Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hội diễn văn nghệ trong hai ngày đã thành công rực rỡ. Các học sinh còn đang đắm chìm trong ánh đèn sân khấu và những tràng vỗ tay, mất cảnh giác trước thông báo thi giữa kỳ.
"Đúng là tin xấu..." Dư Thiến Di nằm gục ra bàn.
Chu Hiên ngẩng đầu khỏi cuốn sách ôn tập: "Nghe nói thành tích trong đợt thi giữa kỳ này sẽ ảnh hưởng đến bảng xếp hạng học sinh giỏi thành phố."
"Có được chọn không cũng chẳng liên quan đến mình." Cô nàng ngẩng đầu: "Cái mình lo là dạo này mình ham chơi quá, nếu thứ hạng tụt nhiều lại bị cắt tiền tiêu vặt mất."
"Có tiến bộ..." Chu Hiên lắc đầu.
"Cái này người ta gọi là tự nắm bắt tình hình." Dư Thiến Di phản bác: "Năng lực học tập của mình kém Lâm Mộc Nhuận, năng lực cá nhân cũng kém Lý Mộng Lai, xếp loại xuất sắc cấp trường chưa chắc đã lấy được chứ đừng nói đến cấp thành phố."
Lâm Mộc Nhuận đột nhiên bị cue vào quay đầu: "Cũng chưa chắc, chúng ta đã biết quy tắc xếp loại đâu."
"Tiết sau là toán đấy, cô Lý kiểu gì chẳng thông báo." Chu Hiên đáp.
Quả nhiên khi tiết toán vừa bắt đầu, cô Lý đã phổ biến lại lịch thi giữa kỳ một lần nữa, rồi dành ra 10 phút để giảng giải sự giá trị của việc trở thành học sinh xuất sắc cấp thành phố."
"Khối chúng ta có tổng cộng sáu suất, ban tự nhiên và xã hội mỗi ban 3 suất." Cô Lý nghiêm túc nói: "Vậy nên cô mong mỗi một em học sinh đều thật sự cố gắng trong lần thi này, thành tích thi giữa kỳ và cuối kỳ phải cao thì mới có cơ hội làm học sinh giỏi thành phố.
Lý Mộng Lai giơ tay hỏi: "Cô ơi, phải đứng hạng mấy mới coi như thành tích cao ạ?"
"Top 5 toàn khối." Cô Lý nói: "Nhưng điểm số cũng không phải thứ duy nhất quyết định, tí nữa tôi sẽ phát thông báo cụ thể đến các tổ, các em tập trung kiểm tra, không hiểu ở đâu có thể đến tìm tôi sau khi tan học."
Cái tốt của việc làm học sinh giỏi cấp thành phố không cần cô Lý nói nhiều mọi người cũng tự hiểu, nhiều người sau khi nghe phổ biến xong thì bắt đầu túm tụm lại bàn tán, lên kế hoạch cùng nhau liều mạng trong kỳ thi.
Bầu không khí học tập ở lớp thực nghiệm vốn đã rất sôi nổi, giờ mọi người còn quyết không để lỡ một giây nào, những học sinh thường nằm ngủ trên bàn giờ nghỉ trưa cũng không lười nhác nữa, mọi người đều lấy sách vở ra học.
Khi tan học có mấy học sinh lớp song bằng đến 11-2 tìm người, rồi lại bị dáng vẻ vùi đầu vào học của bọn họ dọa sợ đứng ngoài cửa.
"Hình như bọn họ đều đang cố gắng hết mình đó." Một nữ sinh đi ngang qua lớp 11-2 nhỏ giọng nói.
"Chứ còn sao nữa." Có nữ sinh khác tiếp lời: "Ai lại không muốn cái danh học sinh giỏi cấp thành phố hả."
"Bọn mình không có cơ hội chen chân vào rồi."
Hai cô gái lắc đầu đi xa.
Trong một tuần, thời gian học sinh nán trong lớp ngày càng nhiều, có người học nhiều quá lưng đã âm ỉ đau, hai mắt hiện rõ quầng thâm, cô Lý sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của bọn họ nên sau tiết toán đã đuổi cả đám ra ngoài.
"Xuống sân thể dục đi dạo hết cho tôi." Cô Lý mở cửa lớp, lùa hết học sinh của mình ra. "Đừng vội quá, trời đang se lạnh rồi, học hành cũng phải chú ý sức khỏe chứ."
Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu lên từ vở bài tập, bỏ kính xuống rồi xoa xoa mắt.
Cậu đã mắc kẹt ở một bài toàn gần hai mươi phút rồi.
