Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hang động rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, vách đá xung quanh Mộ Lâm Giang bị đập tan thành một khoảng hình cung, khối núi đá cuối cùng chịu sát chiêu ăn mòn của tàn hồn hóa thành bột mịn trong im ắng.
Mộ Lâm Giang đỡ Diệp Vân Chu, nâng cong gối y bế ngang người lên, không biết là do linh lực không bị giam hãm hay Diệp Vân Chu ở thành Lăng Nhai thật sự gầy đi, Mộ Lâm Giang miên man nghĩ, lần này bế y lên hình như tiết kiệm hơn chút sức lực so với lần trước ở Vĩnh Dạ cung.
Hắn cụp mắt nhìn gương mặt khi ngủ của Diệp Vân Chu, trẻ tuổi tuấn tú, lại cau mày như có tâm sự nặng nề. Mộ Lâm Giang nhìn chăm chú, lòng bất giác trở nên mềm mại xót xa, đã không cách nào trách cứ tâm tư bất chấp hậu quả của y. Hắn biết khi Diệp Vân Chu ở thành Lăng Nhai, Hoắc Phong Lâm nhất định đã hứa hẹn cho y quyền thế địa vị, thậm chí cả những vật dụ hoặc hơn, nhưng Diệp Vân Chu vẫn chọn đứng về phía hắn.
Mộ Lâm Giang đôi lúc cũng sẽ hoài nghi, Diệp Vân Chu trong ngoài bất nhất làm người khác khó lòng phán xét, cho dù hắn có thể nói là mù quáng tin tưởng Diệp Vân Chu, vậy phần tin tưởng này trong lòng y đến cùng có bao nhiêu phân lượng, và tình cảm của hắn đối với Diệp Vân Chu rốt cuộc là kiếm tìm an ủi trong cô độc, hay chỉ là muốn đốt một mảnh hào quang rực rỡ nơi cuối bóng tà dương.
Nhưng bây giờ Diệp Vân Chu nằm trong ngực hắn, tất thảy không cần nói cũng hiểu.
Một cơn lửa giận lúc này dần dần đốt cháy Mộ Lâm Giang, hắn ảo não mình bị thương thế cản trở, lại phẫn hận tàn hồn làm ác tác loạn, nếu là mấy trăm năm trước sao hắn có thể đến nỗi phải để một thiếu niên cản trước mặt mình.
“Nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Mộ Lâm Giang nhẹ giọng đi, nói với Diệp Vân Chu. Xuân Giang Đình Nguyệt từng chút bay cao lên bên người hắn, nhắm ngay hang sâu tuôn trào dung nham phía dưới, vèo một tiếng bay xuống, tiếp cận dây xích đang cuốn lấy Yểm Nhật đao.
Một tràng tiếng rít kịch liệt vang vọng, Yểm Nhật đao rơi xuống từ giữa đám xiềng xích trùng điệp, đúc sư theo phản xạ tiếp lấy, rồi liên tục lùi về sau. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Mộ Lâm Giang xuất hiện, gã đã từ bỏ việc cân nhắc tình thế.
“Giao ra đây.” Mộ Lâm Giang triệu hồi cây dù, lẳng lặng nhìn đúc sư.
Trán đúc sư lấm tấm mồ hôi lạnh, như bị loài rắn lạnh ngắt bò lên lưng, vảy rắn dẻo dai trơn tuột cọ vào da, sự lạnh lẽo theo xương sống trườn lên gáy. Gã run lập cập cuống quýt quay đầu, ôm đao nhảy lên không, cung kính dùng hai tay dâng lên cho Mộ Lâm Giang, không dám nói thêm một câu đòi hỏi.
Mộ Lâm Giang hơi động ý nghĩ, thu thanh đao vào túi càn khôn, đang định gọi Ân Tư thì chợt thấy dưới đống đá vụn và đất cát vùi một vật gì đó.
Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi trận đồ, căng dù quét một nhát dạt hết đá ra, bấy giờ mới phát hiện đó là một xác chết có phần quen mắt, qua trận đất rung núi chuyển lúc trước đã bị lăn qua lăn lại đến hoàn toàn biến dạng.
