Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Qua cột đèn giao thông, Đồ Ca tăng tốc phóng xe nhanh hết cỡ, trong lòng bất an.
Lão Ngô cùng cảnh sát đang ở đây, Phó Cảnh Dự chắc chắn sẽ ổn thôi.
Cảnh sát Hà Châu khẳng định đã thu xếp ổn thoả, không cần phải lo lắng. Nhưng dù cô có tự an ủi thế nào nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, sau khi qua trạm thu phí, Đồ Ca đeo tai nghe gọi điện cho Phó Minh Chu.
Phó Minh Chu đoán chừng cũng đang lái xe hoặc đang bận việc gì khác, qua hồi lâu anh ấy mới kết nối điện thoại.
"Anh Cá voi cùng chú Ngô đã đến Hà Châu, họ rời thành phố nửa giờ trước. Em còn chưa đến đường cao tốc." Đồ Ca lo lắng đến mức khàn cả giọng: "Anh ấy nói có cảnh sát đi theo."
"Anh vừa xuống máy bay, nhớ giữ liên lạc." Phó Minh Chu cũng sửng sốt: "Có tin tức gì thì báo cho anh biết."
Đồ Ca đồng ý, cúp điện thoại tập trung lái xe.
Lần trước bị trừ 12 điểm vì tội chạy quá tốc độ, Phó Minh Chu đã lấy bằng lái xe của trợ lý khấu trừ, lần này không thể bị trừ thêm điểm nào nữa.
Trên đường cô gọi điện thoại cho Phó Cảnh Dự nhưng tín hiệu rất kém, chưa nói được hai câu cuộc gọi đã bị gián đoạn.
Đồ Ca càng lúc càng trở nên lo lắng, lơ đễnh nhìn định vị anh chia sẻ lúc lái xe đang liên tục thay đổi.
Xe của họ đã đến Hà Châu, khoảng hai mươi phút nữa sẽ vào nội thành.
Đồ Ca nhìn biển báo lại từ từ tăng tốc độ.
Không được gấp gáp, cô phải tìm được anh an toàn rồi đưa anh về Tân Thành, mặc dù lão Ngô đã lớn tuổi nhưng ông vẫn còn rất khỏe.
Ngoài ra còn có cảnh sát.
Đồ Ca tự xây dựng tâm lý cho mình suốt chặng đường, cố gắng kiềm chế cảm xúc điều khiển tốc độ xe.
Trên đường đi, phía cảnh sát gần trường gọi điện nói rằng người đã bị bắt, bảo cô có thời gian tốt nhất đến hỗ trợ điều tra. Đồ Ca càng cảm thấy chuyện này không đơn giản, đáp ứng sẽ tới hỗ trợ sớm, thuận tiện đề cập đến việc của Phó Cảnh Dự.
Nửa giờ sau, định vị của Phó Cảnh Dự dừng lại, ngay tại cây cầu thứ ba ở Hà Châu.
Đồ Ca nhìn màn đêm đen ngoài cửa, đành phải giảm tốc độ lái xe theo tiêu chuẩn giới hạn.
Cây cầu thứ ba tại Hà Châu.
Lâm Thanh Phong dựa vào chiếc xe màu đen, trên tay cầm điếu thuốc khoác lên trên nóc xe, ánh mắt sâu thẳm nhìn xa xa về phía ngọn đèn trên cây cầu, đẹp như ngọc bắc qua sông.
Phó Cảnh Dự xuống xe, bình tĩnh đi về phía anh ta: "Là cậu?"
Lâm Thanh Phong rít một hơi thuốc, nheo mắt thở ra làn khói trắng: "Cá voi, chúng ta làm bạn 13 năm, cậu vẫn chưa hiểu rõ về tôi. Người tôi không muốn làm tổn thương nhất ngoài cậu ra chính là Vân Tranh."
Người con gái mà anh ta đã yêu thầm từ khi còn học cấp 2, nhưng trong mắt Vân Tranh chỉ có Phó Cảnh Dự.
