Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 2 Đứng đầu Tiên Bảng (1)
"Người đứng đầu Tiên Bảng là Phương Nguyên!"
Lúc này, ở trong Thái Nhạc thành Việt Quốc ở phía bắc trung thổ Vân Châu, người người mừng vui, khắp nơi giăng hoa kết đèn.
Trên quảng trường thành bắc lát kín đá xanh được xây lên một đài cao ba trượng, ở trên đài, thành chủ, tướng quân cùng các gia chủ trong thành đều đã ngồi ngay ngắn theo danh sách. Bên dưới đài từng thanh thiếu niên đứng thẳng tắp khí dũng hiên ngang tỏ vẻ bất phàm, đều đang ngửa đầu nhìn lên đài, nơi đó có một vị đạo sư tay cầm một bảng danh sách màu tím. Vị đạo sư kia người khoác quái y, đầu đội thanh quan, hợp với ba sợi râu dài bên dưới, mắt lạnh như điện, khí độ bất phàm, hắn nhìn danh tự bên trên một chút, sau đó lại mỉm cười nhìn lướt qua phía dưới đài, chậm rãi tuyên bố kết quả.
"Oanh..."
Dưới đài bách tính đang trông đợi lập tức hoan hô như sấm động, từng đợt từng đợt reo hò cất lên như thủy triều.
"Ta đoán quả nhiên không sai, đứng đầu bảng quả nhiên là Phương tiểu ca..."
"Ha ha, cái gì gọi là ngươi đoán trước chứ, trong Thái Nhạc thành này, ai chẳng biết Phương Nguyên nhất định sẽ đứng đầu Tiên Bảng?"
"Nghe nói vị Phương tiểu ca này tu tập Đạo Nguyên Chân Giải vô cùng nổi tiếng, ngay cả đạo sư đều đánh giá hắn là kỳ tài 300 năm khó gặp, đứng đầu bảng này chứng minh trong số 3000 thiên kiêu toàn bộ bảy quận Việt quốc, hắn tuyệt đối là người đứng đầu!"
Trong tiếng nghị luận ầm ĩ, không biết bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về vị thiếu niên áo xanh đang đứng dưới đài.
Thiếu niên kia thoạt nhìn có mấy phần yếu đuối, dáng người nhỏ gầy, da mặt trắng nõn.
Từ cách ăn mặc của hắn có thể thấy hắn xuất thân nghèo khó, nhưng thần sắc trầm tĩnh lại trông có vẻ rất trầm ổn.
Sau khi đạo sư trên đài tuyên bố danh sách, vô số người quăng tới ánh mắt cực kỳ hâm mộ, từng tiếng chúc mừng liên thiên, mà hắn lại chỉ nhẹ giọng cám ơn người chung quanh mà không tỏ vẻ mừng rỡ gì, tựa hồ đã sớm liệu đến kết quả này.
"Ha ha, tiểu Phương Nguyên, lên đài nhận tiên môn ngọc phù đi!"
Đạo sư thu hồi danh sách trong tay, nhìn qua thiếu niên dưới đài, ánh mắt tán thưởng, cười ha hả nói.
Dưới đài lại reo lên một trận hoan hô như sấm động, tiếng bách tính reo hò như sóng biển suýt nữa nhấn chìm thanh niên áo xanh.
Trong ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn cũng đã có thêm vài phần kính nể.
Đây chính là được tuyển trực tiếp vào Thanh Dương tông, trở thành đệ tử chân truyền, tương lai và thành tựu không thể nào đoán trước...
"Phương Nguyên sư huynh, tới đây!"
Trên đài có vài thanh thiếu niên đã đứng từ trước, có nam có nữ, bọn hắn đều đã leo lên Giáp Tử Bảng cùng Tiểu Ất Bảng mà trở thành Thái Nhạc thiên kiêu, từng người xuất thân đều bất phàm, có thể là con của cự phú trong thành, có thể là hậu nhân quan lại quyền quý, nhưng thấy thiếu niên áo xanh đang đi đến, bọn hắn đều tránh ra tạo thành một con đường, mặt lộ vẻ khiêm tốn tươi cười, chủ động lùi về phía sau mấy bước để thiếu niên áo xanh đứng ở phía trước.
Bên trong Thái Nhạc thành, giữa thế gia quý tộc và hàn môn có một khoảng cách không thể vượt qua được, tuy Phương Nguyên xuất thân hàn môn, nhưng đứng trước mặt hắn, những con cháu thế gia này không hề tỏ ra kiêu ngạo chút nào, thậm chí một số người trong đó còn có chút kính sợ.
Dù sao thì lúc ở trong Giáp Tử Bảng, bọn hắn đã rõ.
Vị xuất thân hàn môn tạo nghệ trên phương diện « Đạo Nguyên Chân Giải », quả thực để bọn hắn tâm phục khẩu phục.
