Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu như không gặp lại, Song e rằng bản thân quên mất cái tên này.
Song và Nguyễn Hoàng Khải An từng có một giai thoại không tốt đẹp mấy. Trong khi cậu ấy được vinh danh thủ khoa đầu vào lớp chuyên Kinh tế trường trọng điểm X, nó ngậm ngùi nhận lấy vị trí thứ hai với cách biệt 0.05 điểm. Nói Song xấu tính cũng đúng, bởi nó không hề cảm thấy dễ chịu với ai chỉ nhỉnh hơn mình một chút, và nó sẽ nỗ lực 150% để vượt qua họ.
Nguyễn Hoàng Khải An không phải ngoại lệ. Song âm thầm cạnh tranh với cậu ấy và cả lớp chuyên của hai đứa đều hiểu sóng ngầm dưới mặt hồ phẳng lặng. Nó ghét cách cậu ấy cướp sự chú ý của giáo viên khỏi nó. Nó ghét việc cậu ấy được cả lớp tung hô thay vì nó. Nó ghét cậu ấy vì cậu là nguyên do bọn con gái không thích chơi với nó. Mọi thứ Nguyễn Hoàng Khải An làm đều thật sự đáng ghét.
Trong năm đầu tiên của cấp ba, Song và Nguyễn Hoàng Khải An đã đối đầu quyết liệt qua những bài kiểm tra. Đến ngày thông báo kết quả đội tuyển, cậu ấy đứng đầu, và hạng hai không ai khác ngoài nó. Nguyễn Hoàng Khải An là học sinh lớp 10 duy nhất đại diện thành phố A tham gia đội tuyển Liên tỉnh-thành phố, là niềm kiêu hãnh của lớp chuyên Kinh tế trường X. Song kìm nén cay đắng trong lòng mà chấp nhận thất bại thật sự của mình.
Nguyễn Hoàng Khải An chẳng thể hiện bất kỳ cảm xúc gì trước chiến thắng vinh quang ấy. Đó là điều nó cảm thấy nhục nhã. Có vẻ bảng xếp hạng này chẳng là gì đối với sức học của Khải An, chỉ có Song tự mình ảo tưởng bản thân là đối thủ của cậu ấy. Thực ra, Song vốn chẳng tồn tại trong mắt cậu ấy. Và một đứa con gái đã chế giễu nó:
"Mày định gây chú ý với Khải An à? Xem lại mình đi!"
Song chợt nhận ra sai lầm lớn nhất của nó là "múa rìu qua mắt thợ", tự tin tuyên chiến với người đã vượt qua trình độ của nó. Đáng lẽ ra Song nên thầm lặng trau dồi bản thân, để không phải tủi nhục trước mấy đứa con gái, và đặc biệt là Khải An.
Vào một ngày đẹp trời đầu năm học lớp 11, giáo viên chủ nhiệm thông báo Nguyễn Hoàng Khải An dừng học. Trong khi cả lớp xôn xao bàn tán, đám con gái buồn rầu, bọn con trai tiếc nuối vì không còn đội trưởng bóng đá, Song lại vui sướng trong lòng bởi vị trí thứ nhất để trống. Niềm vui ấy không kéo dài bao lâu đến khi nó nhận ra đó không phải là chiến thắng trọn vẹn. Trông Song khác nào một kẻ chực chờ người khác ngã đài để chiếm lấy hào quang. Vậy nên, Song thề rằng một ngày nào đó, nó và Khải An sẽ hội ngộ ở một cuộc thi tầm cỡ - nơi mà nó thực sự thành công đánh bại cậu ấy. Đặt mục tiêu cao nhất từ trước đến giờ - thi Quốc gia, Song đã cắm đầu vào học và tận hưởng thành tích đứng đầu, dần dần cái tên Nguyễn Hoàng Khải An cũng phai mờ trong bộ não bận rộn của nó.
Không ngờ rằng Khải An chuyển đến tỉnh B học. Khi gặp lại, trái tim Song nhiều cảm xúc lẫn lộn, từ sự bất ngờ đến nỗi xấu hổ tưởng như bị chôn vùi, thế nhưng trong mớ hỗn tạp ấy, len lỏi đâu đây một tia thỏa mãn vì đã tìm thấy đối thủ xứng tầm. Hiện tại, Song không còn cảm giác tiêu cực với cậu ấy nữa, đích đến trước mắt của nó là giải Nhất Quốc gia. Nguyễn Hoàng Khải An bây giờ cũng chỉ là một cột mốc để nó vượt qua thôi.
