Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mà khi Chiêm Thiến thì thầm với một đám người chơi thì tiểu tỷ tỷ họa sĩ mới bị dọa sợ lại không có tiến tới.
Cô cúi xuống vỗ vỗ bả vai của người thanh niên đang đau buồn bên thi thể Quách tiên sinh, tựa hồ là đang an ủi đối phương.
Thanh niên kia theo bản năng liếc xéo nàng một cái, nhưng sau một khắc, hai mắt cậu lại đột nhiên mở to rồi há miệng định nói gì đó nhưng rất nhanh đã ngậm miệng lại, sau đó lại cúi đầu tiếp tục im lặng.
Từ Thạc vốn đang quan sát mọi người, may mắn nhìn thấy việc này liền hơi nhướng mày.
Một lúc sau, lão quản gia già vừa rời đi đã mang theo một người hầu có chút hiểu biết về y học tới, Chiêm Thiến thấy vậy liền nhanh chóng dừng việc giải thích quy trình trò chơi cho mấy người chơi lại.
Mấy người chơi vốn đang khiêm tốn học tập, thấy quản gia tới cũng đều nhanh chóng nhập vai, biểu tình lập tức thay bằng một kiểu vừa quan tâm lại vừa bi thống.
Cô hầu gái bị kéo qua trông rất căng thẳng, sau khi đeo găng tay vào, cô quỳ xuống lật người Quách tiên sinh đang nằm dưới đất lên rồi kiểm tra kỹ lưỡng.
Mọi người im lặng, lặng lẽ chờ cô tuyên án.
"Cái này, tiên sinh.. đã qua đời." Một lúc sau, người hầu gái bị một đám người nhìn chằm chằm nhỏ giọng nói với đôi tay run rẩy.
"Nguyên nhân là gì?" Chiêm Thiến nhanh chóng hỏi.
"Trúng.. trúng độc.."
"Độc gì?" Lần này không phải Chiêm Thiên mà là từ Quách thiếu gia ở bên cạnh sốt sắng hỏi.
Nữ hầu khẩn trương kéo váy, nhìn cậu lắc đầu nói: "Xin lỗi thiếu gia, cụ thể thì không kiểm tra ra được."
Đám người hơi cảm thấy thất vọng, lão quản gia lại tuôn lệ nóng đầy mặt nhỏ giọng bẩm: "Làm sao có thể xảy ra chuyện này?, làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy.."
Nghe vậy, Chiêm Thiến vốn đang suy tư sắc mặt liền khẽ biến, cô vội vàng giành nói trước: "Hôm nay mấy người chúng tôi tới trang viên làm khách, cũng không ngờ phát sinh loại chuyện này, quản gia, tôi cảm thấy chúng ta cần cẩn thận điều tra một chút."
Quản gia lau nước mắt, nặng nề gật đầu nói: "Tiên sinh bị đầu độc chết, tuyệt đối không phải là chuyện ngoài ý muốn -- tôi cũng không hoài nghi các vị, nhưng hi vọng trước khi điều tra ra chân tướng thì các vị không nên rời khỏi trang viên, để tránh gây ra bất kỳ sự hiểu lầm nào."
"Đó là điều tất nhiên." Chiêm Thiến gật gật đầu.
Mấy người chơi kia cũng không phản đối điều này.
..
Chủ trang viên - Quách tiên sinh đột ngột qua đời, quản gia phải giải quyết rất nhiều việc.
Mặc dù lão quản gia đối xử rất hòa ái với các vị khách nhân, nhưng khi triệu tập những người hầu trong trang viên đến để thẩm vấn thì vẻ mặt nghiêm nghị và tức giận của ông ta lại tương đối đáng sợ, ở một số phương diện nào đó ông cũng khá giống với Quách tiên sinh, cực kỳ nghiêm khắc.
Trong căn phòng khách rộng lớn, bầu không khí có chút im lặng.
Bời vì trước khi cảnh sát đến thì không tiện dịch chuyển thi thể, nên Quách tiên sinh đang nằm trên mặt đất chỉ được phủ một tấm vải trắng, mấy người đang ngồi trên sô pha trong phòng khách đều có thể nhìn thấy cảnh tượng bên kia nhà bếp rất là rõ ràng.
