Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Dương Lam
Dạo gần đây, thành phố Tam Tinh xuất hiện một loạt tin tức khiến cho người người trong giới thượng lưu tăng cường cảnh giác, nhà giàu có nhất, Tô gia nhanh chóng sụp đổ, chỉ trong một tháng ngắn ngủi tài sản đã bị tòa án điều tra niêm phong, lấy giá thấp bán lại cho Tần gia.
Bất động sản của Tô gia là miếng thịt béo ở thành Tam Tinh, vì quan hệ với Dương Từ nên tập đoàn lớn như Tô gia phải luân lạc tới mức bị tra phong, nhiều người đều đang mắng Dương Từ là đồ sao chổi.
Ngày cả Dương Từ cũng tự cho mình là thế.
Trước khi lên máy bay, cuối cùng Dương Từ vẫn từ bỏ suy nghĩ bỏ đi khỏi nước C cùng Vân Nhược Yết, cô không cam lòng phải nhận thua như vậy, cho dù vận rủi trên khắp thế giới này đổ ập vào cô thì cô vẫn không tin mình sẽ phải chịu cái tội bị người ta gán cho này cả một đời.
Hiển nhiên, bài viết hôm đó cô cũng xem rồi, cô rất muốn nói rằng nếu năm đó cô biết được tình cảm của Vân Nhược Yết với mình thì tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn Diệp Thúc bước từng bước tới cái chết.
Dương Từ sờ xuống bụng mình, kĩ thuật của Vân Nhược Yết rất tốt, ngày đó nếu cô để đứa bé này bị sinh non thật thì có lẽ cả đời này cũng không thể mang thai được nữa, nên Vân Nhược Yết đã làm phẫu thuật cho cô, lại dựa vào thuốc thang để giữ lại đứa bé này.
Đầu đường đã không còn bao nhiêu người, Dương Từ cũng quay về phòng trọ cũ nát đã ở một tháng nay.
Nơi này không cần phải đăng kí bằng thông tin cá nhân, cũng không có đám chó săn, người tới đây ở đều là những người nghèo khó từ nông thôn lên kiếm sống, đến tiền mua báo họ cũng không có, trong cả khu trọ chỉ có duy nhất một cái ti vi ở phía ngoài, chỉ có thể coi mấy chương trình nhỏ trên kênh địa phương.
Nên mới nói, ở đây sẽ không ai phát hiện ra thân phận của Dương Từ, cũng không ai nghĩ tới Dương Từ cũng sẽ lưu lạc đến độ phải sống ở nơi thế này.
Trong căn phòng nhỏ chừng năm mét vuông không có chỗ nào còn trống, nhưng vậy cũng tiện cho Dương Từ, vì cô vốn đã đi đứng không tiện.
"Cốc cốc cốc!"
"Ai?" Dương Từ nghe được tiếng gõ cửa, cảnh giác hỏi.
"Là chị, em gái, là chị đây."
Dương Từ nghe vậy liền ra mở cửa, bà chị này là bà chủ khu trọ, cũng vì là công nhân viên từ nơi khác tới thành phố Tam Tinh bị xem thường rất nhiều, nên khi chị phát đạt mới quyết định mở khu nhà trọ nhỏ không lời như vậy.
"Em gái à, bụng em càng ngày càng lớn hơn rồi, em đừng lừa chị nữa, có phải có em bé rồi không?" Bà chủ tinh mắt nhìn chằm chằm vào bụng Dương Từ, tưởng như thấy cả đứa bé bên trong.
"Dương Từ gật gật đầu: "Ừ."
"Đứa bé này ấy à, vẫn phải đi khám thai định kì, còn ba đứa bé đâu? Bây giờ pháp luật thành phố Tam Tinh rất nghiêm, con gái độc thân không thể sinh con. Nhiều người đang chính phủ náo loạn đấy, tổng thống mới vừa lên, thành phố Tam Tinh này vừa trải qua sóng gió Tô gia, chính phủ không thèm để ý tới, để cho chính quyền thành phố độc quyền mất rồi!" Bà chủ nói chuyện bát quái.
Trái lại, giờ lòng Dương Từ nghĩ rất thoáng, nếu sinh đứa bé này ra cũng phải là năm tháng nữa, không cần vội, nếu muốn phá thai thì cũng phải chờ khi tin về cô trên internet chìm xuống bớt đã.
Bà chủ thấy vẻ mặt Dương Từ như vậy, hỏi: "Em đừng bảo không gấp, thời gian này trôi nhanh lắm, chị đây nói với em, chị thấy ngoại hình em không tệ, chỉ là có chút vấn đề về chân, nếu em không chê thì để chị tìm giúp một người ba cho đứa bé, được không?"
"Hở?" Dương Từ kinh ngạc, chỉ là nếu nói rằng cô muốn lại trở thành kẻ mạnh, thì kết hôn với ai đó là việc không tệ, ít nhất, nếu kết hôn với một người không có bản lãnh, vậy Dương Tư Tư chắc chắn sẽ giễu cợt cô, chứ không phải nghĩ hết biện pháp vứt cô vào tù.
Bà chủ cầm cái điện thoại thông minh đã không lành lặn, trong máy có một tấm hình, dáng dáp trông có mấy nét giống chị, "Đây là em trai chị, năm nay hai chín tuổi, vì ngày xưa khi sinh nó điều kiện không tốt, thần trí vẫn như một đứa bé, trông em cũng không tệ. Nếu em đồng ý thì hãy kết hôn với nó, đứa bé trong bụng em chị sẽ cưng chiều nó, coi nó như như cháu trai ruột thịt của mình."
Đầu óc Dương Từ suy nghĩ thật nhanh, có vẻ gả cho em trai ngốc của bà chủ cũng là chuyện tốt, có thể thoát khỏi sự quấy rầy của Vân Nhược Yết, mới có thể bắt đầu lại bằng thân phận mới, hơn nữa nếu chồng cô là một người ngốc thì sẽ khiến Dương Tư Tư buông lỏng cảnh giác với mình.
Bà chủ muốn cô làm em dâu là vì sau sẽ có đứa bé này để dưỡng lão, cũng giúp em trai không đến nỗi một mình cả đời, đó cũng là một giao dịch, tại sao cô lại không gả cho một tên đàn ông chuyện gì cũng không biết, ít nhất anh ngốc này sẽ không lừa dối cô, cũng sẽ không phản bội cô.
"Tôi đồng ý."
"Được, vậy thì chọn ngày không bằng gặp ngày, sáng mai dậy đi lĩnh chứng luôn được không?" Giọng bà chủ kích động khó nén.
"Ok." Dương Từ cũng làm một động tác tay đáp lại.