Hồi cấp ba, sau khi biết được anh học cùng lớp với anh ta, anh ta có chút nhỏ nhen rủ bạn cùng lớp bắt nạt anh, rồi giả bộ làm người tốt ra tay cứu anh.
Phó Cảnh Dự thực sự rất ngốc, anh thậm chí còn không nhìn thấu thủ đoạn vụng về như vậy.
Đồng thời anh ta cũng phát hiện ra rằng Phó Cảnh Dự không thích Hà Vân Tranh. Đối với anh mà nói, Hà Vân Tranh cùng người nhà họ Phó hay bất kỳ người nào khác cũng không có gì khác biệt, chỉ vì lớn lên cùng nhau nên anh mới có vẻ thân thiết hơn.
Anh ta cảm thấy xấu hổ về hành vi trước đây của mình, phát hiện ra Hà Vân Tranh muốn thi vào Học viện Mỹ thuật, anh ta đã bí mật quyết tâm học cùng trường với cô.
May mắn thay, ba người họ lại học chung một lớp.
Hà Vân Tranh luôn muốn có một studio của riêng mình.
Nhà họ Hà không đồng ý cho Hà Vân Tranh mở studio, Hà Vân Tranh đã thuyết phục Phó Cảnh Dự hợp tác cùng nhau hùn vốn mở studio. Anh ta lo lắng Phó Cảnh Dự sẽ không chống chọi nổi, cũng muốn mua cổ phần.
Hà Vân Tranh rất không vui nhưng cũng không ngăn cản.
Nếu như không phải studio bị Đường Lâm thu hút, có lẽ họ sẽ làm việc cùng nhau rất lâu, thậm chí có khả năng Hà Vân Tranh sẽ vì anh ta mà buông bỏ Phó Cảnh Dự.
Thật không may, sẽ không có nếu như.
Đường Lâm rất không hài lòng với việc anh không hiểu chuyện.
Phó Cảnh Dự tham gia cuộc thi hai lần đều giành giải quán quân, chỉ trong hai năm thương hiệu Y Cẩm đã trở thành lựa chọn hàng đầu của nhiều người nổi tiếng có tên tuổi.
Thậm chí có không ít minh tinh nổi tiếng hợp tác, chủ động tìm Phó Cảnh Dự để thiết kế trang phục đi liên hoan phim.
Đường Lâm không biết dùng thủ đoạn gì, nhìn bản thảo thiết kế rồi nảy ra ý định chèn ép Phó Cảnh Dự.
"Cậu thích cô ấy, tôi biết." Phó Cảnh Dự thần sắc nhàn nhạt: "Đêm đó cũng là ở chỗ này, đúng không?
Anh đã nhớ ra.
Lâm Thanh Phong uống rượu say khướt, lớn tiếng nói rằng mình thích Hà Vân Tranh đã nhiều năm, nhưng Hà Vân Tranh chưa bao giờ thích anh ta. Anh ta cũng nói rằng điều điên rồ nhất mà anh ta từng làm trong đời là yêu Hà Vân Tranh.
Đau nhất chính là yêu cô.
"Cậu thật sự nhớ ra rồi tôi rất ngạc nhiên." Lâm Thanh Phong hút một điếu thuốc khác, nụ cười trên khóe miệng càng thêm đắng chát: "Sáng nay tôi gọi điện thoại cho Đường Lâm nói với ông ta rằng tôi sẽ tự thú."
Phó Cảnh Dự không bị đẩy xuống nước mà vì lúc đó anh ta say rượu muốn tự tử, Phó Cảnh Dự muốn cứu anh ta nên vô tình bị rơi xuống nước.
Sau khi anh ta được cứu cũng bị doạ đến thảm, không nghĩ rằng Đường Lâm cũng tới đây lạnh lùng cảnh cáo anh ta không được gọi cảnh sát, đồng thời bắt anh ta bắt chước giọng điệu của Phó Cảnh Dự gửi tin nhắn cho Phó Minh Chu.