Trong ba giây trước khi đối diện nhau, Song băn khoăn bản thân nên chào hỏi một tiếng, hay coi như không quen biết nhau vì có khi Khải An chẳng nhớ nó là ai, biết đâu cậu ta còn chưa để nó vào mắt. Thú thực, dù giải thích thế nào đi chăng nữa, Song vẫn chưa sẵn sàng để đối diện với Khải An.
"Sao nay lên tận đây chơi hả Quyết?"
Bạn nữ đi bên cạnh Khải An hỏi Quyết. Khải An cũng đứng lại. May mắn không ai thấy rõ biểu cảm lúng túng dưới lớp khẩu trang của nó. Song lờ đi, giả vờ không để tâm đến cảnh các bạn đang tay bắt mặt mừng. Nó ngó qua cửa sổ, thấy phòng học chỉ còn cô Mai thì bỏ Quyết ở lại tiếp chuyện rồi đi vào. Song đã chuẩn bị một tá lời cầu xin cùng khao khát mãnh liệt được tham gia thi Học sinh giỏi, thế mà mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn nó nghĩ. Cô Mai chỉ đơn giản hỏi thành tích của Song, và bảo nó xin đơn đăng ký bổ sung danh sách thi từ văn phòng trường, sáng hôm sau nộp lại.
Giờ nghỉ trưa, Quyết dẫn Song đến NHmall thuộc hệ thống trung tâm thương mại khắp cả nước của tập đoàn NH. Lần đầu tiên, Song nghiêm túc nhìn nhận về gia thế của Nguyễn Hoàng Khải An, con trai của chủ tịch tập đoàn NH - ông Nguyễn Hoàng Khải. Mặc dù sống trong nhung lụa từ khi sinh ra nhưng Song không hề cảm thấy sự kiêu căng hay xa xỉ trên người cậu ấy, ở cậu toát lên một vẻ giản dị, điềm đạm, khiến cho nó không thể ghét cậu ấy một cách triệt để.
Trong quán ăn Ý, Quyết nói muốn khao Song coi như món quà làm quen. Song bắt đầu suy tính bản thân nên đáp trả ở dịp nào thì Quyết than thở:
"Mày không biết đâu. Tao ghét con mụ Vy vãi. Suốt ngày lấy cớ này nọ để đi cùng anh An, mặc dù đíu yêu nhau cơ. Người gì đâu mà như cô hồn chả chịu tách ra để anh An tìm người yêu."
Song nhớ đến cô gái đã hỏi Quyết:
"Vy là bạn nữ đi cùng á?"
Quyết chép miệng:
"Còn con nào vào đây!"
Thấy mặt mày Quyết nhăn nhó, Song bật cười:
"Nhỡ hai bạn đó tìm hiểu nhau thì sao?"
"Hiểu cục shiet, con Vy nó chặn đầu cả nam lẫn nữ không được tiếp cận anh An. Mẹ nó chứ làm như vệ sĩ không bằng."
Quyết bĩu môi. Song đoán chắc Quyết từng muốn làm quen Khải An nhưng chưa kịp tiến tới đã bị Lê Cẩm Vy đi trước một bước. Bỗng dưng Song tò mò về sự vụ chuyển trường của Nguyễn Hoàng Khải An:
"Hai bạn An và Vy đó kè kè nhau từ năm lớp 10 rồi à?"
"Không mày, thằng An mới chuyển vào lớp KT1 năm trước. Nó cũng chuyển từ thành phố A như mày đó. Chả biết chúng mày có học cùng trường không? Nó học ở trường gì nhỉ? Hình như..."
Quyết chưa dứt câu, Song nhận ra có điềm chẳng lành nên nhanh chóng cắt lời:
"Ở đội tuyển thì chắc bạn An học giỏi lắm nhỉ mày?"
"Thì chả thế, đứng đầu tuyển con Vy mê như điếu đổ. Đúng rồi, tự dưng nhắc đến con Vy mới nhớ. Tao khuyên mày tránh mặt nó đỡ vướng rắc rối."
Song há hốc miệng:
"Sao?"
"Mày nhớ con Linh vừa nãy nhận nhầm mày là con Vy không? Tại vì nhìn chúng mày na ná nhau, mày đeo khẩu trang nó nhìn sai là phải. Mày thông cảm cho cái đứa hâm hâm mù dở đấy giúp tao. Với cả ít nói chuyện với con Vy lại nhé, nãy tao thấy mắt nó cứ dán vào mày. Tao nói thật, con này giở chứng là ghê bỏ mẹ. Mày bơ nó đi là được!"
Nhiều thông tin ập vào tai mà Song chẳng biết đáp thế nào cho phải:
"Cảm ơn mày đã nhắc!"
Lời cảm ơn của nó khiến Quyết xúc động đến mức gọi thêm hai cái bánh sừng bò.
