Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm 30 Tết, Song phát hiện ra một sự thật mà nó chưa bao giờ dám tưởng tượng đến.
Đang thưởng thức không khí ấm cúng cùng gia đình xem Táo Quân, ông anh Phạm Việt Dương đã lay thật mạnh bờ vai Song, mắt trợn tròn hướng ra phía cổng lớn:
"Ê bác Thu về kìa!"
Song háo hức đưa mắt nhìn theo hai bóng hình đang lững thững tiến gần, đoán chắc là vợ chồng bác Thu, bác Vỹ. Nó rất mong chờ gặp lại gia đình bác Thu. Bác Thu là chị gái mẹ Hạnh. Gia đình bác sang Mỹ năm Song sáu tuổi. Vợ chồng bác Thu về nước đêm 27. Đây là Tết đầu tiên ở Việt Nam của họ sau hơn 10 năm sinh sống và làm việc tại Mỹ. Thế nhưng, sự tò mò của Song nằm ở hình bóng một người con gái lẽo đẽo sau cùng. Đã lâu lắm rồi, Song không gặp lại chị Vivi - con gái hai bác.
Đúng là lâu thật.
Lâu đến nỗi nó không nhận ra Lê Cẩm Vy là chị họ của mình.
Người ta chẳng tin trên đời lại có sự tình éo le khi hai chị em con dì con bác không biết mặt nhau. Đó là lúc họ chưa biết đến tình cảnh của Phạm Trúc Song và Lê Cẩm Vy.
Từ khi Lê Cẩm Vy sang Mỹ, đứa trẻ vô tư như Song không biết chơi với ai nên không về quê ngoại thường xuyên. Giống như vợ chồng bác Thu, hôm nay là đêm Giao thừa đầu tiên Song ở ngoại, còn hàng năm, nó đóng đinh bên nội. Nó chỉ nhớ bản thân có một người chị họ bằng tuổi tên Vivi. Ngay từ đầu, hai đứa vốn chẳng giữ liên lạc. Thông tin cuối cùng Song biết về Lê Cẩm Vy là từ lời mẹ Hạnh "Vivi về nước rồi đấy. Con có về quê với chị thì về!". Song trả lời lấp lửng, vì toàn bộ sự tập trung của nó dồn vào kết quả vị trí á khoa cách biệt 0,05 điểm kia. Song tưởng chị Vivi của nó về nước chơi vài tháng, xong cũng quên bẵng đi để tổng lực ôn luyện cho kỳ thi liên tỉnh-thành phố. Đến hiện tại, Song đinh ninh chị Vivi vẫn đang sống và ăn chơi nhảy múa nửa bên kia trái đất.
Còn Lê Cẩm Vy đã về Việt Nam hai năm và học cấp ba trong nước. Không có bố mẹ bên cạnh, sống tự lập ở trung tâm thành phố, Lê Cẩm Vy chỉ về nhà ông bà dịp Tết - trùng hợp đến mức chưa gặp lại Phạm Trúc Song lần nào. Trong nhận thức của Lê Cẩm Vy, đứa em họ cô hay gọi là Tồ đang học ở thành phố A. Có lẽ, bố mẹ cũng chưa biết việc Song chuyển đến tỉnh B như cô hiện tại. Lê Cẩm Vy chẳng bao giờ tưởng tượng đến việc Phạm Trúc Song mà cô có định kiến là con em họ ngây ngô, thật thà của mình.
Có lẽ, hai người đều đợi dịp đoàn viên này để gặp lại nhau. Nhưng cuộc hội ngộ này đặc biệt đến bất ngờ.
Song và Lê Cẩm Vy sững sờ nhìn nhau, bản thân hai đứa cũng đâu tin nổi. Nó phải chớp mắt mấy lần để xác nhận mình không bị lú sau khi nốc hai cái bánh chưng, còn Lê Cẩm Vy cứng đờ người nhìn nó như thể cái bánh chưng bị méo.
Bác Thu và mẹ Hạnh đẩy Lê Cẩm Vy và Song lên phòng để hai người tâm sự sau bao năm xa cách. Lê Cẩm Vy ở trên lớp luôn ném cho Song cái nhìn khó chịu, mà giờ đứng mân mê bông hoa giả trên bệ cửa sổ, mắt đăm đăm phóng ra ngoài ban công, chân như chôn xuống cái bồn cây bên dưới. Song đành phải mở lời:
"Chị vào đi."
Ngày trước, mỗi lần gặp nhau, Lê Cẩm Vy sẽ lôi nó lên tầng thượng bơm nước vào bóng và ném xuống vườn, kết quả, chị ta chạy trước khi bà ngoại cầm roi mây ra, để nó ấm ức chịu trận. Chị ta cũng sẽ lôi nó đi khắp xóm để gõ cửa nhà người khác, và nhanh chân tẩu thoát để người ta tóm cổ nó lại. Nhưng chị không bao giờ bỏ lại nó một mình, một Lê Cẩm Vy đẹp đẽ như vậy đã từng xuất hiện trong ký ức của nó.
Thể nào, dù gương mặt tương đồng đến mấy phần, Song chưa bao giờ nghi hoặc một Lê Cẩm Vy xa cách lại là chị gái Vivi của nó.
Lê Cẩm Vy dè dặt:
"Chị không ngờ mày là Tồ. Chị xin lỗi vì hôm trước to tiếng với mày."
Câu nói giấu kín dưới đáy lòng một tuần nay của Lê Cẩm Vy cuối cùng cũng được bày tỏ. Ngày ấy, sau khi nghe lời chỉ trích của Lê Cẩm Vy, Song đã nhận thức bản thân là người sai trước, nên việc nhận lỗi của nó chỉ là vấn đề thời gian:
"Em cũng xin lỗi vì đã để chị phải to tiếng."