Trước khi rơi xuống nước Phó Cảnh Dự đã cởi áo khoác, trong túi có cả điện thoại cùng ví tiền.
Một người sống vì cứu anh ta mà rơi xuống nước, anh ta không thể không để ý mà bỏ chạy được. Anh ta phớt lờ lời cảnh cáo của Đường Lâm, tìm kiếm dọc theo con sông suốt đêm nhưng không thấy ai, ngày thứ hai thứ ba cũng không nghe thấy có tin xác chết đuối nào được tìm thấy.
Cả ngày hôm đó anh ta đều hoảng sợ, Đường Lâm tức giận thẳng thừng nói nếu anh ta vẫn vô dụng như vậy, ông ta sẽ tố báo mẹ anh ta gian lận kế toán, biển thủ công quỹ.
Bị bắt buộc trong bất đắc dĩ, anh ta thường đến nhiều nơi để rút tiền bằng thẻ của Phó Cảnh Dự, trước khi rời đi lại gửi trở lại.
Phó Cảnh Dự chưa bao giờ giấu giếm bí mật gì trước anh ta, thậm chí còn nói cho anh ta biết mật khẩu thẻ.
Nhưng anh ta thực sự rất sợ.
Một mạng sống vác trên lưng hay anh ta thực tâm coi anh là bạn.
Trong hai năm sau đó, anh ta như một con rối, dựa theo Đường Lâm yên cầu chống đỡ studio, đưa cho ông ta tất cả các bản thảo thiết kế mà Phó Cảnh Dự đã vẽ trước khi mất tích.
Bọn họ không ai nghĩ tới Phó Cảnh Dự sẽ trở lại.
May mắn thay, Phó Cảnh Dự bị mất trí nhớ.
"Ông ta đã ban hành lệnh cấm cậu trong ngành rồi." Phó Cảnh Dự cau mày: "Tôi rơi xuống nước là tai nạn, sao cậu lại giúp ông ta."
Ba trong số những chiếc váy thời trang cao cấp của Cách Sắc trong mấy năm qua được thực hiện bằng những thiết kế mà anh đã vẽ cách đây 4 năm. Vào kỳ nghỉ lúc về trang trại nghỉ ngơi anh đã nhìn thấy nó.
"Mẹ tôi lập tài khoản giả biển thủ công quỹ đi đầu tư." Lâm Thanh Phong cười khổ: "Tôi mất tất cả."
Đường Lâm ngay từ đầu đã sắp xếp để các nhà đầu tư tìm studio của ba bọn họ, ông ta muốn nắm lấy tay súng trước, mục tiêu phá hủy thương hiệu Y Cẩm.
Về phần Phó Cảnh Dự, anh ta cũng không biết kế hoạch của Đường Lâm là gì.
Vụ tai nạn xe hơi có thể thực sự không phải chuyện ngoài ý muốn.
Bằng chứng mà cảnh sát tìm thấy hoàn toàn không thuyết phục được anh. Ba của Phó Cảnh Dự là một người rất tốt, dù gặp người xấu đến đâu cũng không bao giờ chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt không boa tiền mà sẽ nảy sinh lòng giết người.
"Cậu nên nói cho tôi biết." Phó Cảnh Dự nhíu mày: "Tiền không thành vấn đề."
Lâm Thanh Phong khịt mũi, vứt điếu thuốc đã cháy đến đầu lọc cười nói: "Gọi cảnh sát ra đi, tôi biết cậu sẽ không đến đây một mình."
Phó Cảnh Dự không nói một lời, cảnh sát nấp trong bóng tối cũng không di chuyển.
Lâm Thanh Phong nhướng mày, dứt khoát đem mọi chuyện nói hết ra.
