Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kỳ thi cuối cùng cũng kết thúc, Lâm Mộc Nhuận tìm được cuốn sách ôn tập của trường cấp 3 trực thuộc đại học A mà Tư Bân từng cho mượn từ trong đống sách tham khảo của mình.
"Xin lỗi nhé, lúc trước quên trả cho cậu." Để bày tỏ sự áy náy, khi trả sách cậu còn mua một cốc latte nóng coi như quà nhận lỗi.
"Không sao đâu, tôi cũng không định làm mấy đề trong này ngay." Tư Bân nhận lấy sách và cà phê, khi nhìn thấy logo trên cốc, hắn liền hỏi: "Cậu mua ở quán cà phê đối diện tiệm Tinh Nguyệt à?"
"Ừ." Lâm Mộc Nhuận đáp: "Nghe Lý Mộng Lai nói hồi nghỉ hè cậu thường đến quán cà phê đó, tôi không biết cậu thích uống loại nào nên đành mua latte."
Tư Bân nghe Lâm Mộc Nhuận nói xong câu đó thì hơi căng thẳng một chút, hắn hỏi thử: "Sao cậu ấy biết tôi thường đến quán đấy thế?"
"Cậu ấy cũng hay đến đó đọc sách, mấy lần trùng hợp thấy cậu." Nghĩ đến chuyện khiến Lý Mộng Lai xấu hổ cả nửa học kỳ, Lâm Mộc Nhuận quyết định giấu mục đích thực sự khi đến quán cà phê đó giúp cô.
"Ừm, cảm ơn." Tư Bân lặng lẽ thở phào, điều chỉnh giọng nói sao cho tự nhiên: "Cà phê nhà họ khá ngon, lần sau cậu thử đi."
Lâm Mộc Nhuận đáp: "Ừ."
Nhìn cuốn sách ôn tập trong tay Tư Bân, cậu bỗng nhớ đến vụ việc nhỏ gây xáo trộn lần trước, liền mở miệng nói với hắn: "Thầy Hạ từng đưa một đề trong này vào bài kiểm tra đấy."
Tư Bân một tay lật sách ra xem, hỏi lại: "Đề gốc luôn à?"
"Ừ, đề gốc." Lâm Mộc Nhuận giải thích: "Nhưng mà cũng chỉ là một câu trắc nghiệm hơi khó thôi."
Tư Bân gật đầu, cất sách vào cặp.
Sách đã trả, cà phê cũng mua rồi, nhớ đến Lâm Thanh Thanh đang chờ ngoài cổng trường, Lâm Mộc Nhuận liền chào tạm biệt Tư Bân: "Tôi về nhé, thứ hai gặp lại."
"Cậu vội về nhà lắm à?" Tư Bân nhìn lướt qua đồng hồ, mời: "Đến nhà tôi thăm Tiểu Bạch không?"
Lâm Mộc Nhuận hơi khó xử: "Hôm nay chắc là không được rồi."
"Vậy lần sau nhé." Thấy vẻ mặt của cậu, Tư Bân sửa lời: "Vừa thi xong chắc cậu cũng mệt lắm."
"Không mệt, nhưng Thanh Thanh còn đang chờ tôi ngoài cổng." Lâm Mộc Nhuận giải thích: "Để em ấy chờ thì không hay lắm, tôi phải về nhà thôi."
"Ừm." Tư Bân vẫy tay: "Vậy đi đi, về cẩn thận nhé."
Lâm Mộc Nhuận ừ một tiếng, xoay người chạy chậm xuống tầng.
Tư Bân chăm chú nhìn bóng lưng cậu, giơ cốc uống một ngụm latte nóng.
Vị cà phê hơi ngọt mang theo mùi sữa đặc thoang thoảng quanh mũi, không phải loại Tư Bân quen uống nhưng hắn vẫn chậm rãi hút từng ngụm, cho đến khi cốc latte hết sạch.
Lâm Thanh Thanh đứng ngoài cổng trường một lúc thì thấy Lâm Mộc Nhuận đeo cặp bước về phía mình.
Gió lạnh thổi tới làm sống mũi cao thẳng của thiếu niên đỏ ửng lên, đến khi Lâm Mộc Nhuận đứng cạnh, Lâm Thanh Thanh mới hỏi: "Sao anh không đeo khăn quàng cho ấm cổ?"
