Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cả Thế Giới Tràn Ngập Hương Vị Em
  3. Chương 11: Đây là đầu bếp cao cấp
Trước /69 Sau

Cả Thế Giới Tràn Ngập Hương Vị Em

Chương 11: Đây là đầu bếp cao cấp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhan Tịch

Beta: TH

"Xem nè, cửa hàng của chị ta mới khai trương đó." Tiếu Tiếu cầm điện thoại, dùng khuỷu tay huých Tiểu Chu, cậu ta không nói tiếng nào cúi đầu bốc vỏ đậu phộng, giả vờ không nghe thấy.

"Trong cửa hàng chỉ có hai loại điểm tâm, ngay cả ưu đãi giám giá 30% hay nhiều hơn cũng không có. Ha ha, chị ta có biết cách mở cửa hàng không vậy trời!" Tiếu Tiếu lẩm bẩm: "Vào lúc này nên tìm người đến mở hàng mới đúng."

Cửa hàng của Cố Văn Tư tên là [Nửa món ăn, cả tấm lòng], chỉ giới thiệu vẻn vẹn một câu: Địa chỉ thực tế của cửa hàng nằm ở tầng một số 236 đường Tây Điện, vừa đơn giản lại thô bạo, đến ưu đãi giảm giá đẩy mạnh tiêu thụ cũng không có.

Hai món điểm tâm duy nhất trong thực đơn cô mới chuẩn bị xong từ tối qua. Món thứ nhất là [Bánh mì táo bơ tẩm rượu Brandy], món thứ hai là [Bánh mận tẩm rượu Armaniac].

"Đây không phải là bánh kem chocolate với bánh su kem sao? Lấy cái tên gì mà kỳ lạ thế! Tưởng ai cũng là du học sinh từ nước ngoài về chắc!" Tiếu Tiếu ghen ghét âm thầm châm biếm: "Làm như em chưa từng ăn bánh su kem không bằng, Tiểu Chu anh nói có phải không?"

Chàng thanh niên bên cạnh cô bé không hề đáp lại.

Bên này, Tiết Nhã có chút lo lắng khi thấy doanh số bán hàng bằng không của con gái vội nói: "Lão Cố, ông lấy điện thoại lại đây, tôi đặt một đơn hàng giúp Văn Tư."

Cố Bác Hàm đang ngậm điếu thuốc trong miệng và đọc báo, nghe thế cười to đáp: "Mua cái gì mà mua, bà tưởng chút mánh khóe này của bà Văn Tư không biết à? Đến lúc đó hóa đơn viết [Cửa tiệm của ông Cố] làm sao mà con bé không biết cho được, bà đừng có tốn công sức nữa."

Ông cũng không quay đầu lại, nói với giọng chắc nịch: "Bà cho rằng Văn Tư ở Mỹ lâu vậy là để làm bồi bàn sao? Cho dù không nói về chuyện trước đây, bây giờ tay nghề của con bé bày ra trước mắt, tôi cũng chỉ xứng thái rau củ cho con bé thôi!"

Ba Cố nghĩ đến chuyện gì nên chìm vào hồi ức nói: "Từ nhỏ đứa bé này rất có thiên phú, con bé chỉ cần nếm thử một lần liền biết loại nào kết hợp với nhau sẽ tạo nên hương vị tuyệt vời. Nếu không tôi cũng không nỡ cho con bé ra nước ngoài du học đâu..."

"Lão Cố ông đừng nói nữa." Tiết Nhã cắt ngang lời ông, sắc mặt hơi kém: "Sớm biết con gái tôi giờ thế này, lúc đó tôi nên kiên quyết phản đối! Có thiên phú tốt thì thế nào, giờ tôi chỉ muốn con bé tìm được một người đàn ông tốt rồi kết hôn, chăm sóc chu đáo cho con bé. Nửa đời sau có thể trôi qua trong hạnh phúc."

Ba Cố cúi đầu hút thuốc, không hề đáp lại. Tiết Nhã mới nói hai câu tức đỏ cả mặt, lao vào phòng bếp. Một lát sau, vang lên âm thanh vòi nước và tiếng khóc nức nở trong cửa tiệm. Chẳng ai nói câu nào, trong cửa tiệm yên lặng đến kỳ lạ.

