Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mộ Lâm Giang xuống tầng, cửa lớn tầng một rộng mở, bông tuyết lượn vòng ào ào bay vào, mây đen che trời, khắp nơi đều là sương tuyết mênh mông. Hắn tiện tay vẫy một cái, một chiếc ô màu lam đậm đột ngột xuất hiện, cán dù bằng gỗ mun trong tay bị hắn vung nghiêng, mở dù ra. Đốm sáng lấm tấm chảy trên mặt dù tụ lại ở một điểm, như ẩn như hiện dập dềnh không ngừng, tựa vầng trăng non trong mây mù giữa chốn sương bạc khắp trời.
Ngoài cửa viện có hai thủ vệ trang nghiêm đứng hai bên, Mộ Lâm Giang cố tình ép dù thấp xuống đi qua, song hai người kia vẫn cúi đầu theo phản xạ.
Trong lòng hắn không kiên nhẫn, suy nghĩ bay theo gió về chỗ Diệp Vân Chu, nhớ ra quên không dặn Vọng Mai nấu bát canh gừng. Cơ thể Diệp Vân Chu thoạt trông không khỏe mạnh lắm, không uống thuốc thì cũng nên xua khí lạnh.
Nghĩ đến đây, hắn quay người trở về, lúc đi qua dưới lầu, cửa sổ chợt vang mạnh một tiếng.
Mộ Lâm Giang ngửa đầu, thấy Diệp Vân Chu quần áo lộn xộn, hai tay giao nhau bảo vệ mặt và cơ thể, đánh vỡ cửa sổ nhảy khỏi nơi tràn ngập nguy cơ, bọc lưu ly óng ánh đầy trời vọt vào gió tuyết, nhằm ngay chỗ hắn đang đứng mà nhảy qua.
Mộ Lâm Giang: ….?!
Không lâu trước đó, Diệp Vân Chu định ra ngoài để cứu lấy sự trong sạch của mình.
Đao kia khí thế hung hăng, y vội vàng lùi về sau, xoay người, lưỡi đao sượt qua đai lưng và vạt áo y, nhân cơ hội này Diệp Vân Chu cũng thấy rõ người tập kích mình… kẻ áo đen bịt mặt.
“Có thích khách!” Vọng Mai kinh ngạc ré lên một câu, cầm cây lau nhà trong tay cất bước ngăn cản, “Người của cung chủ mà ngươi cũng dám động vào!”
Diệp Vân Chu nghe vậy mí mắt giật đùng đùng, mũi chân móc bay con dao bị vặn cong hồi nãy, phất tay áo bắn nó về phía thích khách áo đen, mũi dao chạm lưỡi đao, tiếng vũ khí rít lên trong trẻo. Vọng Mai thừa cơ vung gậy quét tới, ép thích khách phải lui mấy bước.
Màn phối hợp này trôi qua, Diệp Vân Chu mới phản ứng lại, động tác y vừa làm không phải là quyền thuật phòng vệ chính đáng, nó nước chảy mây trôi như thể y vốn vô cùng quen thuộc.
Chần chờ nháy mắt này, cây lau nhà trong tay Vọng Mai đã bị thích khách chặt ra một đoạn, vụn gỗ vẩy bắn lên cửa sổ. Vọng Mai luôn miệng nói to: “Công tử đi mau, ta giữ chân gã!”
Diệp Vân Chu lập tức xoay người nhắm về phía cửa sổ, đoán rằng nếu bản thân căn lầu nhỏ này đã có trận pháp phòng ngự thì ngoài cửa chắc hẳn sẽ có thủ vệ lưu lại. Nhờ thời gian Vọng Mai tranh thủ, y giẫm lên bậu cửa sổ, nắm tay vung về phía cửa, một tầng linh lực phủ lên một cách tự nhiên, bảo vệ y không bị vụn gỗ hay lưu ly cắt phải.