"Quên ở nhà rồi?" Lâm Mộc Nhuận đáp.
Lâm Thanh Thanh lắc đầu thở dài: "Anh nhìn lại anh xem, tự chăm lo cho bản thân còn không nổi, anh định chờ bạn trai tương lai đến chăm sóc hả?" Lời ra khỏi miệng xong đến cô bé cũng phải ngẩn người.
"Không giận à?" Lâm Mộc Nhuận cười.
Sau khi biết về xu hướng tính dục của Lâm Mộc Nhuận, Lâm Thanh Thanh ngoài mặt vẫn luôn bảo đã hiểu, nhưng thật ra trong lòng vẫn còn vướng mắc, cô chưa thể chấp nhận chuyện anh họ thân thiết của mình thích con trai ngay được nên mấy ngày rồi không chịu nói chuyện với Lâm Mộc Nhuận, mãi đến khi thi xong mới chịu chủ động làm lành với cậu.
"Em có giận đâu." Lâm Thanh Thanh xoa mũi, nói: "Chỉ là không hiểu chút thôi."
"Thế giờ thì sao?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.
"Hiểu rồi ạ." Lâm Thanh Thanh vừa đi vừa giải thích: "Xin lỗi anh nhiều, đây là lựa chọn của anh mà, em không nên vì việc này mà cáu kỉnh với anh."
Lâm Mộc Nhuận an ủi: "Không sao, nếu là anh thì cũng chưa thể chấp nhận trong một thời gian mà."
Lâm Thanh Thanh lắc đầu cảm thán: "Dù thỉnh thoảng vẫn thấy mấy thằng con trai tỏ tình nhau trên tường tỏ tình, nhưng phần lớn mọi người nghĩ bọn họ đùa thôi, có ai nghĩ đến gay đâu."
"Có khi bọn họ nghiêm túc đấy." Lâm Mộc Nhuận đáp.
"Nhưng chẳng phải đến giờ vẫn chưa gặp được đôi nào à..." Lâm Thanh Thanh vò đầu bứt tai, thở dài một cái: "Thôi quên đi...Dù có thế nào thì chắc chắn em vẫn đứng về phía anh! Tuy em biết anh làm gì cũng có chừng mực nhưng mà em bị chột rồi nên không ngừng quan tâm được."
Lâm Mộc Nhuận mỉm cười: "Cảm ơn Thanh Thanh nhé."
"Trời ơi! Trời ơi!" Lâm Thanh Thanh đỏ mặt, nắm quai cặp chạy ra xa nhanh như chớp: "Anh đừng có đạo đức giả như thế nhá! Cảm ơn gì mà cảm ơn, em có làm gì đâu, anh nói thế làm em tự nhiên ngại chết."
"Cảm ơn vì em đã hiểu cho anh." Lâm Mộc Nhuận trả lời.
"Hầy..." Lâm Thanh Thanh xoa tay, quay đầu đi: "Em đi uống trà sữa đây, anh đi không?"
"Có." Tâm tình Lâm Mộc Nhuận tốt hẳn lên.
"Nhưng không cho anh uống đâu đấy." Lâm Thanh Thanh quay đầu: "Anh chỉ được uống trà hoa quả thôi."
Lâm Mộc Nhuận: "À..."
Do kỳ thi lần này có liên quan đến bảng xếp hạng học sinh giỏi thành phố nên toàn bộ bài thi đã được đưa đến trường khác để chấm, mỗi một bài thi đều sẽ được quét qua và tải lên hệ thống chấm trực tuyến cho các giáo viên sửa, giáo viên chấm thi cũng không biết mình đang chấm bài của ai nên điểm số được bảo đảm công bằng tuyệt đối.
Khoảng thời gian đợi điểm là vất vả nhất, những ngày này học sinh lớp 11-2 đều vươn cổ ngó theo từng bước chân của cô chủ nhiệm mỗi lần cô xuất hiện, mong cô sẽ thông báo điểm cho bọn họ.
"Sao bình thường không thấy các em lo chuyện điểm số thế này nhỉ?" Cô Lý bất đắc dĩ lắc đầu: "Lần thi này chấm nghiêm lắm, đừng hy vọng gì quá nhiều."
"Điểm đâu rồi mau thông báo đi nào..." Lý Thiến bất lực gục xuống bàn: "Để mình tạch trong vui sướng đi!"
