Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Dương Lam
Diệp Bộ Hàng ngầm thừa nhận cũng giống như câu trả lời cho Dương Từ? Lừa tôi hết lần này đến lần khác?"
Diệp Bộ Hàng lấn người tới ôm cô, bá đạo nói: "Sớm muộn em cũng là vợ anh, lĩnh giấy sớm một chút có gì không tốt?"
Dương Từ dùng hết sức lực toàn thân đẩy Diệp Bộ Hàng ra, vịn thành lan can bước đi.
Diệp Bộ Hàng đâu thể yên tâm để cô tự đi, vội nói: "Anh sai rồi, anh xin lỗi mà."
"Lần này tôi không thể bỏ qua cho cậu được." Dương Từ sờ bụng mình, nếu không phải vì Diệp Bộ Hàng còn dây dưa với Tát Nghiên, đứa bé trong bụng cô cũng sẽ không mất đi một cách không minh bạch như thế.
Nhưng nếu muốn tìm Tát Nghiên báo thù, bằng năng lực bây giờ của cô lại không thể làm gì.
"Tiểu Hàng thật là, nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần mua túi xách LV, EL làm gì?" Trâu Viên Viên đi đôi cao gót cao ngất ngưởng, trang điểm tỉ mỉ, mỉm cười đi tới.
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
Trâu Viên Viên bước nhanh qua ôm cậu: "Thằng nhóc vô lương tâm này, hơn tám năm trời, vừa ra tù đã vội vàng đi tìm vợ, đến mẹ cũng không thèm gặp, con tự nói mình xem, sao lại không có chút hiếu thuận nào vậy?"
Ôm nhau xong rồi là bắt đầu chuỗi dài oán hận.
Diệp Bộ Hàng cười nhạt, giới thiệu: "Mẹ, đây là vợ con Dương Từ, Dương Từ, đây là mẹ anh."
"Diệp phu nhân, lúc ở bệnh viện chúng ta từng gặp rồi."
"Lần trong bệnh viện đó cô Dương đây hùng hổ dọa người, còn nghĩ tìm con dâu chắc chắn không chọn người như vậy, ông trời thật trêu đùa tôi quá, aizz." Trâu Viên Viên rên rỉ than vãn.
Dương Từ ném sang một cái liếc mắt: "Không ai muốn làm con dâu bà đâu, Diệp Bộ Hàng, đi cục dân chính đi."
"Ấy ấy, Tiểu Từ, mới nãy bác chỉ đùa thôi mà, đừng coi là thật chứ? Năm đó nếu không phải cháu kiên quyết dồn ép thì Tiểu Hàng cũng không phải chịu khổ nhiều năm lao tù như vậy?"
Dương Từ nghiến răng đáp lại: "Diệp phu nhân, nếu không phải con trai bà đụng xe vào, tôi cũng không tới mức luân lạc như hôm nay, đáng lẽ tôi còn đang theo đuổi ước mơ khiêu vũ của mình, chứ không phải cáu kỉnh nóng tính như bây giờ, nếu tôi còn có thể đi được thì cũng đã không trơ mắt nhìn con mình biến mất."
Trâu Viên Viên bị mấy lời tố cáo này làm cho kinh sợ, vội hỏi: "Đứa bé à, chuyện trước kia đều cho qua đi, sau này chỉ sống thật tốt, được không?"
"Cho qua thế nào? Diệp phu nhân, cửa nhà các vị cao quá, tôi có trèo cũng không trèo lên nổi." Dương Từ trào phúng đáp trả.
Diệp Bộ Hàng: "Vậy em có thể đến nhà anh."
Dương Từ: "Tên trong giấy hôn thú lẫn chứng minh đều là Tô Vãn Vãn, không thấy hả? Xin hỏi nhà tôi đâu? Người nhà tôi đâu? Đều vì tình yêu của cậu mà tôi phải chịu sự đối đãi không công bằng."