Thế nhưng Cố Văn Tư - người đang bận rộn tại cửa hàng cũng không hề biết ba mẹ cô vừa mới cãi nhau. Cô dùng điện thoại cẩn thận chụp vài tấm ảnh rồi đăng lên, lặng lẽ chờ những vị khách đặt hàng.

Mãi đến trưa mới có người đầu tiên đặt hàng, hai bên đã nhắn tin bàn bạc giá cả xong xuôi.

"Đây là một khởi đầu tốt, cuối cùng cũng khai trương rồi." Cố Văn Tư nghĩ thế nên cố ý tặng thêm vài cái bánh cookie vào trong túi.

Chứng kiến anh trai nhỏ shipper cưỡi motor lấy túi bánh đi, cô có cảm giác như vừa tiễn con gái đi thi đại học. Chờ điểm tâm được thưởng thức, chờ người đầu tiên đánh giá. Là bài thi môn Văn, Toán, tiếng Anh và là quá trình thông báo trúng tuyển.

Nửa tiếng sau, anh trai nhỏ shipper nhắc nhở cô điểm tâm đã giao đúng giờ cho khách. Cố Văn Tư tính toán thời gian rải quả hạch vào chiếc bánh mì nhỏ, chắc giờ vẫn còn mềm xốp, bánh kem chưa tan chảy đâu.

Thật ra Tiếu Tiếu nói rất đúng, món bánh mì táo bơ mà cô bán được cải tiến từ bánh su kem. Chẳng qua chỉ là lớp bơ được kẹp ở giữa, không có gì đặc biệt. Là món điểm tâm đầu tiên lên kệ để đáp ứng khẩu vị đại trà của một lượng lớn khách hàng mà thôi.

Việc đánh giá điểm tâm không nhanh thế được, Cố Văn Tư chờ một tiếng đồng hồ lại nhận thêm được hai đơn đặt hàng, sau đó không còn đơn nào nữa. Gần ba giờ chiều, cô dọn dẹp cửa hàng không bán nữa.

Máy giặt đang quay, cô vùi đầu xoa bọt xà phòng nên không nghe âm báo từ di động.

[Người dùng bbb trên Meituan ]: Nói thật lòng! Ngon quá xá! OMG không ngờ tôi tìm đại mà lại tìm được cửa hàng tốt thế. Tôi cho năm sao, không phải tôi nói đỡ giúp chủ cửa hàng đâu.

[Người dùng aaa trên Meituan]: Chuyển sang làm fan hâm mộ trong

một giây.

Lúc trời tối, khi lượng khách hàng ăn tối giảm, Tiếu Tiếu với một số người trợ giúp khác lần lượt ra về.

"Tiểu Chu anh về nhà cùng em được không?" Tiếu Tiếu thay giày cao gót, chạy nhanh qua: "Chúng mình chung đường mà."

Chàng trai dáng người cao và mảnh nhìn di động rồi từ tốn lắc đầu đáp: "Không được, tôi phải đến nhà mẹ tôi nên phải đổi chuyến xe khác."

Cậu ta nói thế nên Tiếu Tiếu cũng chẳng còn cách nào khác chỉ đành nhìn cậu quay đầu đi bộ đến trạm xe bus bên đường.

Giọt mưa rơi từ trên không xuống, Tiểu Chu căng chiếc ô ca rô màu xanh, kéo chặt áo khoác vội vã về nhà.

Cách đó không xa, ánh đèn sáng lên từ cửa sổ ở tầng sáu của khu chung cư cũ kĩ.

"Con về rồi." Mẹ Chu cầm chiếc ô trên tay cậu ta, lắc lắc vài cái cho mau khô: "Sao hôm nay con lại về? Trong tiệm không bận sao."

Tiểu Chu cởi nhanh áo khoác rồi nhìn xung quanh kiếm gì đó: "Mẹ điểm tâm lúc chiều con mua gửi mẹ đâu?"

"Con nói mấy cái bánh ngọt ấy hả, con mua rồi gửi đến chỗ mẹ làm gì, đúng lúc đồng nghiệp của chị con ở đó, nên lấy ra mời gần hết rồi, cũng không biết có ngon không mà đem mời nữa."