Vào đúng thứ tư, bọn họ cuối cùng cũng được phát bảng điểm, không ngoài tưởng tượng, Lâm Mộc Nhuận vẫn đứng nhất khối.
"Ôi trời ơi! Ông trời của tôi ơi! Sao tôi khổ thế này!" Dư Thiến Di kêu lên.
"Má ơi sao cậu duy trì thứ hạng giỏi thế, đúng là Tư Bân 2.0." Lý Thiến xem phiếu điểm, nói với Lâm Mộc Nhuận.
"Lần sau chưa chắc sẽ được vậy." Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu lên khỏi sách bài tập.
Lý Thiến hỏi: "Chưa chắc sẽ được gì cơ?"
Lâm Mộc Nhuận còn chưa kịp trả lời đã thấy cô Lý bước vào lớp.
"Lâm Mộc Nhuận thi tốt lắm." Cô Lý khen cậu một câu, rồi lại cao giọng nói với học sinh trong lớp: "Kỳ thi này phần lớn học sinh lớp chúng ta đều gặt hái được thành tích tốt, có thể thấy sự nỗ lực thường ngày của các em đã được hồi đáp."
Bón một thìa canh gà xong, cô Lý nhìn lướt qua Giang Vũ Hi ngồi cạnh cửa sổ, chuyển chủ đề: "Nhưng cũng có những em nên kiểm điểm lại bản thân cho tốt. Không cần biết thi có ổn hay không nhưng đây là một bài kiểm tra xem các em đã học được những gì, quan trọng là phải biết nắm vững và tiếp thu kiến thức, chứ đừng đặt điểm số lên hàng đầu."
Có vài người nghe vậy liền lặng lẽ liếc Giang Vũ Hi.
Chỉ thấy cậu ta vẫn thản nhiên, tựa như không hề bị đả kích hay sốc vì chuyện bỏ thi.
"Lâm Mộc Nhuận giỏi thật đấy." Không ít học sinh cảm thán.
"Chuẩn luôn, cậu ấy còn biết chơi violin nữa." Một nữ sinh khác phụ họa.
Cô nàng ngồi phía trước nghe vậy cũng quay đầu lại: "À! Trước đây cậu có nói thế đâu nhở! Cậu bảo chẳng qua thi được hạng nhất hai lần thôi, đặc biệt gì đâu mà còn giả vờ trong sạch."
Nữ sinh kia sợ bị ai nghe thấy liền vội che miệng bạn: "Mình khen thật lòng mà! Không được hả!"
Bên này đang nô nhau ầm ĩ, Giang Vũ Hi ngược lại không tham gia cuộc trò chuyện như mọi khi, cậu ta trầm mặc cầm bút, cúi đầu nhìn dòng chữ trên sách, không biết đang nghĩ gì.
Tối đó Lâm Mộc Nhuận đã đến nhà Tư Bân một chuyến, mang theo vài món đồ chơi cho Tiểu Bạch.
"Không biết nó có thích không nhỉ." Lâm Mộc Nhuận lấy con chuột giả bằng bông ném qua.
Tiểu Bạch chưa gặp mấy con chuột kiểu này bao giờ, hãi tới mức chui tọt dưới gầm sô pha, gọi thế nào cũng không chịu ló mặt. Tư Bân hết cách đành phải đẩy ghế dịch sang rồi bế nó ra.
"Mày nhát quá." Hắn xoa đầu mèo con, thấp giọng cười.
Tiểu Bạch tủi thân "meo" một tiếng. Đại Bạch thì lại rất nể mặt mà lăn qua lăn lại chơi thử hết đống đồ mà Lâm Mộc Nhuận mang đến mỗi cái một lần.
Ngồi xem hai nhóc mèo một lớn một nhỏ chơi đủ hết, Lâm Mộc Nhuận mới đứng dậy chào tạm biệt Tư Bân.
"Để tôi tiễn cậu về." Tư Bân đứng trước cửa đi giày.
"Không cần đâu." Lâm Mộc Nhuận nói: "Chỗ này cũng gần trường mà.
"Tôi tiện đi mua bao thuốc luôn." Tư Bân nói.
Lâm Mộc Nhuận sửng sốt: "Cậu hay hút thuốc lắm à?"
