Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Nấm
Beta: Hinh
Sau đó khách sạn gọi giúp một chiếc taxi, đưa người đến bệnh viện. Bác sĩ chuẩn đoán Trần Canh bị viêm dạ dày cấp tính, sau khi uống thuốc thì chỉ có thể nằm trên giường truyền dịch.
"Cậu bị làm sao vậy? Hôm qua vẫn ổn mà." Cố Văn Tư ngồi ở đầu giường, đưa cốc nước ấm cho anh ta.
Trần Canh yếu ớt nằm đó, vẻ mặt đầy tiếc nuối nhìn cô: "Tôi cũng không biết nữa... Thật xin lỗi sư phụ Cố, vốn muốn giúp cô, kết quả lại gây thêm rắc rối cho cô."
"Nói gì thế, chuyện này sao có thể trách cậu được."
Trần Canh nhìn đồng hồ trên tường phòng bệnh, thấy sắp 9 giờ: "Hai người nhanh đi đến đài truyền hình đi, mấy cái bệnh vặt này đến chiều sẽ ổn thôi, đừng chậm trễ thời gian vì tôi, nếu không tôi không thể tha thứ cho bản thân được mất."
Cố Văn Tư khó xử nhìn Du Việt, người phía sau gật đầu: "Anh đã nói chuyện với y tá rồi, yên tâm đi."
Hai người rời khỏi bệnh viện rồi bắt taxi đến đài truyền hình, trong lòng Cố Văn Tư vẫn còn lo sợ: "Trần Canh nói đêm qua cậu ta trở về không ăn cơm hộp, chỉ ăn một miếng bánh ngọt, có thể là lúc trên đường sắt thì cơm hộp bị hỏng."
Du Việt bình tĩnh nói: "Cậu ta không nói, miếng bánh ngọt kia là của người khác đưa cho cậu ta à?"
Cố Văn Tư kinh ngạc, dừng chân lại: "Ý anh là... Có người bỏ thuốc cậu ta!"
"Các đại diện cho thành phố mình đến tham gia dự tuyển đều giống em vậy, bọn họ phải trải qua từng cuộc tuyển chọn, nếu có thể loại bỏ vài đối thủ một cách dễ dàng như vậy, thì sao lại không làm chứ."
Vẻ mặt Cố Văn Tư đầy hoảng sợ: "Vậy... Cậu ta bị thương thay em, bọn họ cho rằng Trần Canh mới là người được Thượng Thành đề cử."
Du Việt sờ đầu cô: "Là Nham Tùng, đại diện cho Trà Thành làm."
"Tối qua, Nham Tùng chuẩn bị mấy cái bánh ngọt khác nhau tặng cho mười thí sinh, người có phản ứng đau bụng trong số đó chỉ có Trần Canh, điều này không đủ để chỉ ra và xác nhận anh ta cố ý muốn bỏ thuốc để mưu hại chúng ta."
"Hơn nữa thuốc trong dạ dày đã bị cậu ta nôn ra sạch sẽ, không thể tìm được bằng chứng."
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã chạy đến tầng một của đài truyền hình tỉnh, Cố Văn Tư nhìn người đến người đi trong đại sảnh, bỗng cảm thấy sau lưng chợt lạnh, da gà nổi lên.
Chỗ càng cao, càng nhiều người muốn bò lên, cũng càng có nhiều người muốn dẫm lên người khác để đi lên. Khó nói rõ được dưới nơi vinh quang lộng lẫy này ẩn dấu bao nhiêu quỷ quái.
Du Việt bỗng nhiên đỡ lưng cô, đưa cô đi đến chỗ tập hợp, "Đừng sợ."
Tay chân Cố Văn Tư lạnh ngắt, bỗng nhiên không muốn đi gặp những người đó: "Anh tìm thấy manh mối ở đâu vậy, có khi nào bọn họ sẽ hành động lần nữa không?"
"Khách sạn có camera, hơn nữa anh ta sẽ không ngu đến mức dùng thủ đoạn này lần thứ hai đâu."
