Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Nhan Tịch
Beta: TH
Tiết Nhã rửa tay sạch sẽ rồi bước ra khỏi bếp, bà bưng hai đĩa thức ăn trên tay, trước khi đặt xuống đã bị Cố Văn Tư cướp mất.
"Mẹ, để con bưng cho." Cô đi vào đi ra, vừa lau bàn vừa để bát đũa, trông chẳng có tí sức sống nào, bắt đầu đập quả óc chó.
Trong bếp, ba Cố do thám tình hình bên ngoài, hai ông bà trao đổi ánh mắt, Tiết Nhã ho khan một tiếng rồi bước đến, "Văn Tư, đừng làm nữa, tối hôm nay con đã quét dọn sạch sẽ nhà mình từ trong ra ngoài rồi."
Ba Cố xuất hiện đúng lúc hùa theo, "Đúng đấy, mọi người ăn cơm thôi, ăn xong rồi nói, không có chuyện gì mà một miếng thịt kho tàu không giải quyết được."
Hai ông bà mời mọc thịnh tình, Cố Văn Tư đành phải ngồi xuống bàn ăn. Khi mọi động tác dừng lại, cô mới cảm thấy đầu thì nặng chân thì nhẹ, tay chân mềm nhũn không có sức.
"Đây ăn nhiều một chút." Tiết Nhã gắp thức ăn cho cô, Cố Văn Tư lùa cơm vào miệng như cỗ máy, dường như chẳng quan tâm mình đang ăn gì.
"Thật đáng tiếc Tiểu Du không đến, hôm nay có làm món măng tây xào nó thích ăn." Tiết Nhã cứ nhắc mãi, ba Cố nháy mắt ra hiệu với bà, bà kịp thời phản ứng ngay, "Vợ chồng son tụi con cãi nhau phải không?"
"Tục ngữ nói rất đúng, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa. Tiểu Du quan tâm con thế, cho dù công việc thường ngày có bận rộn, không lo chuyện nhà được thì con cũng nên thông cảm một chút."
"Mẹ, không phải vì chuyện này." Cố Văn Tư lắc đầu thở dài.
Tiết Nhã ngẫm nghĩ, "Ồ, vậy chắc người nhà thằng bé chọc con không vui à? Chuyện này... Con cũng biết nhà họ Du giàu có, nên khó tránh việc họ bày ra dáng vẻ của kẻ có tiền. Tuy nhà mình không giàu có gì nhưng không thể để con bị bắt nạt được, cứ để ba con đi giáo huấn Tiểu Du cho."
"Mẹ." Cố Văn Tư bất đắt dĩ ngắt lời bà, "Thật sự không phải vấn đề này đâu." Cô dùng đũa chọc bát cơm, "Nếu con nói bây giờ con muốn ly hôn, mẹ thấy được không?"
——————————
Du Việt không biết làm thế nào anh về được đến nhà. Thùng giấy trong phòng khách thật chướng mắt, nó chứa đầy đoạn quá khứ anh không dám nhớ lại. Những chua xót vì yêu thầm không dám lộ ra dưới ánh nắng mặt trời, ác liệt như mây đen.
Thế nhưng anh không cam lòng buông bỏ.
Giây trước nói muốn quên em, giây sau lại nhớ đến em.
Mày đó, hết lần này đến lần khác lại thua trong tay một người.
"Hầy." Du Việt nằm ngửa trên sofa, cổ áo sơ mi kéo lộn xộn. Hiện tại bị cô biết rồi, vậy mà anh thấy thoải mái, giống như vừa vén tấm màn che khuất ánh sáng, anh bại lộ hoàn toàn trước cô, không còn đường lùi.
Cô ấy đã biết hết tâm tư của anh rồi, cô ấy sẽ nghĩ thế nào về anh đây?
-
"Nữ chạy hai vòng rưỡi là 800 mét còn nam chạy ba vòng là 1000 mét, bắt đầu!"
Thầy thể dục thổi còi, mọi người trong lớp bắt đầu chuyển bước chân, chạy tán loạn theo một hướng.
Thời cấp ba, trong ba năm học thể dục, chỉ duy nhất tiết này nam và nữ được làm kiểm tra chạy đường dài chung với nhau. Vì lúc gần cuối kỳ, tất cả giáo viên dạy thể dục phải nhường lại thời gian cho các giáo viên dạy môn chính khác, vậy nên trong tuần, toàn trường đang giảm bớt thời gian kiểm tra.
"Lưu Danh Mỹ, khi cậu chạy đầu gối phải uốn cong, tư thế của cậu không đúng rồi." Có bạn học nam cố tình chạy đến bên cạnh họ, cười đùa "hi hi ha ha", thể lực của đám con trai rất tốt, cứ chạy bừa cũng nhanh hơn bọn cô.
"Cậu! Phù phù, cậu tránh ra!" Khuôn mặt Lưu Danh Mỹ đỏ lên, nói không ra lời, đám nam sinh bên cạnh cô ta cười một trận, kẻ trước người sau dìu cô ta.