Thích khách thấy đã hết hi vọng, một chưởng đánh văng Vọng Mai, quyết đoán chuồn thẳng ra hành lang.
Ngay khi nhảy khỏi cửa sổ, Diệp Vân Chu đang định gọi người thì nhìn thấy một tán dù màu lam u ám dưới lầu, nan dù vàng đen xung quanh sắc bén như mũi tên, chủ nhân chiếc dù hơi nâng nó lên, tóc đen tung bay cùng vạt áo, vừa hay để lộ đôi mắt tím sáng rực đáng kinh ngạc trong tuyết.
Diệp Vân Chu bỗng lí giải được ý trên mặt chữ của câu “Mười nghìn năm chỉ trong chớp mắt”, y lại rơi vào cạm bẫy của cặp mắt ấy, thế giới chỉ còn lại một màu sắc bí hiểm mà mỹ lệ, thời gian và sự tĩnh lặng bị kéo dài vô hạn, cảm giác tim đập nhanh kia như lại đang trỗi dậy.
Thoát khỏi sự khống chế này chỉ cần một cái chớp mắt, nhưng sau một chớp mắt, Diệp Vân Chu đã không điều chỉnh được tư thế, rơi thẳng lên người Mộ Lâm Giang.
Diệp Vân Chu không biết đầu Mộ Lâm Giang cứng đến mức nào mà đập y nổ hết đom đóm mắt, vừa định bò dậy thì gáy lại bị thứ gì đó đâm một nhát, không thể không ngoảnh đầu lần nữa. Ngoái đầu thì thấy là nan dù của Mộ Lâm Giang, chiếc dù này vừa hay bao hết xung quanh, cách mặt dù y cũng có thể nghe được tiếng hít hà tới từ xung quanh.
Thị nữ nghe tiếng chạy đến làm rơi loảng xoảng cái chậu trong tay, thủ vệ gác cửa đã qua huấn luyện chuyên nghiệp cũng không nhịn được kinh hãi: “Uầy!”
Còn cả các hộ vệ trực thuộc cung chủ ẩn ở ch ỗ kín, tất cả đều thấy nam tử trẻ tuổi mà Mộ Lâm Giang bí mật mang về đè cung chủ ngã trên đất, ô che chỉ giấu đầu hở đuôi.
Phải biết rằng trong cả Tịch Tiêu cung, không mấy ai có thể nói chuyện bình thường với cung chủ, vậy đè lên người cung chủ mà không bị hắn đánh bay, còn điều chỉnh được tư thế thì phải ở mức độ nào!
Mộ Lâm Giang trên nền tuyết: “…”
Lâu rồi hắn mới nhận được vô số ánh nhìn lom lom như vậy, từ các hộ vệ ở ch ỗ kín thì còn hiếm hơn.
Sắc mặt Mộ Lâm Giang dần xấu đi, khô lạnh đen tối hơn cả thời tiết âm u: “Ngươi còn muốn bò bao lâu nữa?”
Diệp Vân Chu định thần, chống ngực Mộ Lâm Giang đứng dậy đẩy ô ra. Thân hình cách bộ quần áo cầu kì dưới tay y hình như cứng đờ lại, dằn tiếng th ở dốc, nhưng Diệp Vân Chu không chú ý. Y quát xung quanh: “Nhìn cái gì mà nhìn! Khẩn trương phong tỏa đình viện, trên tầng có người tập kích ta, không được để xổng một con ruồi khả nghi nào!”
Quần chúng vây xem khắc phục nỗi sợ bằng cách hóng hớt cũng có tố chất rất cao, tức thì tản ra tứ phía điều tra tình hình. Mộ Lâm Giang nhặt ô về, đứng lên, đưa tay ra sau ra dấu với hộ vệ trong góc tối.