“Lão là Ân Tuế… Cung chủ, thuộc hạ làm việc thất bại.”
Mộ Lâm Giang còn đang nhận diện thì Ân Tư đã điều tức xong, phi thân bay đến. Y đánh ngất đúc sư, cúi đầu đứng ở ven khe nứt, chưa nhìn Mộ Lâm Giang phía trên đã quỳ một gối xin được trị tội.
“Không cần nhiều lời.” Mộ Lâm Giang ngắt lời y, “Sao xác Ân Tuế lại xuất hiện ở đây?”
“Là tàn hồn, muốn dùng thứ này khiến thuộc hạ dao động.” Ân Tư thầm nắm chặt tay phải, máu chậm rãi tụ thành giọt ở đầu ngón tay, càng ngày càng nặng, cuối cùng tí tách nhỏ xuống mặt đất, “Là thuộc hạ vô năng, giữa trận trúng bẫy của tàn hồn, bị gã khống chế… Thuộc hạ thất trách, mới để Diệp công tử bị thương.”
Y nói vắn tắt những chuyện đã xảy ra một lượt, Mộ Lâm Giang im lặng ít lâu, hỏi ngược lại: “Không phải ngươi đã thoát khỏi khống chế ư? So với nói là dao động, không bằng nói chiêu này trái lại đã làm ngươi càng thêm kiên định.”
Ân Tư nghe vậy, do dự mấy lần, tựa hồ đối với chính lời nói của mình cũng bán tín bán nghi: “Thực ra khi bị tàn hồn kiểm soát, thuộc hạ từng trải lại rất nhiều chuyện cũ trong ý thức, mỗi lần thuộc hạ đều chọn những con đường y như lúc trước, nhưng chỉ có ngày đó, là có điều khác biệt.”
“Trường câu?” Mộ Lâm Giang truy hỏi. Diệp Vân Chu mê man, nghiêng đầu dựa lên vai hắn, nhưng ngủ cũng không được thoải mái, khe khẽ ngọ nguậy một cái.
“Đúng vậy.” Ân Tư nặng nề nói, “Toàn bộ những chuyện khác đều hệt như trong kí ức của thuộc hạ, chỉ có trường câu, bóng hình của ngài mới bị tráo thành tàn hồn; thuộc hạ thấy không đúng, mới tránh thoát khỏi những dị thường. Tàn hồn đã nói cho thuộc hạ một cái tên, nhưng tỉnh táo lại thuộc hạ đã mất trí nhớ, song theo trực giác, thuộc hạ cho rằng nó rất quan trọng.”
“Ừ, đi về rồi nói tiếp.” Mộ Lâm Giang gật đầu ghi nhớ, “Thi thể của Ân Tuế, ngươi định xử lí thế nào?”
Ân Tư trông về phía thi thể thảm không nỡ nhìn kia, bước ngoặt của cuộc đời y bắt đầu bằng việc Ân Tuế bán đứng, lại kết thúc bằng việc Ân Tuế chết đi. Cứ cho là Ân Tuế kì thực đã tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng những năm gần đây ra nhập Tịch Tiêu cung, đi theo Mộ Lâm Giang, y không hề nhớ đến Tam Canh lâu, không hề tách bạch thiện ác, cũng không hề khăng khăng với những nguyên tắc chỉ có bản thân hiểu rõ, đó thực sự hoàn toàn bất đồng với tháng ngày trong quá khứ.
“Thiêu hủy đi.” Ân Tư nói, đưa tay cầm vạt áo Ân Tuế kéo tới bên khe nứt, ánh cam hồng phía dưới làm hai mắt đau nhức. Y quay đầu buông lỏng tay để thi thể rơi xuống dung nham, để nó lặng lẽ chìm nghỉm trong đám hỏa diệm.
Mộ Lâm Giang chú ý tới máu trên tay Ân Tư, thoạt đầu hắn tưởng bị quệt vào đâu, nhưng khi Ân Tư đưa mảnh vỡ Dẫn Mộ Thạch về phía hắn, hắn mới thấy rõ các vết máu đều đến từ chính đầu ngón tay Ân Tư, ngón áp út không có chút móng tay nào, ngón giữa và ngón trỏ gần như đã lộ cả xương. Ân Tư dùng bàn tay này mặt không đổi sắc kéo Ân Tuế, ngay cả Mộ Lâm Giang cũng có phần không tưởng tượng nổi.