Anh nhẹ nhàng đẩy eo Cố Văn Tư, đưa cô đến trước cánh cửa đang khép hờ, bản thân thì đứng phía sau.
"Anh sẽ theo dõi em ở đây."
Du Việt đứng thẳng lưng, eo thẳng tắp. Ở nơi xa lạ này, không biết vì sao, chỉ vừa nhìn anh thì lòng Cố Văn Tư lập tức bình tĩnh lại.
Ba mẹ, "Nửa món ăn, cả tấm lòng", những người xa lạ đã bỏ phiếu cho cô, còn có rất nhiều đầu bếp bị đào thải, cô đã phải trải qua rất nhiều chuyện mới có thể đứng ở đây.
Nếu có người muốn dùng thủ đoạn đê tiện để kéo cô rơi xuống đất, vậy thì cô sẽ bò lên đến đỉnh như mong muốn của họ.
Xếp hạng ratings của đài truyền hình tỉnh Dương đứng hàng đầu cả nước, ngoại trừ ông trùm trong nghề là đài truyền hình trung ương ra, thì ngay cả phòng phát sóng cũng lớn hơn Thượng Thành rất nhiều. Một số máy móc màu đen như dã thú đang im lặng chờ đợi, dưới thính phòng trống rỗng, chỉ có mấy nhân viên đang ngồi.
"Xin hỏi cô là người được đề cử phải không?" Một người có thẻ công tác đi đến chỗ cô, trên tay cầm bảng biểu.
"Đội đồ ngọt Thượng Thành, Cố Văn Tư." Trong nháy mắt, cô bỗng cảm thấy có mấy ánh mắt như có như không nhìn cô.
Mấy người ngồi bên trên, mấy người đứng trên sân khấu đều nhìn sang. Bọn họ có mười bảy người, đều luôn quan sát và phòng bị lẫn nhau, từ lúc bước vào đài truyền hình không có mùi thuốc súng này, cuộc chiến đã bắt đầu.
"Bởi vì phát sóng trực tiếp trên cả nước nên để tăng ratings, thời gian phát sóng giữa chúng tôi với các tỉnh khác là so le, vì vậy mỗi ngày chỉ có một trận đấu."
Tổng phụ trách cấp tỉnh đi ra, là một người trung niên đeo kính đen, "Tỉnh Dương dự định chia《 Vua đầu bếp tranh tài 》thành hai trận. Trận đầu tiên là trận mỗi thí sinh làm một tác phẩm mình tâm đắc nhất, không cần giữ lại thực lực. Trận thứ hai thì tổ tiết mục sẽ ra một đề khó cho mọi người, người nào được nhiều phiếu bầu nhất từ khán giả và giám khảo sẽ thắng cuộc."
"Vì đây là tự do phát huy nên mọi người cần những nguyên liệu nấu ăn đặc thù nào thì có thể viết vào trong bảng biểu, tổ tiết mục sẽ cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người." Sau khi tổng đạo diễn nói vậy, đã có nhân viên công tác đến phát cho mỗi người một tờ giấy.
Cố Văn Tư cúi đầu nhìn, trên giấy để ra một khoảng trống lớn để điền dụng cụ, công cụ và nguyên liệu nấu ăn, xem ra tổ tiết mục thật sự muốn thưởng thức những năng lực cao nhất của các đầu bếp. Cô suy nghĩ, điền nguyên liệu của món bánh kem sữa đặc ngàn tầng cô đã dùng để đánh bại đầu bếp tiệm Green Tree Baking trước kia, đồ ngọt này sư phụ Lý Ngọc Giang cũng khen ngợi hết lời, chắc không đến mức lạc hậu.
Một lúc sau, nhân viên công tác đi thu bảng biểu, Cố Văn Tư đứng tại chỗ, nhìn những thí sinh đó chào hỏi lẫn nhau, chẳng bao lâu đã tách ra thành mấy nhóm nhỏ.
"Rõ ràng đang đánh chủ ý xấu, lại còn giả bộ mỉm cười, thật giả dối." Bên cạnh cô không biết từ lúc nào lại nhiều thêm một người, cô lùi lại nửa bước, thấy một chàng trai nhuộm tóc màu vàng đang khoanh tay đứng cạnh cây cột, có một, hai, ba, bốn, năm cái khuyên trên lỗ tai.
