Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Dương Lam
Mẹ ruột Dương Tư Tư là con buôn, năm xưa khi ngắm trúng một cô gái trẻ có ý bán lên thành phố, tìm một đám cầm thú trong thôn tới lăng nhục cô gái đó, cha mẹ cô ta tìm được vô cùng tức giận, cũng tìm cách lôi mẹ Dương Tư Tư tới thôn này, tìm đúng đám cầm thú kia, cho bọn họ không ít tiền để lăng nhục bà ta.
Sau cùng cha mẹ cô gái đó báo cảnh sát, đám người đó bị tuyên án mấy năm.
Mà mẹ ruột Dương Tư Tư bị phán tử hình can tội buôn người, nhưng trong lúc đợi thi hành án lại phát hiện có thai, trong lòng mong đợi chờ lúc sinh ra Dương Tư, rồi mang Dương Tư chạy trốn, vừa khéo là khi đó đang lúc thay chính quyền, người chưa thi hành án thì không biết bao giờ mới bị xử.
Nhưng chỉ cần mẹ Dương Tư Tư trốn thật, vậy tử tội tất sẽ lập tức có hiệu lực, Dương Tư Tư liền được đưa vào cô nhi viện, nếu nói rằng sai lầm của mẹ Dương Tư Tư không liên quan gì tới một đứa bé như cô ta, vậy Dương Từ cũng sẽ không lấy việc này ra để uy hiếp.
Sau khi Dương Tư Tư biết thân thế của mình, một ngày nọ người phụ nữ bị làm nhục năm xưa tìm tới cô viện, bởi ám ảnh năm xưa khiến người đó không thể mở lòng kết hôn, chỉ muốn nhận một đứa bé về nuôi.
Nhận ngay Dương Tư Tư.
Dương Tư không chỉ không đồng ý, còn nói chuyện người phụ nữ đó bị làm nhục cho tất cả bọn trẻ trong cô nhi viện, sau cùng vì không có đứa bé nào đồng ý nhận người này làm mẹ nuôi, còn chê rằng dơ bẩn, khiến người đó vì uất ức mà rời khỏi nhân thế.
Những chuyện này không hiếm thấy trong cô nhi viện, Dương Từ đã sớm quen rồi, vốn là có thể nói bí mật này ra từ sớm, chưa nói là vì không nghĩ Dương Tư Tư lại có thể ngày càng đuổi tận giết tuyệt mình.
Nghe lời Dương Từ, Tát Nghiên khó nén thổn thức: "Tôi cũng không ngờ ở nước C này còn có chuyện đen tối như vậy."
"Phúc lợi bây giờ tốt hơn khi tôi còn nhỏ rất nhiều đấy, tôi về trước đây, hôm khác sẽ tới thăm cô." Dương Từ đẩy xe lăn rời đi.
Trở lại trong viện điều dưỡng, cô nhìn hình ảnh Dương Tư Tư sau khi đã tẩy trang và Côn Tẫn tự thú tội, những năm gần đây Dương Tư Tư bị đồ trang điểm làm ảnh hưởng nhiều tới nhan sắc, trông rất tiều tụy.
Cô ta chân thành nhận sai, không chút nào là đang diễn.
Lần này, dưới weibo của cô ta không hề có một bình luận tẩy trắng nào, có chăng cũng đều là mắng mỏ cô ta tâm địa ác độc.
Cho nên đoàn thể fan của Dương Tư Tư cũng nhanh chóng giải tán, hậu thuẫn xưa kia biến thành nơi chỉ có những lời nhục mạ.
Nhiều fan còn để lại dưới weibo của Dương Tư Tư mấy câu đại loại thế này, Dương Tư Tư xong thật rồi, Côn Tẫn cũng xong thật rồi.
Hôm ấy, Dương Từ trắng đêm không ngủ.
Đến tận khuya mới có tiếng người đẩy cửa đi vào.
"Còn chưa ngủ à?" Diệp Bộ Hàng bước lại, hôn một cái lên trán cô.
Dương Từ ghét bỏ xoa trán, "Toàn là mùi rượu."