"Đi nào đi nào." Dư Thiến Di túm lấy cậu: "Ngồi lo lắng mãi cũng vô dụng, đi ra ngoài hóng gió một tí có khi lại nghĩ ra đấy."
"Ừ." Cậu đóng nắp bút lại.
Tuy bảo là thời gian tự do, nhưng không ít học sinh đều lén lút cầm sách vở theo, chuẩn bị tìm một nơi vắng gió để làm bài tiếp.
Bây giờ là đầu tháng 11, nắng gắt cuối thu đã qua đi nhưng nhiệt độ ngày càng giảm, trời cũng tối nhanh hơn, bảy giờ tối là bầu trời đã đen hẳn.
Những dây đèn nhiều màu trên hàng rào quanh sân đã bị gỡ xuống, nhưng may là đèn đường vốn có vẫn đủ để chiếu sáng từng ngóc ngách quanh sân thể dục.
Có học sinh run rẩy lấy sách ra bắt đầu học thuộc, cũng có vài người như Dư Thiến Di và Lý Thiến, chạy đến kho mượn vợt cầu lông và dây nhảy.
Lâm Mộc Nhuận còn nhớ đề bài ban nãy, cậu đứng yên ở một góc sáng lặng lẽ nghĩ cách giải.
"Không đi chơi một tí à?" Chu Hiên cầm vợt tennis bước tới hỏi.
"Mấy cậu chơi đi, tôi đếm tỉ số cho." Lâm Mộc Nhuận nói.
Chu Hiên gật đầu.
Cả lớp hứng gió dưới sân một lúc rồi mới lần lượt đi lên tầng, Lâm Mộc Nhuận xoa chiếc mũi đỏ ửng vì lạnh, lấy điện thoại ra chụp đề cho Tư Bân.
Lần này Tư Bân không trả lời ngay, hai mươi phút sau hắn mới gửi lại đầy đủ các bước giải.
"Đề này khó lắm, chắc sẽ không kiểm tra đâu, nhưng mà làm nhiều bài giống vậy cũng tốt." Hắn nhắn kèm một câu: "Nếu cậu chưa rõ chỗ nào cứ hỏi tôi nhé."
"Cảm ơn cậu." Lâm Mộc Nhuận trả lời.
"Cậu đang nói chuyện với ai đó?" Dư Thiến Di đã chơi đủ vừa về lớp thì trùng hợp nhìn thấy khung chat của Lâm Mộc Nhuận.
"Với Tư Bân." Lâm Mộc Nhuận đáp: "Có bài tôi chưa làm được nên xin lời khuyên của cậu ấy."
Dư Thiến Di gật đầu: "Hai cậu thân thật đấy."
Lâm Mộc Nhuận: "Ừ."
Dư Thiến Di mới chơi thả ga một tiết, lòng nhảy nhót như con ngựa hoang chưa thể kiềm lại, cô Lý lại không ở trong lớp nên cô nàng dứt khoát lấy ra một quyển sách luyện văn, coi các chủ đề và tiểu luận khoa học thành truyện ngắn, đọc cực kỳ thích thú.
Đọc một lèo hơn mười trang thì để ý Lâm Mộc Nhuận và Chu Hiên đều đang nghiêm túc làm bài, Dư Thiến Di chột dạ xoa mũi, yên lặng lấy sách ôn tập ra.
Vất vả chống đỡ đến khi tiếng chuông reo, cô nàng quăng bút lao ra khỏi lớp đầu tiên, suýt thì va phải Tư Bân trên hành lang.
"Á! Xin lỗi nhé." Dư Thiến Di vội vã nói.
"Không sao." Tư Bân lịch sự nghiêng người để cô đi trước.
Khi cửa lớp mở ra, gió lạnh lập tức ùa vào người những học sinh ngồi bàn đầu. Lâm Mộc Nhuận không kịp phòng bị liền hắt xì một cái vì lạnh.
Cậu đứng dậy định đóng cửa lại thì thấy Tư Bân đứng bên ngoài.
"Bạn Lâm có rảnh bây giờ không nhỉ?" Tư Bân mở miệng trước.
"Có." Lâm Mộc Nhuận đóng cửa lớp, đi cùng Tư Bân ra hành lang.
Tư Bân nhìn cậu thêm mấy cái, nhắc nhở: "Mấy ngày nay nhiệt độ giảm mạnh lắm, cậu nhớ mặc thêm quần áo đi."
"Ừm." Lâm Mộc Nhuận gật đầu.