"Thỉnh thoảng thôi." Tư Bân lướt nhìn hai con mèo theo bọn họ ra đến cửa, giải thích: "Lúc nào tôi cũng đứng ngoài cửa một lúc cho mùi khói bay hết, không để mèo hít phải đâu."
Lâm Mộc Nhuận lắc đầu: "Ý tôi không phải vậy, hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe, nếu cai được thì cai đi."
Động tác của Tư Bân hơi khựng lại một chút, lập tức cười đáp lại: "Ừ, được."
Khi đi qua trường, hai người thấy Giang Vũ Hi đang đờ ra trước cổng.
Lâm Mộc Nhuận nghi ngờ nói: "Qua giờ đóng cổng của trường lâu rồi mà, sao cậu ta còn ở đây thế?"
Tư Bân chỉ liếc mắt nhìn Giang Vũ Hi một cái, không quan tâm lắm: "Chắc đứng đợi ai."
Lúc này Giang Vũ Hi cũng đã chú ý tới hai người bọn họ, đầu tiên cậu ta sửng sốt, rồi cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Lâm Mộc Nhuận và Tư Bân nhìn nhau, chỉ cảm thấy hành động của tên này hơi kỳ lạ, nhưng cũng không đặt chuyện này trong lòng.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Mộc Nhuận vừa bước chân vào lớp đã nhận được ánh nhìn chằm chằm của cả lớp, những ánh mắt này có từ lo lắng, thăm dò đến niềm vui khi thấy người gặp họa.
Lý Mộng Lai nhìn cậu mấy lần, thấy cậu vẫn như thường liền không nhịn được mà chạy đến bàn của cậu, nhỏ giọng hỏi: "Sao lại thế vậy? Lần thi giữa kỳ này đề còn không phải do giáo viên của trường Số 1 ra, cậu gian lận kiểu gì?"
Lâm Mộc Nhuận cất gọn cặp sách, khó hiểu nói: "Gian lận gì?"
Lý Mộng Lai nhìn cậu không giống như đang giả vờ, liền kéo cậu ra khỏi lớp trước ánh mắt tò mò của hơn nửa học sinh trong phòng.
"Cậu không xem bài viết mới của confession trường trên QQ à?" Cô căng thẳng hỏi.
"Không." Lâm Mộc Nhuận hỏi: "Liên quan gì đến việc gian lận thế?"
Lý Mộng Lai vội lấy điện thoại của mình ra, mở khóa rồi đưa cho Lâm Mộc Nhuận: "Có người gửi confession giấu tên bảo kết quả thi giữa kỳ của cậu là do gian lận."
Lâm Mộc Nhuận nhướng mày, thấy được cái confession kia đúng theo lời Lý Mộng Lai.
Ảnh đại diện và nickname QQ của người gửi đã bị làm mờ đi, không nhìn ra là ai. Từ các ảnh chụp màn hình, đầu tiên tên này nói qua vụ Lâm Mộc Nhuận vừa chuyển trường tới đã thi được hạng nhất, rồi lại so điểm giữa cậu và Tư Bân, biểu đạt rằng mình rất nghi ngờ thành tích xuất sắc đến bất ngờ của học sinh chuyển trường này.
Sang cái thứ hai, tên kia đã chụp một tấm ảnh, Lâm Mộc Nhuận phóng to hết cỡ xem nó là gì thì phát hiện ảnh người gửi confession này chụp chính là câu hỏi khó trong đề địa lý kia.
Sau đó là một cái ảnh ghép dài, ngoài các đề kiểm tra thì kẻ giấu tên này còn lồng ghép rất nhiều câu hỏi gốc từ sách ôn tập của trường cấp 3 trực thuộc đại học A vào, chứng minh rằng Lâm Mộc Nhuận đều đã làm qua những đề này.
Lâm Mộc Nhuận chỉ xem đến đây rồi không quan tâm những ảnh sau nữa, cậu kéo xuống phần bình luận, phát hiện người phản bác và người chỉ trích đều chỉ chiếm một nửa.
Một số học sinh cho rằng kỳ thi lần này liên quan đến bảng xếp hạng thành phố, cách ra đề và phương pháp chấm thi đều vô cùng nghiêm ngặt, khó ăn hơn nhiều so với kỳ thi tháng cho nên chắc chắn không thể có chuyện gian lận.