Thấy vẻ mặt cảnh giác của cô, chàng trai này cười: "Cô sợ cái gì, tôi giống người xấu lắm sao?"
Cố Văn Tư: Giống.
Chàng trai bắt chéo chân ngồi xuống, không hề sợ người lạ: "Tôi là người đại diện cho thành phố Lưu, cô gọi tôi Lạc Nhĩ là được, tôi ở phòng 1106." Anh ta chỉ vài người bên kia, "Người mập mạp kia lần trước là người đại diện cho tỉnh Tái, sở trường là làm đồ ngọt. Người đầu hói Địa Trung Hải kia là bậc thầy làm bánh ngọt, mong tốt nhất đừng phân đến đội bánh ngọt."
"Thấy người văn nhã bại hoại kia không? Người đó là người ở sát vách phòng 1102, Nham Tùng của thành phố Trà, tối qua anh ta cũng tặng bánh ngọt cho cô phải không?"
Biểu cảm của Cố Văn Tư hơi kỳ lạ, nhưng Lạc Nhĩ không quan tâm cô mà nói tiếp: "Đây là lần đầu tiên anh ta dự thi, trước kia anh trai anh ta luôn lọt vào danh sách, vì vậy gia tộc họ rất quen thuộc với kịch bản của 《 Vua đầu bếp tranh tài 》. Thậm chí trong trận chung kết ở tỉnh Tái còn dùng một chút thủ đoạn nhỏ để loại bỏ mấy đối thủ có thực lực, chuyện này rất có hiệu quả."
"Tổ tiết mục tổ không quản sao?" Cố Văn Tư tức giận.
"Chương trình nào chả có trọng tâm, cô đã thấy mười mấy thí sinh ai cũng được quay cận cảnh chưa? Chỉ cần có được những cảnh xuất sắc, tổ ekip sẽ không thèm quan tâm những vai phụ còn ở đây đâu." Lạc Nhĩ búng ngón tay đeo khoảng sáu bảy tám chín cái nhẫn của mình, cà lơ cà phất nói.
"Có vẻ anh rất quen thuộc," Cố Văn Tư cảnh giác nhìn anh ta, "Vậy anh nói chuyện này với tôi làm gì?"
Lạc Nhĩ trợn trắng mắt: "Bởi vì đối thủ có khả năng giành quán quân lớn nhất đang ở trước mặt tôi." Anh ta đứng lên, duỗi chân dài, "Trước khi tôi đánh bại cô, phải để cô đừng bị giết bởi thủ đoạn nhỏ của những người khác mới được."
Cố Văn Tư không nói gì, nhìn người này đi ra ngoài: Vậy cảm ơn anh đã coi trọng tôi...
Buổi chiều, Trần Canh được xuất viện, những người khác đã mệt mỏi, nằm liệt trên giường khách sạn, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn giãy giụa muốn bò dậy lắc lightstick vì Cố Văn Tư.
Lúc Lý Ngọc Giang nghe được việc này thì dự định đổi Tần Ban và Tiểu Hồng tới trợ giúp nhưng bị cô từ chối.
"Tôi không cần băng rôn và bóng bay, theo tôi nghĩ, cứ để cho bọn họ cảm thấy Thượng Thành vẫn chưa gượng dậy nổi là được rồi." Cố Văn Tư vén tay áo, tự chuẩn bị mấy đồ vật: Trang phục đầu bếp, mũ, nơ, giống như người mẫu.
Du Việt ngồi trên ghế, nhìn bóng lưng cứng cỏi của cô, không hiểu sao lại thấy có chút... Đáng yêu.
"Sẵn sàng chưa?" Anh hỏi.
"Sẵn sàng rồi." Cố Văn Tư gật đầu.
Du Việt cười sờ đầu cô, ngón tay thon dài của anh sửa lại cổ áo cho cô, bả vai, kéo thẳng quần áo sau lưng cô, rồi dừng lại trên mặt cô, vén sợi tóc vào vành mũ, "Bình tĩnh, đừng hoảng."