Trong hai năm khi Phó Cảnh Dự mất tích, các thiết kế của Đường Lâm một lần nữa khiến ngành công nghiệp kinh ngạc, nhưng tiếc là tất cả các bản thảo đó đều là do Phó Cảnh Dự thiết kế.
Ông ta không cho phép anh ta gia nhập Cách Sắc, nói rằng thời cơ còn chưa tới. Sau khi Phó Cảnh Dự được tìm thấy trở lại, Đường Lâm biết được anh bị mất trí nhớ nhưng ông ta vẫn không yên lòng, ra lệnh cho anh ta phải để mắt đến Phó Cảnh Dự.
Năm đầu tiên trở về, lão Ngô coi anh giống như chăm sóc trẻ, Phó Cảnh Dự đi đâu đi tới chỗ nào anh ta căn bản không thể tiếp cận.
Vào đầu năm ngoái, Phó Minh Chu mở một phòng trưng bày cho Phó Cảnh Dự, chỉ đến lúc đó anh ta mới có cơ hội thường xuyên ghé qua.
Trong tay Đường Lâm đã sử dụng hết bản thảo thiết kế, ông ta không thể thiết kế ra được tác phẩm nào đẹp và kinh diễm hơn, ông ta bắt đầu bắt anh ta phải kích thích Phó Cảnh Dự, muốn Phó Cảnh Dự một lần nữa thiết kế lại.
Anh ta đã cố gắng thử nhiều lần nhưng đều không có kết quả, studio cũng không thể duy trì tiếp, Đường Lâm đành khoanh tay đứng nhìn.
Cho đến khi Đồ Ca xuất hiện.
Phó Cảnh Dự bắt đầu cầm bút vẽ lại, bắt đầu vẽ bản thảo thiết kế, Đường Lâm biết được tin đó quyết định làm lại trò cũ.
Anh ta đã đánh cắp bản thảo thiết kế của Phó Cảnh Dự theo yêu cầu với điều kiện anh ta phải được gia nhập vào Cách Sắc.
Đường Lâm đồng ý, sau đó bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi thiết kế với mục đích muốn thông qua một loạt bản thảo thiết kế đồng thời tìm ra người có thể chặn súng.
Người này chính là anh ta.
Bản thiết kế váy cưới của Phó Cảnh Dự vẽ Đường Lâm chỉ liếc mắt đã yêu thích, muốn đè nén lại càng mãnh liệt hơn, một lần nữa ra lệnh cho anh ta phải tìm cách lấy được bản thảo gốc.
Sau khi ông ta nhận được, không ngờ rằng trí nhớ của Phó Cảnh Dự đã khôi phục từ lâu, ông ta cũng không ngờ rằng những bản thảo thiết kế khác sẽ được Đồ Ca lưu trữ.
Sau khi vụ kiện thất bại, Đường Lâm đã rất tức giận đích thân đến gặp Phó Vĩnh Hâm để thỏa thuận.
Đường Lâm rất sợ chuyện này sẽ bị bại lộ ra ngoài ánh sáng. Bản án tuyên bố rằng Cách Sắc đã chiếm đoạt bản thảo thiết kế của người khác làm poster, nếu truyền ra đây đúng là một chuyện đáng bị chê cười trong ngành.
Kế hoạch ban đầu của anh ta vốn là Đường Lâm thực sự sẽ cho anh ta làm quán quân, thời điểm ghi hình trao giải thưởng, ngay tại hiện trường anh ta sẽ thông báo với mọi người rằng Đường Lâm đã sớm hết thời, ông ta đã sớm không còn tài năng, những thiết kế kinh diễm đó căn bản không phải xuất phát từ tay của ông ta tạo ra.
Chỉ đáng tiếc, sẽ không bao giờ có cơ hội này nữa.
Sai một bước, từng bước sẽ sai.
Lời cuối cùng rơi xuống, cảnh sát mai phục trong bóng tối nhanh chóng di chuyển, xông ra ngoài nhanh chóng chế trụ anh ta.
