Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
"Không sao, không phải cô nói còn chưa hiểu cốt truyện sao? Vừa hay tôi có thể giải thích cho cô", Ngôn Nhữ Yên cực kì thiện giải nhân ý đưa kịch bản cho cô.
Nhan Thời Oanh khẽ gật đầu, "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi"
Lúc trở lại phòng tập luyện, Nhan Thời Oanh nhìn thấy Hạ Phồn Dịch đang xem di động, không hề ngoài dự kiến khi thấy biểu tình cậu có chút uể oải.
Như vậy cô liền biết cậu đang gặp phải một ải khó từ Tần Thư Dao, tuy cậu đã hạ quyết tâm muốn theo đuổi nàng, nhưng muốn theo đuổi một nữ sinh đã có người trong lòng không hề dễ.
Cô nhìn thoáng qua Hạ Phồn Dịch lại lập tức quay đầu đi, chuyên tâm thảo luận kịch bản với Ngôn Nhữ Yên.
Nói thật sự ra, cô thấy Hạ Phồn Dịch là người dễ hiểu nhất trong ba nam chính, có lẽ vì từ nhỏ đã được yêu thương, chiều chuộng và bảo vệ nên Nhan Thời Oanh rất dễ đoán được cậu muốn làm gì.
Quả nhiên họ chưa bàn được bao lâu, Hạ Phồn Dịch vừa nhìn thấy cô đã lập tức tiến đến.
Lúc đầu cậu còn thấy ngại vì Ngôn Nhữ Yên đang nói chuyện với cô, chỉ dùng ánh mắt trông mong đứng một bên nhìn chằm chằm cô.
Nhưng sau đó, khi phát hiện cô rõ ràng nhìn thấy mình lại không thèm để ý, tức khắc có chút nôn nóng.
"Nhan Thời Oanh, Dao Dao hai ngày nay chẳng hề để ý đến tôi, cô biết cô ấy đang làm gì không?"
Hạ Phồn Dịch vất vả lắm mới tìm được một khoảng trống trong cuộc trò chuyện của hai người trước mặt, cậu tận dụng mọi thứ mở miệng, một mở miệng chính là có quan hệ Tần Thư Dao.
Lúc này một bên Ngôn Nhữ Yên ngẩng đầu quét mắt nhìn cậu một cái, "Dao Dao? Không phải là học muội ngày đó cùng đến đây với Quý Lạc Thanh đó chứ?"
Hạ Phồn Dịch liên tục gật đầu, "Chính là cô ấy!"
Ngôn Nhữ Yên vừa nhìn liền hiểu mọi chuyện, vô cùng dứt khoát đứng lên, "Vậy hai người nói chuyện trước đi, chốc nữa cô đến tìm tôi sau cũng được"
Ngôn Nhữ Yên vừa rời khỏi chỗ ngồi, Hạ Phồn Dịch đã nhanh chân ngồi xuống, uể oải nhỏ giọng hỏi cô, "Dao Dao không phải cùng người mình thích ra ngoài chơi đó chứ?"
Tuy cậu đối với Tần Thư Dao là nhất kiến chung tình, nhưng vị tiểu thiếu gia nhà họ Hạ này vì là lần đầu tiên theo đuổi con gái nên cực kì ỷ lại vào cô, quân sư quạt mo của cậu.
Lịch sử trò chuyện giữa Nhan Thời Oanh và cậu đã có hai ba trang, chẳng qua tất cả đề tài đều là về Tần Thư Dao.
Cuộc nói chuyện với Ngôn Ngữ Yên bị cậu làm gián đoạn nhưng Nhan Thời Oanh cũng không tức giận, còn cực kì tốt tính hỏi, "Sao vậy? Mấy đề tài lần trước chỉ cho anh đều vô dụng ư?"