Cũng có người nhìn thấy hai đề bài y hệt nhau liền nhận định rằng Lâm Mộc Nhuận có sử dụng hành vi gian lận.
Đối diện với ánh mắt lo lắng của Lý Mộng Lai một lúc, Lâm Mộc Nhuận trả điện thoại cho cô, nói: "Tôi không gian lận."
"Mình tin cậu không làm." Lý Mộng Lai chắc nịch: "Cậu không thể cũng không cần gian lận làm gì."
"Cảm ơn nhé." Lâm Mộc Nhuận mỉm cười.
Lý Mộng Lai lắc đầu: "Mình chỉ sợ tất cả mọi người sẽ tin lời đồn này, với cả...Sao lại có chuyện gian lận trong bài kiểm tra địa lý nhỉ? Tóm lại là ai cố tình hại cậu thế?"
"Tôi biết ai làm."
Người biết đề địa lý bị trùng và cũng có chứng cứ đầy đủ, ngoài Lâm Mộc Nhuận và thầy Hạ ra thì chỉ còn Giang Vũ Hi, nhớ lại ánh mắt trốn tránh của cậu ta tối hôm qua, Lâm Mộc Nhuận rũ mắt, thản nhiên nói: "Đó là một sự cố ngoài ý muốn, tôi đã giải thích với thầy Hạ rồi, hơn nữa bài trắc nghiệm ấy cũng không liên quan đến đợt thi giữa kỳ vừa rồi."
Nghe cậu giải thích xong, trái tim đang treo lơ lửng của Lý Mộng Lai cuối cùng cũng hạ xuống: "Vậy cậu phải nhanh thanh minh trên confession đi, nếu để chuyện lớn quá sẽ khó sửa lắm."
"Ừ." Lâm Mộc Nhuận gật đầu: "Khi nào đến lúc tôi sẽ tự đứng ra giải quyết."
Qua một buổi sáng, tin đồn Lâm Mộc Nhuận gian lận ngày càng truyền xa, thậm chí đã có học sinh lớp khác chạy đến lớp 11-2 xem.
"Nhìn gì đấy?" Thân Hạo khoanh tay đứng trước cửa: "Lớp mấy cậu không có trai đẹp à? Nhìn nữa ông đây thu tiền bây giờ!"
Nói xong đóng ngay cửa vào, làm một đống người lén lút đến nhìn Lâm Mộc Nhuận phải xấu hổ.
"Cậu đừng để ý đến đám đó nhé." Thân Hạo quay đầu nói với Lâm Mộc Nhuận: "Có người nghe gió đã bảo là mưa, không cố gắng thi rồi lại nghĩ điểm của người khác là giả."
Lâm Mộc Nhuận gật đầu: "Cảm ơn cậu."
"Ối giời cảm ơn gì chứ." Thân Hạo cười.
Giờ nghỉ trưa, Lâm Mộc Nhuận và Chu Hiên mới bước chân vào căng tin đã nghe được một nhóm nữ sinh ngồi bàn gần đó đang bàn tán chuyện trên confession.
"Không ngờ luôn đấy, mình còn tưởng cái anh Lâm Mộc Nhuận lớp 11-2 ban xã hội kia là dạng nam thần giống anh Tư Bân, hóa ra người ta lại gian lận để giành hạng nhất."
"Đừng nói lung tung chứ!" Có nữ sinh phản bác: "Cậu có cái gì chứng minh anh ấy gian lận không? Chẳng phải câu trắc nghiệm đó chỉ bị trùng với đề trong sách ôn tập thôi à? Từ bé đến lớn chẳng lẽ cậu chưa gặp tình huống đấy bao giờ?"
"Cậu căng thẳng gì chứ?" Nữ sinh khác mỉa mai: "Cậu cứ cố tẩy trắng cho tên đó như vậy anh ta cũng đâu có biết hả?"
Lâm Mộc Nhuận ngẩng đầu nhìn, phát hiện nữ sinh đã lên tiếng giúp mình nhìn rất quen, cẩn thận nhớ lại thì đó đúng là đàn em khối 10 sáng hôm thi đầu tiên đã ngồi cùng cậu ở căng tin.
"Đi thôi." Chu Hiên kéo kéo Lâm Mộc Nhuận, không muốn để cậu nghe mấy chuyện vớ vẩn này.
