh.

Mạc Hiền im lặng lắng nghe. Làng Vọng Văn nằm ở ngoại ô, đường đi rất đẹp, xe họ lái qua cổng làng, hai bên đường trồng hàng cây bạch dương. Gió thổi làm con đường quang đãng, bên kia hàng cây là ruộng lúa mạch mênh mông. Xa xa phía chân trời là những cụm mây tản mát, cụm mỏng cụm dày.

Trần Tụy chưa từng nghe nói đến ngôi làng này, đi qua tấm bia đá trước làng khắc rõ ràng ba chữ “Làng Vọng Văn” họ bắt đầu gặp rất nhiều người, ai cũng tò mò quan sát hai người khách lạ là họ. Anh thấy mọi người đều tươi cười như thể cuộc sống của họ chẳng có gì phải phiền muộn.

Mạc Hiền dẫn anh vào quán mì to nhất trong làng, cô dùng ngôn ngữ ký hiệu gọi hai bát mì. Trần Tụy thấy động tác của Mạc Hiền rất thuần thục, Vũ Thành Vãn từng bảo cô học ngôn ngữ ký hiệu vì cậu ấy. Trần Tụy hỏi ở nhà hai mẹ con họ có dùng ký hiệu với nhau không? Mạc Hiền đáp thường là có.

Cô phục vụ mang thức ăn lên cho họ rồi làm ký hiệu mời khách dùng bữa, có gì cần thì gọi cô. Trần Tụy thấy cô ấy thong thả ngồi ngoài cửa dùng ngôn ngữ ký hiệu trò chuyện với người bạn cũng câm điếc của mình. Anh cúi xuống không nhìn theo họ nữa, lại thấy Mạc Hiền cũng đang nhìn mình.

“Sao ạ?” Trần Tụy hỏi.

“Thấy có gì lạ không?”

Trần Tụy nghĩ nghĩ rồi đáp: “Làng này… ai cũng bị câm điếc ạ?”

Mạc Hiền gật đầu, hỏi: “Còn gì nữa?”

Trần Tụy hoang mang lắc đầu, nói: “Còn gì nữa đâu ạ?”

Mạc Hiền đáp: “Ở đây chúng ta mới là người khác biệt. Họ sống quây quần với nhau hạnh phúc hơn họ sống giữa chúng ta đúng không? Năm đầu tiên Tiểu Vãn không nói được dì đã đưa nó đến đây ở một thời gian để nó học ngôn ngữ ký hiệu. Nó thông minh lắm, nhất là trẻ con thì khả năng tiếp thu của nó lúc nào cũng tốt. Ở đây nó rất hoạt bát, bởi vì so với mọi người nó có hơn một lợi thế là đôi tai.”

Trần Tụy không thể tưởng tượng được Vũ Thành Vãn còn nhỏ như vậy đã không nói được sẽ đau khổ đến mức nào, Mạc Hiền lại hỏi: “Nó có bao giờ tâm sự với con không?”

“Gì ạ?”

“Nó có tán gẫu với con không? Nó có nói chuyện phim ảnh với con không? Nó có kể cho con nghe về những người đồng nghiệp, những người quen khó chịu của nó không? Con đã bao giờ được nghe nó tâm sự chưa?”

Trần Tụy sửng sốt, anh nói: “Cháu vẫn cho là cậu ấy không quan tâm đến những cái đó.”

Mạc Hiền nói: “Sao lại không quan tâm, người câm điếc cũng là người, chẳng lẽ không bao giờ nó muốn tâm sự hay sao?”

Trần Tụy cúi đầu, cái cổ cong cong đổ bóng dưới ánh sáng ban ngày, quạt trần trên đầu quay chậm rãi như muốn quấy nhiễu sự im lặng.

“Con đã bao giờ thấy kết quả khám sức khỏe hàng năm của nó chưa?” Mạc Hiền lại hỏi.

Trần Tụy đáp chưa.

Mạc Hiền thở dài, nói: “Con không biết cũng bình thường, năm nào dì cũng bắt nó đi khám sức khỏe, câm điếc câm điếc, câm thường đi cùng với điếc. Lúc nào dì cũng lo sợ, dì sợ một ngày nào đó nó không thể nghe được âm thanh của thế giới này nữa. Dì thấy con dì quá khổ rồi, không thể để nó phải khổ hơn nữa.”

“Nên dì muốn cháu rời khỏi cậu ấy ạ?”

Trần Tụy ngơ ngác, anh nói như lẩm bẩm với chính mình: “Cậu ấy ở bên cháu là phải khổ sao?”

