Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Tụy không ngờ cuộc đời mình lại có thể hỏng bét như vậy, đương nhiên anh đâu còn là đứa học sinh khiếp nhược không thể phản kháng như trước nữa. Mỗi lần nghĩ như thế anh sẽ thấy trong mình tràn trề sức mạnh, nhưng khi thực sự đối mặt với Ninh Khả anh lại thành một quả bóng cao su, chẳng cần ai cầm kim chích tự anh đã xì hết ý chí rồi.
Lần đầu tiên chưa xong việc Trần Tụy đã bỏ về. Vũ Thành Vãn đi làm về thấy anh đã ở nhà thì ngạc nhiên hỏi: Sao hôm nay không làm thêm à?
Thấy Vũ Thành Vãn cặp mắt đen láy của Trần Tụy thoáng linh động lên nhưng cơ thể anh vẫn cứng đờ, hình như anh không kiểm soát được mình nữa, cổ họng anh khô ráo, đắng chát, anh không nói được thành tiếng. Vũ Thành Vãn lại gần Trần Tụy, anh kéo lỏng cà-vạt rồi tiện tay búng mũi Trần Tụy một cái. Anh ngồi xuống, gác một tay lên thành ghế salon thành tư thế gần như ôm Trần Tụy trong lòng mình.
Tivi vẫn đang phát tin tức, Trần Tụy tỉnh táo lại, khó nhọc nói: “Anh đi… nấu cơm cho em.”
Lâu lắm Vũ Thành Vãn mới thấy Trần Tụy nói chuyện ngắc ngứ như vậy, anh vòng tay kéo cổ Trần Tụy chúi vào ngực mình rồi làm dấu bảo: Ngồi một lúc đã.
Bộ não trống rỗng của Trần Tụy bắt đầu hoạt động, anh chậm chạp nghiêng mình rúc vào lòng Vũ Thành Vãn. Tư thế co ro của Trần Tụy rất giống một con thú nhỏ, anh vỗ lưng Trần Tụy, tì cằm lên bả vai Trần Tụy rồi cứ thế đứng dậy bế Trần Tụy về phòng ngủ.
Trần Tụy vẫn có cái tật gặp chuyện không chịu kể với anh, lúc này Vũ Thành Vãn chưa biết gì, anh chỉ cho là Trần Tụy có việc phiền lòng ở công ty. Anh muốn khuyên Trần Tụy nghỉ làm để đi học tiếp. Học thêm rất có ích nhưng Trần Tụy vốn đã không thích học, lại tiếp xúc với xã hội lâu quá rồi càng khó hồi tâm. Khả năng tập trung của Trần Tụy không tốt, giờ còn bị ru vỗ bởi vòng quay làm công ăn lương như một con ếch bị ngâm trong nồi nước ấm.
Đêm hôm đó khá yên ổn, sáng hôm sau Trần Tụy có vẻ khỏe khoắn lắm rồi, vậy mà vừa đến công ty quẹt thẻ xong tim anh lại giật thon thót.
Ninh Khả bê chồng giấy màu đứng ở chỗ làm đợi sẵn, thấy Trần Tụy gã cười hì hì bảo: “Anh giám sát Trần đấy à, giờ khá quá nhỉ, hẳn là tổ trưởng cơ đấy.”
Mặt Trần Tụy lại tái nhợt, anh nhận chồng bán thành phẩm từ tay Ninh Khả rồi nói cộc lốc: “Anh về được rồi.”
Ninh Khả dựa vào cạnh bàn, bảo: “Làm gì vội thế. Tưởng mấy người phải thử xem cái màu pantone(*) này được chưa cơ mà? Tôi đứng đây đợi luôn, đỡ khỏi chạy đi chạy lại.”
“Về đi! Anh trốn việc coi chừng tôi báo với quản lý của các anh đấy.” Trần Tụy nói dữ dằn.
Ninh Khả chẹp miệng, ra vẻ dửng dưng: “Thì đi, có chức quyền tí cũng ghê đấy~”
Gã đi rồi Trần Tụy mới bắt đầu lên cơn, hai tay anh run bần bật không kiểm soát được, Trần Tụy vội vàng giật ngăn kéo ra tìm thuốc rồi đi ra phòng trà nước rót một cốc nước đầy tràn. Vẫn còn sợ gã ư? Trần Tụy tự hỏi mình, đúng ra anh không hề sợ Ninh Khả đến thế. Nhưng chỉ cần Ninh Khả đến gần, Trần Tụy ngửi được mùi thuốc lá hôi hám từ người gã là dạ dày anh lại cuộn lên.