Tất Thư Đức khinh thường đùa với đám con gái, dẫn theo mấy đứa chạy nhanh, thoáng chốc chạy vượt qua. Trong đám nữ sinh, ngoại trừ hai bạn chuyên thể thao, những người khác đều duy trì tốc độ theo hình thức đội lớn*. Cố Văn Tư chạy bên trong.
(*) Người chạy gần nhau có thể được kéo bởi luồng không khí của những người chạy trước, giảm được sức cản không khí và giúp người chạy tiết kiệm năng lượng. Hiệu quả của phương pháp này rất rõ ràng, có thể tiết kiệm khoảng 40% năng lượng.
Sau một lúc chạy tán loạn, các bạn nam đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thành tích chạy bộ của các bạn nữ. Thầy thể dục thổi còi cảnh cáo, bọn họ mới lần lượt chạy về trước, nhanh chóng bỏ lại đám nữ sinh.
"Không được, tớ chạy hết nổi rồi." Đại Hùng thở hổn hển, đã tụt lại sau đám nữ sinh, nam sinh chạy bên cạnh cậu ta chỉ còn lại Du Việt, nghe thế anh nhẹ giọng nói, "Tôi chạy cùng cậu."
"Quá tốt rồi! Đúng là bạn thân mà!" Đại Hùng cảm động nước mắt lưng tròng.
Ở nửa vòng cuối, trên cơ bản đã bước vào đoạn 200 mét dày vò nhất. Cố Văn Tư dần lùi về sau, bước chân chầm chậm hỗn loạn, Du Việt từ từ rút ngắn khoảng cách, theo sát cô.
"Phù... Phù."
Tiếng thở dốc của cô rất lớn, chùm tóc đuôi ngựa buộc chặt xoã ra một nửa, những sợi tóc rối dính sát vào cổ, sau gáy là những giọt mồ hôi ướt đẫm.
Anh nhìn chăm chú, khoảng cách của bọn họ gần đến nỗi chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào cô.
"Chỉ còn 50 mét thôi!" Có người trên sân cỏ kêu lên, Du Việt cảm thấy những người trước anh bắt đầu tăng tốc chạy nước rút. Cả người lung lay như một chiếc máy bay nhỏ bay trên không.
Hình như anh nghe tiếng Đại Hùng gọi anh ở đằng sau, cũng chẳng có thời gian đâu mà quan tâm tới. Giờ phút này, anh chỉ thấy bóng dáng chạy như điên ở phía trước, anh muốn đuổi kịp cô.
Hai mét, một mét, chỉ một chút nữa thôi.
"3 phút 40 giây!"
Thầy thể dục nhấn đồng hồ bấm giờ, Cố Văn Tư tựa như đã giải phóng hết sức lực, ngã vào vòng tay cô bạn kia. Hai tay cô chống đỡ nhưng không ngẩng đầu lên nhìn.
Khoảnh khắc cô dừng lại trên đường chạy, anh và cô đã gặp thoáng qua nhau.
"!" Du Việt đột nhiên đứng lên, mới nhận thấy chuông điện thoại bên cạnh đang vang lên.
"Alo, mẹ..." Giọng nói như chứa đầy hạt cát, anh duỗi tay day trán, bỗng nhiên dừng động tác.
"Mẹ nói cái gì? Chờ con! Con lập tức đến ngay!" Anh vội đứng dậy bước nhanh đến cổng.
-
Qua điện thoại, Tiết Nhã vội khuyên, "Này Tiểu Du, con đừng đến, tối nay con bé ngủ ở nhà mẹ, hai đứa tụi con bình tĩnh lại chút."
Tiết Nhã trốn trên ban công gọi điện thoại, "Mẹ thấy tâm trạng của Văn Tư hơi mất kiểm soát. Tuy không biết tụi con đã xảy ra chuyện gì, mẹ biết con là một cậu bé tốt, con đối xử với con bé cũng rất tốt, nhưng con bé này nhiều lúc cứ thích bước vào đường cùng, con phải khai sáng cho nó, dỗ dành nó nhiều hơn."
"Hôm nay nó nói muốn ly hôn, là do tức giận mới nói, con đừng tưởng thật, để mẹ khuyên nhủ lại..."
Tiết Nhã nói hơi nhiều nhưng anh chẳng nghe thấy gì. Lúc cúp máy, Du Việt đấm vào tường, một giọng rầu rĩ vang lên, tay anh run rẩy.
Hạnh phúc em cho, mặc kệ là thật cũng được, giả cũng được. Cho dù đó chỉ là diễn xuất giả dối để qua mặt người ta, anh cũng muốn có.
Rõ ràng sắp bắt được em, nhưng lại chợt tỉnh mộng.
——————————
"Văn Tư à, con không khỏe thì ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần vội đến cửa hàng đâu, bên đó có sư phụ Lý với hai thằng bé kia rồi, con yên tâm." Tiết Nhã thấy mắt cô thâm quần mà lo lắng, sắc mặt lại trắng bệch.
Cố Văn Tư đang rửa mặt bằng nước lạnh, cô bật cười khi nghe những lời này, "Mẹ đừng lo cho con, thật ra ba mẹ cũng lớn tuổi rồi, đừng kinh doanh tiệm cơm nữa, cứ cho người ta thuê, cũng có tiền thu mà."
