Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Chị gì ơi, xin hỏi chị tìm ai ạ?"
Đây là một công ty được thiết kế theo phong cách hiện đại. Người vừa nói là một nữ tiếp tân có khuôn mặt trái xoan đáng yêu, tươi cười ngọt ngào, giọng cũng rất ngọt, ai gặp cũng thích, quả thật rất thích hợp với vị trí tiếp tân này.
Điền Điềm bị vị khách nhìn cũng đánh giá lại. Dáng người cao gầy, khoảng một mét bảy, còn thêm đôi giày cao gót hơn 10 phân, nên đứng cao hơn cô cả một cái đầu. Vị khách nữ sau khi gỡ kính râm xuống lộ ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, chiếc váy liền áo màu đen làm cô vừa cao quý lại có chút lạnh lùng, may là nụ cười rất động lòng người, không khiến người ta vì hào quang của cô mà cảm thấy quá xa cách.
Người phụ nữ rất lịch sự nói: "Tôi tìm Tổng giám đốc Miêu."
Dù là ngoại hình hay khí chất của người trước mặt đều không thua kém Tổng giám đốc, nếu không là bạn bè chắc cũng là quản lý cấp cao của một công ty, nhưng Điền Điềm vẫn theo thông lệ hỏi: "Chị có hẹn trước không?"
Người phụ nữ nói: "Có, tối hôm qua tôi có nói với cô ấy hôm nay sẽ tới công ty."
Điền Điềm lặng đi một chút. Cái đó sao gọi là hẹn trước? Nhân lúc cô còn do dự, người kia đã đi thẳng tới hành lang.
Điền Điềm vội vàng ngăn trước mặt cô: "Chị ơi, xin chờ một chút, Tổng giám đốc Miêu đang họp. Tôi cần phải gọi điện xác nhận mới có thể cho chị vào."
Người phụ nữ nhìn cô một chút, với tay cầm thẻ nhân viên trước ngực cô: "Điền Điềm, quả nhiên người cũng như tên, cô thật đáng yêu. Yên tâm đi, cô để tôi vào, Tổng giám đốc Miêu sẽ không trách gì cô đâu, nhưng gọi điện thoại trước cũng được, cứ nói với cô ấy tôi họ Cố nhé."
"Họ Cố?" Họ nghe rất quen nha! Điền Điềm bừng tỉnh, buột miệng hô, "Giám đốc phu nhân!"
Người này đương nhiên là Cố Cách Cách. Lúc này nét mặt Điền Điềm hệt như vừa bị sét đánh, Cố Cách Cách nhếch khóe môi, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
Điền Điềm thấy cô im lặng chấp nhận, không nhịn được khen một câu: "Thật xinh đẹp." sau đó thay đổi thái độ sang nhiệt tình, "Để tôi dẫn chị tới phòng họp."
Cố Cách Cách lắc đầu nói: "Không cần, cô ấy đang họp, không nên quấy rầy. Cô dẫn tôi đi tham quan công ty một vòng là được."
"Được." Điền Điềm nhiệt tình đi trước dẫn đường.
Phòng ốc tuy nhỏ nhưng rất đầy đủ. Công ty chỉ có khoảng mười mấy người, tất cả các phòng ban từ phòng thiết kế, phòng thị trường, phòng khách hàng, cũng như tài vụ... đều trong một khu văn phòng lớn. Không hổ danh dân thiết kế, bố trí nội thất rất tân thời, gam màu tuy chỉ có đen và trắng, nhưng không hề có chút không khí nặng nề, các phòng đều được liên kết với nhau. Vì các trưởng phòng đều đã đi họp, nên lúc này chỉ còn mấy nhân viên đang vây quanh chiếc bàn kiểu quầy bar nói chuyện cười đùa, thấy Điền Điềm dẫn Cố Cách Cách vào liền tò mò nhìn qua.
Điền Điềm giới thiệu với bọn họ: "Bạn của Tổng giám đốc Miêu, chị Cố."
Tất cả đều có phản ứng giống hệt Điền Điềm, lập tức nhận ra vị mỹ nhân đầy khí chất này là Giám đốc phu nhân, vội vã đứng dậy xum xoe.