Tối hôm ấy, ông anh trai Song - Phạm Việt Dương đã nhắn tin hỏi thăm ngày đầu nhập học. Lão chính xác là radar của bố mẹ nên có gì Song cũng khai báo hết với lão, kể cả việc gặp mặt Nguyễn Hoàng Khải An.
Tin nhắn về cái tên Khải An vừa gửi, tốc độ trả lời của lão hẫng đi một nhịp, và rồi nó giật bắn mình trước dòng chữ:
"Biết thế tao làm nó què quặt luôn khỏi đi học"
Phạm Việt Dương và Nguyễn Hoàng Khải An đã từng tiếp xúc trước đây ư? Cảm thấy tính tình nóng nảy của ông anh chắc chắn đã gây chuyện, Song gọi ngay cho lão:
"Ông nhắn cái gì mà què quặt khỏi đi học? Có chuyện gì mà tôi không biết à?"
"Cũng không to tát mấy, chuyện bình thường mà"
Giọng lão thờ ơ. Song không nhịn được bèn dọa:
"Bình thường là bình thường thế nào? Ông không sợ Khải An làm gì ông à?"
"Tao lại sợ quá!"
"Bố nó là tỷ phú."
"..."
Điệu cười cợt từ đầu bên kia chợt im bặt, Song càng tiến tới:
"Hình như chỗ ông làm thuộc chi nhánh của tập đoàn bố nó"
Đến đây, Song không còn nghe thấy tiếng thở của lão. Mọi thứ rơi vào im lặng. Đoán chắc Phạm Việt Dương đã gây ra lỗi lầm, Song tung chiêu hiểm hóc:
"Ông không kể thì mai tôi đến hỏi nó."
"Ây ây đừng làm thế, tao không bảo vệ nổi mày đâu."
Biết Phạm Việt Dương không còn cứng đầu ngậm họng nữa, Song hạ giọng:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lão ậm ừ:
"Thì năm trước lớp tao và lớp nó có trận giao hữu bóng đá. Tao thấy mày ngày đêm khóc vì nó nên tao tưởng nó làm gì mày... rồi... rồi... tao trút giận thay mày..."
"Lúc... lúc nào đấy?"
"Không nhớ, lúc tao bị đình chỉ một tuần ấy"
Song run rẩy. Thời điểm Phạm Việt Dương bị trường đình chỉ là lúc Song không có ai đưa đón, nên nó phải đặt xe suốt một tuần. Khi đó, Song lấy làm lạ, không còn sự xuất hiện của chiếc xe đen nổi bật trước cổng trường như thỉnh thoảng nó bắt gặp. Song đã đoán Khải An nghỉ học từ lúc ấy. Thế mà chuyện này lại liên quan đến ông anh Phạm Việt Dương của nó.
"Ông trút giận thế nào để nó phải nghỉ học?"
"Nó nghỉ sao tao biết được, mà bong chân có tí..."
"Để tôi đi hỏi."
Song dập máy.
Chà...
Cảm giác bất lực.
Song mò tới Trịnh Hoàng Hà, bạn thân cùng lớp cũ, để hỏi chuyện. Hà không rõ chi tiết, chỉ nghe loáng thoáng, sau khi va chạm với Phạm Việt Dương trên sân bóng và chấn thương nhẹ, Khải An bị một đám người hành hung trấn lột ở nhà hoang đằng sau trường chập tối. Vết thương của cậu ấy khá nặng, cần một thời gian dài hồi phục mới có cơ hội đá bóng trở lại, tiếc rằng phong độ không còn như trước. Kỳ thi Học sinh giỏi Thành phố sau đó cũng không tham dự được. Tin tức cuối cùng mọi người biết về Nguyễn Hoàng Khải An là chuyển trường.
Song thở phào nhẹ nhõm. Nó đã rất sợ hãi nếu Phạm Việt Dương là nguyên nhân khiến Khải An nghỉ học. Dù thế nào, ông anh của Song vẫn cố tình xô xát với cậu ấy, bởi vì nó.
Song sinh ra cảm giác tội lỗi với Nguyễn Hoàng Khải An.
Song phân vân nên xin lỗi không? Nếu nhắc đến chuyện không vui vẻ đã qua liệu làm tổn thương Khải An, hay cậu ấy bỏ ra sau đầu rồi? Hoặc lỡ cậu ấy nhân cơ hội này trả thù Song vì ông anh thì sao?...
Nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu nhưng không giải quyết được vấn đề gì.
Song biết, đó chỉ là cái cớ bao biện cho sự hèn nhát của bản thân nó.
Rõ ràng, Song không thể quên được nỗi xấu hổ với Nguyễn Hoàng Khải An.