Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vừa nhắn địa chỉ quán cà phê mình đang làm cho Dịch Nguyên xong, rửa mặt chải đầu, rồi giúp Lâm An vệ sinh chưa được mười lăm phút thì đồng nghiệp đã liên tục nhắn tin gọi điện hỏi vì sao cậu nghỉ làm. Hắn làm việc đúng là nhanh gọn thật.
"Lương Thục Trinh nghỉ làm đi lấy chồng đại gia, mày cũng nghỉ đi lấy chồng đại gia hay gì?"
Phí Minh gào thét ở đầu dây bên kia, mặc dù biết cậu ta ngày thường hay đùa nhưng cậu vẫn khó tránh khỏi cảm thấy hơi chột dạ. Song vẫn trấn tĩnh cười bảo: "Ừ, tao với nó đi lấy chồng đại gia rồi, mày ghen ăn tức ở hả."
Phí Minh cười mắng: "Tụi bây đi chết đi. Chậc, chắc tao cũng phải nhanh kiếm phú bà bao nuôi thôi chứ ở đây khổ quá mà. Cày như chó luôn mà không gói ghém dành dụm là đéo đủ trả tiền thuê nhà."
Mặc dù Phí Minh không ở trung tâm thành phố, chỉ là ở trong huyện thôi, nhưng thật sự giá nhà trọ thành phố quá đắt đỏ. Muốn rẻ thì phải ra khu ổ chuột ngoài này thuê, đồng nghĩa với việc điều kiện sống kém gấp nhiều lần. Tệ hơn là trị an không tốt, thường xuyên xảy ra trộm cướp, con nghiện thì tụ tập ở khắp nơi để hút chích. Thỉnh thoảng còn hay xảy ra mấy vụ hiếp dâm, kinh khủng hơn là giết người.
"À phải rồi, sao đang yên đang lành mà mày nghỉ làm vậy? Hay là bà chủ đeo quá nên mày chạy?"
Chuyện bà chủ quán cà phê có ý với Lâm Minh Viễn là chuyện nhân viên trên dưới cả quán đều biết.
Bà chủ ngoài bốn mươi, nghe nói đã từng ly hôn và có một đứa con gái. Đối xử với nhân viên không đặc biệt tốt nhưng cũng không tệ. Thời gian đầu thường xuyên ngỏ ý muốn đưa đón Lâm Minh Viễn đi làm, liên tục nhắn tin rủ đi ăn. Còn bóng gió đòi bao nuôi cậu, thậm chí có lần một sinh viên mới vào làm thêm trong quán có ý theo đuổi cậu liền bị bà chủ đuổi việc.
Dần dà thấy cậu né thính mượt quá nên cũng bớt tấn công dồn dập như hồi đầu, mà chuyển sang chiến lược mưa dầm thấm lâu. Ngày nào cũng mua bánh trái đồ ăn sáng cho cậu, lễ tình nhân thì tặng chocolate, tiền lương tiền thưởng thì lén nhét thêm vào bao một xấp nhỏ. Cậu không từ chối tiền lương vì hoàn cảnh khó khăn nên rất cần tiền, với lại cũng là trả lương nên chẳng có lý do gì để từ chối cả. Cậu chỉ từ chối quà cáp các thứ thôi, lúc đó bà chủ liền bảo là gửi cho em trai với bà nội, lấy lí do "Lỡ mua rồi không ăn chẳng lẽ bỏ, em đem về ăn giùm chị đi". Càng không dám tự làm bánh trái hay hay mua cái gì để gửi lại, vì sợ sẽ khiến cho bà chủ hiểu lầm.
Suốt ba năm liền đều là như vậy.
Lần này nghỉ việc, Lâm Minh Viễn chỉ nhắn một tin nói lời cảm ơn thời gian qua đã chiếu cố cậu, rồi xóa và chặn số luôn. Dù sao thấy ý của Dịch Nguyên là không muốn cậu có bất kỳ một mối quan hệ dây dưa mờ ám gì ở bên ngoài. Tuy rằng cậu với bà chủ không có gì, càng không có khả năng vì cậu đâu thích người khác giới. Nhưng nếu đã đồng ý cuộc trao đổi này với Dịch Nguyên, thì mọi thứ phải giải quyết cho thật rõ ràng, bởi vì cậu có cảm giác hắn rất ghét ai làm trái ý mình.