Phương Nguyên hướng về những đồng môn này nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó từ từ bước tới, không kiêu ngạo không tự ti, ánh mắt bình thản.
"Phương sư huynh, chúc mừng!"
Ở giữa đám người có một nữ hài được bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào, nàng tựa hồ mang theo một loại phong thái lạnh lùng, người khác không dám tới gần, nhưng thấy Phương Nguyên đi tới, nàng nhàn nhạt cười một tiếng nhẹ nhàng nói một câu.
Phương Nguyên dừng chân nói lời cảm tạ: "Đa tạ Lữ sư muội, lần này ngươi thi cũng rất tốt!"
Nữ hài nhi nhoẻn miệng cười nói: "Ta chỉ là một diễn viên quần chúng ngang qua sân khấu của ngươi mà thôi, sư tôn ta không muốn để ta mượn cớ!"
Nữ tử này là Lữ Tâm Dao, thiên kim của thành chủ Thái Nhạc thành, cũng là tiểu thiên tài nổi tiếng gần xa, chủ tu dược lý, trong khảo hạch lần này nàng cũng có thể leo lên Giáp Tử Tiên Bảng. Trong Thái Nhạc thành, ngoại trừ Phương Nguyên ra, thành tích của nàng đã là tốt nhất rồi.
Nghe xong, Phương Nguyên cũng chỉ cười cười rồi bước về phía trước đài.
"Ha ha, Phương thế chất, hướng bên này!"
Trên đài một người đứng lên, mặt trắng không râu, khí chất nho nhã, chính là thành chủ Lữ Trúc Am, hắn cười tới dắt tay Phương Nguyên, tỏ ra cực kỳ thân mật nói: "Lần này Thái Nhạc thành có ngươi đứng đầu bảng, dương danh bảy quận Việt quốc, mặt của ta cũng sáng lên không ít, ngày khác ngươi nhập tiên môn tu hành, một bước lên mây, tiêu dao Cửu Thiên, cũng đừng quên bách tính Thái Nhạc chúng ta!"
"Thành chủ quá khen, tiểu tử xấu hổ..."
Phương Nguyên thấp giọng trả lời, thái độ không kiêu không gấp, rất thỏa đáng.
"Ha ha, trước chớ vội khiêm tốn, lão phu còn có một việc muốn tuyên bố!"
Lữ Trúc Am nở nụ cười, một tay kéo Phương Nguyên, một tay khác lại dắt Lữ Tâm Dao nữ nhi của hắn, cười nói: "Kỳ thật, chuyện này ta đã sớm muốn nói, chỉ là Phương thế chất đang chuẩn bị cho cuộc đại khảo, sợ hắn phân tâm, vì thế ta vẫn luôn chịu đựng. Vừa vặn mượn cơ hội này nói ra. Từ trước đến nay ta vẫn luôn thích Phương thế chất, ngươi chính là rồng trong ao, sớm muộn gì cũng sẽ có cơ hội một bước lên mây, từ đó dấn thân vào Tiên Đạo. Sợ ngươi phân tâm, bởi vậy trước khi nhập môn, ta nguyện cùng ngươi tác thành một mối hôn sự, không biết ý của ngươi như nào?"
Thành chủ cười ha hả nói, trung khí mười phần, người chung quanh đều nghe rõ ràng.
"Cái gì?"
Bách tính dưới đài nghe được những lời này, đều kinh hãi.
Dường như đám thiên kiêu trên đài cũng cho rằng mình nghe nhầm, ngơ ngác nhìn thoáng qua Lữ Tâm Dao, vị nữ tử lãnh diễm vô song nhưng đôi mắt lại trong sáng động lòng người, chỉ một ánh mắt đã có thể khiến tất cả mọi người cảm thấy tự ti mặc cảm, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Đặc biệt là Kỳ Khiếu Phong công tử của Kỳ tướng quân. Lúc này, trong mắt hắn thậm chí đã bắn ra hai tia oán hận không dễ phát giác.
Tên này... Tên khố rách áo ôm này lại có thể trở thành rể hiền của thành chủ ư?
Chương 3 Đứng đầu Tiên Bảng (2)
Bọn hắn theo bản năng không tin, nhưng lại không thể không thừa nhận tình cảnh chân thực đang xảy ra trước mắt.
Ngược lại Phương Nguyên lấy lại bình tĩnh, vội vàng kéo cánh tay thành chủ một chút: "Lữ thế bá..."
Vừa nói vừa nhìn sang Lữ Tâm Dao.
Lúc này Lữ Tâm Dao đang ở cách đó không xa, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên.
Lữ Trúc Am cười nói: "Ngươi không cần phải lo lắng, ta đã hỏi ý kiến của Tâm Dao từ trước!"
Phương Nguyên nhất thời cảm thấy cổ họng như bị ngẹn: Ngươi còn chưa hỏi ý kiến của ta...
