Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cấm Cãi Nhau - Trường Hạ Bất Thệ
  3. Chương 13: Khen rồi
Trước /39 Sau

Cấm Cãi Nhau - Trường Hạ Bất Thệ

Chương 13: Khen rồi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cấm cãi nhau

Tác giả: Trường Hạ Bất Thệ

♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚

13. Khen rồi

Cam Nhạn Chi giúp Liễu Vũ Phong xử lý xong mới ngủ, cũng tỉnh sớm hơn Liễu Vũ Phong. Anh đi mua bữa sáng trước, lúc trở về Liễu Vũ Phong đang đỡ eo muốn ngồi dậy.

Liễu Vũ Phong chỉ có thể hình dung là vẫn như có vật gì đó cấn đằng sau, trong bụng như có như không âm ỉ, xương chậu đau nhức.

Có cảm giác như nửa người dưới tàn phế, ít nhiều gì cũng thường xuyên vận động nhưng cũng chịu không nổi làn sóng mãnh liệt của Cam Nhạn Chi đêm qua.

Cam Nhạn Chi vừa tiến lên, Liễu Vũ Phong đã có phản ứng cực kỳ lớn, tối hôm qua hai người tương đối trần trụi, hình dạng chỗ đó thế nào cũng cảm nhận rồi, hơn nữa Cam Nhạn Chi còn giúp cậu vệ sinh, khăn nhỏ cũng ướt sũng.

Nhưng bây giờ nhớ lại những lời sweet sexy talk đó, cậu lập tức mặt đỏ tai hồng, cảm thấy xấu hổ không chịu được. Liễu Vũ Phong hít sâu một hơi, giấu giếm không dám nhìn thẳng mặt Cam Nhạn Chi.

Cậu cảm giác giường lún xuống một chút, Cam Nhạn Chi ngồi bên cạnh, chăn bị lật lên một góc, cậu vừa cảm giác nửa dưới lành lạnh, mông đã bị ngón tay chạm vào, Liễu Vũ Phong lập tức bật dậy: "Cậu làm gì vậy?"

Tuy rằng Liễu Vũ Phong nói rất dữ, nhưng lỗ tai đỏ đến mức chẳng có cảm giác uy hiếp, Cam Nhạn Chi xấu hổ theo phản ứng của cậu, lại ém chăn lại trước mặt Liễu Vũ Phong.

"Xem thử có sưng hay không." Cam Nhạn Chi nói đúng sự thật.

"Cậu phải hỏi tớ trước chứ, đó là... Mông tớ mà!"

Cam Nhạn Chi bị dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cậu chọc cười, sờ đầu cậu rằng: "Xin lỗi, không hỏi cậu trước."

"Có khó chịu chỗ nào không?"

Cái chỗ không thể nói được của cậu khó chịu đó, nhưng mà nói ra thì kì cục quá đi!

Liễu Vũ Phong được xoa đầu, tâm trạng đột nhiên nguôi, cơ thể thả lỏng, dùng chăn quấn mình lại: "Không có, tớ muốn mặc quần áo, cậu ra ngoài chờ đi."

Cam Nhạn Chi gật đầu rồi đi, Liễu Vũ Phong mặc kệ người có đau không, mặc đồ vào trước, kết quả lúc đi vào phòng tắm, trên cổ cậu tất cả đều là dấu hôn, có đậm có nhạt. Liễu Vũ Phong ngại đến mức cổ đỏ bừng, cậu nhanh chóng mặc chiếc áo len đen kia vào, dù sao cũng che bớt được một chút.

Lúc Liễu Vũ Phong ngồi lên bàn ăn, vừa ngồi đã giật bắn mình, cậu thẹn thùng nhìn Cam Nhạn Chi không nói, trong lòng Cam Nhạn Chi cũng hiểu được đem đồ ăn đến bàn trà, bế Liễu Vũ Phong đến, để cậu ngồi sô pha mềm ăn.

Bây giờ Liễu Vũ Phong vừa nhìn Cam Nhạn Chi thôi, cậu lại nhớ đến những động tác, thanh âm đêm qua của anh, hệt như âm thanh 3D vờn quanh tai, bữa sáng nay càng ăn càng nóng.

Cậu vội vàng giữ khoảng cách với Cam Nhạn Chi, Cam Nhạn Chi khẽ cười một chút, cũng không định nhích đến gần. Anh biết Liễu Vũ Phong đang xấu hổ, tối hôm qua ở trên giường cả hai đều động tình nên không thấy lạ.