Kể ra cũng thật mỉa mai. Cậu vốn không hề muốn làm trai bao, tránh được một lần cám dỗ lại không tránh thoát lần cám dỗ thứ hai này. Cuối cùng vẫn trở thành một tên trai bao đáng khinh.
Đang định trả lời, Phí Minh lại nói: "Nhưng mà với tính của mày thì không lí nào công việc đang yên ổn lại bỏ chạy chỉ vì chút phiền toái, hay nhà mày có chuyện gì?"
Phí Minh không hổ là bạn thân của Lâm Minh Viễn, cậu ta rất hiểu cậu.
Lâm Minh Viễn cười: "Không, nhà tao vẫn bình thường. Chỉ là chuyển chỗ ở nên phải đối sang việc khác gần chỗ làm để tiện đi lại hơn."
Phí Minh vừa mừng vừa ngạc nhiên: "Ớ thiệt hả? Mày làm gì, chuyển đi đâu? Nợ nần trả xong rồi sao? Chúc mừng mày nhá!!!"
Lâm Minh Viễn hơi nhói trong lòng, hai mắt hơi đỏ lên, tiếp tục nói dối: "Tao..." Cậu hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn lên trần nhà giống như làm vậy là có thể nuốt nước mắt xuống, "Tao làm văn phòng, kiểu vậy. Chuyển tới..."
Lâm Minh Viễn lặp lại lời nói dối với bà nội từ đêm hôm qua cho Phí Minh nghe. Nói thêm vài câu, cậu cúp máy rồi tiếp tục giặt quần áo.
Vừa định đổ thau nước dơ đi thì nghe tiếng vật gì đó rơi xuống, rồi đến tiếng cửa nhà vệ sinh đóng. Lâm Minh Viễn đang ngồi xổm bị làm giật mình quay phắt người lại, thấy Lâm An chầm chậm đẩy xe lăn đến, khom lưng nhoài người muốn nhặt cục xà bông lên.
Cậu vội đứng dậy nhặt cục xà bông đặt về chỗ cũ: "Sao lại vào đây? Nhà vệ sinh vừa ẩm vừa chật chội, hai người chen chúc vào đã thế còn đóng cửa sẽ bị ngạt đấy, để anh đưa em ra ngoài."
Lâm An năm nay mười hai tuổi, nhỏ hơn cậu bảy tuổi. Nó vốn có đôi mắt to vô cùng lanh lợi, nhưng sau tai nạn lại nhiều thêm một phần trầm lặng giống như người trưởng thành. Cậu giống ba còn nó giống mẹ, chắc có lẽ đó là nguyên do bà ta vô cùng yêu thương nó. Như thể bà ta chỉ sinh ra duy nhất một đứa con vậy.
Quần áo bánh kẹo đồ chơi đều chỉ mua cho nó, lấy lý do cậu là anh phải nhường cho em. Lâm An thức khuya bị cảm thì sẽ đánh cậu, lý do là làm anh mà không biết quan tâm chăm sóc em, để em bị bệnh nặng như vậy.
Chỉ có ba với bà nội là bù đắp phần thiếu sót đó cho cậu. Tuy nhiên ở thời điểm đó, ngoại trừ người mẹ, thì dù cho bất cứ ai cũng không thể bù đắp nổi. Cậu đã từng khao khát được như Lâm An, cũng từng rất ghen tị với nó. Song, cậu chưa từng trách móc hay căm ghét nó bao giờ. Mối quan hệ giữa hai anh em vẫn luôn tốt đẹp.
Lâm An túm lấy tay cậu không cho cậu đẩy ra ngoài, trở tay đóng cửa nhà vệ sinh lần hai, rồi chốt cửa lại: "Vương Gia Mỹ tìm anh phải không?"
Lâm Minh Viễn đứng hình mấy giây, cậu ngồi xổm xuống ngước mặt nhìn Lâm An, cười bảo: "Phải gọi là mẹ chứ."
Lâm An nhíu mày: "Đừng có đánh trống lảng với em. Bà nội kể em nghe rồi, em vừa nghe xong là biết ngay, anh gạt được bà nội chứ không gạt được em đâu."