"Tô gia làm ăn bao năm, lại là công ty lớn như vậy, nói ra tuyệt đối không có chuyện gì mờ ám, dù không phải anh, vận của Tô gia cũng tới rồi." Diệp Bộ Hàng nói, "Dương Từ, thông minh như em không thể không rõ."
"Đúng vậy, đúng vậy, Diệp Bộ Hàng nhà bác nào có bản lĩnh làm cho nhà giàu nhất thành phố Tam Tinh sụp đổ được, nếu có năng lực này thì nó còn phải ngồi trong tù bảy năm sao?"
Dương Từ nhìn hai mẹ con kẻ xướng người họa, nói: "Diệp Bộ Hàng có năng lực lớn như vậy hay không tôi không biết, tôi chỉ biết là Tát Nghiên có năng lực này, Tát Nghiên là ai thì không cần tôi nói đâu nhỉ? Cô ta làm những chuyện này là vì cái gì cũng không cần nói chứ?"
Dương Từ tức giận bao nhiêu, khó mà nói rõ.
Diệp Bộ Hàng vộ chen lời: "Tát Nghiên là cháu dâu ông già kia chọn thôi, chứ để ông ta tự lấy là được."
"Thằng nhóc nhà mày nói ông cố mình thế à? Đừng tưởng ông mày không nghe thấy." Một ông lão già nua được cảnh vệ dìu tới, sau cơn bệnh nặng trông ông có vẻ ốm yếu lộ rõ, lại nói cháu cố đã lớn bằng ấy, trong đám bạn cùng tuổi ông cũng đã được coi là cường tráng.
Diệp Bộ Hàng hỏi: "Ông cố, sao ông cũng tới rồi?"
"Thằng nhóc nhà mày, ông cố ta bệnh nặng cũng do mày lâm trận chạy trốn, để lão già sắp xuống núi này còn phải đứng ra chủ trì cuộc họp hội đồng quản trị, đám chi nhánh Diệp gia không một người nào là không khiến người ta bớt lo, nhất là thấy họa tiền tài của Tô gia, lại còn công khai báo cáo tài chính muốn giành tiếp địa vị nhà giàu nhất, đều phải mắng hết một lượt." Ông cụ Diệp gia tuy đã lớn tuổi, nhưng uy nghi nhiều năm vẫn còn, uy nghiêm hiện hết.
"Ông cố, vậy giờ là tới bắt cháu về?" Diệp Bộ Hàng lại hỏi.
Ông cụ nhìn sang Dương Từ: "Cô bé Tô gia này, Tát Nghiên đã làm gì với cô ông già này đều biết cả, tôi có thể mặc kệ chuyện cô với Diệp Bộ Hàng, nhưng cha Tát Nghiên mới ngồi lên vị trí Tổng thống, cô muốn đối phó Tát Nghiên sẽ không có bất cứ lợi ích gì với đất nước. Nên mong cô có thể rõ ràng, đừng gây ra những chuyện khiến mình và người nhà phải hối hận cả đời, chuyện lúc trước của cô và Diệp gia coi như xóa bỏ, từ giờ cô chính là vợ Bộ Hàng rồi, hiểu chứ?"
"Buồn cười, thật đáng buồn cười, Diệp gia nhà to quyền lớn, nên có thể tùy tiện đổi con dâu sao? Tôi là người, tất có quyền tự lựa chọn cuộc sống của mình chứ?" Giọng Dương Từ kích động hẳn, vừa dứt lời, lại không khống chế được ngất xỉu tại chỗ.
Ông cụ Diệp lắc đầu nói: "Đứa bé Tát Nghiên kia cũng làm bậy quá, con bé Tô gia này thật là gặp xui xẻo, Bộ Hàng, đối xử với nó tốt vào."
"Tát Nghiên đã làm gì với cô ấy?" Diệp Bộ Hàng hỏi, ánh mắt đáng sợ.
Ông cụ nói: "Ông mới nói là hãy bỏ qua hết những chuyện cũ, sau nay nó chính là vợ cháu, vậy là được rồi."