Thế nhưng đúng lúc này, Lữ Tâm Dao cách đó không xa bỗng quay đầu lại nhìn hắn, sau đó khóe miệng khẽ cong nhẹ, lộ ra vẻ mỉm cười. Đứng trước đôi mắt xinh đẹp và ánh nhìn chăm chú kia, lời đến khóe miệng nhưng trong lúc nhất thời Phương Nguyên cảm thấy khó có thể nói ra được.
"Chúc mừng Phương tiểu ca..."
"Nói bậy bạ gì đó, nên gọi là Phương công tử..."
Dưới đài mọi người nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng lập tức cười to, tranh nhau chen lấn lớn tiếng chúc mừng.
Vừa rồi đứng đầu Giáp Tử Bảng, vốn đã là việc vui, hiện tại lại được thành chủ chọn làm con rể, thật đúng là song hỉ lâm môn, đặc biệt là lấy được nữ nhi của thành chủ, đây là mỹ nhân nổi danh. May mắn như thế đã khiến không biết bao nhiêu người hâm mộ tới đỏ mắt.
"Ha ha, chúc mừng thành chủ tuyển được rể hiền, cũng chúc mừng tiểu nhân nhi kết được lương duyên..."
Nhưng đúng lúc này, một vị trung niên thân hình cao lớn mặc áo giáp đi tới, chính là Đại tướng quân đóng giữ Thái Nhạc thành, nhi tử của hắn cũng là một trong những người thi đậu Giáp Tử Bảng. Vừa thấy hắn tới, bầu không khí trên đài lập tức trở nên đè nén.
Mọi người đều biết, vị Kỳ tướng quân này 10 năm trước đã từng có mâu thuẫn với nhà Phương Nguyên, hai nhà xem nhau như kẻ thù truyền kiếp.
Trước kia Phương gia cũng có một chút sản nghiệp, nhưng Kỳ tướng quân cưỡng ép thu tổ điền nhà hắn xây một điền trang, Phương gia cũng từng có ý đồ đòi lại, nhưng Kỳ tướng quân cũng không phải dạng dễ trêu, Phương gia chịu không ít thiệt thòi đành ngậm bồ hòn. Cho đến lúc phụ mẫu Phương Nguyên đều vì bệnh mà qua đời, Phương gia cũng chuyển ra ngoài Thái Nhạc thành, trở thành một hộ nông gia, từ đó trở đi chưa từng nói lại việc này.
Nhìn thấy Kỳ tướng quân bước lên đài, Phương Nguyên nhìn thẳng vào mặt hắn, nét mặt có chút bất động.
Kỳ tướng quân cũng làm bộ tươi cười, sau đó cười lớn ha ha, hắn chắp tay với thành chủ sau đó lại vỗ bả vai Phương Nguyên, cười nói: "Chúc mừng chúc mừng, lão phu thích nhất là không khí náo nhiệt như thế này, Thanh Liễu trang thành Nam tặng cho ngươi, coi như hạ lễ!"
Đám người nghe vậy đều vô cùng chấn động.
Ai hiểu rõ nội tình đều biết, Thanh Liễu trang chính là tổ điền nhà Phương Nguyên, sau khi Kỳ tướng quân chiếm được đã tiến hành tu sửa lại. Không nghĩ tới hôm nay hắn ta lại trả lại cho Phương gia. Phải biết rằng diện tích Thanh Liễu trang còn lớn hơn tổ điền Phương gia gấp 10 lần...
Đường đường Kỳ tướng quân, vậy mà lại muốn chủ động lấy lòng một tên mao đầu tiểu tử sao?"
"Hừ, cái gì mà mao đầu tiểu tử, người ta sắp trở thành đệ tử chân truyền tiên môn, Hoàng tộc gặp cũng phải dùng lễ mà đối đãi..."
Bách tính dưới đài cũng đều cảm thấy kinh ngạc, nghị luận ầm ĩ.
Trên đài một đám quý tộc đều cười lớn, rối rít tiến tới chúc mừng không ngớt.
"Ha ha, những chuyện khác được sau yến tiệc lại nói tiếp, tiểu Phương Nguyên, tới nhận tiên môn ngọc phù Thanh Dương tông đi!"
Đạo sư cười ha hả, hai tay nâng một mâm tử đàn, ra hiệu cho Phương Nguyên tiến lên.
Chung quanh nhất thời yên tĩnh trở lại, lẳng lặng mà quan sát khoảnh khắc mang ý nghĩa không tầm thường này, mặc dù tất cả mọi người đã trèo lên bảng đều có hi vọng tiến vào tiên môn tu hành, nhưng chỉ có một người đứng đầu bảng có thể đạt được tiên môn ngọc phù của Thanh Dương tông, trực tiếp thành đệ tử chân truyền.
Một khi nhận lấy tiên môn ngọc phù, từ đó về sau Phương Nguyên sẽ một bước lên trời, trở thành đệ tử Thanh Dương tông.