Tuy đã rất quyết tâm, nhưng còn chưa đến sân khấu, dưới tiếng ồn ào của khán giả cũng đã khiến mọi người không thể bình tĩnh được.
"Bây giờ mọi người đang xem, bán kết trận đầu của《 Vua đầu bếp tranh tài 》tỉnh Dương, tôi là người dẫn chương trình Tiểu Thanh.
Truyện được đăng tải tại wordpress và wattpad Meow team, mọi trang web khác đều là ăn cắp, xin đọc đúng nơi, còn nhất quyết không đọc đúng chỗ thì mời cút."
Một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ đứng giữa sân khấu, ngón tay cô ta di chuyển, từng cái đèn sân khấu sáng lên, chiếu sáng mấy đầu bếp dưới sân khấu, mỗi lần giới thiệu thì sẽ có tiếng reo hò.
"Đầu bếp nữ xinh đẹp đến từ Thượng Thành, Cố Văn Tư."
Đèn trên đỉnh đầu cô "phụt" một tiếng, bật lên, Cố Văn Tư giật mình, cô như nghe được âm thanh thét chói tai dưới sân khấu, nhưng yên tĩnh lại rất nhanh, cô cố gắng mỉm cười, chỉ muốn nói với người đang nhìn cô trên TV, cô sẽ không nhận thua.
Du Việt ngồi trong thính phòng, yên lặng nhìn cô, mím môi, bỗng nhiên điện thoại có tin nhắn, anh nhanh chóng trả lời mấy chữ rồi đứng dậy.
"Vòng thi đầu tiên, chúng tôi đã cung cấp các nguyên liệu theo yêu cầu của các vị đầu bếp, tiêu đề là "Mạnh nhất". Yêu cầu các vị phát huy thực lực mạnh nhất của mình để làm ra tác phẩm mình tâm đắc nhất, thời gian là bốn tiếng đồng hồ."
Một tiếng trống vang lên, đồng hồ trong sân khấu bắt đầu tính giờ. Cố Văn Tư làm lớp vỏ sữa đặc ngàn tầng một cách nhanh chóng, mấy đầu bếp chính bên cạnh cô cũng đang bận rộn.
Việc làm lớp vỏ ngàn tầng rất tốn công, cô phải dùng một loại máy làm bánh để bột nở ra chiều dài gấp bốn lần ban đầu, năm lần bảy lượt lại ướp lạnh một lần mới có thể sử dụng, cho nên chỗ phức tạp nhất của đồ ngọt này cũng chỉ như vậy thôi.
Qua một nửa thời gian, người luống cuống tay chân cũng nhiều lên, bỗng nhiên có một đầu bếp nam kêu to, "Này, chuyện này không đúng!"
Thính phòng bàn luận sôi nổi, Cố Văn Tư ngẩng đầu lên, bỗng nhiên thấy một người cách rất xa đang cười với cô, là Nham Tùng của thành phố Trà, tay cô run lên, một chút bột mì rơi ra ngoài.
"Chuyện này không đúng! Rõ ràng tôi muốn bột mì có hàm lượng gluten cao, trong túi này lại là bột mì có hàm lượng gluten thấp."
Nhân viên công tác đi tới kiểm tra, sau đó phát hiện quả thật bị sai sót, "Chúng tôi sẽ thay cho ngài ngay lập tức."
Mặt người nọ như khóc tang, "Tôi chỉ làm đáy bánh đã cần đến hai giờ, bây giờ các người lại nói với tôi là lấy nhầm bột mì, giờ tôi phải làm sao đây?"
Đây chỉ là một trong số đó, sau khi sắp kết thúc lại xuất hiện tình trạng không đủ nguyên liệu, dụng cụ không phù hợp, đủ loại tình huống.
Thần kinh Cố Văn Tư lúc nào cũng căng thẳng, không dám để lộ ra một chút, lúc sau cô đang muốn làm bánh bông lan lót ở phía dưới, bỗng có một người nói với cô, "Xin lỗi, máy đánh trứng bị hỏng rồi."