Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Năm tôi tốt nghiệp đại học, cô mới lên năm hai.
Trong lễ tốt nghiệp, tôi thấy cô ấy ngồi xổm trong góc khóc một mình.
Tôi biết cô khóc vì điều gì, bởi vì sắp tới cô sẽ không thấy tôi được nữa, lại không có cách nào không một chút kiêng kỵ đuổi theo tôi được nữa.
Kỳ thật trong lòng tôi cũng rất không nỡ, nhưng tôi cũng sợ nếu ngày nào cũng đối mặt với cô ấy, tôi sẽ không thể giữ được bí mật trong lòng.
Bởi vì tôi càng ngày càng có cảm giác, hận thù trong lòng sẽ bị tình yêu đánh bại.
Tôi rất tham lam tận hưởng tình yêu và sự theo đuổi của cô ấy, nhưng luôn có một cô gái xuất hiện bên cạnh tôi, không ngừng nhắc nhở tôi rằng Lâm Tuyết đã giết ba mẹ tôi, vì cô ấy tôi đã mất đi những người thân nhất của mình.
Người này chính là Tống Tử Hân, cha cô ta có một thế giới ngầm ở Hải Sơn, thậm chí còn có một tổ chức tà ác vô danh đứng phía sau hậu thuẫn tội ác.
Tống Tử Hân cũng rất thích tôi, nhưng tình cảm đó của cô ta lại khiến tôi cảm thấy chán ghét.
Trên đời này, tôi chỉ tận hưởng cảm giác có một cô gái yêu tôi, đó chính là Lâm Tuyết.
Đúng vậy, cô ấy yêu tôi, đó không còn là cảm giác thoáng quá nữa, cũng như cách mà tôi yêu cô ấy một cách mất kiểm soát.
Tôi tốt nghiệp rời khỏi trường đại học, tôi liền cho rằng thời gian sẽ chữa trị vết thương, tôi từ từ sẽ quên cô ấy.
Nhưng ông trời lại không để tôi và cô ấy kết thúc như vậy.
Cô ấy lại xuất hiện ở trước mặt tôi.
Bất cứ khi nào rảnh rỗi, cô ấy đều nấu bữa trưa cho tôi và vui vẻ đến văn phòng tìm tôi.
Tất cả nhân viên trong Lăng thị đều biết cô ấy và biết rằng một cô gái tên Lâm Tuyêt si mê Lăng Vũ Trạch.
Tôi thật sự có chút cảm thấy tự hào về điều này, nhưng khi nghĩ đến cái chết bi thảm của ba mẹ mình, tôi chỉ có thể tàn nhẫn vứt bỏ niềm tự hào lẫn niềm vui ngày và từ chối cô ấy, đem cô cách xa tôi ngàn dặm.
Lần nào cũng vậy, cơm cô ấy đặc biệt làm cho tôi, tôi đã giấu và ăn nó một cách bí mật, mặc dù lần nào tôi cũng ném nó sang một bên với vẻ mặt khinh thường trước mặt cô ấy.
Lúc đầu đồ ăn cô nấu không ngon lắm nhưng về sau có lẽ vì nấu quá nhiều nên món ăn dần trở nên ngon hơn.
Cô ấy liền chiếm được dạ dày của tôi, mà riêng về trái tim tôi, cô ấy sớm đã ở bên trong nhiều năm nay.
Cô ấy vẫn đuổi theo tôi dù nắng hay mưa, dù trên người đầy thương tổn nhưng cô ấy vẫn mỉm cười khi nhìn thấy tôi.
Không biết cô ấy có thật sự trốn tránh khóc lóc mỗi đêm khuya hay không, dù sao tôi cũng tệ như vậy, từ đầu tới cuối cũng không cho một sắc mặt tốt.
Ngoài Lâm Tuyết, Tống Tử Hân cũng thường đến tìm tôi.
Nhưng không thích rốt cuộc cũng là không thích, dù cô ta có quan tâm đến mức nào, dù cô ta có nói ra những lời tốt đẹp ra sao nhưng đến cuối cùng vẫn không đẹp bằng nụ cười của người con gái tốt thích.
Nhưng tôi phải cho phép Tống Tử HÂn đến gần mình.
Cảnh sát tìm tôi và hy vọng tôi co thể giúp bọn họ làm một chuyện, chuyện này không đơn giản, hơn nữa một khi đã gật đầu hiệp trợ, có thể phải mất vài năm và cũng không được phép nói với bất cứ ai một lời.
Ông nội tôi là quân nhân, cha tôi cũng vậy, là con cháu của họ, tôi không thể từ chối sự giúp đỡ mà họ cần.
Nhưng có lẽ là tôi đã không nghĩ được nhiều, khi tôi để Tống Tử Hân đến gần, tôi cũng đưa cho người con gái tôi yêu một mũi tên.
Và tôi cũng không bao giờ ngờ rằng khi từng bước điều tra bí mật đằng sau ba của Tống Tử Hân, tôi lại tìm thấy sự thật về vụ tai nạn xe hơi của ba mẹ tôi.
Người con gái tôi yêu và mẹ cô ấy không phải là thủ phạm thật sự gây ra cái chết cho ba mẹ tôi, họ chỉ là những nạn nhân vô tội.
Kẻ sát nhân thật sự là Tống Tử Hân, cô ta luôn tỏ ra dịu dàng quyến rũ nhưng trong mắt tôi cô ta là một kẻ đạo đức giả và tàn độc.
Khi nhận ra sự thật này, tôi dường như sụp đổ.
Người tôi yêu lại là người tôi làm tổn thương nhiều nhất.
Cô ấy không nợ tôi bất cứ thứ gì, nhưng tôi lại khiến cô ấy chịu tổn thương vô tận cùng giày vò.
Tôi bắt đầu sợ hãi, sợ một ngày nào đó cô ấy thật sự từ bỏ tình yêu dành cho tôi khi biết hết mọi chuyện.
Vậy nên tôi liền nhờ ông nội đến nhà hỏi cưới cô ấy.
Tôi thật quá hèn hạ, biết rằng cô ấy không hề gài bẫy tôi để cả hai phát sinh ngoài ý muốn, nhưng tôi vẫn đêm trách nhiệm đổ cho cô ấy, còn dối trá rằng là do ông nội ép hôn.
Mà trên thực tế, là tôi khát vọng cùng cô kết hôn, khát vọng cô trở thành Lăng phu nhân của tôi, khao khát cô ấy ngày đêm đều thuộc về một mình tôi.
Ngày cưới, cô ấy mặc váy cưới màu trắng, nở nụ cười hạnh phúc đi về phía tôi.
tôi nhìn thấy trong mắt cô ấy là sự mong chờ một tương lai cùng với tôi.
Thế nhưng tôi cũng nhìn thấy sự hận thù và ghen tị trong máy Tống Tử Hân.
Kể từ giây phút đó, tôi biết gánh nặng trên vai mình càng nặng nề hơn, tôi phải bảo vệ người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất, đồng thời tôi cũng phải gánh trên vai trách nhiệm nặng nề hơn đối với những trọng trách mà tôi có trách nhiệm khi đã nhận hỗ trợ.