Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 95: Bị châm độc
Lý Trường Lâm đang đi tới đi lui chợt thay đổi ý định, tiềm thức anh đã nảy ra suy nghĩ muốn đưa cô về nhà an toàn, nhưng anh vừa mới đi tới trạm xe buýt đã thấy Lâm Thanh Mai nằm dưới sàn.
Đợi đến khi Lý Trường Lâm chạy tới, đã có một người đàn ông tới trước anh một bước, đó chính là Thanh Long.
“Cô Lâm! Cô Lâm!” Vẻ mặt Thanh Long khá nghiêm nghị, anh luôn duy trì khoảng cách đi phía sau Lâm Thanh Mai.
Để tránh Lâm Thanh Mai nhận ra mình, hôm nay anh còn cố ý đội mũ vành dán râu.
Lý Trường Lâm cũng vội vàng ngồi xuống kiểm tra tình trạng của Lâm Thanh Mai, thấy cô hôn mê thì vẻ mặt đầy lo lắng: “Thanh Mai! Em mau tỉnh lại đi...”
Xung quanh bắt đầu có nhiều người vây xem, Thanh Long thấy thế vội nói: “Chúng ta phải đưa cô ấy đến bệnh viện ngay! Không được chậm trễ thêm nữa...”
Thanh Long vốn định bế Lâm Thanh Mai, nhưng lại sợ Lập Gia Khiêm, nên chủ động nói: “Tôi có thể làm phiền anh Lý bế cô Lâm đi không, tôi là Thanh Long – vệ sĩ của tổng giám đốc Lập, nếu tôi bế cô Lâm đi e là không thích hợp cho lắm...”
Lý Trường Lâm liếc nhìn anh ta rồi dứt khoát bế Lâm Thanh Mai lên, Thanh Long nhanh chóng đi lên phía trước bắt taxi.
...
Nửa tiếng sau, bọn họ đã đưa Lâm Thanh Mai đến bệnh viện gần nhất.
Mặc dù nơi này không thể so bì với bệnh viện Nhân Dân số một hạng tốt nhất, nhưng chí ít cũng là bệnh viện hạng ba.
Giờ Lý Trường Lâm và Thanh Long đang đợi bên ngoài phòng cấp cứu, Thanh Long đã gọi điện thông báo cho Lập Gia Khiêm, đồng thời cũng kể cho Đỗ Tuấn nghe chuyện đã xảy ra lúc nãy, để anh ta cử người đi lấy video từ camera xung quanh, nhất định phải tìm cho ra người phụ nữ thần bí đó.
Hơn một tiếng sau, Lập Gia Khiêm và Đỗ Tuấn cùng chạy tới bệnh viện.
Lâm Thanh Mai đã ra khỏi phòng cấp cứu từ mười phút trước, giờ đang nằm trong phòng bệnh cao cấp.
Lúc Lập Gia Khiêm mở cửa đi vào phòng bệnh, vẻ mặt anh đầy lạnh lẽo, thấy Lâm Thanh Mai vẫn nằm bất tỉnh trên giường, trên mặt còn đeo mặt nạ dưỡng khí thì không khỏi hoảng hốt.
Anh bỗng nhìn Thanh Long bằng ánh mắt đầy hung ác, Thanh Long biết mình thất trách nên đi tới cúi đầu nói: “Tổng giám đốc Lập, là lỗi của tôi! Xin tổng giám đốc Lập hãy trách phạt!”
Lập Gia Khiêm lạnh lùng hỏi: “Quả thật là do cậu thất trách! Đợi Lâm Thanh Mai tỉnh lại tôi sẽ trừng phạt tội của cậu, sao giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh? Bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói cô Lâm bị nhiễm một loại virus hiếm thấy, loại virus này có thể khiến con người hôn mê trong thời gian dài, nếu có thuốc giải sẽ tỉnh lại rất nhanh, nhưng bệnh viện không có loại thuốc giải này.” Vẻ mặt Thanh Long đầy lo lắng.
“Nếu cô ấy không lấy được thuốc giải thì sao?” Trong đôi mắt đen láy của Lập Gia Khiêm đã không còn sự bình tĩnh.
Thanh Long không dám nhìn vào mắt Lập Gia Khiêm, chỉ trầm giọng nói: “Bác sĩ nói nếu cô Lâm không lấy được thuốc giải, sẽ hôn mê vô thời hạn, đến khi nào chết não...”
Đáp án này đã chọc Lập Gia Khiêm nổi giận đạp Thanh Long một phát, mặc dù Thanh Long có võ nhưng cũng không trụ nổi cú đá mạnh ở cự ly gần như thế, anh ta lảo đảo mấy bước mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Đỗ Tuấn và Lý Trường Lâm khẽ nhíu mày, Lập Gia Khiêm đá rất mạnh, sợ rằng Thanh Long đã bị đá đến xuất huyết nội rồi.
“Cậu triệu tập tất cả chuyên gia trong thành phố mau chóng điều chế thuốc giải đi! Rồi bảo Đỗ Tuấn nhất định phải tra cho ra người phụ nữ trong camera đó!” Lập Gia Khiêm sải bước đi về phía Lâm Thanh Mai, rồi tùy ý kéo một chiếc ghế ngồi cạnh cô.
Không ngờ chỉ trong một buổi tối anh không đưa cô về, lại xảy ra chuyện như vậy!”
Giờ trong lòng Lập Gia Khiêm không ngừng tự trách.
“Gia Khiêm, giờ tôi sẽ gọi bảo Chí Thanh tới đây một chuyến, có lẽ cậu ta biết đây là loại virus gì...” Nhậm Bách nghiêm túc nói.