“Ngươi về Tịch Tiêu cung đi.” Mộ Lâm Giang khuyên nhủ, “Tiếp đến hơn nửa là giết thời gian với mấy môn phái Hoàng đô, ta và Diệp công tử ở lại là được.”
Ân Tư không chút suy nghĩ đã cự tuyệt: “Thuộc hạ không…”
“Khụ khụ!” Diệp Vân Chu rụt rụt vai trong ngực Mộ Lâm Giang, mắt mở ra một khe, chừng như suy nhược ho khan hai tiếng, cắt ngang câu không dám của Ân Tư, “Thả ta xuống, cổ ta sắp gãy mất rồi.”
“Ngươi đi được không đấy?” Mộ Lâm Giang nhẹ nhàng hạ thấp tay phải, hoài nghi nói.
Diệp Vân Chu uể oải đứng tại chỗ, như đang nửa tỉnh nửa mơ: “Ngươi cõng ta.”
Mộ Lâm Giang nghe giọng nói phờ phạc rũ rượi của y, có vẻ dinh dính. Có lẽ Diệp Vân Chu không chú ý, nhưng Mộ Lâm Giang lại nghe ra mùi làm nũng, hắn kiềm chế giữ vững nét mặt bình tĩnh, ngồi xổm xuống để Diệp Vân Chu ghé vào lưng mình.
“Ân đại nhân, còn nhớ ta nói gì không?” Cằm Diệp Vân Chu đè trên vai Mộ Lâm Giang, cánh tay vòng trước người hắn, đoạn lục lọi trong túi tay áo, lấy bình linh dược ngoại thương ném cho Ân Tư, “… Chuẩn bị từ lúc bịp phó thành chủ, cần không thì tùy ngươi.”
“Các ngươi nói gì thế?” Mộ Lâm Giang ù ù cạc cạc, hồ nghi hỏi. Hắn đoán được Diệp Vân Chu bảo mình tiết lộ phương pháp truy vết Dẫn Mộ Thạch cho tàn hồn là gián tiếp nói cho Ân Tư, nhưng hiển nhiên Diệp Vân Chu còn như cá gặp nước hơn hẳn dự đoán của hắn.
Tinh thần Diệp Vân Chu hết điện, ném thuốc xong là ngủ luôn. Ân Tư tiếp được bình sứ, lưỡng lự không biết có nên nói toạc mấy lời của Diệp Vân Chu ra không.
Cho đến giờ y vẫn cảm thấy mình không cần bằng hữu, kiếp sống nghề sát thủ quá mức đơn giản, chỉ có nhiệm vụ và mục tiêu, không có nửa phần trừu tượng mơ hồ, bỏ đi thân phận sát thủ thì dễ, nhưng bỏ đi thói quen lại khó như lên trời.
Nhưng y hiện tại đã khác biệt quá nhiều so với quá khứ, nếu lại buông bỏ thêm một ít, chẳng lẽ thói quen còn thật sự không thay đổi được hay sao?
“Diệp công tử nói…” Ân Tư giắt bình sứ vào đai lưng, bỗng dưng nhớ tới khi mình nhận được viên kẹo kia trong phòng bếp, đại khái cũng phải do dự như vậy một hồi lâu mới đưa ra quyết định, “Tất cả nhưng việc y làm, đều là để chứng minh mình thật tâm với ngài.”
Mộ Lâm Giang ngẩn người: “Chính miệng y nói?”
“‘Ta cũng coi như thích hắn’, câu này là do chính miệng Diệp công tử nói.” Ân Tư truyền đạt đúng sự thật.
Mộ Lâm Giang không biết phải nghĩ thế nào, bản thân việc nghe từ miệng Ân Tư bài báo cáo không có lý tính thế này đã rất kì quái rồi, hơn nữa Diệp Vân Chu nói muốn chứng minh, vậy liệu có nghĩa Diệp Vân Chu cũng từng giống hắn, từng hoài nghi tình cảm giữa hai bên? Điều hoài nghi này, đến bây giờ liệu đã hoàn toàn được xóa bỏ chưa?