Diệp Vân Chu nhíu mày thở phào một hơi, Mộ Lâm Giang cố nén cục tức nói: “Ngươi…”
“Trận pháp phòng ngự chắn hết ánh sáng kia của ngươi có tác dụng không đấy? Ta vừa mở cửa đã bị ám sát, cứ bảo vệ lỏng lẻo như vậy, chưa cần đến ba tháng chắc ta chết trẻ mất.” Diệp Vân Chu giành nói, bắt đầu truy cứu trách nhiệm trước.
Mộ Lâm Giang trầm giọng: “Chính ngươi…”
“Tu vi Trúc Cơ ở nơi đầm rồng hang hổ này của ngươi chỉ là thùng rỗng kêu to, nếu ngươi còn cần dùng đến ta, tốt nhất nghĩ lại xem mất bò mới lo làm chuồng như thế nào.” Diệp Vân Chu giũ quần áo, phủi hết tuyết đọng trên người.
Mộ Lâm Giang: “Ngươi đang dạy…”
“À, xin lỗi, ta chỉ đưa ra ý kiến, không có ý phê bình ai, Vọng Mai cô nương phản ứng rất nhanh, ta rất cảm kích cô ấy.” Sắc mặt Diệp Vân Chu thay đổi, cười khẽ nói. Tuyết tan chui vào từ vạt áo bị cắt rách làm y nhói đau, bèn run lập cập cúi đầu nhìn xuống, quần áo chỗ lưỡi đao cứa vào đã chảy ra một vệt máu, miệng vết thương vắt ngang giữa ngực và bụng, nhưng cũng không nghiêm trọng.
Đã là thể chất thì không phải ai cũng giống nhau, đang phẫn nộ tột độ, Mộ Lâm Giang bị khịa cho bình tĩnh lại, hít sâu mấy lượt, nhìn bộ ng ực nom có phần gầy yếu của Diệp Vân Chu đã bị cóng đến trắng xanh, sắc máu càng thêm chói mắt, hắn bèn tiến lên che nửa dù cho y, lạnh lùng nói: “Trận pháp bao trùm cả căn lầu của ngươi, chỉ cần ngươi không chủ động mở cửa thì dù là thủ vệ hay nhân viên tạp dịch cũng không thể vào được. Bên ngoài gió lớn, về trước đi, đỡ phải chết sớm ở đây.”
Dưới tán dù không có chút gió tuyết nào, Diệp Vân Chu khoan khoái thả lỏng. Nghe bảo đi về, y vừa định phản ánh với Mộ Lâm Giang tại sao mình mở cửa thì một thị nữ bỗng làm đổ nước. Cô chỉ thấy Mộ Lâm Giang và Diệp Vân Chu đứng cực gần nhau, Mộ Lâm Giang còn che pháp bảo cho y, nên không kìm được ré lên: “Cung chủ tha mạng, ta không cố ý quấy rầy!”
Đoạn quay người lon ton một mạch về phòng bếp, để lại một tiếng đóng cửa nặng nề.
Diệp Vân Chu: “…” Xong rồi, nhảy vào Hoàng Hà cũng không thanh tẩy được.
Diệp Vân Chu mệt não: “Cung chủ, ta là đạo lữ ngươi quan tâm đặc biệt, phái Ân đại nhân đích thân mời về.”
Mộ Lâm Giang sửng sốt, mắt chữ O mồm chữ A.
Diệp Vân Chu trợn mắt nhìn hắn: “Không tin? Không tin sao ngươi còn không mau giải thích rõ ràng!”
Mộ Lâm Giang im lặng như có điều suy tư.
Diệp Vân Chu tới gần một bước, thấp giọng hỏi: “Ngọn nguồn chuyện phong ấn có bao nhiêu người biết, hiện tại ta có thân phận gì, ngươi định kệ họ đoán mò à?”
“Phong ấn là chuyện cơ mật, không nhiều người biết lắm.” Mộ Lâm Giang đáp ngắn gọn.
