Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngay khi Lâm Tuyết quay về Lăng phủ, cô đã cảm thấy trong căn nhà trở nên vô cùng u ám.
Lăng Vũ Trạch ngồi trên ghế sô pha, cả người đều bị mây mù che phủ.
Nhếch môi bằng giọng nói lạnh lùng.
"Sao em không nghe lời anh? Tại sao em vẫn đến gặp tên họ Cố đó?"
Lâm Tuyết sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười.
"Tôi đi gặp ai mắc gì đến anh? Chính anh ở bên ngoài cũng có tiểu tam đó thôi."
Lâm Tuyết không ngờ cô vừa nói xong lời này thì Lăng Vũ Trạch đột nhiên đứng dậy và lao thẳng về phía cô.
"Lâm Tuyết, nếu như em vì nghĩ anh bên ngoài có tình nhân nên mới đi tìm hắn ta, vậy anh nói cho em biết, anh không có nhân tình.
Từ đầu đến cuối, anh chỉ ngủ với một mình em."
"Anh đang nói đùa à?" - Lâm Tuyết đương nhiên không tin.
Cô không hề có bị mù, cô nhìn thấy rõ ràng mối quan hệ giữa bọn họ thật sự mập mờ.
"Em muốn anh phải làm gì để em có thể tin anh."
Lăng Vũ Trạch sốt ruột nắm lấy vai Lâm Tuyết.
"Đừng qua lại với Cố Ninh, đừng khiêu khích Tống Tử Hân nữa, Lâm Tuyết em không thể nghe lời anh như trước được sao?"
Những lời gần như gầm lên phát ra từ giữa đôi môi mỏng gợi cảm.
Lâm Tuyết cười lạnh phá vỡ không khí yên tĩnh, đẩy bàn tay đang nắm chặt của Lăng Vũ Trạch ra.
"Anh cũng nói đó là việc của trước kia phải không, tình cảm của tôi dành cho anh sẽ không bao giờ quay trở lại quá khứ.
Lăng Vũ Trạch, anh muốn tôi tin anh? anh nói đi làm sao tôi có thể tin anh được? Mấy năm ở bên nhau, anh có lúc nào tin tưởng tôi chưa?"
Lâm Tuyết quay người muốn rời đi, nhưng Lăng Vũ Trạch lại giữ tay cô lại, đôi mắt đỏ hoe.
"Theo anh đến một nơi."
"Tôi không muốn đi."
"Lâm Tuyết…"
"Nhiều nhất là nữa tháng sau, tôi và anh sẽ ly hôn."
"...."
Sự quyết tâm của Lâm Tuyết lúc này giống với sự lạnh lùng của Lăng Vũ Trạch đối với cô.
Đến bây giờ anh mới nhận ra điều đau đớn nhất không phải là tình yêu thầm kín không thể nói mà chính là bị người mình yêu phản kháng và thờ ơ.
Lăng Vũ Trạch cảm thấy gần như bị Lâm Tuyết làm cho phát điên, đặc biệt là khi anh nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn mà Lâm Tuyết nhờ người mang đến cho anh khi anh đang ở Lăng thị.
Lời cô ấy nói là sự thật, cô ây đã từ bỏ anh.
Nhưng anh không cách nào tiếp nhận được.
Cả thế giới biết Lâm Tuyết yêu Lăng Vũ Trạch mê muội, nhưng không ai biết anh yêu cô đến mức nào.
Tình yêu của anh giống như sợi dây ẩn sâu trong đêm tối, khi nhìn thấy ánh sáng liền lập tức úa tàn.
Lâm Tuyết chính là mặt trời ấm áp của anh, nhung tình yêu anh dành cho cô chỉ là một bí mật đau đớn.
Thứ bảy, trung tâm thương mại lớn nhất Hải Sơn đã tập hợp một biển người hâm mộ để ủng hộ Tống Tử Hân.
Mức độ nổi tiếng của Tống Tử Hân có phần bị ảnh hưởng bởi tin tức tình cảm với Lăng Vũ Trạch, nhưng với tư cách là ảnh hậu Hoa Vương, lượng người hâm mộ của cô vẫn rất lớn.
Tống Tử Hân đang ngồi trong phòng thay đồ, cầm điện thoại di động vui vẻ xem buổi phát sóng trực tiếp của buổi fanmeeting.
Các phương tiện truyền thông đều hướng máy quay về phía sân khấu, chờ đợi sự xuất hiện của Tống Tử Hân.
"Cạch"
Tiếng mở cửa phòng vang lên, Bạch Vân Đình bước vào với nét mặt bất an.
"Tử Hân, tớ nhìn thấy Lâm Tuyết."
Nụ cười trên mặt Tống Tử Hân cứng đờ, đôi mắt quyến rũ trong gương hiện lên vẻ dữ tợn.
"Tử Hân, cô ta nhất định biết hôm nay cậu có hoạt động nên đến đây phá đám." - Bạch Vân Đình hoảng hốt nói.
Tống Tử Hân đột ngột đứng lên, vẻ mặt u ám.
"Lâm Tuyết, con khốn này! Tôi vốn muốn sự kiện kết thúc mới dạy dỗ cô ta một bài học.