Ý nghĩa trong đó sao có thể bình thường được?
Phương Nguyên cũng nhẹ gật đầu từ từ đi thẳng về phía trước, trong lòng đột nhiên hiện lên đủ loại tư vị.
Mười năm khổ học, không biết ngày đêm, hao tổn bao nhiêu tâm huyết, rốt cuộc cũng đạt được thứ ta tha thiết ước mơ bao đêm?
Hắn đưa tay ra, mặc dù nội tâm kích động, nhưng tay không run rẩy.
Bởi vì hắn biết đây là bản thân xứng đáng.
Những cố gắng nỗ lực mà hắn bỏ ra vượt gấp 10 lần người bình thường, đạt được vinh dự cao nhất cũng là điều dĩ nhiên...
"Chậm đã..."
"Thế nhưng ngay thời điểm tay Phương Nguyên đã vươn ra, đột nhiên trên bầu trời Thái Nhạc thành bị một mảnh bóng tối bao phủ tới.
Mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu lên, lập tức thấy trên trời đã có một chiếc tiên chu to lớn bay tới, chậm rãi giáng lâm giữa không trung, mà trên chiếc thuyền đó có một vị tiên sứ mặc áo bào đỏ đạp không từ từ đi xuống, nặng nề mở miệng, giọng nói to lớn truyền khắp Thái Nhạc thành: "Thanh Dương tông Ngọc Cơ chân nhân có chỉ, lần đại khảo này bãi bỏ Đạo Nguyên Chân Giải, không đưa vào trong khảo hạch!"
"Cái gì?"
Trên đài dưới đài, mọi người nhất thời im lặng như tờ, nét mặt tất cả mọi người như đều bị đông cứng lại.
"Việc này... Làm sao có thể xảy ra? Tiên môn tại sao lại đưa ra pháp chỉ như thế?"
Mãi hồi lâu sau mới có một người quát to, chính là đạo sư Thái Nhạc thành, mặt hắn chấn động không hiểu nổi!
Vị tiên sứ đã bước tới trên đài, ánh mắt nhìn lướt qua các thiên kiêu trên đài, sắc mặt cũng có chút nặng nề, thở dài nói: "Bởi vì vừa mới có xác nhận, quyển Đạo Nguyên Chân Giải mà Thanh Dương tông đoạt được là giả, nói cách khác..."
Ánh mắt của hắn cũng có phần tiếc nuối: "Suốt 300 năm qua Đạo Nguyên Chân Giải mà chúng ta học đều là giả!"
Chương 4 Đạo Nguyên Chân Giải (1)
"Tại sao lại như vậy?"
Bên trong phủ thành chủ đã được giăng đèn kết hoa lộng lẫy. Phương Nguyên cô độc ngồi bên một cái bàn ngoài sảnh, hắn ngơ ngác mê man nhìn ra hồ nước bên cạnh. Trong hồ cá ngũ sắc bơi qua bơi lại. Trong lúc hoảng hốt, hắn chỉ muốn nhảy xuống hồ nước hóa thành một con cá nhỏ.
Có lẽ hắn đã quên mất mình đã đi xuống đài bằng cách nào, đã được nô bộc của Thành chủ đưa đến nơi này bằng cách nào.
Lúc này, bên trong, thành chủ đang thiết đãi yến tiệc.
Dựa theo lệ cũ, mỗi ba năm sau lần đại khảo, thành chủ đều thiết yến mở tiệc chiêu đãi những người có tên trên bảng sắp trở thành đệ tử tiên môn hay thiên chi kiêu tử, năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ. Thậm chí bởi vì nữ nhi của hắn ta cũng có tên trên bảng, bữa tiệc này còn náo nhiệt hơn không ít. Chỉ có điều trong buổi tiệc này, đáng lẽ Phương Nguyên sẽ ngồi ở vị trí dành cho khách quý trong nội sảnh, nhưng lúc này hắn chỉ có thể ngồi ngơ ngác bên ngoài cùng cái bàn trống rỗng.
Hắn có thể cảm nhận được từng ánh xung quanh mắt xen lẫn đồng tình, thương cảm hay đùa cợt, thậm chí có chút hả hê. Hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Hắn vốn không nên có mặt ở nơi đây!
Đạo Nguyên Chân Giải bị xóa bỏ rồi, bản thân chẳng những không còn đứng đầu Giáp bảng, thậm chí ngay cả Tiểu Ất bảng còn không thể vào được...
Bởi vì hắn đã hao phí quá nhiều tâm huyết và thời gian cho Đạo Nguyên Chân Giải, những thứ khác như dược lý chỉ tạm, bói toán cũng chỉ tạm, khí cụ cũng chỉ tạm, không có khả năng đạt được tạo nghệ quá cao, thậm chí thực ra mà nói, đối với những thứ khác hắn gần như dốt đặc cán mai, bởi vì trước đó Chu tiên sinh đã nói nếu học được Đạo Nguyên Chân Giải sẽ tốt tương đương với tất cả các học vấn khác cộng lại ...