Nhưng chỉ được vài phút thì cửa phòng họp mở. Miêu Tư Lý dẫn đầu bước ra, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng Gucci mùa thu mới nhất, duyên dáng gọn gàng, tay áo được vén lên đến khuỷu, quần dài ôm sát màu đen, bước đi trên đôi giày cao gót nhọn. Cô vẫn xinh đẹp chói mắt dù đang đứng lẫn trong đám người, có điều trên khuôn mặt đeo mắt kính không gọng thì đang cau có hệt như có người thiếu cô năm mươi triệu. Ngoại trừ người phụ nữ đi bên cạnh, tất cả những người còn lại đều như chó nhà có tang cúi thấp đầu.
Miêu Tư Lý cắm mặt xem tập hồ sơ trên tay nên không thấy được Cố Cách Cách, vừa bước ra khỏi phòng họp liền dừng lại quay đầu, nói với đám nhân viên dưới tay: "Tôi mặc kệ Emily kia là thần thánh hay người phàm, nếu Tú Thành trang viện lại bị cô ta cướp mất thì tất cả cút hết cho tôi! Mệt một đám còn tự xưng là tinh anh, nhiều người như vậy mà ngay cả một người phụ nữ cũng không đấu được? Thế còn cần các người để làm gì nữa?!"
Những người khác đều không dám hé răng nói một lời, chỉ có người đứng bên cạnh Miêu Tư Lý không nhanh không chậm nói: "Kira, em tức giận cũng vô dụng. Người chủ của Tú Thành đã chọn tác phẩm ba năm trước Emily đưa đi tham gia triển lãm ở Pháp. Trừ phi chúng ta có thể thiết kế một bản tương tự rồi giảm giá xuống thấp nhất, nếu không chẳng làm được gì đâu."
"Chị điên à? Thiết kế tương tự? Vậy chẳng phải ăn cắp sao? Tôi cần là cần bọn họ thay đổi chủ ý, nhận phương án của chúng ta." Miêu Tư Lý liếc cô một cái rồi nói tiếp, "Emily kia đúng là không biết thần thánh phương nào, đông một súng tây một pháo, hành tung kỳ quái. Hừ, nói trắng ra chẳng phải đang giả quỷ? Có bản lĩnh thì ra ngoài sáng đấu một chọi một đi. Tôi không tin mình thua cô ta."
Những người khác lập tức phụ họa, có người nói theo "Đúng vậy.", có người lại nhát gan chỉ nói thầm, chỉ riêng người phụ nữ kia nói: "Tôi thấy Emily cũng sắp lộ diện rồi. Gần đây đột nhiên cô ta hoạt động liên tục, không chỉ đoạt hợp đồng của chúng ta mà còn cả của cộng sự cô ta nữa, khiến ai ai cũng phẫn nộ. Mà làm việc rêu rao như thế, mục đích rất rõ ràng, cô ta sắp hiện thân."
Miêu Tư Lý oán hận: "Vậy thì càng tốt, chỉ trốn trong tối đánh lén là hành vi của tiểu nhân!"
Cố Cách Cách hỏi Điền Điềm: "Người phụ nữ bên cạnh Miêu Tư Lý là ai?"
Điền Điềm trả lời: "À, đó là Phan Ngữ Lâm, trưởng phòng thiết kế."
"Đến công ty bao lâu rồi?" Cố Cách Cách lại hỏi.
"Khoảng nửa năm, rất giỏi, là phụ tá đắc lực của Tổng giám đốc Miêu."
Cố Cách Cách như có điều suy nghĩ, chỉ gật đầu. Cô còn định hỏi đã kết hôn hay chưa, nhưng thấy bộ dạng Phan Ngữ Lâm thì biết chắc là chưa. Trang điểm trao chuốt, cách ăn mặc điển hình hồ ly tinh, rất quyến rũ và thu hút, chỉ không biết cô thích con trai hay con gái? Mắt thấy một đám người đã đưa cả thân thích họ hàng Emily ra ân cần hỏi thăm một lần, rốt cuộc Cố Cách Cách nghe không được nữa, liền kêu lên, "Miêu Tư Lý."
