Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tím
Beta: TH
"Tôi đã điều tra xong." Lưu Tuấn đưa một chiếc máy tính bảng qua, thời gian đăng tin này là từ nửa năm trước.
"Ở vòng bán kết trận tranh tài vua đầu bếp diễn ra trên toàn nước Mỹ, Cố Văn Tư bất ngờ gặp tai nạn xe hơi. Mặc dù không bị thương nặng, nhưng sau đó có tin là cô ấy đã bị mất đi vị giác."
Du Việt không biết anh đã mở video ấy như thế nào.
"Bây giờ xin mời ban giám khảo của chúng tôi bắt đầu nhận xét và chấm điểm các món ăn của thí sinh. Trước tiên xin mời ông Steve, đầu bếp của nhà hàng Sweet Cat!"
Người dẫn chương trình hăm hở giới thiệu các thí sinh đứng trước máy quay. Dường như chỉ liếc mắt một cái anh đã nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
"Đây là một nữ đầu bếp xinh đẹp đến từ Trung Quốc, lvy Cố, hiện là phó bếp trưởng của nhà hàng Tụ Ngọc. Món ăn cô ấy mang đến hôm nay là gà sốt trắng kiểu Pháp [1], một món ăn trong bữa cơm gia đình thường ngày."
Khi máy quay tiến lại gần, anh nhìn thấy một cô gái đội mũ và đồng phục đầu bếp màu trắng vừa người. Trước mặt cô bày món ăn được trang trí khéo léo. Người dẫn chương trình đang dành lời khen ngợi cho món ăn này, nhưng đôi mắt của Du Việt dường như chỉ tập trung trên khuôn mặt cô.
Cô ấy đang sợ hãi.
"Nào bây giờ hãy cùng xem ông Steve sẽ cho bao nhiêu điểm..."
Đột nhiên khán giả vỡ òa.
"Chỉ có năm điểm!"
Sau đó, ống kính quay cận cảnh biểu cảm của vị giám khảo. Ông ấy cau mày và lắc đầu: "Độ lửa và cách trang trí rất hoàn hảo, nhưng cô gái này, điều gì khiến cô hoàn toàn quên mất việc phải bỏ muối?"
"Bất kì vẻ đẹp bên ngoài nào cũng không thể bù đắp được thực tế là chỉ có 40% độ mặn." Rõ ràng vị giám khảo này là một người rất khó tính. Ông trực tiếp đậy nắp lên đĩa của Cố Văn Tư: "Loại món ăn như thế này không đủ tư cách để phục vụ cho khách hàng."
Sau đó, giống như hiệu ứng domino, tất cả các giám khảo còn lại đều bật đèn đỏ.
"Nhà báo nổi tiếng, bà Jessica, bốn điểm."
"Bậc thầy trong giới thời trang, ông Howard, năm điểm."
"Cuối cùng... Martin Tiết, bếp trưởng của nhà hàng Tụ Ngọc." Du Việt thấy Cố Văn Tư mong đợi nhìn về phía trước, nhưng đáp lại cô là số điểm ba của anh họ mình.
"Rất tiếc, hôm nay em đã làm không tốt, Văn Tư." Tiết Gia Đường không niệm tình, khán giả có mặt ở trường quay lặng ngắt như tờ. Ngay cả người dẫn chương trình cũng không tiếp lời được nữa.
[Phó đầu bếp thiên tài từ biệt giới đầu bếp]
[Yêu tinh mất đi vị giác]
[Thí sinh có năng lực bất ngờ bị loại bỏ]
Chỉ trong một đêm, những tin tức tiêu cực được tung ra đã thu hút rất nhiều sự chú ý nhưng sau đó lạnh lùng lãng quên. Du Việt nhìn người con gái đứng đó một mình mà tay đã siết chặt thành quyền từ lúc nào.
Anh biết em đã sợ hãi như thế nào, em đã tuyệt vọng đến nhường nào...
Anh thà làm một kẻ vô danh, cũng không muốn nhìn thấy em khóc.
"Xin chào bác sĩ Lý, là tôi đây..."
"Tôi xin lỗi thưa Du tổng, tôi không thể giúp được cậu."
Du Việt sửng sốt, "Dây thần kinh não của cô ấy bị chèn ép bởi cục máu đông, nhưng ở não có quá nhiều dây thần kinh nên rất nguy hiểm. Bệnh viện của chúng tôi vẫn chưa thể thực hiện ca phẫu thuật như vậy được."
"Cũng không có một biện pháp nào..."
"Chỉ hy vọng rằng những tụ máu sẽ tự tan ra."
Lưu Tuấn nhìn vẻ mặt mất mát của anh khi đặt điện thoại di động xuống, không nhịn được liền hỏi, "Du tổng, thậm chí bác sĩ Lý cũng không giúp được sao?"