Hộ vệ trực thuộc, cũng là nhân sự điều tra, đi từ tầng trên xuống định báo cáo tình hình, nhìn kĩ chợt thấy Mộ Lâm Giang và Diệp Vân Chu lại đứng cực gần nhau. Sức chống cự của hộ vệ tương đối cao, còn thấy rõ khi Mộ Lâm Giang nghiêng đầu lắng nghe, ngọn tóc rủ xuống vai Diệp Vân Chu.
Vì thế hắn tức thì im hơi lặng tiếng biến mất ở đầu cầu thang.
Diệp Vân Chu đột nhiên lùi ra sau vài bước, sứt đầu mẻ trán che mặt: “Ngươi nói một câu thôi được không! Giải thích đi!”
Mộ Lâm Giang giơ một ngón tay lên ra hiệu im lặng, nở nụ cười thâm thúy với Diệp Vân Chu, “Giải thích? Ta thấy ý tưởng này không tệ.”
Diệp Vân Chu kinh hãi, cầm lòng không đậu nhớ lại nguyên tác không được phép miêu tả kia.
Mộ Lâm Giang ép giọng xuống cực nhỏ, cố ý cúi người ấn vai Diệp Vân Chu, nói bên tai y: “Nhưng ngươi thì chưa có tư cách được gọi là đạo lữ, nhiều nhất là đồ chơi làm ta thấy hứng thú thôi.”
Ngữ khí khinh miệt nổ tung bên tai y, ánh mắt Diệp Vân Chu lạnh lẽo, bình tĩnh nói: “Lặp lại lần nữa.”
Y rũ tay phải xuống, trong tay áo, một mảnh gỗ sắc nhọn được kẹp trong tay.
Một luồng sát khí khó có thể xem nhẹ tỏa ra, người có dáng vẻ thiếu niên mang nét mặt lạnh lùng. Trước nay Mộ Lâm Giang chỉ nhận được ánh mắt sợ hãi của người khác, giờ lại thấy sóng gió mãnh liệt dưới con ngươi đen nhánh của Diệp Vân Chu.
Thiếu niên này, quả thật không đơn giản như bề ngoài.
Mộ Lâm Giang nhẹ nhàng nói: “Giận rồi?”
“Sao, đừng bảo rằng ngươi định làm ta chú ý.” Diệp Vân Chu nói.
Mộ Lâm Giang nắm hờ tay, ve vẩy chiếc nhẫn truyền âm trên ngón giữa với y: “Theo báo cáo, trong phạm vi mười dặm không có bất cứ kẻ nào có vẻ khả nghi. Người tập kích ngươi và đánh choáng Vọng Mai là hạ nhân nào đó trong biệt viện này.”
Diệp Vân Chu quay mặt thở ra, không vui nói: “Rồi sao?”
Mộ Lâm Giang nhướng mày: “Một hạ nhân, mục tiêu xác định, không thành công trong một đòn thì lập tức bỏ chạy, mà không phải tử sĩ, chứng tỏ điều gì?”
Diệp Vân Chu nghĩ ngợi: “Được kẻ khác sai khiến, có hồ sơ rõ ràng, sợ bại lộ thân phận dẫn tới bị điều tra? Không dùng đến tử sĩ, hơn nửa là có ý cảnh cáo… Chẳng lẽ người yêu thầm ngươi coi ta thành tình địch cản đường?”
Mộ Lâm Giang: “Nói hẳn hoi.”
“Không muốn để ta tháo phong ấn giúp ngươi? Vậy sao không gi3t chết ta luôn… Tịch Tiêu cung các ngươi còn chia bè kéo phái cơ à, có người khác muốn đe dọa để mượn sức ta?” Diệp Vân Chu phán đoán từng bước, “Phong ấn rốt cuộc là gì?”
Diệp Vân Chu đoán được đúng hướng, Mộ Lâm Giang có phần tán thưởng, bèn tiết lộ ít manh mối: “Một thanh thần kiếm. Tịch Tiêu cung chỉ nghe lệnh ta, ai muốn lợi dụng ngươi giành thần kiếm đều là phản động, chỉ có đường chết.”