"Nào có?" Diệp Bộ Hàng liếc thấy Côn Tẫn trong màn hình, đoạt lấy máy tính bảng, tự selfie một tấm rồi nói, "Sau này phải nhìn anh."
"Dừng ngay. Ngây thơ." Dương Từ giật máy tính bảng, nằm xuống nhắm mắt.
Trong lúc không tỉnh táo, dường như có một cánh tay đầy nhiệt độ quấn quanh hông cô, rất ấm áp.
Dương Từ ngủ một giấc tới tận chiều mới dậy, thấy bên cạnh đã không còn bóng dáng Diệp Bộ Hàng, cô thuận tay cầm cái laptop đặt đầu giường lên, mở ra, hình như không phải máy của cô, chợt nhớ ra máy tính của cô và Diệp Bộ Hàng đều có kiểu dáng giống nhau.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.
"Dương Từ, dậy chưa? Nhớ ăn cháo nhé."
"Cậu cầm nhầm máy tính của tôi rồi à?" Dương Từ hỏi.
"Anh đã bảo thư kí tới đổi lại rồi." Giọng điệu Diệp Bộ Hàng nghe rất thật thà, nhưng dường như đang cố gắng nói nhỏ.
Thư kí của cậu ta đành cam chịu chạy xuống hầm để xe, lúc nãy vừa mới mở hội nghị thường lệ mỗi quý, Diệp thiếu lại lấy ra mấy phần tài liệu toàn tin giải trí, thiếu nữa làm anh ta tưởng rằng Diệp thiếu có ý tiến quân showbiz rồi chứ.
"Không cần, để tôi mang tới."
Bây giờ cô đi đứng bất tiện, cái gọi là tự mang tới chính là ngồi xe do tài xế của Trâu Viên Viên chở tới tập đoàn Diệp thị.
Trụ sở chính của Diệp thị đặt ở nước ngoài, tòa nhà ở thành phố Tam Tinh nước C này chỉ là chi nhánh, nhưng vẻ phô trương xa hoa cũng làm người ta phải chắc lưỡi hít hà.
"Phu nhân, có cần tôi đẩy cô vào trong không?" Tài xế dừng xe lại, hỏi.
Dương Từ lắc đầu trả lời: "Tự tôi vào cũng được, chú cứ chờ ở đây đi."
Tòa cao ốc này có biết bao nhiêu là tầng, may là còn có lối đi dành riêng cho người khuyết tật, Dương Từ đẩy xe lăn vào sảnh chính, nơi này có phong cách khá giống phòng khách ở nhà cũ Diệp gia, chắc là ông cụ Diệp đích thân giám sát.
"Chào cô, hoan nghênh đến tập đoàn Diệp thị, xin hỏi cô muốn tìm ai?" Lễ tân khéo léo hỏi trước.
"Diệp Bộ Hàng."
Rõ ràng là cô lễ tân kia có hơi sửng sốt, hỏi lại: "Xin hỏi, ý cô là Diệp tổng sao? Cô có hẹn trước với anh ấy không?"
"Có." Dương Từ nói, có vẻ cô lễ tân này không để ý tin giải trí, không nhận ra cô.
Lễ tân vẫn phải gọi một cuộc điện thoại xác nhận một lát: "Xin hỏi cô tên gì ạ? Hình như không nghe Diệp tổng nhắc là có hẹn trước với ai."
Dương Từ: "Tôi là cổ đông lớn nhất của Diệp thị, muốn vào cũng không được?"
"Sao cơ ạ? Cổ đông lớn nhất Diệp thị là Diệp thiếu chứ, cô đừng làm khó tôi mà, cô có hẹn trước với Diệp tổng thật không? Hay là cô gọi cho anh ta hỏi lại xem?" Cô gái lễ tân nói chuyện rất lễ độ.
Dương Từ lần sờ điện thoại trong túi, ra cửa vội vàng nên để quên rồi.
Chỉ đành nói: "Tôi tới đưa máy tính cho cậu ta."
Lễ tân cười cười: "Thưa cô, người ngồi ghế bên kia đều là tới tặng quà cho Diệp tổng."
Hay thật, người bên hàng ghế ấy đều là đủ loại người đẹp, ăn mặc kiều diễm ngọt ngào, vừa nói vừa cười cứ như buổi hẹn trà chiều ở đâu.