Miêu Tư Lý quay đầu lại thấy Cố Cách Cách, mặt vừa mới lạnh như mùa đông, nháy mắt đã qua ba tháng tới mùa xuân, tươi cười xán lạn, ba bước đi tới hỏi: "Sao chị tới đây?"
Cố Cách Cách cười nhẹ: "Luôn không có cơ hội đến xem, nên hôm nay đúng lúc đi ngang liền ghé vào."
"Chị tới vừa lúc." Miêu Tư Lý kéo tay cô, kêu mọi người lại nói, "Tôi giới thiệu với mọi người, đây là..."
Miêu Tư Lý chưa nói hết lời đã bị mọi người đồng thanh nói to cắt lời: "Giám đốc phu nhân."
"Thì ra mọi người cũng biết." Miêu Tư Lý ôm lấy eo Cố Cách Cách, rất đắc ý nói: "Không lừa mọi người chứ? Xinh đẹp thật ha!"
Trên mặt Cố Cách Cách vẫn giữ nụ cười tươi thoải mái, nhưng từ trong kẽ răng đã nặn ra mấy lời chỉ đủ cho Miêu Tư Lý nghe: "Em đủ rồi đấy. Điều thứ nhất trong ba điều giao ước, không cho phép thân mật ở nơi công cộng, càng không thể tùy tiện nói ra quan hệ của chúng ta."
Miêu Tư Lý cũng nói đủ để Cố Cách Cách nghe được: "Đây là công ty của em nên không tính là nơi công cộng, hơn nữa tất cả đều là người một nhà, không cần để ý nhiều như vậy."
Cố Cách Cách còn muốn nói nữa thì thấy Phan Ngữ Lâm đi đến trước mặt, vươn tay nói: "Daisy Phan Ngữ Lâm, lần đầu tiên gặp mặt."
Miêu Tư Lý giúp cô bổ sung: "Trưởng phòng thiết kế, đàn chị của em, đàn em của chị."
Cố Cách Cách bắt tay đáp lại: "Trùng hợp vậy sao?"
Phan Ngữ Lâm mỉm cười giải thích: "Thật ra cũng không tính trùng hợp. Tôi và Kira quen biết nhau ở trường, bởi vì học cao học nên còn tốt nghiệp sau Kira. Sau khi ra trường, vừa lúc công ty cô ấy thiếu người, nên mới được mời vô đây làm."
Miêu Tư Lý hết sức khen ngợi: "Daisy rất có năng lực, ở chỗ em xem như chịu thiệt."
Cố Cách Cách thấy Phan Ngữ Lâm được Tổng giám đốc Miêu Tư Lý khen mà không chút tỏ ra khiêm tốn, còn tự nhiên hào phóng nhận nên càng thấy hứng thú hơn, cười nói với Miêu Tư Lý: "Nhân viên tốt như vậy thì đừng để người ta chạy mất."
"Đương nhiên rồi." Miêu Tư Lý không quên địa vị của mình, nói tiếp, "Mọi người ở đây đều là tinh anh được em tuyển lựa về. Tất cả đều rất giỏi, chỉ cần mọi người làm tốt, tôi cam đoan tất cả đều có tương lai sáng sủa." Cô đã hoàn toàn quên hết tất cả những lời không cần bọn họ vừa nãy.
Cố Cách Cách nhìn cô làm bộ ra dáng bà chủ, cảm thấy rất buồn cười, trêu ghẹo nói: "Nói đến thế cũng làm tôi phải xiêu lòng nha."
Phan Ngữ Lâm tiếp lời: "Lúc ở trường tôi có nghe qua đại danh của chị Cố, không nghĩ chị Cố lại không làm ngành này, thực sự rất đáng tiếc."
Miêu Tư Lý ở bên cũng đệm thêm: "Cố Cách Cách, nói thật ngay cả em cũng chưa thấy qua tác phẩm của chị. Học đại học khổ cực như vậy, mà chị định để nó bám bụi sao?"