Lâm Mộc Nhuận lắc đầu, ngược lại mở miệng nói với mấy nữ sinh kia: "Tôi biết đấy."
Cả bọn kinh ngạc quay đầu.
"Tôi còn biết, nghe tin đồn linh tinh rồi bàn tán sau lưng người khác là hành động rất bất lịch sự." Lâm Mộc Nhuận thản nhiên nói: "Bạn kia, ban nãy nghe ai đó nói tôi gian lận để giành hạng nhất khối thì phải, xin hỏi đằng ấy có chứng cứ không?"
Sự việc bên này khiến không ít người lén lút quan sát, nữ sinh bị nói đỏ bừng mặt, nhìn sang bạn bè xin giúp đỡ, nhưng đám bạn của cô không hó hé được gì, có vẻ cũng không định làm chỗ dựa cho bạn, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, nữ sinh căng thẳng ngay cả giọng nói cũng không giữ được bình tĩnh: "Thì...Anh định giải thích về câu trắc nghiệm siêu khó trong bài kiểm tra kia thế nào?"
"Trùng hợp mà thôi." Lâm Mộc Nhuận nhận lấy ánh mắt của mọi người, chậm rãi nói: "Tôi đã trình bày rõ ràng với thầy địa lý rồi, thầy ấy không cho rằng việc đó là gian lận."
"Vậy chắc chắn anh cố giữ bí mật chuyện trùng đề còn gì!" Bạn bè của cô nàng kia phản bác.
Lâm Mộc Nhuận nheo mắt nhìn sang: "Bạn học này, mời cậu giải thích một chút nhé, hồi lớp 1 chắc hẳn cậu đã quen với những bài tập tính cộng trừ trong phạm vi mười đơn vị rồi..."
Nữ sinh kia nhìn cậu, bướng bỉnh hếch cằm: "Anh không cần phải đánh trống lảng!"
"Tôi đã nói xong đâu." Lâm Mộc Nhuận thản nhiên nói: "Trong những bài kiểm tra năm lớp 1 chắc chắn cũng có các phép tính cộng trừ trong phạm vi mười đơn vị, xin hỏi khi đó cậu nhìn thấy đề bài giống hệt nhau, cậu sẽ đếm ngón tay cố gắng tính ra đáp án, hay là nói với giáo viên rằng đề này cậu làm rồi sau đó hiên ngang rời khỏi phòng thi vậy?"
Những người đang hóng chuyện ai cũng bật cười.
Mấy cô nhóc vừa rồi còn lên giọng mỉa mai mặt đen như đít nồi, nhanh chóng thu dọn khay ăn rồi rời khỏi căng tin.
"Không ngờ cậu lại cứng rắn như vậy đó." Chu Hiên lặng lẽ nói với Lâm Mộc Nhuận.
"Sắp bị trèo lên đầu tới nơi rồi, cái gì nên làm rõ thì vẫn phải làm chứ." Lâm Mộc Nhuận đáp.
Đám người vây xem vẫn chưa giải tán, chắc bữa cơm này cũng không ăn nổi rồi, Chu Hiên với Lâm Mộc Nhuận thảo luận chút rồi quyết định dạo quanh mấy quán ngoài trường ăn tạm gì đó.
Mới bước chân ra khỏi căng tin, Lâm Mộc Nhuận đã bị gọi lại.
"Anh ơi, anh còn nhớ em không?" Nữ sinh lớp 10-13 kia chạy theo hỏi.
"Nhớ chứ." Lâm Mộc Nhuận nói: "Chuyện hôm nay cảm ơn em, nhưng nếu lần sau gặp phải tình huống này thì không cần nói giúp anh đâu."
"Không có gì mà!" Cô nhóc cười tươi: "Không phải anh cũng mới nói giúp em sao! Em tin chắc anh không gian lận mà, nghe thấy mấy tin đồn kiểu này sao mà để yên được."
Đúng lúc này, điện thoại trong túi áo đồng phục của Lâm Mộc Nhuận khẽ rung lên.
"A lô, cậu ở đâu đó Lâm Mộc Nhuận?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng Dư Thiến Di: "Chủ nhiệm Thang gọi cậu đến văn phòng nè."
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Bân: Nghe nói trưa hôm nay ở căng tin đã xảy ra chuyện lớn!