Dù sao thì sau khi vào tiên môn, hắn có thể học những loại học vấn khác, chỉ có Đạo Nguyên Chân Giải phải bắt đầu học từ nhỏ.
Sự thật cũng là như thế. Lúc đầu Phương Nguyên tham gia tiên môn khảo hạch chỉ thi mỗi một môn Đạo Nguyên Chân Giải đã có thể đứng đầu Giáp bảng.
Nhưng ai có thể nghĩ được, hắn còn chưa nhận Ngọc Phù đã xảy ra chuyện kinh khủng như vậy?
Mặc dù hắn không có tên trên bảng nhưng dường như thành chủ vẫn có chút hảo tâm, dặn dò nô bộc đưa hắn ra ngoài, sắp xếp cho hắn một chỗ ngồi.
Nhưng còn chuyện tuyển rể dường như không ai nhắc lại nữa, mà hắn cũng không có chỗ ngồi trong khu vực quý tộc ở nội sảnh.
Lúc này, những người khác ở bên ngoài sảnh đều vô tình cố ý tránh hắn, để một mình hắn ngồi cô độc giữa một cái bàn rất lớn, như có một luồng lực lượng vô hình xuất hiện bên cạnh hắn đẩy những người khác ra xa!
"Ài, Phương tiểu ca thật sự quá đáng thương, đáng lẽphải đứng đầu bảng, vậy mà kết quả lại..."
"Ai, đệ tử hàn môn, nói thì dễ nhưng muốn trở thành khó biết bao, ngay cả ông trời còn muốn làm khó hắn..."
"Ngươi xem hắn còn ngồi ở chỗ này làm gì, chờ tự rước lấy nhục vào thân hay sao?"
Chung quanh truyền đến tiếng bàn luận xôn xao, như tiếng muỗi vo ve xảo trá chui vào trong lỗ tai Phương Nguyên.
Hắn cũng cảm thấy mình nên rời khỏi đây.
"Nếu như đã đến, cần gì phải vội đi?"
Bỗng nhiên một bàn tay lớn đặt trên vai Phương Nguyên, đè Phương Nguyên đã có ý định đứng lên trở về lại chỗ ngồi.
Phương Nguyên quay đầu nhìn lại lập tức thấy được, đây là một vị lão giả mặc áo bào xanh tầm năm sáu chục tuổi, người gầy gò quắc thước, phong thái không giận tự uy. Hắn thở dài một hơi ngồi bên cạnh Phương Nguyên, cầm bầu rượu lên, rót đầy một chén đưa tới cho Phương Nguyên.
"Chu tiên sinh..."
Phương Nguyên vội vàng đứng dậy hành lễ, đối với vị lão nhân trước mắt này, hắn vô cùng kính trọng.
Vị lão nhân này là đạo sư đã mở ra con đường cho Phương Nguyên. Hắn đã từng là nội môn đệ tử Thanh Dương tông. Đúng vào mười năm trước, hắn đưa Phương Nguyên đang nghe lén bên ngoài Tiên Tử đường vào bên trong, cũng là hắn đã dành suốt mười năm khổ tâm dạy bảo mới có Phương Nguyên ngày hôm nay...
... Mặc dù, hôm nay Phương Nguyên cũng chỉ là một kẻ xui xẻo không gặp thời, bị đánh rớt mà thôi!
"Ngồi xuống nói chuyện!"
Chu tiên sinh khoát tay áo, quay đầu nhìn Phương Nguyên, nói khẽ: "Ngươi rất thất vọng phải không?"
"Học trò..."
Ánh mắt Phương Nguyên buồn bã. Mười năm tâm huyết lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, sao hắn có thể không thất vọng?
Thế nhưng nhìn thấy ánh mắt ân cần của đạo sư.
Hắn chỉ cười nói: "Học trò chỉ đang nghĩ thành chủ còn muốn đứa con rể này không?"
"Ha ha, bây giờ ngươi chỉ là một tên vừa bị đánh rớt, tiền đồ ảm đạm, sao hắn có thể gả nữ nhi cho ngươi?"
Chu tiên sinh nghe hắn nói vậy cũng nở nụ cười, đổ đầy một chén rượu nhét mạnh vào trong tay Phương Nguyên, sau đó mới thở dài, nói: "Thực ra chuyện 《 Đạo Nguyên Chân Giải 》 được chứng minh là giả đã sớm nằm trong dự liệu!"
Khuôn mặt đang cố nặn ra vẻ tươi cười của Phương Nguyên cũng trở nên cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Chu tiên sinh.