Cố Cách Cách cười: "Tôi đâu có bỏ luôn, ngẫu nhiên có thể dựa vào nó kiếm thêm chút tiền. Thực ra do tôi thấy hứng thú với ngành trang điểm hơn."
Miêu Tư Lý lập tức nói: "Như vậy tốt nhất đó! Sau này chúng ta phân công làm việc, MUMU sẽ giao cho chị, còn em sẽ chuyên tâm xử lý công ty này, biến nó trở nên lớn mạnh giống như MUMU."
Cố Cách Cách khẽ liếc mắt: "MUMU giao cho tôi? Em để tôi chịu vất vả vậy được sao?"
Miêu Tư Lý vừa định biểu đạt tấm lòng, thì đột nhiên phát hiện chỗ đang nói chuyện không phù hợp, vội vàng nghiêm mặt nói: "Mọi người làm việc đi." Nói xong liền lôi kéo Cố Cách Cách đến phòng làm việc của mình.
Trước khi vào cửa, Cố Cách Cách quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Phan Ngữ Lâm vẫn còn đang nhìn theo cả hai, khẽ nhếch miệng mỉm cười với cô rồi đóng cửa lại.
Phan Ngữ Lâm không khỏi giật mình, nghe danh không bằng gặp mặt, người này rất không đơn giản.
***
Miêu Tư Lý đóng cửa chớp, còn thả xuống hai bức màn rất dày. Khi đã chắc chắn bên ngoài sẽ không nghe thấy được gì, mới ôm chặt Cố Cách Cách vào lòng, định hôn cô.
Nhưng Cố Cách Cách đã dùng ngón tay chặn lên môi: "Khoan đã."
Miêu Tư Lý khó hiểu nhìn Cố Cách Cách.
Cố Cách Cách giãy khỏi vòng tay Miêu Tư Lý, ngồi xuống ghế sô pha, trên tay còn cầm sẵn một chiếc thước dài. Cô đã tiện tay cầm lấy nó trước khi vào phòng, gõ nhẹ lên lòng bàn tay: "Nói đi, Phan Ngữ Lâm đó là thế nào?"
Miêu Tư Lý nhìn bộ dạng giáo sư hỏi tội của cô, biết là cô ghen, trong lòng buồn cười lại ra vẻ không biết, hỏi lại: "Thế nào là thế nào?"
Cố Cách Cách hừ lạnh: "Em mù hay sao mà không nhìn ra cô ta có ý với em? Đừng nói với tôi, em không biết."
Miêu Tư Lý ngồi xuống bên cô: "Đã nói với chị bao nhiêu lần, bộ dạng trêu hoa ghẹo nguyệt đâu phải lỗi của em. Càng nhiều người ái mộ thì em càng có mặt mũi, chị cũng được thơm lây mà."
"Vậy sao?" Cố Cách Cách giống như vừa quyết định xong một chuyện trọng đại, "Vậy tôi cũng không giấu em. Gần đây có một người liều mạng theo đuổi tôi, nào là tặng hoa, mời đi ăn cơm, tôi đều cự tuyệt. Nhưng em đã nói như vậy thì có lẽ tôi đã nghĩ sai thì phải? Chuyện có mặt mũi như vậy sao tôi phải cự tuyệt chứ? Tối nay anh ta còn mời tôi đi chèo thuyền, rồi lên đỉnh núi ngắm sao, nghe rất lãng mạn, có lẽ tôi cũng nên đồng ý đi với anh ta một lần."
"Đương nhiên không được!" Miêu Tư Lý lập tức xù lông, "Anh ta hẹn chị một ngàn lần, chị cũng phải cự tuyệt một ngàn lần, sao có thể đồng ý chứ?"
Cố Cách Cách híp mắt nhìn cô: "Em thì được, còn tôi lại không?"
Miêu Tư Lý lập tức giơ tay thề: "Thực sự chỉ là quan hệ đồng nghiệp."
Cố Cách Cách nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, bật cười thành tiếng, rồi cầm tay cô kéo xuống: "Chỉ đùa với em thôi, đừng tưởng thật. Nếu ai tôi cũng ghen, không bằng tìm một sợi dây thừng cột em lại với tôi một tấc không rời cho rồi."