Cậu cười cười hỏi: "Em bảo anh gạt bà nội, vậy nói anh nghe thử xem anh gạt bà nội đoạn nào?"
Lâm An không đáp, chỉ nhìn cậu chằm chằm.
Cậu thở dài, hạ giọng: "Được rồi, đúng là tối qua bà ta gọi điện bảo anh ra ngoài gặp. Vậy còn em, em có gì muốn nói với anh không?"
Ánh mắt Lâm An hơi bối rối, nó cúi đầu vặn vặn ngón tay của mình: "Hôm anh đi làm, bà nội ngủ, bà ta gọi vào số điện thoại bàn, em bắt máy mới biết..." Ngừng một chút nó nhíu mày, vừa sợ hãi vừa tức giận, "Không nói chuyện được với em liền kiếm anh gây sự, bà ta kiếm anh để gây sự đúng không? Sao bà ta biết chúng ta ở đây, còn biết cả số điện thoại nhà mình nữa?"
Lý do đơn giản thôi, chồng bà ta giàu mà.
Nghe đâu là đại gia kinh doanh loạt cửa hàng siêu thị tiện lợi nhỏ gì đó. Dăm ba cái chuyện tìm người, chỉ cần có tiền và một chút quan hệ thì cái gì cũng có thể giải quyết được. Cũng bởi vì bà ta làm tới mức này, cậu không còn cách nào khác đành phải nương nhờ dưới bầu trời của Dịch Nguyên.
Lâm Minh Viễn nắm lấy hai vai Lâm An, cậu nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ nói: "Điều đó không còn quan trọng nữa, bởi vì chúng ta sẽ rời khỏi đây."
Lâm An hơi kích động: "Đến cả nơi này mà bà ta cũng tìm được thì còn nơi nào bà ta không tìm được chứ? Ba vẫn đang nằm viện, bà ta chắc chắn biết. Chúng ta dù rời khỏi đây cũng đâu thể không đến bệnh viện chăm ba."
Lâm An nói đúng, dẫu đi đâu cũng phải tới lui bệnh viện vì ba vẫn còn đang nằm ở đó.
Lâm Minh Viễn mỉm cười xoa đầu nó, trấn an: "Ba cũng sẽ chuyển viện, đương nhiên là đến nơi tốt hơn."
Lâm An ngẩn người: "Tiền đâu mà chuyển đến bệnh viện tốt hơn? Bà nội có biết không?"
Lâm Minh Viễn mệt mỏi với những lời nói dối, nhưng buộc lòng phải làm vậy: "Anh sẽ nói với bà nội chuyện đó sau. Ông chủ mới của anh tốt lắm, nói là sẽ giúp đỡ chúng ta làm thủ tục chuyển viện cho ba, đồng thời hỗ trợ luôn tiền viện phí. Ông chủ này... thích làm từ thiện, nghe nói hoàn cảnh chúng ta khó khăn còn bảo chúng ta chuyển đến căn nhà cũ của mình để ở. Chúng ta chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ và trông nhà cho ông chủ thật cẩn thận là được."
.
"Được, con biết rồi."
Lý Lan ở đầu dây bên kia vui vẻ cười: "Vậy con làm việc đi, tối nay mẹ nấu gà hầm sâm cho con ăn."
Đợi Lý Lan cúp máy, hắn lại tiếp tục làm nốt công việc còn dang dở.
Lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa máy móc.
Cốc cốc cốc.
Dịch Nguyên đóng nắp bút máy đặt sang một bên, cũng không ngước mắt lên nhìn mà tiếp tục lật xem một xấp tài liệu khác: "Vào đi."
Đinh Vỹ mở cửa đi vào, bước đến bàn làm việc của hắn. Hắn ta hơi khom lưng, tay phải cầm một túi giấy cột dây đựng tài liệu khá dày, tay trái đỡ bên dưới cổ tay phải, kính cẩn đưa cho Dịch Nguyên: "Thưa giám đốc Dịch, đây là tất cả thông tin của người mà anh muốn điều tra ạ."
Dịch Nguyên đặt tài liệu công việc qua một bên, nhận lấy túi giấy.
