Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diệp Bộ Hàng nghe Dương Từ nói cười yếu ớt, cảm thán cô nàng này quả có bản lãnh chọc người tức đến chết.
Chu Nghệ Vi hết sức tức giận, giậm chân nói: "Cô, sao cô có thể nói ra lời như vậy? Không trách Côn Tẫn không thích cô, nếu là tôi cũng không thích cô nổi."
"Chị đây không phải nhân dân tệ, không cần cô em phải thích." Dương Từ đáp trả.
Chu Nghệ Vi đặt túi xách xuống: "Kẻ nào làm nghệ sĩ dưới trướng cô đúng là xui tám đời!"
"Làm quản lý của cô mới là hỏng hết tám đời, cô lăn lộn trong giới giải trí này đã ba bốn năm mà vẫn là một nghệ sĩ nhỏ mười tám vòng ngoài(*), trừ một thân toàn tiếng xấu thì có thành tích gì?" Dương Từ am hiểu nhất là nắm bắt nỗi đau người khác, một kích chí mạng.
(*) hạng mười tám: nghệ sĩ nhỏ nhoi, không có thành tựu, ví trí thấp.
Gương mặt Chu Nghệ Vi thuộc kiểu xinh đẹp tinh xảo, từ nhỏ đã sống cuộc sống như công chúa, tất cũng mắc luôn bệnh công chúa.
Đến khi rời vòng tay che chở của gia đình vào trường nghệ thuật, với cái tính cách thẳng thắn của mình đã đắc tội rất nhiều người.
Hình tượng bị bôi đen khiến cô nàng suốt ngày toàn diễn vai phụ bình thường, nhưng vẫn cứ mơ giấc mộng minh tinh.
Cô nàng giận đến rơi lệ: "Cô tưởng mình tốt hơn tôi à? Ít ra tôi vẫn đang cố gắng, nào có như cô, chỉ biết chèn ép người khác."
Dương Từ buồn bực: "Ấy đừng khóc, cô khóc nữa đám kí giả lại viết vớ vẩn rằng tôi bắt nạt cô."
"Cô có lúc nào không bắt nạt tôi chắc? Cô mắng tôi chỉ số thông minh thấp, mắng tôi chỉ đáng hạng mười tám, hức, tôi thì có tiếng xấu gì? Đều do bị người ta hãm hại, tôi coi cô ta là bạn thân hết lòng đối đãi, vậy mà lại đi cướp vị hôn phu của tôi, còn lên mạng nói tôi dùng quy tắc ngầm chèn ép người kia kìa. Dựa vào đâu đòi mắng tôi? Tôi có tiền bị mắng là khoe giàu, chưa từng đi sửa mặt, nhưng ai cũng nói tôi phẫu thuật thẩm mỹ!" Chu Nghệ Vi khóc lớn.
Lúc này Dương Từ lại luống cuống, tối hôm qua cô không khóc to như vậy đâu nhé.
Cô nhìn sang Tề Hải cầu cứu, nhưng cậu ta cũng không có kinh nghiệm an ủi người khác, chỉ bước về phía Chu Nghệ Vi, cứng nhắc nói: "Đừng khóc, mọi người nhìn thấy sẽ khó coi lắm."
"Ô ô ô, các người đều bắt nạt, bắt nạt tôi, tôi không cam tâm, tôi không phải hạng mười tám, tôi không có xấu xa, đều là bọn họ hãm hại tôi, ghen tị tôi." Chu Nghệ Vi không để ý hình tượng hét lớn.
Mặc dù Chu Nghệ Vi nức nở khó nghe, nhưng Dương Từ vẫn thấy được ý tứ trong những lời đó, "cô nói bọn họ là chỉ ai?"
"Phạm Cát Cát, Lý Tư, và Du Hiểu Lệ, là ba người bọn họ." Chu Nghệ Vi vừa khóc vừa nói.
"Bạn trai Du Hiểu Lệ là cậu ấm nhà ông trùm ngành điện tử thành phố Tam Tinh, sức ảnh hưởng trên weibo rất lớn, bây giờ Du Hiểu Lệ mở cửa tiệm hõng hồng (*), hình như là rất lớn, Dương Tư Tư cũng có cổ phần." Dương Từ từng nghe tên ba cô gái này, nhớ không nhầm thì đều có quan hệ không tệ với Dương Tư Tư.
(*) Nguyên văn "võng hồng điếm". Võng hồng chỉ những nhân vật nổi tiếng trên mạng, theo ý mình hiểu thì võng hồng điếm là cửa tiệm do những người nổi tiếng này cùng góp vốn mở ra.
Âm lượng tiếng khóc của Chu Nghệ Vi vẫn không giảm chút nào: "Vương Lôi vốn là vị hôn phu của tôi, ba người họ là bạn thân của tôi ở trường nghệ thuật Tam Tinh, nhưng lại cùng câu kết với Du Hiểu Lệ quyến rũ Vương Lôi, còn nói tôi là cọp cái, cuộc sống riêng hỗn loạn, Vương Lôi tin lời bọn họ khích bác ly gián mới giải trừ hôn ước. Rồi còn lên mạng tung tin thất thiệt bôi đen tôi, nói tôi là ** nữ, hừ, nhà tôi có tiền ăn không hết, việc gì phải tự bán đứng thân thể mình?"
Diệp Bộ Hàng nghe ra kì lạ trong đó, Chu Nghệ Vi tuy tính tình hơi kém một kém, nhưng trông có vẻ bản chất không xấu, cô nàng vốn có bệnh công chúa ảnh hưởng, đến nỗi mỗi khi gặp chuyện vui đều có kẻ ngứa mắt cản trở.