Miêu Tư Lý đi đến gần, cọ lên mặt cô nói: "Chỉ sợ chị sẽ chán."
"Sẽ không." Cố Cách Cách tựa trán lên trán cô, "Thật ra tôi không sợ người khác thích em, chỉ sợ Cao Ngôn thứ hai xuất hiện."
Miêu Tư Lý nhẹ nhàng lắc đầu: "Ngoài chị ra, không còn người thứ hai nào đáng để em thật tâm trả giá."
Cố Cách Cách hôn môi cô: "Tin em." sau đó đột nhiên đẩy cô ra, dùng thước đo chọc chọc vào người cô, "Lúc này mới thực sự là tính sổ với em đây."
Miêu Tư Lý còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau cảm giác dịu dàng vừa rồi, nên ngơ ngẩn hỏi: "Tính sổ cái gì?"
Cố Cách Cách lạnh buốt nói: "Giả quỷ? Đánh lén? Hành vi tiểu nhân? Miêu Tư Lý, em vừa rồi mắng thật đã miệng nhỉ?!"
Miêu Tư Lý giờ mới hiểu: "À, chị nói Emily sao? Em mắng thế còn nhẹ, nếu cô ta mà dám đứng trước mặt em, chị tin không? Em sẽ mắng cô ta đến kêu bố gọi mẹ, đến không biết mình tên là gì."
Cố Cách Cách nhướn mày hỏi: "Nếu cô ta họ Cố, tên Cách Cách đây?"
"Em sẽ mắng..." Miêu Tư Lý đột nhiên trừng to mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng hỏi, "Thực sự là chị sao?"
Cố Cách Cách hỏi lại: "Em nói xem?"
Tuy Miêu Tư Lý ngoài miệng mắng Emily không đáng một đồng, nhưng đáy lòng vẫn luôn vô cùng bội phục đối thủ ấy. Tác phẩm của Emily ngoài tính nghệ thuật, còn mang phong cách rất riêng, thể hiện ước mơ mà cô hướng tới, giống như một đại hiệp một người một ngựa lưu lạc giang hồ, tuy không nhất định sẽ tạo dựng lên đại nghiệp, nhưng lại đầy mị lực cá nhân, giống như một lực hấp dẫn luôn khiến người ta say sưa nói đến. Còn cô luôn kỳ vọng có được cơ hội gặp Emily, bây giờ Cố Cách Cách lại nhận mình là Emily, Miêu Tư Lý nhất thời không biết phải nói gì, chỉ hỏi lại: "Thật là chị sao?"
Cố Cách Cách thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, trong lòng cũng không yên, không biết Miêu Tư Lý sau khi biết chuyện sẽ nhìn cô thế nào. Vừa rồi thấy cô ra sức mắng Emily, giống như thực sự rất hận: "Tôi không muốn giấu em, chỉ là không có cơ hội nói ra."
Chợt thấy Miêu Tư Lý vỗ đùi nói: "Em thật đúng ngốc mà! Sao lại không đoán ra là chị chứ? Bản thiết kế hoàn hảo đến vậy, làm việc quỷ dị vậy, ngoài chị ra thì còn ai được?"
Trên đầu Cố Cách Cách hiện ra ba đường vạch đen. Là chê hay đang khen mình đây?
Miêu Tư Lý nhìn cô nói: "Em luôn muốn gặp chị, không nghĩ chị lại ở ngay bên cạnh em. Loại cảm giác này thực sự rất thần kỳ!"
Cố Cách Cách tiếp tục im lặng.
Miêu Tư Lý kích động nói: "Emily, thần tượng của em, thật không ngờ là Cố Cách Cách. Sao lại chị lại là Cố Cách Cách được vậy?!"
Cố Cách Cách: "...Hình như em đang nói ngược?"
Miêu Tư Lý vung tay lên: "Mặc kệ. Dù sao thần tượng và người trong lòng em chỉ là một, thật không ngờ nha!"
