Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Dương Lam
Dương Từ hít thở không khí trong lành bên ngoài, cái xe hơi Santana cũ nát của bà chủ khiến cô lo rằng xe lăn trong cốp sau của mình sẽ bị chấn động tới văng ra ngoài.
Đúng vào giờ cao điểm ở thành phố Tam Tinh, đi rất lâu mới tới Cục Dân chính, hôm nay là một ngày hoàng đạo, người tới xếp hàng lĩnh giấy hôn thú nhiều không đếm xuể.
Bà chủ nhìn hàng người xếp dài, gọi điện thoại xong thì nói với Dương Từ: "Chị có người quen ở Cục Dân chính, không cần xếp hàng, vào thôi."
Dương Từ cảm thấy tò mò, nếu bà chủ có mạng giao thiệp riêng thật thì sẽ không cúp nước trong khu trọ để thu được tiền nước chứ nhỉ!
"Đi thôi!" Một tờ giấy phương pháp đối với Dương Từ bây giờ chính là một phương pháp để khoát khỏi sự đeo bám của Dương Tư Tư.
Đi tới chỗ làm giấy, Dương Từ nhìn xung quanh vẫn không thấy em trai bà chủ đâu, liền hỏi: "Em trai chị đâu?"
"Còn không phải do sắp tới mùa xuân, bệnh điên của em trai chị tái phát, đi bệnh viện rồi, yên tâm đi, chị có người quen ở đây, lấy chứng luôn là được, em chỉ cần kí tên thôi." Bà chủ nhìn chằm chằm Dương Từ khi cô đặt bút kí tên.
Dương Từ lại càng cảm thấy tò mò, sắc mặt nhân viên công vụ đứng đối diện lại nghiêm trạng kì lạ, cô hỏi: "Em nhớ muốn kết hôn ở thành phố Tam Tinh cần hai bên đều có sức khỏe bình thường, nếu sức khỏe không bình thường cần báo cho một người thân từ trước, làm giấy ủy thác, tại sao trong hồ sơ chị đưa lại không có?"
"Quy củ là quy củ, nhưng người là vật sống! Người thì vẫn phải linh hoạt đi chứ." Nhân viên nói.
Bà chủ cũng thúc giục Dương Từ: "Mau kí nhanh đi, bên nhà trọ không có người trông cũng không được."
Dương Từ kí tên mình, giờ cô đã thành cái dáng vẻ như quỷ thế này rồi, có cái gì để họ lừa gạt đâu.
Cán bộ làm việc rất sợ Dương Từ sẽ hối hận, vội vàng chụp lại cho Dương Từ một tấm hình, chưa tới một phút đã đóng dấu mộc lên giấy hôn thú rồi đưa một bản cho Dương Từ.
Dương Từ thuận tay cầm lấy rồi bỏ luôn vào túi áo khoác.
"Em không nhìn thử một cái sao?" Bà chủ hỏi, Dương Từ nãy mới nãy còn cảnh giác lắm mà.
"Hình thì không cần nhìn, hình do đám cán bộ thành phố Tam Tinh chụp lúc nào cũng khiến người ta muốn xé." Dương Từ ngẩng đầu thoáng liếc qua lầu hai, luôn cảm thấy như từ đó có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Chỉ là khi cô đảo mắt nhìn lên thì luôn không thấy ai, nên chỉ cảm thấy là mình bị bệnh nghề nghiệp mới nghĩ nhiều, đã qua một thời gian rồi, hẳn sẽ không còn phóng viên nào theo cô nữa đâu.
Cô ngồi lên xe lăn rời khỏi tòa nhà công vụ.
Trong phòng lãnh đạo trên lầu hai của tòa nhà, người nhân viên lúc nãy cầm một tập văn kiện và một tờ giấy hôn thú dè dặt đưa cho Diệp Bộ Hàng đang ngồi nghịch điện thoại trên sofa.
"Diệp thiếu, đây là giấy tờ và hôn thú."
Diệp Bộ Hàng nhận lấy, vuốt ve tấm hình trên hôn thú, mấy ngày nay không phải cậu không đi tìm Dương Từ, mà là cậu không dám mạo hiểm, trong thời điểm chưa nắm chắc vạn phần thì không thể đắc tội ông cố.
"Cô ấy còn tưởng đối tượng kết hôn với mình là tên ngu ngốc hư cấu đó ư?" Diệp Bộ Hàng hỏi.
"Đúng vậy, Diệp phu nhân nhận hôn thú rồi nhưng vẫn không xem kĩ."
Diệp Bộ Hàng nghe xưng hô Diệp phu nhân này thì thoáng nhếch mày, gọi Dương Từ là Diệp phu nhân cũng có vẻ êm tai lắm!
"Cắt ra mấy đoạn video cô ấy làm việc, truyền cho các trang weibo lớn nói Dương Từ sa sút gả cho em trai ngốc của một bà chủ nhà trọ." Diệp Bộ Hàng cầm thật chặt giấy hôn thú như cầm một thứ bảo bối;.
"Dạ?" Tay viên chức này còn tưởng mình nghe lầm, "Diệp thiếu, cái này hình như không tốt lắm, nếu lãnh đạo của tôi biết thì tôi có thể sẽ phải ngồi tù mất!"