“Từ từ, ngươi muốn tương kế tựu kế?” Diệp Vân Chu nắm được ý tưởng thần kinh vừa đột phát của Mộ Lâm Giang, “Nếu hiểu lầm đã truyền ra, vậy cứ mặc người khác tưởng ngươi chỉ lợi dụng ta, thấy mới mẻ nên tiện chơi một chút, để kẻ chủ mưu có cớ thuyết phục ta, còn làm chúng ảo tưởng đã bắt thóp được nhược điểm của ngươi.”
“Ừm hứm.” Mộ Lâm Giang vừa lòng hừ nhẹ, “Không hổ là người ta ngắm trúng.”
Diệp Vân Chu trợn ngược mắt một cách bất nhã, cất bước lên lầu về phòng: “Nhưng ta không đồng ý làm việc thừa thãi.”
Trong phòng y trên lầu, Vọng Mai bất tỉnh được bố trí trên giường, các hộ vệ mặc đồng phục giáp nhẹ tập trung năm sai nhân ở đó. Năm người này đều mặc đồ người hầu, Diệp Vân Chu chưa chính thức ra mắt, tùy ý quét qua hai lượt, mọi người thoạt trông vừa sợ sệt lại vừa tò mò.
Để tránh cả phòng đứng khóc, Mộ Lâm Giang dựa cửa không vào theo, Diệp Vân Chu lượn một vòng xong lại ra hành lang, lắc đầu thở dài tiếc nuối: “Không phải họ, xem ra chúng ta đoán sai rồi.”
Mắt Mộ Lâm Giang khẽ dao động, không nói gì.
Diệp Vân Chu hạ lệnh với hộ vệ trong phòng: “Thả người đi, lại ra ngoài viện tìm xem có manh mối không.”
Mộ Lâm Giang gật đầu ý bảo hộ vệ nghe lệnh.
Năm người kia cúi đầu lần lượt đi ra, chẳng bao lâu đã không chịu được xì xào bàn tán với nhau.
Diệp Vân Chu nhếch mép, lộ ra một độ cong hưng phấn.
Trong đám nô bộc có một người bước chân hơi nhanh, sắc mặt như thường, lúc sắp sửa khuất bóng ở chỗ ngoặt cầu thang, Mộ Lâm Giang liếc mắt một cái, chợt nghe thấy Diệp Vân Chu phát ra một tràng cười khe khẽ.
Âm thanh trượt qua cổ họng, ngân dài rồi dần biến mất. Mộ Lâm Giang nghe tiếng bèn ghé mắt, chỉ thấy Diệp Vân Chu hứng thú dâng trào, răng nanh bén nhọn cắn khóe môi, như đang kiềm chế biểu cảm quá sung sướng của mình, chỉ một ngón, nhẹ nhàng nói: “Mang gã về đây.”
Tên kia cứng đờ người, bước chân hoảng loạn, thế mà lăn thẳng xuống từ trên cầu thang.
Mộ Lâm Giang căm ghét nói: “Ngươi đã nhận ra thích khách từ sớm, còn chơi đùa gã làm gì?”
“Để gã tự cho là đã ngụy trang hoàn mĩ, rồi khi sống sót sau tai nạn, ta lại xé nát hi vọng của gã, ngươi không thấy rất thú vị ư?” Diệp Vân Chu nghiêm túc đáp.
Mộ Lâm Giang: “…” Ta đâu phải bi3n thái, ta không thấy thú vị.
Diệp Vân Chu khoanh tay dựa tường, cười tủm tỉm nói: “Tóm lại bây giờ ta rất vui, ta sẽ không ghim mấy lời ‘đồ chơi hứng thú’ lúc trước của ngươi.”
Mộ Lâm Giang: “…” Vậy cảm ơn ngươi nhé.
Các hộ vệ còn ở trong phòng dựng lỗ tai lên: Tình thú gì, đồ chơi gì? Thật khủng khiếp!