"Gì? Khi không biết tôi chính là Emily, em vẫn luôn để Emily trong lòng?" Vẻ mặt Cố Cách Cách dần trở nên nguy hiểm. Tuy cô là Emily, Emily cũng là cô, nhưng cô lại tính toán chi ly với cả bản thân mình.
Miêu Tư Lý nhìn cô đặc biệt bất đắc dĩ nói: "Cố Cách Cách, em quyết định đặt thêm cho chị một biệt danh mới."
Cố Cách Cách đã sớm thích ứng với lối suy nghĩ chuyển không ngừng của cô, tiếp lời hỏi: "Biệt danh gì?"
"Đố phụ." Miêu Tư Lý nói xong cũng lui ra xa ba thước.
Cố Cách Cách lại không tức giận, còn cười nói: "Độc phụ, người đàn bà chanh chua, đố phụ, vừa nãy còn có cả quỷ. Miêu Tư Lý, từ giờ phút này trong vòng ba tháng đừng hòng đụng vào người tôi."
Miêu Tư Lý lập tức kêu rên: "Không phải chứ?"
"Ít quá à? Vậy nửa năm cũng được, hay một năm nhỉ?"
Miêu Tư Lý hét lên "Đừng!" Cả người bổ nhào tới, đặt cô lên mặt ghế sô pha mềm mại, ra vẻ đáng thương nói: "Đừng đùa vậy mà."
"Đây là kết quả em tự chuốc lấy, xứng đáng..." Cố Cách Cách còn chưa dứt lời, sắc mặt đã thay đổi, giảm giọng xuống, "Em muốn chết à? Còn ở văn phòng đấy."
Miêu Tư Lý cũng không phản bác: "Dù sao cũng không ai vào."
"Nhưng, sao có thể... A... Miêu Tư Lý, dừng lại~" Cố Cách Cách muốn khép hai chân lại. Tại sao hôm nay mình lại mặc váy chứ? Quả thật rất thuận tiện cho Miêu Tư Lý...
Trong mắt Miêu Tư Lý càng thêm nhiệt tình, đầy vẻ si ngốc nhìn cô nói: "Làm sao bây giờ? Cố Cách Cách, mỗi lần gặp chị, em lại không kìm lòng được."
Cố Cách Cách ôm lấy cổ cô, thâm tình nói: "Tôi cũng vậy, nhưng lúc này thực sự không được."
Miêu Tư Lý khẽ mím môi: "Vì sao không được? Ngày đèn đỏ của chị lại chưa tới."
Cố Cách Cách: "...Em là giám đốc cần phải làm gương, vẫn nên để đến tối đi..." nói xong mặt liền đỏ.
Miêu Tư Lý tuy rất không muốn nhưng vẫn nghe lời đứng dậy, giúp cô sửa sang lại quần áo, cười híp mắt nói: "Nếu vậy tối nay nhất định chị phải để mặc em ăn đấy."
Cố Cách Cách: "..." Tại sao có cảm giác người là dao thớt, mình là thịt cá, hơn nữa còn tự mình hiến thân? Vốn định cho cô một bất ngờ, không ngờ lại bị hiểu sang hướng khác, Cố Cách Cách đành nói thẳng, "Thật ra tôi mới mua một căn nhà, buổi tối chúng ta tới đó xem đi."
"A? Vì sao?" Miêu Tư Lý khó hiểu hỏi. Đây đúng là chuyện không ngờ tới, "Không phải đang sống rất tốt sao?"
Cố Cách Cách liếc cô một cái: "Chỉ em cảm thấy tốt thôi. Em không thấy mỗi khi cô tới tìm mẹ, chỉ cần có chúng ta ở đó là cả hai đều rất khó chịu sao?"
"Cả hai vừa thấy mặt đã tranh cãi, làm sao thấy khó chịu chứ?"
Cố Cách Cách thở dài: "Như em nói đó, thật ra trong lòng cả hai người họ đều có nhau, chỉ là khúc mắc quá sâu, hai mươi mấy năm ân oán, không thể nói xóa là xóa hết được. Nên để cho cả hai có thời gian và không gian riêng bên nhau, để tâm sự nói hết nỗi lòng cũng được mà. Có chúng ta ở đó, hai người họ chắc chắn không thoải mái, không thể mở rộng lòng ra, như vậy đến khi nào mới gỡ khúc mắc được? Điều chúng ta có thể làm chỉ có mỗi thế."