"Ôi, mấy cô nghe chưa, Diệp thiếu lấy vợ rồi, Diệp phu nhân cũng đã đồng ý."
"Vậy chắc chắn là hôn nhân do Diệp phu nhân sắp xếp, tôi còn cảm thấy đối thủ lớn nhất của chúng ta bây giờ là Lưu Bối Mông cơ, con đĩ ranh đấy vừa vào tập đoàn đã được làm giám đốc marketing, không thể không đề phòng."
"Đúng vậy, tôi thấy lúc Diệp thiếu bàn chuyện làm ăn với nó trông khác gì một đôi cả."
"Tôi nghe bên bộ phận marketing nói đã có mấy người không gọi nó là giám đốc Lưu nữa rồi, mà kêu thẳng bà chủ luôn đấy, thế mà nó cũng nhận hết."
Dương Từ nghe mấy lời này, nắm tay siết chặt, ném máy tính lên bàn tiếp tân: "Nói cho Diệp Bộ Hàng, cái này là Dương Từ đưa."
"Dương Từ?" Mấy cô nàng ngồi bên kia đều nhìn về phía Dương Từ, tất cả đều nhận ra cô.
Cả đám chậc chậc bàn luận chuyện Diệp Bộ Hàng cắm sừng cô.
Lễ tân thấy mấy cô gái đó đều biết người này, cũng vội vàng gọi điện thoại hỏi thử xem Dương Từ này là người phương nào.
Điện thoại còn chưa cúp, đã có một đám người mênh mông cuồn cuộn từ tầng trên kéo xuống, trận thế này chỉ mới được thấy khi có lãnh đạo cấp quốc gia tới thị sát thôi.
"Sao không gọi điện cho anh?" Diệp Bộ Hàng dịu dàng lau đi lớp mồ hôi trên trán cô.
Lễ tân ngạc nhiên, hóa ra cô này có quan hệ không bình thường với Diệp thiếu thật, vội vàng nhận sai: "Xin lỗi cô, xin lỗi Diệp tổng."
"Không sao, sau này nhớ gọi là Diệp phu nhân." Diệp Bộ Hàng kéo tay Dương Từ, ôm người vào ngực, không để ý đến biết bao ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh.
"Gọi Dương tổng thì dễ nghe hơn đấy." Nếu cậu ta đã chuyển hết cổ phần qua tên cô, vậy nào có đạo lý bỏ đó không dùng.
Dương Từ vừa nói xong câu này, phía sau lập tức vang lên những lời xì xào bàn luận.
"Sớm thấy trên mạng đồn về sự lợi hại của Dương tổng, hôm nay được thấy, quả là uy vũ."
"Sức khỏe Dương tổng không tốt, sau tới nữa thì cứ gọi điện thoại, tôi cho tài xế tới đón cô.:
"Diệp tổng, có cần để Dương tổng đi nghỉ ngơi một lát không, tôi sẽ nói nhân viên chuẩn bị."
Dương Từ nghe tới khó chịu: "Không cần, tôi chỉ tới lấy lại máy tính thôi."
Diệp Bộ Hàng bế cô vào thang máy, cũng may là đám lãnh đạo kia đều biết, đều tránh ra xa.
Vừa vào thang máy, Dương Từ thấy bóng Lưu Bối Mông xuất hiện bên dãy ghế bên kia, oán hận trong ánh mắt đó khiến tim cô run lên sợ hãi.
"Thả tôi xuống."
"Chắc chắn? Em đứng được à?"
Dương Từ lắc lắc đầu: "Đứng không vững cũng phải đứng, cậu làm chủ tịch kiểu gì vậy, mớ camera trong này đều đang quanh minh chính đại giám sát chúng ta đấy.
Hẩy đầu hướng về phía ống kính, ánh mắt cũng xéo qua ấy.
Diệp Bộ Hàng tự hiểu rõ, nói: "Đây là lần đầu tiên em tới tập đoàn, đợi sức khỏe em tốt lên, anh dẫn em đi trụ sở ở nước ngoài nhé."
"Đời này, có lẽ tôi không còn khả năng ra nước ngoài nữa đâu."