Ông ấy là bác sĩ tư nhân tốt nhất của thành phố.
Du Việt im lặng một lúc: "Lưu Tuấn, giúp tôi liên lạc với các bác sĩ ở nước ngoài và những bệnh viện tốt nhất." Anh chụp lấy điện thoại di động trên bàn, "Dù có tốn bao nhiêu tiền."
« Kì lạ ghê, cửa hàng đã đóng cả ngày hôm nay. »
"Có thật là bếp trưởng bị ốm không? Tôi nghe nói chỉ có một người trong tiệm thôi mà." Trong văn phòng giám đốc vang lên những tiếng xì xào bàn tán, Lưu Tuấn ho một tiếng, mọi người lập tức im lặng.
Du Việt nhìn vào điện thoại, bỗng nhiên muốn nói chuyện với cô.
[Hôm nay em thế nào? Có chuyện gì đã xảy ra sao?]
Đợi một lúc mà vẫn không thấy Cố Văn Tư trả lời, anh hơi lo lắng, đứng dậy.
"Hầu như tầm giờ này cô ấy chắc đã đi ăn cơm rồi. Du tổng, cậu đừng lo, chỉ cần tìm một lý do để gặp nhau vào buổi tối là được." Lưu Tuấn đã lên sẵn kế hoạch, "Không có chuyện gì mà một bó hoa hồng không thể giải quyết được."
Du Việt nghĩ: Cô ấy khác với mấy cô em của cậu.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng người gõ cửa vang lên.
"Trợ lý Lưu, cậu cũng ở đây sao." Một người phụ nữ bước vào cắt ngang lời Lưu Tuấn định nói.
Cô con dâu của bác Cố Văn Tư rõ ràng không nhận ra vị trí của mình, cô ta bước đến gần với biểu cảm nịnh hót: "Xin lỗi Du tổng vì đã quấy rầy ngài, mẹ chồng tôi nói rằng bà muốn mời gia đình cô Tiết ăn một bữa cơm, Văn Tư cũng sẽ đến, ngài cũng đến chứ? »
Lưu Tuấn bị sốc nhưng Du Việt lại cười như có như không.
"Được, tôi sẽ đi."
Lưu Tuấn càng thấy khiếp sợ hơn.
Sau đó, người phụ nữ này vẫn tiếp tục nói về những chuyện khác. Du Việt từ đầu đến cuối không hề buông di động trong tay xuống, đến khi cô ta cảm thấy rằng mình đã mất nhiều thời gian thì mới miễn cưỡng rời đi.
Tất cả các nhân viên của văn phòng giám đốc nhìn chằm chằm theo người phụ nữ vênh mặt bước xuống lầu như thể được cả ngàn người chú ý.
"Lưu Tiểu Phương này chỉ là một kế toán bình thường thôi. Có cần tôi chuyển cô ta sang chi nhánh khác không?" Lưu Tuấn không kiềm được hỏi, nếu không thì Du tổng cậu có lẽ sẽ có thêm một loạt họ hàng thân thích đấy.
"Không cần." Du Việt cúi đầu và tiếp tục nhắn tin.
"Cô con dâu này chính là điểm yếu của bà ta. Chỉ cần tôi nắm được Lục Tiểu Phương thì bà ta sẽ không dám gây khó dễ cho Văn Tư nữa."
"Miễn là bọn họ ngoan ngoãn không gây rối thì tôi không quan tâm nếu có nhiều ruồi xung quanh tôi."
Lưu Tuấn nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh, không nhịn được rùng mình...
-
Và Cố Văn Tư dĩ nhiên không hề biết, giờ phút này "bí mật" của cô đã bị Du Việt phát hiện ra. Khác với tưởng tượng của anh, cô đã tạm thời bình ổn, thoát khỏi nỗi sợ hãi và thống khổ, y như hộp lê bị vứt vậy.
"Văn Tư à, con chưa thấy đâu, mới vừa rồi bác của con đặc biệt mang quà đến thăm chúng ta, nhưng lời lẽ thì vô cùng chua chát." Mẹ Tiết đang giúp cô phơi quần áo, vẻ mặt của bà không được tự nhiên.
"Cứ một mực nhắm vào con, không biết Tiểu Du nhà ta là người nào sao? Đúng là không tự biết mình là ai, hôm qua còn nói gì chắc bà ta quên hết cả rồi." Cố Văn Tư lấy bánh từ trong tủ lạnh ra, bánh còn tỏa ra hơi lạnh. Cô nghe mẹ nói vậy thì bất giác thở dài.
"Mẹ ơi, lần sau mẹ ít nói chuyện với những người như bác đi, không có gì tốt cả."
Tiết Nhã giũ cái áo đầu bếp màu trắng rồi phơi nó lên.