Mạc Hiền đáp: “Con thử bắt bất cứ người nào trong làng này ra ngoài sống với người bình thường xem họ có sẵn sàng đi không? Khiếm khuyết là khiếm khuyết, nó mặc định họ phải chịu thiệt thòi rồi. Rồi con có biết bồi dưỡng ra một người tài giỏi tốn bao nhiêu công sức, tiền của của gia đình và xã hội không? Nó đi được đến hôm nay tất cả là nhờ bản thân nó phấn đấu, con ở bên nó là đồng tính luyến ái, lại thêm cái tật câm nữa, con có biết nó phải chịu đựng sức ép đến mức nào không?”

Trần Tụy đáp: “Cháu biết.” giọng anh khàn đi, “Cũng vì như thế nên sự ủng hộ của dì càng quan trọng với cậu ấy, đúng không? Cháu không cần cậu ấy công khai gì cả, chỉ cần cậu ấy đừng kết hôn, còn lại cháu sẽ làm mọi thứ.”

Mạc Hiền hỏi: “Con làm được gì? Con thậm chí còn chưa từng thấy kết quả kiểm tra sức khỏe của nó. Trần Tụy ạ, bằng vào cái gì mà con nghĩ dì sẽ đồng ý cho con ở với con dì?”

“Tất cả.” Trần Tụy quả quyết, “Cháu làm được tất cả.”

Mạc Hiền mỉa mai: “Tuổi này các con nói gì chẳng được? Lời nói gió bay, nói cho hay cho vui cũng được vậy.”

“Dì muốn cháu phải làm gì?”

Mạc Hiền lôi một tập giấy trong túi ra, nói: “Ông sẽ để lại tài sản cho con, nhà dì không tơ hào gì của con nhưng dì muốn con ký vào đây. Một khi hai đứa chia tay mọi tài sản đứng tên con sẽ thuộc về Thành Vãn. Dì cũng biết nó không cần, mà tốt nhất là bản thỏa thuận này không bao giờ phải dùng đến cả. Nhưng con vẫn phải cam kết với dì, coi như là sự bảo đảm cuối cùng cho nó.”

Trần Tụy cầm bút ký luôn không do dự.

Sau bữa ăn đó Trần Tụy và Mạc Hiền mỗi người đi một ngả, anh lại đi chùa. Trước kia mỗi lần vào chùa lòng anh đều trống rỗng, giờ khi quỳ lạy trước tượng Phật anh lại cảm thấy thành kính vô vàn, trán anh chậm rãi chạm đất, lòng anh cũng trĩu nặng. Cuối cùng anh thỉnh một miếng ngọc đã được khai quang.

Lúc ấy Vũ Thành Vãn đang ngồi nhà biên tập video trong DV, bao nhiêu clip chỉ có một mình Trần Tụy. Nghe tiếng anh mở cửa vào nhà cậu ấy quay lại ngay rồi huơ tay hỏi: Đi đâu thế? Sao lâu vậy?

Trần Tụy lắc lắc miếng ngọc rồi rảo bước tới đeo lên cổ Vũ Thành Vãn, bảo: “Phật Tổ phù hộ.”

Vũ Thành Vãn cười, đáp: Phật Tổ cũng phù hộ anh.

Trần Tụy tiện thể ngồi xuống cạnh Vũ Thành Vãn, hỏi anh đang làm gì. Anh liền cho Trần Tụy xem video anh đang biên tập dở, đoạn đầu cầm máy chưa quen tay nên hình ảnh còn bị rung rung nhòe nhòe. Gương mặt Trần Tụy được quay cận có thể thấy được cả hàng mi dày cong cong như nhị hoa. Trần Tụy trong ống kính của Vũ Thành Vãn hình như hơi bị yểu điệu quá, giọng anh mềm mại, ánh mắt anh cũng dịu dàng, Trần Tụy sắp không nhận ra chính mình rồi.

“Em dựng giỏi quá, tuyệt quá!” Trần Tụy cầm tay Vũ Thành Vãn lên hôn hôn, lại bảo: “Mất công lắm phải không?”

Vũ Thành Vãn nhướng mày vênh mặt lên, chẳng nói Trần Tụy cũng biết cậu chàng đang đắc ý. Cặp mắt một mí lại thành một đường cong cong. Trần Tụy ngắm đôi mắt Vũ Thành Vãn rồi dần dần ánh mắt anh dời đến lỗ tai cậu ấy. Đôi tai khỏe mạnh. Trần Tụy nhìn chằm chằm lỗ tai Vũ Thành Vãn, ánh mắt hàm chứa những cảm xúc phức tạp. Vũ Thành Vãn cảm thấy Trần Tụy như kiểu đang ôm một bầu tâm sự trời bể trước lúc ra đi vậy, chứ không làm sao phải nhìn anh chằm chằm đầy tiếc hận thế.

Anh chuẩn bị xuất gia hay định hôn em? Anh hỏi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /103 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đô Thị Toàn Dị Năng Chí Tôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net