Hạ Phồn Dịch vẻ mặt thất bại đáp, "Lúc vừa bắt đầu, Dao Dao còn cực kì hưng phấn, nhưng sau khi cô ấy nói muốn đi tắm thì chẳng rep tin nhắn nữa"
Đó là vì tôi nói với nàng chuyện Quý Lạc Thanh hình như có món quà muốn tặng cho nàng để chúc mừng buổi biểu diễn của nàng trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường nha! Vị trí của một người chỉ gặp mặt một lần nếu so sánh với bạch nguyệt quang quả thật bé nhỏ không đáng kể.
Không chỉ như thế, nói không chừng nàng còn cảm thấy việc đối phương mãi dây dưa mình quá phiền phức nữa.
Nhan Thời Oanh nghĩ thầm, ngoài mặt như cũ là nụ cười nhạt, "Sao có thể được? Anh đã nói gì với cậu ấy vậy? Cho tôi xem lịch sử trò chuyện chút nào"
Hạ Phồn Dịch có chút do dự, cậu nhìn Nhan Thời Oanh hồi lâu, còn chưa quyết định xong lại nghe thấy cô nói, "Nếu anh cảm thấy không tiện cũng không sao đâu"
Cậu lập tức móc di động ra, mở ra giao diện trò chuyện với Tần Thư Dao lại đưa cho cô.
Nhan Thời Oanh hơi mỉm cười cầm lấy di động, chỉ nhìn vài lần liền phát hiện cốt lõi của vấn đề, cô không khỏi có chút không biết nên khóc hay cười.
Quả nhiên là tiểu thiếu gia không chút kinh nghiệm trong tình yêu, vừa bắt đầu đã nhiệt tình với Tần Thư Dao như vậy, giữa những hàng chữ đều cho thấy cậu hận không thể mọi lúc mọi nơi đều được ở cạnh Tần Thư Dao, mức độ dính người cùng lảm nhảm đều cực cao, chẳng trách Tần Thư Dao chưa chat được bao lâu đã mặc cậu tự biên tự diễn.
Tốt quá hóa lốp, cậu càng nhiệt tình Tần Thư Dao sẽ càng không xem trọng cậu.
Huống chi nàng hiện tại còn có Quý Lạc Thanh là người trong lòng.
Chẳng qua Nhan Thời Oanh cũng không định giấu giếm, trực tiếp nói ra vấn đề đó với Hạ Phồn Dịch.
Cô cần khiến quá trình Hạ Phồn Dịch theo đuổi Tần Thư Dao có chút hiệu quả, ít nhất phải đạt đến mức độ hiện tại cần đạt đến.
Nghĩ vậy, Nhan Thời Oanh lại tay cầm tay, bắt đầu dạy cậu làm thế nào để hẹn Tần Thư Dao, lúc gặp mặt thì nên làm gì là tốt nhất.
"Lúc anh nhìn cậu ấy phải như thế này", Nhan Thời Oanh lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, ý bảo cậu nên nghiêng mặt đi, "Gương mặt anh rất đẹp, đặc biệt là đường cong từ lông mày đến sống mũi, cố gắng dùng góc độ này nhìn cậu ấy, ánh mắt phải thế này, thân thể tốt nhất..."
Hạ Phồn Dịch lập tức rướn người sang, mang theo hơi thở đầy tính xâm lược áp xuống, dùng hai tay chống lên tay vịn bên cạnh cô, hoàn toàn bao lấy cô trong lòng, "Là như vậy sao?"
Đôi mắt đen của cậu nặng nề nhìn cô, chiếc bóng hắt ra từ thân thể thon dài cơ hồ hoàn toàn bao phủ cô, khi nói chuyện khoảng cách giữa họ cơ hồ gần trong gang tấc, khiếp mỗi hơi thở đều như thể thổi lướt qua mặt.
Vốn dĩ dung mạo của cậu đã rất xuất chúng, sau khi được cô chỉ đạo càng dễ như trở bàn tay phát huy được thần thái khó lòng che giấu, khiến Nhan Thời Oanh nhìn đều phải kinh ngạc vài giây.