"Cá voi, tôi xin lỗi." Trước khi Lâm Thanh Phong bị bắt đi, đôi mắt anh ta hơi ẩm ướt nhìn anh: "Tôi rất vui khi có cậu làm bạn."
Phó Cảnh Dự mím chặt khóe miệng, không nói gì.
Chiếc xe cảnh sát gào thét rời đi, bờ sông bỗng trở nên yên ắng.
Phó Cảnh Dự cau mày nhìn sâu vào nơi mà mình đã rơi xuống nước trước đó.
Từ xa, một chiếc ô tô phóng nhanh tới.
Phó Cảnh Dự quay đầu lại, bóng dáng Đồ Ca lao trong màn đêm, giống như một cơn gió lùa vào vòng tay anh, anh nghe thấy giọng nói có chút run rẩy: "Anh Cá voi?"
"Anh không sao, cậu ấy bị cảnh sát bắt đi rồi." Phó Cảnh Dự cúi đầu hôn lên trán cô, nắm lấy tay cô tiếp tục nhìn bờ sông dưới màn đêm: "Là Đường Lâm."
"Hả?" Đồ Ca kinh ngạc không hiểu: "Là ông ta?"
Phó Cảnh Dự cẩn thận kể cho cô nghe chuyện đêm đó anh rơi xuống nước, cuối cùng khẽ thở dài: "Thanh Phong không tệ như vậy, chẳng qua cậu ấy bị người khác lợi dụng."
Đồ Ca siết chặt tay an ủi: "Đi ăn đi, trễ như vậy rồi."
Cô đuổi theo suốt quãng đường từ Tân Thành trong lòng vô cùng lo lắng, đến khi bình tĩnh lại mới cảm thấy đói.
"Được." Phó Cảnh Dự vòng tay qua vai cô, gọi lão Ngô đi lấy xe.
Sau khi lên xe rời đi, Đồ Ca gọi cho Phó Minh Chu để anh ấy triệt để yên tâm. Thực sự là Đường Lâm, việc cô suýt bị bắt cóc trước khi mọi việc xảy ra cũng đã nghĩ thông.
Lâm Thanh Phong không cần phải làm như vậy, một bên yêu cầu Phó Cảnh Dự đến bờ sông, một bên sắp xếp người xử lý cô.
Anh ta không có khả năng này, nhưng Đường Lâm thì có.
Những chuyện mà Đường Lâm đã làm, cảnh sát đã mang Lâm Thanh Phong đi, việc mang ông ta có lẽ cũng không cần nhiều thời gian.
"Thật đói bụng." Phó Cảnh Dự dựa vào phía sau khó chịu xoa bụng: "Số điện thoại di động của ba gửi tin nhắn cho anh bảo anh đến Hà Châu. Sau khi anh lên đường, Thanh Phong lại gọi điện cho anh, nói rằng cậu ấy sẽ đến nơi tin nhắn kia đòi gặp mặt."
"Cảnh sát sẽ tra Đường Lâm." Đồ Ca vỗ vỗ vai anh, thở ra một hơi dài.
Trở về Tân Thành đã rất khuya, cả hai nằm xuống sau khi tắm rửa xong, Phó Minh Chu gọi điện đến nói Đường Lâm bị bắt ở Đế Đô áp giải về Tân Thành ngay trong đêm.
Đồ Ca cong cong khóe miệng: "Ác giả ác báo, cuối cùng cũng bình yên vô sự."
Phó Minh Chu cũng cười: "Anh chưa từng hoài nghi Đường Lâm, có chút ngoài ý muốn."
"Em cũng không nghĩ là ông ta." Đồ Ca vỗ vỗ tay Phó Cảnh Dự, hàn huyên một hồi rồi cúp điện thoại, quay đầu nhìn Phó Cảnh Dự mỉm cười: "Có chuyện?
"Anh trai anh thích em." Phó Cảnh Dự lộ ra vẻ mặt không vui.
Đồ Ca: "..."
_Hết chương 62_