"Tất nhiên là mẹ biết mà, "gần quân tử xa tiều nhân", ba con lúc nào cũng nhắc tới nhắc lui."
Hai người vừa làm vừa nói cuối cùng cũng phơi xong một chậu quần áo, mẹ Tiết có vẻ không hài lòng nhìn giá phơi chỉ toàn màu đen, trắng xám và xanh.
"Mà con đó, sao mẹ thấy càng ngày con ăn mặc càng giản dị thế. Từ ngày mở tiệm bánh ngọt này, mẹ chỉ thấy con mặc mỗi tông màu lạnh."
"Tiểu Du không có ý kiến gì sao? Con gái đang yêu, sao lại không có lấy một bộ quần áo màu hồng hay nữ tính nào vậy con. Con còn trẻ như vậy, đừng lúc nào cũng mặc những bộ quần áo nhàm chán giống như bột mì và chocolate chứ."
Cố Văn Tư bĩu môi, nghĩ trong đầu bột và chocolate tốt biết bao nhiêu, một cái tẩy được vết bẩn, cái kia lại nhiều công dụng.
"Nhanh sửa soạn và ra ngoài với bạn trai của con đi, nhớ ăn mặc cho đẹp đó." Tiết Nhã bước đến vỗ vai cô, "Không chỉ nắm được dạ dày của đàn ông, mà buộc cả trái tim của họ nữa."
Cố Văn Tư: Một hợp đồng có thể được coi là ràng buộc...
"Mẹ ơi, giúp con nếm món bánh này xem có ngọt quá hay không."
Khi quay đầu lại, bà thấy một cuộn bánh ngọt đã được cắt thành từng khối trên bàn làm việc.
"Bánh này đẹp quá. Tên là gì vậy con?" Tiết Nhã thích thú đến gần.
"Đây là bánh hình cây Noel [2], hay còn được gọi bánh thân cây, bởi vì trông hình dạng của nó giống cái cây." Cố Văn Tư lấy một miếng và đặt nó lên đĩa: "Con có cho thêm gừng lê và chocolate, để phù hợp hơn khi ăn trong thời tiết lạnh."
Tiết Nhã cầm nĩa và xắn một miếng nhỏ dọc theo miếng bánh. Khi nhìn thì thấy bánh có màu sắc phong phú, lớp mousse sô cô la bên ngoài mềm mịn, tiếp theo là lớp bánh lê hầm rượu vang, sốt kem chocolate tan chảy hòa quyện vào nhau, điểm thêm vài miếng lê đường.
Cố Văn Tư nhìn Tiết Nhã cắn một miếng và chậm rãi nhai một hồi, "Thế nào hả mẹ?"
Bà ngập ngừng một lúc, "Chà, ngon quá."
Cố Văn Tư lập tức cau mày, "Mẹ à, nói thật cho con biết đi, nếu không ngon thì con sẽ không bán đâu."
Thật ra thì cô cũng có thể đoán được, từ những biểu cảm nhỏ nhất của mẹ Tiết, "Mẹ cảm thấy sốt chocolate và kem trộn chung với nhau quá ngọt. Với lại con cũng không nên mua lê đóng hộp này, có hơi chua, lần tới có thời gian mẹ sẽ chọn cho con."
Nhưng dù cho mẹ Tiết cố gắng che giấu bao nhiêu, Cố Văn Tư cũng biết được. Cô xắn một miếng và đưa lên chóp mũi ngửi, nhưng hầu như cô chỉ có thể ngửi thấy vị ngọt của chocolate, không thấy mùi chua của lê đâu cả.
Qủa nhiên, dựa vào tỷ lệ công thức vẫn khó có thể không mắc sai sót.
"Sao vậy con? Thật sự thì nó ngon, chỉ là hơi chua nhưng vẫn có thể bán được!" Tiết Nhã vội vàng giải thích, nhưng khi bà quay lại thì thấy Cố Văn Tư cất hết bánh cuộn và tùy tiện gói chúng lại.
"Ném nó đi thì tiếc quá. Mẹ mang về chia cho mọi người trong tiệm ăn thử đi ạ." Cô thoáng dừng lại: "Chắc là vẫn có thể ăn được."
Thật ra thì các giám khảo đã đúng, cô là một người đã bị chặn ngoài cửa nhưng vẫn cố chấp muốn vào.
Như người mù đi du lịch nói rằng mình sẽ chụp cảnh đẹp nhất nơi nhất. Như người điếc nói mình sẽ lên sân khấu âm nhạc thế giới để hát.
Cố Văn Tư cảm thấy rằng con đường của đầu bếp đã nói với cô: Bạn không cần phải đi tiếp nữa, hãy quay đầu lại đi.
-
Menu hôm nay:
[1] Gà sốt trắng
[2] Bánh khúc cây (hay còn gọi là Bûche de Noël, Christmas Log hay Yule Log)