Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trợ lý của hắn nhanh chóng nhận nhiệm vụ, hắn liền lật tung cả thành phố tìm người phụ nữ kia. Rất may là cô ta không ở quá xa thành phố, người đã có thể tìm được trong một buổi.
Thấy có người đến tìm mình, cô ta liền biết là Vệ Tư Hàn phái đến. Dù sao thì mục đích cũng hoàn thành, cô ta phải nhanh đến tìm hắn thôi.
" Các người không cần phải mạnh tay, tôi tự mình đi được!" Cô ta nhìn A Cường mỉm cười nói.
Ba mươi phút sau người đã ở trước mặt của Vệ Tư Hàn, nhưng cô lại không có chút sợ hãi, cứ như đó là con của hắn thật sự vậy. Vệ Tư Hàn sắc mặt lạnh lẽo, hắn ném tờ báo đến trước mặt cô ta hỏi.
" Đây là cái gì?"
" Là gì anh không biết sao? Vệ thiếu gia, anh không phải là kẻ tiểu nhân đi, chơi xong liền muốn quất ngựa truy phong!" Cô ta ẻo lả đẩy đưa đáp.
" Tôi và cô có sao? Bạch Kim Thủy, đừng có đùa với tôi?" Hắn bắt đầu chán ghét cái cách nói chuyện của cô ta rồi.
" Haizzz, thôi được rồi, thấy anh kích động như vậy tôi cũng không quanh co nữa! Hiện tại tôi đang gặp chút khó khăn, cho nên muốn nhờ anh giúp đỡ! Nhưng anh là đại tổng tài cơ mà, tôi đâu dễ gặp chứ, nên chỉ có thể sử dụng cách hạ lưu này mà thôi!"
" Chỉ cần cho tôi năm mươi ngàn đô, những hình ảnh trụy lạc lúc trước của anh, tôi sẽ hoàn trả lại hết!" Cô ta cuối cùng cũng lật bài ngửa.
Vệ Tư Hàn quả thật lúc trước ăn chơi sa đoạ, hắn cũng cặp kè không biết bao nhiêu là người đẹp chân dài. Mà người phụ nữ này cũng không xa lạ, cô ta chính là người đã đưa người đẹp đến cho hắn. Mặc dù ăn chơi như thế, nhưng quy tắc của hắn là không đụng vào người mẫu của công ty.
" Được, tôi cho cô! Nhưng tôi muốn cô đính chính lại thông tin trên báo cho tôi, nếu không một xu cũng đừng nghĩ đến! Nhưng chỉ có lần này mà thôi, nếu cô còn dám làm chuyện như thế một lần nữa, thì đừng trách tôi độc ác!" Vệ Tư Hàn giờ lúc này mới cảm thấy bản thân lúc trước thật là điên rồ, hắn lúc đó là nên nghe lời của Lục Thần Vũ và Âu Dương Tư Thần.
" Đúng là cậu chủ tập đoàn thì có khác! Vậy tôi cảm ơn anh trước!" Cô ta nở nụ cười châm chọc hắn, rồi mới đứng lên đi ra ngoài.
Vệ Tư Hàn thật sự là đang phát điên lên được, xong vụ này hắn lại phải đến Cố Gia năn nỉ bọn họ tha thứ. Lần này Bạch Kim Thủy đã chọc giận hắn rồi, đừng nghĩ có thể ôm tiền mà rời đi.
Từ hôm qua đến nay hắn đã gọi rất nhiều lần cho Cố Tâm Tây, nhưng cô vẫn là không chịu bắt máy. Hắn bây giờ như ngồi trên đống lửa, ngay cả ba hắn cũng không muốn ra mặt giúp hắn lần này.
" Bạch Kim Thủy, cô chết chắc rồi!" Hắn đứng trên sân thượng lộng gió gào lớn, trong tay vẫn nắm sợi dây buộc tóc của Cố Tâm Tây.
Vệ Tư Hàn nhiều lần bay ra nước ngoài, đến nhà Cố Tâm Tây xin lỗi, nhưng kết quả nhận được lúc nào cũng chỉ có một. Dù tin tức đã được đính chính lại, nhưng đến cửa Cố Gia cũng không cho hắn bước qua.
Vệ Tư Hàn bỏ cả công việc ở Vệ Thị, hắn đến nước S rồi lại không trở về. Một khi chưa được tha thứ, hắn nhất định sẽ không về.
Hơn một tháng trôi qua, tình hình có lẽ vẫn không khả quan hơn, khi mà Cố Tâm Tây nhất quyết không chịu gặp hắn. Vệ Tư Hàn cảm thấy như phát điên lên, hắn rốt cuộc không biết phải làm sao bây giờ.
" Cái thằng nhóc này cũng thật lì, đã một tháng rồi vẫn không chịu bỏ cuộc!" Cố Thế Trạch đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, hắn ta nhíu mày nói.
" Tâm Tây, ta thấy hắn có vẻ là thích con thật!" Cố lão gia nhìn sang Cố Tâm Tây nói.
" Con no rồi, con lên lầu trước đây!" Cô không muốn nghe nữa, liền bỏ cả chén cơm đi lên lầu.
Vừa vào phòng, cô đã nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa, gần đây cơ thể cô rất lạ. Cố Tâm Tây mỗi ngày đều cảm thấy mệt mỏi, lại nói tháng này đã quá ngày dâu, nhưng cô vẫn không thấy dấu hiệu nào.
" Quái lạ, là do mình ăn không tiêu hay sao?" Cô lo lắng nói.
Cố Tâm Tây nôn xong liền cảm thấy khoẻ hơn, nhưng ban đêm bụng cô lại đói cồn cào, không thể chịu nổi, cô lại xuống bếp tìm thức ăn. Nhưng tình hình không thay đổi, ăn bao nhiêu cô nôn hết bấy nhiêu.
Sáng sớm, nhìn thấy em gái trong trạng thái mệt mỏi, gương mặt trắng bệch, Cố Thế Trạch lo lắng nên gọi bác sĩ gia đình đến.
Sau một hồi thăm khám cho cô nhiều lần, vẻ mặt của bác sĩ có vẻ ngưng trọng, ông ấy nhíu mày không biết nên nói hay không.
" Bác sĩ, con bé bị làm sao rồi? Bệnh tình nghiêm trọng sao?" Cố Thế Trạch thấy ông ấy không trả lời, hắn ta lo lắng hỏi.
" Thiếu gia, tiểu thư không có bệnh gì hết! Chỉ là...chỉ là cô ấy mang thai rồi!" Vị bác sĩ ngập ngừng một chút, rồi mới dám nói ra.
Dù sao thì Cố Tâm Tây là con nhà gia giáo, cô chưa chồng mà đã có thai, làm sao mà không khỏi bị người đời dị nghị cho được.
" Bác sĩ, ông nói thật chứ? Tôi có thai rồi?" Cố Tâm Tây nghe đến đây tai cô ù đi, cô cố gắng hỏi lại.
" Vâng, thưa tiểu thư! Tôi đã kiểm tra rồi, cộng thêm các triệu chứng của cô, thì đó chính là giai đoạn ốm nghén khi mang thai." Vị bác sĩ gật đầu khẳng định chắc nịch.
_____** To Be Continued **_____