"Cậu có thể xem thử đề trong mấy quyển sách luyện tập này." Tư Bân đưa sách trong tay cho Lâm Mộc Nhuận: "Cả cuốn sổ này nữa, có một số ghi chép và suy luận tôi đã viết trong đây."
Lâm Mộc Nhuận nhận lấy sổ ghi chép của hắn, mở ra xem thì thấy có một số đề phổ biến và các điểm quan trọng khi thi đều đã được Tư Bân đánh dấu bằng bút đỏ và các dấu sao.
"Bút đỏ là ý chính, dấu sao là phụ, những cái khác không xem cũng được." Tư Bân giải thích cho cậu: "Thường kiến thức trong các bài kiểm tra chỉ loanh quanh như vậy thôi, tài liệu này cậu có thể xem tham khảo."
Mỗi trang trong sách ôn tập đều rất sạch sẽ, một vài đề có vết bút chì viết qua, còn lại chỉ có hai màu đỏ xanh đánh dấu. Lâm Mộc Nhuận đoán Tư Bân đã viết các bước giải và đáp án ra nháp trước khi làm bài.
Cậu gật đầu nhận lòng tốt của Tư Bân: "Cảm ơn cậu."
"Không có gì." Tư Bân nói: "Kỳ thi này chắc cậu vẫn đứng nhất thôi."
"Chắc?" Lâm Mộc Nhuận nghi hoặc nói.
"Ừ." Tư Bân dựa vào lan can cười: "Lần thi tháng tiếp sau tôi sẽ đuổi kịp cậu."
Mái tóc dài của hắn bị gió thổi tung lộ ra đôi mắt đẹp đẽ, Tư Bân có một đôi mắt sẫm màu, tràn đầy tinh thần trẻ trung rạng ngời của thiếu niên.
Trong ấn tượng của Lâm Mộc Nhuận, Tư Bân rất ít khi bộc lộ cảm xúc thế này, hắn luôn kìm nén bản thân, dù mặt mũi có đẹp đến đâu cũng chỉ mang theo vẻ lười nhác cùng sự xa cách, lãnh đạm thờ ơ khiến người ta không dám tự ý lại gần.
"Ừ, tôi biết mà." Lâm Mộc Nhuận nói.
Tư Bân không ngờ cậu sẽ phối hợp như thế, cười nói: "Tôi nói đùa thôi."
Lâm Mộc Nhuận lắc đầu: "Lúc trước cậu yếu ở văn tổng hợp, nhưng giờ điểm văn của cậu đã cao lên rồi." Cậu phân tích: "Điểm toán của cậu tốt hơn tôi, thứ hạng chắc sẽ vượt qua thôi." Cậu dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng tôi sẽ không dễ từ bỏ hạng nhất như thế đâu."
Tư Bân rũ mắt hỏi: "Bạn Lâm này, bọn mình cược một ván nhé?"
"Cược gì đây?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.
"Cược..."
Tư Bân cúi người, sát bên gò má Lâm Mộc Nhuận, nhỏ giọng nói: "Cược xem thi cuối kỳ ai sẽ là người về nhất nhé?"
Khoảng cách hắn tạo ra quá gần, Lâm Mộc Nhuận ngửi thấy mùi gỗ trong lành tỏa ra từ trên người hắn, cứ như loại nước hoa nào đó, vừa êm dịu lại đậm đặc, chậm rãi xâm chiếm khoang mũi cậu.
Lâm Mộc Nhuận nâng mắt, ngay lập tức đối diện với ánh nhìn của Tư Bân, cậu khẽ nín thở, mặt không khống chế được mà đỏ lên.
Tư Bân khẽ cười mấy tiếng, nụ cười đó như đánh thẳng vào lòng Lâm Mộc Nhuận.
"Cậu..." Lâm Mộc Nhuận không tự chủ được mà lùi về sau mấy bước, ngắc ngứ nói: "Cậu xịt nước hoa à?"
Tư Bân gật đầu, đứng thẳng người, hắn biết làm gì cũng phải theo quy trình, thẳng thắn quá sẽ dọa sợ người ta mất, nên đành nhịn cười, nghiêm túc lặp lại câu hỏi ban nãy: "Thấy sao, có cược không?"
"À...Được." Mùi gỗ hương biến mất, Lâm Mộc Nhuận vẫn chưa lấy lại tinh thần, mơ màng tiếp lời hắn.
Tư Bân không nhịn được nở nụ cười, đúng lúc bị Dư Thiến Di từ nhà vệ sinh về nhìn thấy.