Me Chu keo kiệt lấy một hộp nhỏ từ tủ lạnh ra: "Đây, còn lại một ít cho con đó."

Tiểu Chu cẩn thận nhận lấy chiếc hộp, đó là bột giấy màu, chỉ có một vài dòng chữ nhỏ đơn giản. Khi mở ra bên trong có hai cái bánh mì su kem màu vàng với một miếng bánh kem màu đen hình tam giác.

Chắc do di chuyển nhiều rồi lại bị ướp lạnh, hương vị ban đầu đã giảm một nửa, bởi vì giờ cậu ta chẳng ngửi thấy mùi thơm của bánh nữa.

Cậu ta đã thấy kỹ thuật thái rau củ của Cố Văn Tư, nghe nói cô đi du học gần bảy năm, loại kỹ thuật thái rau củ này được xem là khả năng cơ bản. Còn về kỹ thuật khi thi đấu thực tế, Tiểu Chu không có hy vọng nhiều, cậu ta cầm một cái bánh su kem nhỏ cắn một miếng.

Thế mà, ban đầu vị bơ béo ngậy không xuất hiện, trong miệng cậu ta là cái bánh mềm mịn có nhân tràn đầy hương vị của rượu táo. Sau khi bị môi răng hòa tan thì lớp sốt táo ngào đường dưới bánh mì chảy ra.

Đây... Không phải bánh su kem thật.

Cậu ta cầm chiếc bánh mì tròn khác, thay vì bên trong toàn bơ. Cô cắt chiếc bánh làm đôi, phần giữa dùng túi phun kem phun bơ, làm phần nhân bánh hình ngọn núi nhỏ.

Lớp sốt táo ngào đường ở phía dưới, làm cho phần nhân trong không ngấy mà ngon hơn. Vẻ mặt Tiểu Chu trở nên nghiêm túc, sau một thời gian dài, bánh mì bị ẩm vậy mà cậu ta còn cảm nhận được phần nhân xốp giòn, không chỉ thế cậu ta còn nếm được vị chua của chanh và vị ngọt của rượu Brandy.

Một chiếc bánh bị những người ngoài nghề tưởng nhầm là bánh su kem nhưng lại bày ra được hương vị đa dạng.

Mà chiếc bánh kem màu đen hình tam giác nhỏ xíu kia, nhìn sơ qua còn phức tạp hơn so với bánh mì táo bơ nhiều, thậm chí cậu ta còn chẳng biết rượu Armaniac là gì.

Đây là... Đầu bếp cao cấp, lần đầu tiên Tiểu Chu nhận thấy thế.

Cố Văn Tư chưa bao giờ cảm thấy cô đặc biệt, cũng không viết lên mặt mấy câu [Tôi rất tài giỏi]. Mỗi đêm cô đều chuẩn bị điểm tâm cho ngày mai, tuy đơn đặt hàng không nhiều, nhưng lại nhanh chóng tích lũy được toàn những bình luận khen ngợi năm sao.

Sau hai ngày như thế này, Cố Văn Tư đột nhiên nhận được một cuộc gọi vào một buổi chiều cô còn tưởng sẽ không ai liên lạc nữa.

"Alo? Là tôi, Du Việt đây." Cô còn ở trong cửa hàng, khi nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên từ chiếc điện thoại di động. Cô lo lắng xoa tay vào chiếc tạp dề.

"Cậu làm rớt chiếc ô trên xe tôi." Anh nhìn cây dù nhỏ màu xanh nhạt bên cạnh: "Cậu đang ở chỗ cũ phải không? Tôi mang đến cho cậu."

"Không, không cần phiền phức vậy đâu!" Cố Văn Tư tiếp tục xua tay, nhưng cô đã nghe thấy tiếng động cơ xe khởi động trong microphone. Rồi giọng nói điềm tĩnh của người đàn ông vang lên lần nữa: "Mười phút nữa tôi đến."

-

Menu cuối ngày~

Bánh mì táo bơ

Bánh mận

Chào đón ngày mới ngọt ngàoooo

Quảng cáo
Trước /69 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phó Tiên Sinh Và Phó Phu Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net