“Đi lên trước đi.” Mộ Lâm Giang giấu đầu hở đuôi vội vàng kết thúc chủ đề. Đầu Diệp Vân Chu dựa bên gáy hắn, hơi thở vững vàng, không chút phòng bị.
Ân Tư không tiện lộ diện, bèn mang đúc sư đi hội hợp với Hoắc Phong Đình trước. Trận pháp cố định ngọn núi vừa thu lại, âm thanh ầm ầm vang vọng bốn phía lại lần nữa nổ ra, bụi mù sụp xuống cuốn tới. Mộ Lâm Giang từ từ đặt Diệp Vân Chu dưới tàng cây, Xuân Giang Đình Nguyệt che bên người y, bảo vệ y không bị đất đá lộn xộn gây thương tích.
Động tĩnh như vậy đã đủ để Chấp Pháp đường phụ cận phái người tới, Mộ Lâm Giang tung người đứng trên không quan sát mấy chỗ trận đồ còn lại. Ánh sáng tím như ẩn như hiện trong rừng liễu sam, hắn duỗi thẳng tay phải, chậm rãi giơ lên, phù văn huyền bí và những đường linh lực trên trận đồ phía dưới càng thêm rõ nét, vầng sáng quấn lấy nhau bay lên phía trước, tựa như sao băng nghịch hồi, và đồng thời bị rung chuyển còn cả đại địa dày nặng kiên cố.
Giữa trận pháp xoay vòng, cát đá nham thạch bị nhấc lên từng tầng, cổ thụ với những bộ rễ vặn xoắn đổ rạp về hai bên, phảng phất như thần linh đang thi hành tu sửa lại nhân gian, búa lớn bổ ra một đại lộ rộng lớn.
Diệp Vân Chu từ từ tỉnh lại trong cơn rung chấn rất nhỏ, ánh mặt trời ấm áp trải ra cạnh dù. Y mệt mỏi khắp người, nheo mắt nghiêng đầu nhìn lên màn trời, mây xám mênh mang tản ra một góc, cột sáng chói lòa từ mặt trời xuyên qua đó. Dưới màn chắn ánh vàng bao phủ ấy, vô số nham thạch to to nhỏ nhỏ thoát khỏi trọng lực, chầm chậm nổi lên giữa không trung. Người điều khiển được trận đồ tím thần bí mà ngạo nghễ vây quanh, hắn chỉ vung tay xuống, trong tiếng vang đinh tai nhức óc đã thả nham thạch lít nhít xuống cánh đồng bát ngát hoang vu.
Diệp Vân Chu kìm lòng không đặng cười một chút, bỗng giật mình dâng lên chút ảo giác, dường như y cũng từng chứng kiến Mộ Lâm Giang lật núi đảo sông, khí phách hăng hái như vậy.
Chi viện của các môn phái do Yến Tình tiên tử dẫn đầu và Chấp Pháp đường trấn Lục Hợp lần lượt đuổi tới. Yến Tình tiên tử giải độc cho mọi người, đoạn chạy tới nơi phát ra động tĩnh, chỉ thấy một thành trì ngầm bị tốc mái bại bộ dưới ánh sáng.
Đường sá hàng quán trong thành không chút hư hại, đất đá cây cối đều được dời đi ổn thỏa, có thể thấy người bày trận đã khống chế trận pháp kĩ lưỡng tinh tế đến mức lô hỏa thuần thanh (1), một số môn khách chậm chân trốn khỏi Vĩnh Dạ cung cũng vừa lúc bị bắt ào ào.
(1) Lô hỏa thuần thanh: tương truyền đạo gia luyện đan, khi nhìn vào lò thấy ngọn lửa lê màu xanh thì coi là đã thành công, ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật…
“Sao Diệp công tử lại suy yếu như thế.” Yến Tình tiên tử tìm thấy Mộ Lâm Giang đứng dưới tàng cây, chẩn mạch cho Diệp Vân Chu, “Thành chủ đâu rồi? Hắn đi truy sát quỷ tu, không biết đã giải độc chưa.”