Quản gia đi tìm người hầu, Quách thiếu gia vô hồn đã được đưa về phòng, lúc này trong phòng khách thật sự chỉ còn lại có một đám người chơi.
Đây quả thực là thời gian trời cho để bàn luận về trò chơi!
"Mọi người cảm thấy hung thủ có thể sẽ là ai?" Chiêm Thiến - người chơi kỳ cựu, là người đầu tiên lên tiếng hỏi.
"Quản gia và thiếu gia khẳng định là phải hiềm nghi, bởi vì bọn họ là người thân cận. Đương nhiên, người hầu cũng có thể, nhưng mà đáng ngờ nhất vẫn là.." Nhiếp ảnh gia nói xong liền nhìn về phía thanh niên ngồi đối diện, tiếp tục nói:
"Đầu bếp."
Từ Thạc ngẩng đầu nhìn anh ta cười nói: "Nếu đây là game ma sói, tôi nhất định sẽ nói rằng mình không phải là ma sói."
Nhiếp ảnh gia cũng đáp lại một nụ cười xin lỗi và không nói gì.
Bây giờ bọn họ cũng chỉ là đang tiến hành phỏng đoán đơn giản mà thôi, không nhất thiết phải căng thẳng.
"Nhưng chúng ta đều ăn cơm, mà chỉ có Quách tiên sinh trúng độc chết." Đàm Tiểu Hòa nói.
"Bát." Họa sĩ thản nhiên nói.
"Hả?" Đàm Tiểu Hòa nghiêng đầu.
"..."
Nghe được đoạn đối thoại này, "bạn trai" của cô lúng túng nói: "Tiểu tỷ tỷ hẳn là đang nói về bộ đồ ăn đúng không. Vừa rồi lúc ăn cơm mọi người có để ý không, bát của Quách tiên sinh là một kiểu riêng biệt, khác với bát của chúng ta.
" Có thể bộ đồ ăn cho khách khác với bộ đồ ăn cho chủ nhà, nhưng nó cũng có thể coi là một điểm đáng ngờ. "
Lúc này Từ Thạc giả vờ suy nghĩ nói:" Nói đến chuyện này, thì lúc tôi ở trong phòng bếp đúng là nhìn thấy người hầu chỉ lấy riêng mỗi cái bát kia ra.
"Anh còn nhớ dáng vẻ của người kia không? Lát nữa có thể bảo quản gia đi hỏi một chút." Tiểu tỷ tỷ họa sĩ nói.
"Có ấn tượng đại khái thôi."
Nhìn mọi người thảo luận về nghi phạm, Chiêm Thiến liền tỏ ra hài lòng khi thấy cả nhóm có vẻ có tương lai, lại nói: "Vậy mọi người nghĩ động cơ giết của họ là gì?"
"Quản gia thoạt nhìn đã đi theo Quách tiên sinh thật lâu, có thể vì tư, mà Quách thiếu gia cùng Quách tiên sinh quan hệ không tốt, còn người hầu có thể vì tiền tài." Nhiếp ảnh gia có tư duy nhanh nhẹn lên tiếng đầu tiên, trong thời gian này anh hoạt động có vẻ tương đối tích cực.
"Nói rất đúng, thường thường trong những câu chuyện trinh thám, chúng ta có thể dễ dàng tìm ra nghi phạm và động cơ gây án, nhưng có một phần cuối cùng phải tìm ra, đó cũng là phần khó nhất." Chiêm Thiên cười nói tiếp: "Chứng cứ!"
Nếu có không có bằng chứng, thì mọi suy đoán đều vô căn cứ!
Lúc này, Đàm Tiểu Hòa liền nhíu mày nói: "Chẳng lẽ muốn hoàn thành kịch bản sát nhân thì nhất định phải tìm được chứng cứ mới được sao?"
Chiêm Thiến nhìn nàng, cô không nói gì nhưng biểu tình trên mặt cũng hiện ra chữ "chắc chắn phải vậy".