Miêu Tư Lý gật đầu: "May có chị tinh ý. Em là con gái mẹ mà chẳng suy nghĩ chu đáo được thế. Nhưng vì sao phải mua thêm nhà?" Ngừng một chút nói tiếp, "Ở nhà chị mua em cảm thấy mình như là thụ."
Cố Cách Cách: "..." Gõ đầu cô một cái nói: "Từ khi chị hai dọn sang sống chung với chị dâu, thì chỗ cũ kia của tôi đã bỏ trống. Vốn định dọn về đó, nhưng nghĩ lại thấy hơi nhỏ, nếu hai chúng ta ở thì không sao, có điều nếu thêm người nữa thì lại không thoải mái."
"Thêm người?" Miêu Tư Lý giật mình, "Ý chị là cục cưng?"
Cố Cách Cách gật đầu: "Ừm, qua năm sau tôi cũng ba mươi rồi. Tôi không muốn để quá tuổi mới sinh con."
"Sinh con vất vả lắm, em không muốn chị chịu khổ." Miêu Tư Lý cắn răng nói, "Để em sinh cho!" trên mặt là vẻ khẳng khái chấp nhận hy sinh.
Cố Cách Cách cười, sờ mặt cô: "Em có tâm là tốt rồi. Lần trước bị tai nạn xe, em đã chịu khổ cực, nên lần này cứ để cho tôi. Hơn nữa em còn bận rộn với sự nghiệp, sao có thời gian chứ? Tôi thì không có chí hướng lớn như em, tôi chỉ cần có em và cục cưng là đủ."
Có một người tri kỷ khéo hiểu lòng người như vậy, Miêu Tư Lý còn có thể nói gì hơn, ngoài dâng cho cô một nụ hôn triền miên. Cô hôn đến một nửa lại ngừng: "Vậy chị gọi điện cho chị dâu xin nghỉ ở nhà sinh con đi, nghỉ đến khi cục cưng có thể đến trường là được."
Cố Cách Cách: "..."
Miêu Tư Lý vừa chạm đến môi cô, Cố Cách Cách lại nhớ tới một chuyện: "Vừa nãy em nói Tú Thành trang viện muốn bản thiết kế của tôi phải không?"
Miêu Tư Lý: "Đúng vậy, nhưng bây giờ biết là chị rồi, em sẽ không tranh nữa."
"Em không thể làm mất lòng tin của nhân viên. Như vậy đi, tôi sẽ tặng cho em bản thiết kế đó."
Miêu Tư Lý vội vàng lắc đầu: "Làm thế sao được? Đó là tâm huyết của chị."
"Vậy sao..." Cố Cách Cách nghĩ một chút rồi nói, "Nếu không tôi trao đổi với em là được. Em đưa một bản thiết kế của em cho tôi đi."
"Ý này hay đấy. Tuy em không bằng chị nhưng em cảm thấy mình thiết kế cũng không kém chị. Em không phản đối nha. Vậy sau này em sẽ vẽ một bản khác trả chị."
Cố Cách Cách lại nói: "Em đã sớm vẽ xong bản thiết kế tôi muốn rồi."
"Hở? Bản vẽ nào nhỉ?" Miêu Tư Lý hỏi.
Cố Cách Cách cười nói: "Chính là bản vẽ mà tối hôm từ nhà tôi về, em đã trốn trong phòng vẽ đó."
Miêu Tư Lý biết ngay đó là bản vẽ nào. Đấy chính là cuộc sống ước mơ của cô, không nghĩ tới bây giờ tất cả sắp trở thành hiện thực. Cô nhìn Cố Cách Cách cảm động nói: "Cảm giác như giấc mơ đã thành sự thật!"
Cố Cách Cách gật đầu, sóng mắt lưu động nhìn cô.
Trái tim Miêu Tư Lý bỗng đập nhanh hơn, cô không thể chờ đến đêm được nữa.