“Hắn tự có biện pháp.” Mộ Lâm Giang thất thần, “Quỷ tu trốn đến Vĩnh Dạ cung, vậy chắc hẳn đã sớm hợp tác với Cảnh Ngọc Tân. Hiện giờ quỷ tu đã hồn phi phách tán dưới tay ta, hai kẻ đó đã hoàn toàn bỏ mình, rất nhiều nghi vấn có lẽ phải vĩnh viễn chôn ở đây.”
Yến Tình tiên tử thầm nghĩ, lời này rõ ràng đang nói với cô ta rằng người chết không thể đối chứng, cô quá quen xem xét thời thế, mặt không biến sắc vẫy tay nói: “Người đâu, chuẩn bị loan kiệu (2), Diệp công tử cần tĩnh dưỡng, đưa Mộ cung chủ và Diệp công tử về phủ thành chủ trước.”
(2) Loan kiệu:
Thuộc hạ Thu Thủy kiếm các hóa ra pháp bảo, loan kiệu phấp phới màu sa lơ lửng giữa không trung. Mộ Lâm Giang cũng không khách khí, nâng vai Diệp Vân Chu dậy, hóa thành tia sáng chui vào cỗ kiệu.
Diệp Vân Chu tỉnh đi tỉnh lại mấy lần, từ đầu đến cuối vẫn không lên nổi chút tinh thần nào, như thể mọi tiêu hao quá đáng trước đó giờ rốt cuộc cùng đến tính sổ một lượt.
Y lung tung không mục đích mà nghĩ đến tính sổ, lại nghĩ đến Mộ Lâm Giang, nhìn bài trí xung quanh mới nhận ra nơi này có lẽ là một gian khách phòng, trên bàn có nửa chén trà còn mịt mờ hơi nóng, chắc hẳn không lâu trước đó đã có người ngồi kia uống trà.
Quả nhiên không lâu sau cửa phòng đã bị đẩy ra, Mộ Lâm Giang xoa huyệt thái dương, vẻ mặt bực bội tiến vào, thấy Diệp Vân Chu đã ngồi dậy thì tức khắc dừng bước.
“Ngươi bị thương?” Diệp Vân Chu mở miệng hỏi trước.
“Không hề.” Mộ Lâm Giang nhún vai. Hắn nhìn chòng chọc Diệp Vân Chu, nhớ ra Diệp Vân Chu từng nói “Cũng coi như thích hắn”, bỗng cảm thấy không khí có phần ngột ngạt, lặng lẽ dịch tầm mắt, “… Ngươi ngủ ba ngày.”
“Ồ.” Diệp Vân Chu gật đầu, sau đó lập tức biến sắc muốn xuống giường ngay, “Lúc trước ta lăn mấy lần trên mặt đất, bẩn như thế, ta phải đi tắm.”
“Dùng Tịnh Trần quyết cho ngươi rồi, yên phận nằm đi.” Mộ Lâm Giang không khỏi nản lòng, đến ngồi bên bàn uống trà tiếp.
Diệp Vân Chu nhấc tay phải lên nhìn chăm chú vào cổ tay, nơi đó cũng không xuất hiện phép màu mà mọc ra hình xăm, y đành buồn bực sầu não thả xuống: “Ba ngày nay có gì xảy ra?”
“Không có gì.” Mộ Lâm Giang thuận miệng nói, “Đấu võ mồm với người Hoàng đô, rồi để Hoắc Phong Đình ra mặt điều đình, liên lạc với Y Vô Hoạn bảo hắn mau chóng về thành Lăng Nhai… Tóm lại ngươi không cần phải lo, khi nào thân thể khỏe lên thì lộ mặt qua qua là được.”
Diệp Vân Chu cũng trầm mặc xuống, Mộ Lâm Giang uống mấy ngụm trà, nhìn đăm đăm vào ảnh ngược trên mặt nước, chậm chạp hỏi: “Nghe nói ngươi thừa nhận mình thích ta.”
Diệp Vân Chu: “…”