Đinh Vỹ dùng ngón tay trỏ đẩy đẩy cầu gọng* kính. Mặt không biểu cảm, giọng nói đều đều như người máy nói tiếp: "Căn biệt thự ở khu đô thị Bảo Lam đã được dọn dẹp xong, sẵn sàng để vào ở rồi ạ."
*Cầu gọng: Là cái phần ngang nối ở giữa 2 tròng kính.
Đoạn, hắn ta móc từ trong túi ra một chiếc chìa khóa, tiếp tục tư thế tay trái đỡ bên dưới cổ tay phải đưa cho Dịch Nguyên.
Hắn tháo mở dây quấn nút túi tài liệu, lấy tất cả giấy tờ bên trong ra xem, mắt vẫn chưa hề nhướng lên nhìn người đối diện lần nào. Nghe Đinh Vỹ nói xong thì hất hàm ra hiệu cho hắn ta đặt chìa khóa xuống, gật đầu: "Ừ."
Bên trong là thông tin chi tiết các khoản nợ, thông tin trường học cũ từ mầm non cho tới trung học. Thông tin chi tiết vụ ngoại tình ly hôn của ba mẹ Lâm Minh Viễn, thông tin gia đình chồng mới của Vương Gia Mỹ. Tất cả đều có đính kèm hình ảnh của những người này.
Thậm chí, còn có cả bản photo giấy tờ khai sinh của hai anh em Lâm Minh Viễn, bản photo hồ sơ bệnh án của bà nội, ba và em trai cậu.
Bình thường thì những thứ này sẽ không thể lấy được, nhưng đối với người trong giới tài phiệt vừa có tiền vừa có quyền như Dịch Nguyên thì dễ như trở lòng bàn tay. Nhất hậu duệ nhì quan hệ, cái gọi là "quan hệ" chính là như vậy.
Việc giới thượng lưu hay tổ chức tiệc tùng, chủ yếu là để cho con em mau chóng học cách xã giao, làm quen với nhau và giữ mối quan hệ. Về sau hợp tác làm ăn hay gì đi nữa, ắt đều có chỗ dùng.
Cho nên mới nói, tiệc của đám bợm nhậu dưới đáy xã hội ngoài kia chỉ đơn giản là một bàn đồ nhắm và bia rượu thôi. Ngược lại có khi còn say xỉn, gây hấn đánh nhau lên phường chứ chả được tích sự gì. Tiệc của người giàu thì khác, đó chính là bữa tiệc sinh ra tiền tài và địa vị cùng nhiều lợi ích khác. Căn bản không thể đem so với nhau được.
Xem xong, đối chiếu với tin nhắn liệt kê đầy đủ các khoản nợ mà Lâm Minh Viễn gửi qua, đều chính xác không sai một chữ. Dịch Nguyên thảy xấp giấy tờ thông tin kia lên bàn, Đinh Vỹ dù đã rất bình tĩnh nhưng bờ vai vẫn nảy nhẹ một cái.
Hắn ném thêm một chiếc chìa khóa khác lên bàn, biếng nhác dựa vào lưng ghế, bắt chéo chân, tay phải chống trán ngước mắt lên nhìn Đinh Vỹ: "Anh qua kho bên tổ chức chuẩn bị tiền mặt, rồi đem theo vài người đến những chỗ này thanh toán. Chìa khóa nhà cứ giữ đó, khi nào đến giúp cậu ta chuyển nhà thì đưa cho cậu ta. Tôi phải đi công tác vài ngày, chuyện của cậu ta giao lại cho anh."
Đinh Vỹ đáp "Vâng" một tiếng, dùng hai tay cầm hai chiếc chìa khóa kia lên rồi cẩn thận cất vào túi. Thấy hắn phất phất tay ra hiệu đuổi đi thì mới quay lưng định ra ngoài. Đi được vài bước, hắn ta chợt nhớ ra gì đó, bèn quay lại hỏi.
"Vậy tất cả hợp đồng vay nợ và giấy tờ xác nhận thanh toán nợ có đưa cho cậu Lâm không ạ?"
Dịch Nguyên đang day day ấn đường, nghe hắn hỏi thế thì ngừng tay, mặt không đổi sắc nói: "Đương nhiên là đưa hết cho tôi rồi."