Nhưng giây tiếp theo Nhan Thời Oanh lập tức hoảng loạn quan sát bốn phía, ánh mắt vội vàng rà soát một phòng phòng tập luyện.
Thật muốn hù chết cô mà! Tên này muốn làm ra hành động như vậy cũng không biết xem xét hoàn cảnh, cô thật sự không muốn bị ai nhìn thấy lại sinh ra hiểu lầm.
Hạ Phồn Dịch chú ý đến biểu tình của cô, như thành công hoàn thành một trò đùa dai mà khẽ cười một tiếng.
Sau đó cậu không chút hoang mang ngồi về chỗ cũ và trấn an cô, "Cô sợ gì chứ? Tất cả mọi người trong câu lạc bộ có thể nói đểu biết tôi thích Dao Dao, cô cứ yên tâm"
Nhan Thời Oanh nhìn một vòng phát hiện góc này thật sự không có gì người chú ý bên này mới thả lỏng, hung hăng trừng Hạ Phồn Dịch một cái, "Anh làm gì vậy hả?!"
Hạ Phồn Dịch vô tội nhún vai, mở nắp bình nước uống mấy ngụm, "Tôi chỉ muốn thử xem hiệu quả thế nào thôi, hơn nữa cô cũng biết tôi thích Dao Dao, chúng ta ai cũng sẽ không rung động với đối phương.
Như vậy cô còn không phải là một người tốt nhất để thử nghiệm sao"
Nhan Thời Oanh nghe vậy liền nheo mắt khẽ cười một tiếng, "Nói cũng đúng nhỉ"
"Vậy ban nãy cô thấy..."
Lời còn chưa nói xong, tay đang muốn đóng nắp bình của Hạ Phồn Dịch đã bị Nhan Thời Oanh đè lại.
Cậu mờ mịt nhìn về phía Nhan Thời Oanh, lại thấy cô cười như không cười ép sát vào cậu.
"Sai rồi, biểu hiện khi uống nước xong không phải như vậy"
Cô không chớp mắt nhìn cậu, cực chậm liếm liếm môi, biểu tình lãnh đạm, ánh mắt dụ hoặc, trong phút chốc đã khiến Hạ Phồn Dịch nhìn đến miệng lưỡi khô khốc.
Cậu không khống chế được nhìn vào đôi môi bị cô từng chút một liếm qua, hai mắt cô híp lại, ánh mắt như biến thành thực thể mà chậm rãi lướt qua môi cậu.
Hạ Phồn Dịch không khỏi cả người đều cứng đờ...
"Đã nhớ chưa"
Không đợi cậu có phản ứng gì thêm, Nhan Thời Oanh đã hờ hững rút người về, dứt khoát lưu loát nói xong liền đứng dậy tránh ra.
Hạ Phồn Dịch ngây ngốc nhìn theo bóng dáng cô, vẫn còn chìm đắm trong trạng thái nghẹn lời.
Tại sao lại như vậy.
Hạ Phồn Dịch ngẩn ra hồi lâu lại cầm lấy bình nước nốc ừng ực.
Vừa uống cậu vừa không kiềm được nhìn theo bóng Nhan Thời Oanh rời đi, lại thấy cô không biết nhìn thấy ai, hai má ửng đỏ đầy mê người.
Nương theo ánh mắt cô, cậu nhìn thấy Việt Tu Ninh lười nhác ỷ người trên tường.
Hai người đứng chung một chỗ, thấp giọng nói với nhau gì đó, Nhan Thời Oanh không ngừng nói chuyện với Việt Tu Ninh, Việt Tu Ninh lại không chút để ý gật đầu, thỉnh thoảng mới đáp vài tiếng.
7/5/2022
Một lượt tung mấy chương luôn nhé, mau mau sùng bái ta đi nào, hahaha.