Lập Gia Khiêm không hề quay đầu lại, tay anh vừa chạm vào tay Lâm Thanh Mai đã thấy lạnh cả người, vừa nghĩ đến từ chết não này tim anh liền run rẩy!
“Cậu gọi đi.”
Nhậm Bách nhanh chóng đi ra ngoài phòng bệnh gọi cho Chí Thanh.
Lý Trường Lâm luôn đứng trong phòng bệnh với sắc mặt tái nhợt, giờ anh đang hối hận muốn chết, nếu anh kiên trì đưa cô về biệt thự, Lâm Thanh Mai sẽ không bị người khác ám hại hôn mê như lúc này.
Năm phút sau, Lập Gia Khiêm xoay người nói với Lý Trường Lâm: “Trường Lâm, cậu về trước đi, cậu ở đây cũng không giúp được gì.”
Lý Trường Lâm hờ hững nói: “Anh họ, nếu Thanh Mai chưa tỉnh lại, em sẽ không rời khỏi nơi này.”
Lập Gia Khiêm cười khẩy trước sự bướng bỉnh của anh, anh nói: “Tùy cậu, nếu cậu muốn đợi thì ra ngoài đợi, giờ tôi không muốn gặp ai hết.”
Giờ tâm trạng Lập Gia Khiêm đang rất kém, thậm chí không có kiên nhẫn để trò chuyện với Lý Trường Lâm.
Lý Trường Lâm cũng không níu kéo, mà đi ra ngoài phòng bệnh với sắc mặt khó coi.
Còn Thanh Long đã sớm rời đi làm việc của mình rồi...
...
Ba giờ sáng, La Chí Thanh mặc áo blouse đi vào phòng bệnh, anh kéo khẩu trang xuống nói với Lập Gia Khiêm: “Gia Khiêm, tôi đã tra ra được thành phần của loại virus này, bệnh viện nước ngoài cũng gửi email tới nói, chắc chắn có thuốc giải loại virus này.”
Lập Gia Khiêm liền bật dậy hỏi: “Vậy thuốc giải đâu?”
“Bên đó cần phải phê duyệt một số thủ tục, nhanh nhất cũng phải mất một tuần mới có thể lấy được thuốc giải!” La Chí Thanh nghiêm túc nói, rõ ràng rất bất mãn với câu trả lời của bên kia.
Đáp án này khiến Lập Gia Khiêm mắng một câu tiếng Pháp, nhưng anh nhanh chóng buộc mình phải bình tĩnh lại, rồi bắt đầu nghĩ cách khác.
Không ai có thể bảo đảm Lâm Thanh Mai sẽ không chết não trong vòng một tuần.
Giờ bọn họ phải tranh thủ từng giây từng phút để cứu sống cô!
Lập Gia Khiêm nói: “Chí Thanh, cậu đi thương lượng với bên kia đi, dù là giá nào cũng phải bảo họ giao thuốc giải ra càng sớm càng tốt! Rồi cậu gọi hỏi Mike thử bên cậu ta có loại thuốc giải này không? Giờ tôi sẽ đi tìm chú hai tôi.”
“Được, một khi người nào có tin tức trước thì phải gọi thông báo cho người kia.”
Lập Gia Khiêm và La Chí Thanh cùng đi ra khỏi phòng bệnh, Lập Gia Khiêm vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lý Trường Lâm luôn đứng đợi bên ngoài hành lang, anh liền nói: “Cậu vào trong chăm sóc cô ấy đi, giờ tôi phải tới quân đội một chuyến, có chuyện gì thì cậu gọi cho tôi.”
Lý Trường Lâm gật đầu: “Được, anh cứ yên tâm!”
...
Lập Gia Khiêm lái xe tới thẳng doanh trại ở vùng ngoại thành.
Hơn hai tiếng sau, Lập Gia Khiêm mệt mỏi chạy tới, anh cầm giấy thông hành đặc thù chạy thẳng vào doanh trại.
Chưa tới hai mươi phút sau, chú hai Lập Gia Khiêm – Lập Vân Trường quay về ký túc xá của mình.
Ông vừa bước vào phòng, Lập Gia Khiêm đã nói thẳng mục đích mình chạy tới đây.
Nghe xong, mặc dù sắc mặt Lập Vân Trường hơi khó coi, nhưng ông không thể không quan tâm chuyện liên quan đến sống chết của Lâm Thanh Mai.
Ông nói: “Gia Khiêm, giờ chú sẽ gửi báo cáo lên cấp trên, để họ nhanh chóng phê duyệt thuốc giải càng sớm càng tốt. Chú cũng sẽ cử người điều tra rõ chuyện này, để xem thử bên chú có tiết lộ loại virus này ra bên ngoài không...”
Lập Gia Khiêm nghe Lập Vân Trường nói thế thì kinh ngạc, không ngờ trong nước thật sự có loại virus này.
Nếu không phải anh ôm hy vọng tới đây hỏi Lập Vân Trường thử, e là Lâm Thanh Mai đã bớt đi một cơ hội để cứu sống rồi.
...
Sau năm tiếng chờ đợi dằn vặt, cuối cùng bọn họ cũng nhận được tin tức.
Lập Vân Trường vừa cúp máy liền nói: “Cháu yên tâm đi, chú đã bảo Tư Thần đích thân mang thuốc giải tới đây rồi, giờ cậu ấy đang ở sân bay.”
Nghe ông nói thế, cuối cùng Lập Gia Khiêm cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi ngạc nhiên hỏi: “Tư Thần về rồi ạ? Cậu ta về nước khi nào thế?”