Chu tiên sinh tự mình rót một ly, uống một hơi cạn sạch, thấp giọng thở dài: "Tương truyền, một ngàn năm trước, đại kiếp nạn lần thứ 3100 hàng thế đồ diệt sinh linh. Vì đối kháng đại kiếp nạn, những cao thủ đứng đầu Tiên Môn, Ma Tông, Yêu Tộc vứt bỏ hiềm khích lúc trước tề tụ tại Côn Lôn sơn động phủ Ngọc Hư, hợp lực tìm ra phương pháp đối kháng đại kiếp nạn. Nhưng không ngờ rằng bọn hắn bế quan mười năm nghiên cứu, trong lúc chuẩn bị xuất quan đột nhiên nổi lên đại biến, trời giáng lưu hỏa, Ngọc Hư cung bị hủy, cao nhân ba mạch không một ai có thể sống sót đi ra, đến nay vẫn không biết rõ nguyên do!"
"Thế nhưng tuy rằng cao nhân ba mạch đều vẫn lạc trong động phủ Ngọc Hư, nhưng thế gian đồn đại rằng bọn hắn đã nghĩ ra một bộ đạo điển gọi là《 Đạo Nguyên Chân Giải 》, trong đó ghi chép cách đối kháng đại kiếp ba nghìn năm, tất cả thế lực lớn vì tìm《 Đạo Nguyên Chân Giải 》 không tiếc hết thảy!"
"Nhưng chẳng ai ngờ rằng bộ đạo thư này thật sự xuất hiện. Chẳng những xuất hiện, hơn nữa còn xuất hiện một lúc hơn mười, hơn trăm bản, nhiều Đạo Nguyên Chân Giải như vậy có vài bản nội dung gần giống nhau, nhưng cũng có nhiều bản nội dung hoàn toàn khác biệt. Trong lúc nhất thời, tất cả thế lực lớn cũng không biết bản nào mới là bản gốc, bản nào là giả. Nhưng mỗi tiên môn nhận được 《 Đạo Nguyên Chân Giải 》 đều không dám xem thường, vô số thiên tài khổ công nghiên cứu bí mật trong đó, đáng tiếc mấy trăm năm qua, cuối cùng đều không có ngoại lệ, đều chứng minh rằng nó là giả!"
"Cái bản của Thanh Dương tông..."
Phương Nguyên theo bản năng mở miệng, vẻ mặt có chút lưỡng lự.
"Bộ Đạo Nguyên Chân Giải của Thanh Dương tông là Cố Tùng thái sư thúc tổ lấy được từ bảy trăm năm trước, hắn nghiên cứu hơn trăm năm không tìm được phương pháp, vì vậy mới truyện thụ quyển kinh này cho đồng môn trong Thanh Dương tông, thế nhưng vẫn không một người nào có thể ngộ được thông thấu, vì vậy đành đem bản kinh văn này cho tứ đại tiên môn khác ở Việt Quốc nghiên cứu. Vô số cao nhân ngũ đại tiên môn hao tốn vô số tâm huyết, vẫn không thu hoạch được gì..."
"Từ đó trở đi có rất nhiều lời suy đoán, trong đó có một suy đoán đến từ một vị Quẻ Sư ở Dịch Lâu!"
"Vị Quẻ Sư kia chính là hảo hữu quen biết hơn trăm năm của Cố Tùng thúc tổ, hắn xem qua kinh văn, cho rằng Đạo Nguyên Chân Giải huyền diệu khó lường, trong đó chất chứa đại cơ duyên, tu vi càng cao hai mắt càng dễ bị che đi không thể nhìn được điểm chí lý trong đó. Bởi vậy, muốn dòm được tạo hóa bên trong có lẽ phải là người chưa từng tiếp xúc với tu hành, phải bắt đầu nghiên cứu từ khi còn nhỏ. Cố Tùng thúc tổ tin lời kia, vì vậy, từ ba trăm năm trước hắn đã bắt đầu trắng trợn thu đồ đệ trên thế gian, dần dà ba năm một lần, vào thời điểm cuối năm bắt đầu xuất hiện kỳ thi tiên môn..."
Chương 5 Đạo Nguyên Chân Giải (2)
Nói đến chỗ này, Chu tiên sinh lại thở dài một tiếng: "Nhưng ba trăm năm trước, cũng không biết đã có bao nhiêu người được thu vào tiên môn niệm giải Đạo Nguyên Chân Giải, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Ngược lại trong đợt khảo hạch cuối năm, tiên môn tìm được không ít mầm móng tu tiên tốt còn sót lại trong nhân gian. Thời gian dần trôi qua, mấy tiên môn khác đã sớm không còn bao nhiêu hi vọng với Đạo Nguyên Chân Giải, vì vậy khi chọn đệ tử cũng chỉ chọn trên các phương diện khác. Mà từ hơn một trăm năm trước, Thanh Dương tông cũng có người đề nghị loại bỏ, chỉ có điều thúc tổ khư khư cố chấp, không người nào dám ngỗ nghịch lão nhân gia. Cũng bởi vậy, mãi cho đến ngày hôm qua, Đạo Nguyên Chân Giải vẫn là môn quan trọng nhất trong kỳ khảo hạch..."