Ba kẻ Du Hiểu Lệ chính là đám người đó.
"Mấy năm nay cô bị dân mạng mắng không ít, tôi làm sao tin được?"
"Nữ nhân của tôi không cần cô phải tin!" Một người đàn ông mặc âu phục khí vũ hiên ngang từ ngoài cửa bước vào, nhìn mặt còn có mấy nét giống Dương Từ.
"Tô tổng." Chủ tiệm gật đầu chào hỏi.
Chu Nghệ Vi thì khóc lóc nhào vào lòng anh ta: "Tô Dật Thần, sao giờ anh mới tới, người ta bắt nạt em kìa! Ô ô ô."
"Tô Dật Thần?" Dương Từ nhìn người đàn ông trước mắt, không phải người thừa kế mà Tô Cẩn coi trọng nhất đó sao? Chỉ là trước giờ cô vẫn chưa được trông thấy ông anh họ trên danh nghĩa này.
"Tô Vãn Vãn, cô không thích Tô gia cũng không sao, nhưng nếu cứ tùy tiện bắt nạt người của tôi, thì Tô Dật Thần này chắc chắn sẽ thay bà nội dọn dẹp lại trong nhà một phen."
"Không cần anh dọn, tôi vốn không phải người Tô gia." Dương Từ nói, hiển nhiên cái tên Tô Vãn Vãn này với cô vô cùng xa lạ.
Chu Nghệ Vi vẫn ôm Tô Dật Thần rất chặt: "Ô ô ô, bọn họ đều bắt nạt em."
"Cô đừng có trợn mắt đoán mò, rõ ràng là cô khiêu khích tôi trước đấy, biết không hả?" Cơn giận của Dương Từ lại lần nữa bùng cháy.
Diệp Bộ Hàng sợ cô giận thật, vội nói: "Thật ra tôi có một biện pháp, Dương Từ này, không phải cô đang thiếu nghệ sĩ sao? Vị tiểu thư này lại thiếu một quản lý giỏi, sao hai người không hợp tác?"
"Cô ta?"
"Cô ta?"
Dương Từ và Chu Nghệ Vi đều ra vẻ ghét bỏ đối phương.
Nhưng rồi, Dương Từ tỉ mỉ đánh giá lại Chu Nghệ Vi, cô nàng có diễn kỹ và ngoại hình đều không kém, chỉ có bệnh công chúa hơi nghiêm trọng, dễ đắc tội người khác.
Lúc Tô Dật Thần nghe Diệp Bộ Hàng nói, chợt nhìn cậu thêm mấy cái, càng nhìn càng thấy quen mặt, không phải công tử được yêu thương nhất Diệp gia đó sao? Năm đó đụng xe trúng Tô Vãn Vãn phải ngồi tù, sao giờ quan hệ với Tô Vãn Vãn sao lại tốt đến mức này?
"Đây không phải..." Tô Dật Thần hỏi ra miệng.
Nhưng vừa mới nói ba chữ đã bị Diệp Bộ Hàng cản lại: "Tôi là Tề Hải, Tô thiếu, đã lâu không gặp, nhưng trí nhớ hôm nào chúng ta cùng chơi cùng gây chuyện vẫn còn như mới đây."
Dương Từ quay đầy sang Tề Hải: "Hai người quen biết?"
"Lúc trước nhà tôi có ít chuyện, cũng còn vì việc làm ăn, nên từng gặp mặt Tô thiếu mấy lần." Diệp Bộ Hàng vội đáp, đừng có lộ tẩy đấy nhé.
Tô Dật Thần cau mày, giấu đi những nghi ngờ trong lòng, cũng cẩn thận suy nghĩ tới lời Diệp Bộ Hàng vừa nói, để Tô Vãn Vãn làm quản lý của Nghệ Vi cũng rất được, ít nhất cô ta sẽ không bắt Nghệ Vi phải đi làm những chuyện như quy tắc ngầm.
"Nghệ Vi, thật ra em cũng nên tin tưởng bản lĩnh của Tô Vãn Vãn, anh thấy em đi theo cô ta sẽ có thu hoạch lớn." Tô Dật Thần chắc là người đầu tiên ở Tô gia để ý tới Dương Từ.
Chu Nghệ Vi nói vẻ không tình nguyện: "Mặc dù không muốn cô làm quản lý của tôi, nhưng tôi muốn thành công, hung hãn giẫm đạp đám người Du Hiểu Lệ kia, nên tôi cần cô giúp."
Trong bụng Dương Từ suy nghĩ rất lung, hồi sau mới đáp: "Đám Du Hiểu Lệ và Lý Tư còn chưa lên được hàng tiểu hoa(*), tôi muốn cho cô giẫm Dương Tư Tư dưới lòng bàn chân luôn đấy, có dám không?
(*) gọi đầy đủ là tiểu hoa đán, một từ dùng trong Cbiz, Dương Mịch, Lưu Diệc Phi, Trịnh Sảng,... được xếp vào hàng những tiểu hoa đình đám nhất hiện này.
"Có gì mà không dám!"
"Vậy trước tiên thanh toán giúp tôi tiền quần áo, coi như phí kí hợp đồng." Rồi rất không biết xấu hổ, Dương Từ đẩy xe lăn rời đi.
Lúc Chu Nghệ Vi đi trả tiền mới chậm chạp nghĩ ta: "Ơ, kí hợp đồng phải là cô đưa tôi tiền mới đúng chứ, sao lại thành tôi trả tiền cho cô? Đồ lừa đảo!"