Ở đây chỉ có cô là người chơi thâm niên của kịch bản sát nhân, thế nên nhóm người mới chưa từng chơi này chỉ có thể chọn tin tưởng.
Nhưng nếu muốn tìm ra chứng cứ thì nhất định không thể chỉ ngồi yên ở chỗ này, thế nên trong lúc nhất thời ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía bên kia bàn ăn.
Quản gia trước khi đi còn sắp xếp cho bọn họ ở riêng trong phòng khách, cũng không phái người canh giữ, không biết là do trò chơi sát nhân an bài hay là quản gia có có dụng tâm kín đáo gì.
Tóm lại, tất cả mọi người không nên có hành động thiếu suy nghĩ gì.
"Bây giờ chúng ta đang thiếu thông tin, nói nhiều cũng vô ích, nếu có thời gian ngẩn người ở đây thì không bằng tìm kiếm manh mối ở nơi khác thì hơn." Trầm mặc một hồi, tiểu tỷ tỷ họa sĩ đứng lên, nhàn nhạt nói rồi xoay người rời đi.
Mấy người nhìn cô rời đi mà cũng không thấy người nào xuất hiện từ góc tối ngăn cản, vật nên mọi người lại liếc mắt nhìn nhau.
"Tôi thấy những gì cô ấy nói rất có đạo lý, tôi vào bếp thì có phiền không?" Nhiếp ảnh gia đứng dậy nói với Từ Thạc.
"Được." Từ Thạc hờ hững gật đầu.
"Vậy tôi sẽ kiểm tra những bộ đồ ăn kia." Đàm Tiểu Hòa cười nói.
"Anh đi với em." Dương Minh, người hiện đang đóng vai bạn trai của cô, nói.
Sau khi bốn người chơi rời đi, trên sô pha cũng chỉ còn lại Từ Thạc và tiểu thư thần bí học có vẻ mặt cao ngạo tao nhã.
Chiêm Thiến nhìn hắn, tò mò hỏi: "Anh không đi điều tra sao?"
"Bọn họ phân công rõ ràng, lại chủ động như vậy, cho nên tôi quyết định nằm thắng*." Từ Thạc duỗi eo, thoải mái dựa lưng vào ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn nhà thần bí học: "Vậy còn cô?"
(* đầy đủ sẽ là "nằm xuống và giành chiến thắng", có nghĩa là bạn có thể giành chiến thắng ngay cả khi bạn không làm gì cả)
"Những manh mối quá rõ ràng đều không hữu ích, tôi chưa bao giờ làm việc vô ích." Chiêm Thiến cười nói.
"Tôi nhớ là cô đã nói, rằng cô sẽ dẫn mọi người phá đảo cái kịch bản này." Từ Thạc chống cằm, cười không rõ ý vị nói.
"Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để thăm dò."
Cô gái thần bí học hờ hững nói rồi cầm ly nước trên bàn uống một ngụm, bộ váy đen tuyền thuần khiết sẫm màu khiến cô có vẻ cực kỳ thần bí.
Sau khi trao đổi vài câu, hai người liền im lặng, nhất thời phòng khách yên tĩnh chỉ có tiếng nói nhỏ từ phòng ăn.
Chiêm Thiến không chút quan tâm đến tiếng ồn ào phát ra từ nhóm người chơi kia, cô mở sổ tay cá nhân của mình ra nhìn một chút, sau đó rơi vào trầm tư.
[Nhiệm vụ chính: Nhiệm vụ 1, tìm hồn ma lang thang trong biệt thự. Nhiệm vụ 2, khám phá những bí mật ẩn giấu của biệt thự này. 】
Nhiệm vụ chính thứ nhất, hồn ma..
Cái thứ này không phải là một trong những biến thể của kịch bản đấy chứ?
Tiểu thư thần bí học này là một người rất sợ hãi sự kiện thần bí, mặt ngoài tuy tỏ ra tao nhã bình tĩnh, nhưng kì thực bên trong đã cực kỳ hoảng hốt, thế nên liền lập tức uống liền lúc vài ngụm nước.