"Má ơi..." Dư Thiến Di cố gắng che giấu sự tồn tại của mình, dán người lên tường mà về lớp.
"Mình thấy Tư Bân cứ quái quái kiểu gì." Cô nàng lặng lẽ chạy đến chỗ Lý Mộng Lai.
"Hả?" Lý Mộng Lai ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi: "Quái chỗ nào thế?"
"Cậu ấy cười với Lâm Mộc Nhuận, là kiểu cười...rất là rạng rỡ ấy." Dư Thiến Di cố gắng tìm từ thích hợp: "Khiến cậu có thể cảm thấy...Nhạc nền quanh cậu ấy cũng thay đổi luôn, cứ như băng tuyết tan rã, trăm hoa đua nở."
Lý Mộng Lai gật gật, xoa đầu Dư Thiến Di, nói qua loa: "Ngoan nào, cậu nhìn nhầm rồi đấy."
Kỳ thi ngày càng đến gần, sau khi tan học, số học sinh ở lại lớp ôn tập cũng ngày càng nhiều, bác bảo vệ tối nào cũng phải hô mãi mới đuổi được bọn họ ra, ký túc xá nam sinh trước giờ luôn ầm ĩ náo nhiệt cũng yên bình hẳn, các game thủ và "nhạc sĩ" chơi guitar đều tạm rửa tay gác kiếm. Tất cả học sinh trường Số 1 đều nghiêm túc ôn tập, cho dù không giành được danh hiệu xuất sắc nhất thành phố thì cũng phải đạt được thành tích thật tốt trong kỳ thi này.
Bạn Trình luôn ngủ khò khò trước 11 giờ dạo này ngày nào cũng căng thẳng mất ngủ cả đêm, cậu ta đã sửa thói quen cẩu thả hàng ngày, giờ đi wc cũng thấy tên này ngồi xổm trong đó học thuộc bài, không bỏ lỡ một giây học tập nào.
Đêm trước ngày thi, nhà trường đã dán bảng phân chia phòng thi lên trước cửa mỗi lớp, Lâm Mộc Nhuận và Tư Bân vì thành tích đều xuất sắc nên được xếp tới bàn một và bàn hai cùng phòng.
Sau khi dán tên và mã số học sinh lên bàn, mọi người liền bắt đầu mang các loại sách ôn tập đến chỗ mới của mình. Lâm Mộc Nhuận mang theo một cái túi xách, cậu cất gọn những sách vở trong ngăn bàn, mang về ký túc xá.
Trình Tùng vẫn chưa về, Lâm Mộc Nhuận dọn dẹp đồ từ túi xong thì chuẩn bị đầy đủ dụng cụ học tập để mai đi thi, sau đó vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Hai mươi phút sau, Trình Tùng thở hồng hộc chạy vào phòng, trên lưng cõng một chồng sách.
"Học bá, hôm nay thâu đêm học cùng nhau nhá?" Cậu ta hỏi.
"Không được, hôm nay ngủ sớm đi, nghỉ ngơi dành tinh thần để mai thi." Lâm Mộc Nhuận vừa lau tóc vừa nói.
Trình Tùng phát khóc luôn, tự trách mình một chút rồi lại cam chịu lôi sách vở ra ôn tập.
Mười giờ đúng, Lâm Mộc Nhuận lên giường chuẩn bị ngủ. Trình Tùng tốt bụng tắt đèn phòng đi, mượn tạm của Lâm Mộc Nhuận cái đèn bàn nhỏ.
Bóng tối ập xuống, ánh sáng từ đèn bàn cũng chỉ chiếu được một khoảng nhỏ, Lâm Mộc Nhuận nhìn ánh sáng mờ nhạt qua khe hở một lúc rồi xoay người nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, điện thoại đặt ở đầu giường rung một chút, cậu mở khóa thì phát hiện là tin nhắn WeChat Tư Bân gửi tới.
Tư Bân: "Ngủ ngon nhé, nhớ ngủ sớm đấy, ngày mai thi cố lên."
Lâm Mộc Nhuận cười, nhắn lại: "Cậu cũng vậy, ngủ ngon."
Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi mọi người! Cúi đầu cho mọi người xem nè _(:3"∠)_ lúc trước vì chuẩn bị thi nên rụng một đống tóc liền, không kịp đăng chương mới, mai phải chuẩn bị phỏng vấn mất rùi nên ngày mốt nhất định tui sẽ cập nhật thêm.
Tiếp theo, tác giả ngốc này sẽ biểu diễn cho mọi người xem một màn quỳ trên bàn phím gõ chữ!