Còn hơn cả cảm giác bị sỉ nhục, chính sự sợ hãi khiến Trần Tụy không thể kiểm soát được cơ thể mình. Thời học sinh triệu chứng ấy chưa rõ ràng lắm, sau này đến lúc phát bệnh anh mới nhận ra mình có cái tật đó.
Lúc này Trần Tụy không thể nào ra bàn điều khiển một mình được nữa, thái độ của anh trong mắt đồng nghiệp rõ ràng là lười biếng nên cả buổi sáng ai đi qua cũng nhìn anh với vẻ khó chịu. Trần Tụy cầm điện thoại, mở khung chat với bác sĩ định nhắn tin trình bày mấy câu nhưng gõ một lúc anh lại xóa hết đi.
Anh nhắn cho Vũ Thành Vãn: Tiểu Vãn.
Vũ Thành Vãn nhắn lại ngay: Ừ.
Trần Tụy hỏi: Em đang làm gì thế.
Vũ Thành Vãn: Làm việc.
Trần Tụy: Ò.
Vũ Thành Vãn: Nhớ vợ.
Sắc hồng bắt đầu trở lại trên má Trần Tụy, anh vô thức cắn môi rồi bặm môi như quyết tâm lắm, anh hỏi: Dạy anh hút thuốc được không?
Vũ Thành Vãn hỏi: Anh ghét cơ mà?
Trần Tụy đáp: Anh hết ghét rồi.
Vũ Thành Vãn trả lời anh: Về nhà rồi tính.
Trần Tụy chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng được về, vừa hết giờ làm là anh quẹt thẻ chạy biến luôn khiến giám đốc phải nhắn tin bảo dạo này anh chểnh mảng công việc lắm đấy, coi chừng chấn chỉnh lại đi. Trần Tụy tắt máy luôn, làm như không thấy tin nhắn.
Anh ngây thơ nghĩ rằng Vũ Thành Vãn sẽ dạy mình hút thuốc thật, cứ như cố tình kiểm tra xem anh có về nhà như hẹn không Vũ Thành Vãn cũng đứng dậy đi về ngay khi hết giờ, quả nhiên hai người gặp nhau ở cửa thang máy. Họ tránh ống kính camera để nắm tay nhau.
Vào nhà rồi Trần Tụy bảo: “Dạy anh đi.”
Vũ Thành Vãn quét ánh mắt dò xét từ đầu đến chân Trần Tụy, thấy Trần Tụy có vẻ nghiêm túc thật anh mới hỏi: Lý do?
Đương nhiên ý anh là lý do gì Trần Tụy lại đòi học hút thuốc, Trần Tụy trù trừ một tí rồi lí nhí đáp: “Thì cho ngầu?”
Vũ Thành Vãn vòng một tay bế bổng Trần Tụy lên, tay kia anh đặt trên mông Trần Tụy, Trần Tụy đỏ mặt giãy giụa nói: “Em cũng hút mà, sao anh không được hút? Hôm trước anh thấy em hút đó, em giấu anh thôi.”
Vũ Thành Vãn thảy Trần Tụy xuống giường, lại hỏi: Hư đúng không?
Trần Tụy bò dậy, tư thế quỳ gối ngóng cổ của anh khiến Vũ Thành Vãn cảm thấy anh giống như một con chó con đang bắt tay. Con chó con nào cũng biết bắt tay phải không nhỉ?
“Chồng à, xin em mà.”
Vũ Thành Vãn từ chối, anh hỏi: Anh ngầu làm gì? Muốn lấy lòng ai? Nếu vì em thì khỏi cần, em thích anh sẵn rồi.
Trần Tụy còn định mở miệng cãi đã bị Vũ Thành Vãn đè xuống giường, tiếp đó là một nụ hôn ướt át, những ngón tay thật dài của anh điểm lửa trên thân thể Trần Tụy. Trần Tụy giống như một khúc gỗ dần bùng cháy trên tay Vũ Thành Vãn.
Trần Tụy ngửa cổ, vừa cười nói nhột quá vừa ôm đầu Vũ Thành Vãn, tìm môi anh để nhấm nháp hôn.
Không đời nào anh để Trần Tụy học hút thuốc, người hút thuốc lá lúc nào trên người cũng có mùi khói thuốc hôi hám không giũ sạch được. Nicotin cũng gây nghiện, Trần Tụy chỉ cần nghiện một mình anh là đủ rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");