"Vậy... Vậy vì sao riêng ngày hôm nay..."
Phương Nguyên muốn nói lại thôi, có chút khó hiểu, vì sao hết lần này tới lần khác đến ngay thời điểm bản thân đứng đầu bảng nó lại bị hủy bỏ?
"Bởi vì ba ngày trước, Cố Tùng thúc tổ đã tọa hóa!"
Chu tiên sinh mặt đầy xúc động, tựa hồ có chút thổn thức.
Phương Nguyên cũng ngẩn ra không biết nên trả lời như thế nào.
Chu tiên sinh cười khổ một tiếng nói: "Kỳ thật ta sống hơn nửa đời người, tâm huyết đều dành hết vào quyển kinh này. Mỗi lần cảm giác hình như sắp đạt được cái gì đó, nhưng rồi cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, ta cũng đã sớm hoài nghi quyển kinh văn này là giả, cũng dự cảm sẽ có một ngày như vậy xảy ra, nhưng ta vẫn dạy các ngươi. Cũng không phải ta muốn hại các ngươi, chỉ có điều, bất luận Đạo Nguyên Chân Giải là thật hay là giả, nó cũng là môn quan trọng nhất trong kì thi tiên môn cuối năm. Hơn nữa học tập đạo này lại không hao phí tiền tài như học những loại học vấn bình thường khác, thích hợp nhất cho những đệ tử hàn môn, có thể mượn môn này để vào tiên môn đó là chuyện tốt. Cho dù đến khi phát hiện ra nó là giả, phải học lại từ đầu cũng tốt hơn là không thể bước vào tiên môn. Hơn trăm năm nay, ta dùng phương pháp kia đã đưa được không ít hạt giống tốt xuất thân hàn môn vào tiên môn, chỉ là khổ cho ngươi..."
"Khổ cho học trò?"
Phương Nguyên hơi thất thần, nụ cười trên mặt có chút đắng chát.
Chu tiên sinh thở dài một tiếng, nói: "Ta đến đây không phải để nói những chuyện này, ta chỉ có một câu muốn nói cho ngươi!"
Phương Nguyên cười khổ nói: "Tiên sinh nếu muốn an ủi học trò, còn không bằng lấy Lê Hoa Bạch tiên sinh giấu dưới hầm ra, thưởng cho học trò một vò..."
"Nếu có nữ nhi ta cũng muốn gả cho ngươi, nhưng nếu ngươi muốn Lê Hoa Bạch của ta thì bỏ cái ý nghĩ đó đi ..."
Chu tiên sinh cười mắng một câu, sau đó nhìn qua Phương Nguyên, một hồi lâu mới nặng nề mở miệng: "Ta nói những lời này cũng không phải để an ủi ngươi, chỉ muốn cho ngươi biết một sự thật... Đạo Nguyên Chân Giải có thể là giả, nhưng việc ngươi đứng đầu bảng thì không giả!"
Phương Nguyên hơi ngẩn ra nhìn Chu tiên sinh.
"Đạo Nguyên Chân Giải là giả hay thật ta không nói đến, nhưng đó là môn học khó khăn nhất, chắc hẳn không ai phản đối. Kinh này tối nghĩa quấn miệng, nghĩa lý khó khăn, mỗi một chữ mỗi một câu đều có thể diễn giải ra rất nhiều cách giải nghĩa. Nếu muốn đạt được thành tựu ở môn này, không chỉ phải ghi nhớ toàn bộ kinh văn, mà ngay cả những phiên bản công khai của các tiên môn khác cùng với tâm đắc giải niệm của vô số người tu hành khác, đều phải thuộc lòng hoàn toàn, tìm hiểu rõ ràng, dù có nói là đọc sách tới bạc đầu cũng không đủ để hình dung gian khổ trong đó. Cho dù là những đại tu hành giả đương thời, vì nghiên cứu Đạo Nguyên Chân Giải cũng đã khiến không biết bao nhiêu người trễ nãi việc tu hành, thậm chí là lâm vào điên loạn, huống chi là những tiểu hài tử tâm tính không vững như các ngươi?"
Nói đến chỗ này, Chu tiên sinh nhìn Phương Nguyên, ánh mắt rất hài lòng: "Lão phu dạy ở Tiên Tử đường Thái Nhạc thành mấy chục năm, cũng không biết đã gặp qua bao nhiêu thần đồng kỳ tài tuyệt diễm, nhưng lão phu chưa từng thấy qua một tiểu hài nào khắc khổ dụng công học tập giống như ngươi, chuyện mà vô số đại tu hành giả cùng các trưởng lão đương thời đều không làm được, vậy mà ngươi lại có thể làm được, lão phu rất bội phục ngươi ..."