Tiết Nhã nhìn cô đầy khó xử, muốn nói lại thôi.
"Con nói lời này không đúng rồi, chúng ta mở không phải là tiệm cơm mà là hoài niệm." Ba Cố đột nhiên bước ra, tay cầm đồ ăn sáng vẻ mặt nghiêm túc.
"Những khách hàng cũ trong cửa tiệm của ba, họ thực sự tìm không thấy nơi nào khác để ăn cơm sao? Mấy chỗ kia làm ngon hơn lại rẻ hơn, nhưng tại sao họ lại không đi. Bởi vì bên nhau lâu dài sẽ có tình cảm, nó không chỉ là ký ức đơn giản mà là hoài niệm."
"Văn Tư, con cứ suy nghĩ kỹ đi."
Lâu rồi cô chưa thấy bộ dạng nghiêm túc của ba Cố, về phần ông ấy bảo cô nghĩ cái gì, mãi đến khi ra cửa cô cũng không biết.
"Sư phụ Cố sao cô lại đến đây?" Trần Canh với Tần Ban thấy cô, bất ngờ bước đến, "Không phải hôm nay cô nghỉ phép sao?"
"Tôi không sao nên tới đây xem." Cố Văn Tư bước vào bếp chào hỏi Lý Ngọc Giang, hít một hơi thật sâu, chuyển hết tâm tư sang chuyện công việc.
Hôm nay người trong cửa hàng rất nhiều, người vây quanh đông nghẹt trên quầy trưng bánh. Phòng bếp vừa đem bánh mì nóng hổi mới ra lò. Một mình Tiểu Hồng thu tiền không xuể, Cố Văn Tư đến giúp cô ấy.
"Chào chị, tổng cộng là 32 tệ rưỡi." Từng phần, từng phần đã đóng gói, đối với mỗi khách hàng phải lễ phép tiếp đón. Mọi người đều bận rộn như con quay đến giữa trưa, đến lúc bánh ngọt trên kệ đã bán hết mới được nghỉ ngơi.
"Wow, doanh thu hôm nay tăng gấp đôi luôn!" Tiểu Hồng kích động nói, Lý Ngọc Giang hài lòng vuốt cằm mặc dù cằm chẳng có râu, "Chúng ta tiếp tục cố gắng hơn, có lẽ sẽ mở rộng việc kinh doanh trong năm nay."
"Sư phụ ý của ông là..."
"Chúng ta có thể dạy cho những người học việc?!" Bộ đôi theo ông làm việc rất vui vẻ.
Cố Văn Tư đi đến góc tìm ghế ngồi, sờ ví tiền, đèn flash trên điện thoại vẫn sáng, thông báo cứ vang lên, cô nhìn thoáng qua, cô định click mở nhưng cuối cùng vẫn bỏ vào ví.
"Xin chào, cho hỏi đây có phải là cửa hàng bánh ngọt "Nửa món ăn, cả tấm lòng" không?"
Lúc này có người đẩy cửa, mọi người theo phản xạ nói, "Xin lỗi đã bán hết rồi, đợt bánh tiếp theo phải chờ tận một giờ mới có..."
"À, tôi tới không phải để mua bánh ngọt, tôi tới để tìm đầu bếp trưởng của các người."
Cố Văn Tư nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy mới mở mắt nhìn xem thì thấy một người phụ nữ trang điểm tinh xảo đứng trước cửa, trong tay cầm tấm thiệp đầy màu sắc.
"Tôi chính là đầu bếp trưởng." Cố Văn Tư đi qua, người phụ nữ kia ngạc nhiên vui vẻ đánh giá cô, "Chào cô, tôi là phóng viên của [Vua đầu bếp tranh tài], lần này tôi tới để đưa thiệp mời cho cô!"
Cố Văn Tư sửng sốt trên tay cô cầm tấm thiệp mà cô ta nhét.
"Chúc mừng cô được ban giám khảo mỹ thực ở Thượng Thành chọn tham gia vào cuộc thi toàn quốc "món bánh ngọt nhiều như biển cả" của [Vua đầu bếp tranh tài] trong năm nay. Hiện tại có mười nhóm làm bánh ngọt ở Thượng Thành đã đăng kí dự thi. Sau vòng đánh giá của ban giám khảo kéo dài một tuần, vòng loại sẽ được tiến hành, nếu lọt vào trận chung kết, giải thưởng lớn 50 vạn đang chờ cô!"
Mục đích của mấy cửa hàng kia chắc chắn không phải 50 vạn, nếu có thể vào trận chung kết, có nghĩa họ sẽ xuất hiện ở Bắc Kinh được cả nước biết đến.
Bên tai là tiếng hoan hô khen ngợi của đám người Lý Ngọc Giang, nhưng Cố Văn Tư giống như bị bóp chặt yết hầu, không thở được.
Mọi chuyện trong cuộc thi đầu bếp như nhắc nhở về đoạn quá khứ cô đã từng trải qua.