Vài giây im lặng. Phút chốc, Song và Lê Cẩm Vy bật cười vì lời xin lỗi được thốt ra từ hai phía ở một bối cảnh chỉ có trong kịch. Rồi hai người đồng thanh:
"Chị có điều muốn hỏi."
"Em có điều muốn giải thích."
Song quyết định xem Táo Quân vào sáng hôm sau. Tối nay là thời khắc nó thủ thỉ tâm tình cùng chị họ Lê Cẩm Vy. Song kể cho Lê Cẩm Vy mọi thứ, từ việc cạnh tranh với Nguyễn Hoàng Khải An năm lớp 10 đến một tuần lạnh lẽo trên đội tuyển. Song chợt nhận ra, cuộc sống của nó vô hình trung liên quan tới Khải An, tựa như tồn tại một mối liên kết chưa giải mã.
Mặc dù nghe đầu đuôi câu chuyện từ nhân vật chính, Lê Cẩm Vy bán tín bán nghi. Cô không thể hoàn toàn tin tưởng Song chỉ vì đây là em gái mình. Nhưng cô biết một điều, Song hiểu đâu là hành động sai trái. Có lẽ, còn nhiều thứ Lê Cẩm Vy chưa rõ về Song, nhưng từ khi nhận ra cùng chung một lò với nó, điều tốt nhất Lê Cẩm Vy làm được là giúp cho em gái mình tư duy và hành động đúng đắn sau này.
Lê Cẩm Vy hỏi vu vơ:
"Mày không biết tại sao thằng An đối xử tốt với mày hả em?"
"An bảo vì em xứng đáng có điều tốt đẹp nhất."
Song dứt lời là chị họ nó lăn ra đất cười, cười đến mức không thở nổi, mặt đỏ lựng:
"Giờ bảo chúng mày giải Nhất tỉnh chẳng ai tin đâu."
"Em không hiểu thật, chị nói đi!"
Song dựng thân người mềm nhũn của Lê Cẩm Vy sau khi cô dùng hết sức lực để cười. Nếu Song đang cố gắng đóng trọn vẹn vai diễn ngây ngô, cô phải trở thành khán giả hưởng ứng nhất màn kịch này. Lê Cẩm Vy ngồi tựa vào thành giường, tuy chưa phân biệt thật giả, cô vẫn hiếu kỳ cảm xúc của Song đối với Khải An:
"Mày thích ai bao giờ chưa?"
Song ngại ngùng lắc đầu, và rồi, như có cái gì xoẹt ngang qua đầu nó, trong tâm trí nó lũ lượt ùa về những câu đùa của mợ Dinh, cái gì mà có sự quan tâm, bảo vệ, và kiên nhẫn... Mắt nó mở to với một vẻ không thể tin nổi:
"Chả lẽ..."
"Đúng cái mày đang nghĩ đấy!"
"Không thể nào đâu..."
"Sao lại không thể?"
Lê Cẩm Vy không quên bản thân từng phản đối Song và Nguyễn Hoàng Khải An chỉ vì khăng khăng Song không xứng đáng với cậu ấy. Và Song đã cất lên tiếng lòng trước đây của cô:
"An là một người xuất sắc, còn em thì..."
Lê Cẩm Vy bồi thêm:
"Thằng An chỉ được cái giàu, học giỏi, mã đẹp, tính tốt."
Chỉ tính một trong bốn tiêu chí ấy, Song biết mình đã không thể sánh với Khải An. Lê Cẩm Vy nhìn thẳng mặt nó:
"Mày nói cho chị biết, mày có thích thằng An không?"
Mặt nó nóng dần lên. Song biết bản thân ngại bởi vì đây là lần đầu nó nghiêm túc đề cập chuyện tình cảm nam nữ. Nó lắc đầu ngập ngừng:
"Em... không... biết..."
Nếu đây là một màn kịch, cô phải vái lạy trình độ diễn xuất thượng thừa của đứa em gái. Song ngu ngơ không thể tả nổi. Lê Cẩm Vy cô cáu thật rồi:
"Giờ như này cho gọn, mày cảm thấy thế nào về thằng An?"
Song nghĩ ngợi một hồi, không phải để tìm ý, bởi nó không biết diễn đạt sao cái cảm giác xốn xang trong lòng. Thẳng thắn trả lời câu hỏi này lại khó khăn với nó đến thế:
"Kiểu... kiểu..."
"Kiểu con mẹ nhà mày, nói thẳng!"
Giọng nói Lê Cẩm Vy gần như mất kiên nhẫn.
"Kiểu... em thích học, thích nói chuyện với An ấy... An rất tốt với em... Kiểu..."
"An có người yêu rồi."
"Hả?"
Lê Cẩm Vy nhìn thấy sự hụt hẫng như việc nhớ ra ý nhưng quên viết vào bài thi trong mắt Song. Quả thật, nghe đến đây, trái tim Song bỗng quặn lại. Nó biết, đây là cảm giác khó chịu, nó đón nhận thông tin này không hề vui vẻ chút nào. À, Song khám phá ra được một điều mới, có lẽ nó rất thích được Nguyễn Hoàng Khải An quan tâm. Và Song cũng phải công nhận rằng, nó muốn sự để tâm ấy chỉ dành riêng cho nó. Nhưng mọi thứ có vẻ chấm dứt, nó không nên suy nghĩ cá nhân như thế đối với hoa đã có chủ.
Trước khi đi ngủ, Lê Cẩm Vy không quên nhìn Song bằng một nửa con mắt:
"Đáng lẽ tao không nên can thiệp.".