Nếu cô ta nhất định tiến vào họng súng, tôi sẽ thành toàn cho cô ta tìm đến cái chết."
Nhìn thấy ánh mắt hưng hăng của Tống Tử Hâ, Bạch Vân Đình nuốt khan:"Tử Hân, cậu định làm gì?"
Lâm Tuyết vốn định đến gần phòng thay đồ nhưng vì có nhân viên bảo vệ nên cô phải đứng ở phía xa.
Mấy phút sau, Lâm Tuyết nhìn thấy Tống Tử Hân mặc một bộ váy sang trọng quý phái bước ra ngoài.
Đôi mắt sắc bén của Tống Tử Hân liếc nhìn Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết tự nhiên nhìn Tống Tử Hân, chỉ nhìn nhau, Lâm Tuyết nhìn đi nơi khác, sau đó xoay người bước vào lối cầu thang.
Tống Tử Hân phản ứng rất nhanh, mang giày cao gót đuổi theo Lâm Tuyết đến tầng cao nhất.
"Lâm Tuyết, con khốn này, mày muốn chạy đi đâu?"
Lâm Tuyết dừng bước về phía trước và quay lại với một nụ cười.
"Đại minh tinh Tống Tử Hân là người nổi tiếng, sao mở miệng thô tục vậy?"
Tống Tử Hân đang muốn mở miệng chửi lại, nhưng cô nghĩ đến chuyện ở quán cà phê nên cẩn thận nhìn Lâm Tuyết.
Hôm nay Lâm Tuyết chỉ mặc váy trắng, khăn choàng dài, không đeo trang sức, đồng nghĩa với việc cô ta sẽ không giấu camera thu nhỏ như lần trước.
Tống Tử Hân mỉm cười nhẹ nhõm.
"Tiện nhân, Lâm Tuyết mày chính là tiện nhân."
Tống Tử Hân chửi rủa, sải bước đến trước mặt Lâm Tuyết, nhếch đôi môi đỏ mọng và mỉm cười kiêu hành.
"Sao vậy, có phải cô không thể chấp nhận Lăng Vũ Trạch yêu tôi, nên chạy đến đây muốn phá chương trình của tôi, Lâm Tuyết tôi nói cho cô biết, đừng có mơ."
Nhìn bộ dạng vênh váo hống hách của Tống Tử Hân, Lâm Tuyết lại càng bình tĩnh.
"Cô Tống, đây là trung tâm thương mại, người người có thể đến, tại sao tôi không thể."
"Lâm Tuyết, cô không cần giảo biện, cô hôm nay đến đây chắc chắn chính là muốn phá tôi."
Tống Tử Hân hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Tuyết, cô còn chưa quên Lâm Tuyết đã làm xấu hổ cô trước mặt mọi người như thế nào.
"Lâm Tuyết, cô trước là làm tôi khó xử ở bệnh viện, sau đó trước mặt nhân viên của Lăng thị làm tôi xấu mặt.
Tôi còn chưa giải quyết hai món nợ này với cô, cô tốt nhất đừng có chọc tôi.
Cũng đừng cho là lời cô nói có thể ảnh hưởng đến tôi, tôi có nhiều Fan cuồng đang giữ hình ảnh cho tôi, những lời cô nói sẽ không có ai để ý."
Lâm Tuyết thở dài:"Cô Tống, cô câu dẫn chồng của tôi, phá hủy cuộc hôn nhân của tôi.
Tôi là vợ mà không được lên tiếng sao? Chính cô đã cho người đâm xe vào tôi, thậm chí còn muốn đâm chết tôi.
Nếu những người hâm mộ cô biết bộ mặt thật của cô, liệu còn ai muốn bảo vệ cô."
"Lâm Tuyết, cô đừng nói nhảm nữa, nếu còn dám gây sự với tôi nữa, tôi cam đoan ngày mai cô sẽ không nhìn thấy mặt trời."
Tống Tử Hân khoanh tay, nheo mắt lại.
"Cha tôi trong xã hôi này rất có tiếng nói, nếu cô dám làm gì bất lợi cho tôi, hãy đợi đầu thai đi."
Nhìn thấy Lâm Tuyết im lặng, Tống Tử Hân cười lớn đầy đắc ý.
"Lâm Tuyết, cô thật đáng thương.
Nếu không phải ba năm trước tôi lừa cô lên giường với Vũ Trạch, cô làm sao có cơ hội ngủ với anh ấy? Công phu trên giường của anh ấy không phải rất giỏi sao? Tận hưởng đi.
Chỉ đáng tiếc anh ấy không yêu cô, anh ta mỗi ngày đều nghĩ cách loại bỏ cô."
Tống Tử Hân hung hăng bước tới, Lâm Tuyết vẫn im lặng, nhíu mày như đang buồn bã.
"Sớm muộn gì vị trí Lăng phu nhân cũng thuộc về Tống Tử Hân tôi.
Nhưng cô vẫn luôn không nghe lời và muốn thử thách sự kiên nhẫn của tôi, tôi để cho cô phải sảy thai, đâm xe đến mất máu, đều là muốn dạy cho cô một bài học, không ngờ cô học thật sự không tốt, vậy nên tôi nghĩ chỉ có một biện pháp cuối cùng mà thôi.".