"Vì vậy..."
"Vinh dự đầu bảng này là do ngươi khổ tu mười năm mà đạt được, là do ngươi đánh ra được từ hơn mười vạn học sinh khắp bảy quận Việt Quốc. Ngươi vốn đứng ở vị trí ngang với những người khác, thậm chí vì điều kiện gia thế của ngươi khiến ngươi còn kém hơn những người khác không ít, thế mà ngươi chỉ dùng thời gian mười năm đã có thể đứng ở vị trí cao hơn bọn hắn, ai có thể nói vị trí đứng đầu của ngươi là giả? Ai dám không thừa nhận ngươi mạnh hơn bọn hắn?"
Chu tiên sinh ngưng trọng vỗ mạnh lên bả vai Phương Nguyên, giọng nói có chút trầm thấp: "Hài tử, hôm nay là bài học cuối cùng ta dạy cho ngươi, đừng quên mười năm nay ngươi đã đi tới như thế nào. Tương lai bước lên con đường tu hành, những trải nghiệm này chính là đạo tâm của ngươi!"
Nói xong những lời này Chu tiên sinh uống một chén rượu quay người rời đi.
"Mười năm nay ta đã đi tới như thế nào..."
Phương Nguyên nhìn qua bóng lưng của Chu tiên sinh, trong miệng nhẹ nhàng lặp lại lời hắn vừa nghe.
"Đúng vậy, mười năm nay ta đã đi tới như thế nào?"
"Lúc lên năm, ta trèo lên cây hòe bên ngoài Tiên Tử đường nghe lén Chu tiên sinh dạy học, bị ong vò vẽ ngủ đông chích tới đầu đầy cục u..."
"Bảy tám tuổi, ta theo thúc thúc thẩm thẩm ra đồng ruộng làm việc, đồng thời trong nội tâm ghi nhớ kỹ bài dạy của Chu tiên sinh, sơ ý để liềm cắt đứt tay mình, thế nhưng bản thân lại không phát giác ra, đợi tới khi quay đầu lại thấy máu lấp lánh trên lá mạ..."
"Mười mấy tuổi, mỗi ngày lúc nằm mơ ta cũng đọc những kinh văn không thuận miệng kia..."
Một loại cảm giác tự hào bay lên từ nơi đáy lòng Phương Nguyên...
"Ta đã đi tới như thế nào?"
"Ta bỏ ra tâm huyết nhiều gấp bội người khác, cũng nỗ lực gấp bội người khác mới đi tới ngày hôm nay..."
"Chu tiên sinh nói đúng, các ngươi có thể nói Đạo Nguyên Chân Giải là giả, có thể đập tan danh tiếng của ta trên bảng, nhưng có ai dám không thừa nhận ta đã dựa vào thực lực của mình mà đứng đầu Giáp bảng, đặt tên tất cả mọi người ở phía dưới tên ta?"
Hắn bưng chén rượu Chu tiên sinh rót lên, hung tợn dốc vào trong miệng, sau đó lại rót đầy một chén.
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn qua phương hướng Chu tiên sinh rời đi, trong lòng lặng lẽ nói ra: "Chu tiên sinh yên tâm, ta sẽ không để mình sa sút tinh thần!"
Khúc mắc được cởi bỏ, mê mang lúc trước của Phương Nguyên bỗng nhiên tan thành mây khói, khí lực trở lại trên người, hắn thở ra một hơi thật dài, chuẩn bị rời đi. Nhưng ngay lúc đứng dậy, trong lòng hắn lại không nhịn được nghĩ tới một vấn đề khác: "Nếu như 《 Đạo Nguyên Chân Giải 》 là giả, như vậy suốt mấy năm qua, những xúc động mơ hồ xuất hiện trong nội tâm lúc mình nghiên ngộ nội dung kinh văn là thế nào?"
Nhớ tới vấn đề này, hắn không khỏi lại một lần nữa nhớ tới một tháng trước, trong đêm nhập mộng, hắn đã niệm Đạo Nguyên Chân Giải không biết bao nhiêu lần, lúc nửa tỉnh nửa mơ, bỗng nhiên hắn thấy nội tâm tươi sáng, cảm giác được một loại lực lượng thần bí mà huyền ảo...
Hắn không biết hình dung cái loại cảm giác kỳ ảo này như thế nào, mà hắn cũng chưa từng nói chuyện này cho người khác!
Hắn đã từng cho rằng, đợi khi bản thân mình bắt đầu tu hành chân chính, mượn loại cảm giác này chỉ dẫn, mình có thể phát hiện được đạo lý chân chính ẩn chứa sâu bên trong Đạo Nguyên Chân Giải. Nhưng ai mà nghĩ tới, trong lúc mấu chốt này, vậy mà Đạo Nguyên Chân Giải lại bị chứng thực là giả?