Chờ đến khi cậu dịu lại anh mới chủ động mở miệng: "Cậu thấy homestay này trang trí thế nào?"

Liễu Vũ Phong đang ăn bánh đậu nóng, đêm qua vội vàng lên lầu thân thiết cũng chẳng thèm để ý gì.

Cậu nhìn bốn phía xung quanh một chút, sofa và thảm lót đều màu vàng như bánh mì, đầy đủ các kiểu cây xanh, trên bàn gỗ ăn cơm đặt hoa hồng, trên giá cây xanh bên ngoài ban công treo mấy chậu cà chua bi và nha đam.

Hai người đứng cạnh cửa ban công nhìn ra xa, bên dưới như những mô hình phòng ốc thu nhỏ, ngước lên cao là những dãy núi xanh thấp thoáng phía sau rặng mây mù, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từng đàn ngỗng trời đang bay về phương Nam.

Hôm nay trời hơi âm u, ánh mặt trời mỏng manh, từng cơn gió lạnh nhẹ nhàng thổi ngang bức màn, khung cảnh tựa như một giấc mộng.

Liễu Vũ Phong dựa vào lan can nhưng miệng vẫn ngập nhân đậu của bánh bao, cậu vội vã nuốt xuống để nói chuyện: "Đẹp đó chứ, thông gió nè, chỗ trống đó cậu lắp thêm một cái giá sách, sách ở ký túc xá không để hết thì có thể để vào."

"Xem nè, cây cà chua này với cây nha đam sống khỏe ghê, không biết sau này tớ có chăm nổi không nữa, lúc trước tớ nuôi sen đá trong ký túc xá mà cũng không nuôi nổi."

Cam Nhạn Chi nói: "Nếu thích thì sau này tớ có thể cùng nuôi với cậu."

Liễu Vũ Phong gật đầu, dựa vào lan can duỗi người, cậu xoa eo của mình, lười biếng nói: "Có thể hóng gió ở ban công với cậu thật tốt ghê."

Cậu nghiêng đầu cười với Cam Nhạn Chi, Cam Nhạn Chi khom lưng hôn một cái, cảm nhận được nhân đậu đỏ ngọt ngào, vô cùng đồng ý: "Tớ cũng thấy thế."

"Muốn có một gia đình với cậu." Liễu Vũ Phong cười rạng rỡ.

Cam Nhạn Chi ôm lấy eo Liễu Vũ Phong, kề sát bên tai cậu: "Tớ cũng muốn."

Cuối cùng Liễu Vũ Phong cũng hết ngại ngùng, ở ban công ôm lấy Cam Nhạn Chi trao một nụ hôn triền miên, mãi cho đến lúc nằm trên sofa mềm mại.

Eo Liễu Vũ Phong khó chịu, đi đứng không thoải mái, hai người quyết định ở homestay hôm nay, chờ đến tối ổn rồi thì ra ngoài, giữa trưa mai sẽ trả phòng.

Liễu Vũ Phong gối lên đùi Cam Nhạn Chi xem phim, Cam Nhạn Chi thoải mái vuốt ve đầu tóc mềm mại của Liễu Vũ Phong.

Nếu Cam Nhạn Chi dừng lại, Liễu Vũ Phong sẽ lập tức nắm lấy tay anh: "Thích quá đi, cậu sờ nữa đi mà."

Cam Nhạn Chi cảm thấy đáng yêu quá mức, không nhịn được mà hôn cậu.

Liễu Vũ Phong xem phim không lúc nào là ngơi miệng nhỏ, vẫn luôn miệng nói: "Hả? Người này dở hơi à, mắc gì đòi cướp ngục, nhân vật này xuất hiện có ích lợi gì vậy, có hay không cũng chẳng giúp gì được cái cốt truyện."

"Có mấy cảnh vô ích dữ, không xem cũng chẳng ảnh hưởng gì tới bộ phim, biên kịch viết gì mà dở quá đi mất."

Cam Nhạn Chi yên lặng nghe cậu nói, cách vài phút đều phải hỏi Liễu Vũ Phong có chỗ nào khó chịu hay không, Liễu Vũ Phong đều nói không có, bảo anh đừng lo lắng.

Cam Nhạn Chi không yên tâm, vẫn liên tục xoa eo và bụng giúp cậu, Liễu Vũ Phong không sợ ngứa, xoa cũng hơi dễ chịu, da thịt cận kề làm tâm trạng cậu vui vẻ nên cho anh chạm vào mãi.

Một bộ phim xem một tiếng, Liễu Vũ Phong mệt mỏi, đầu óc càng ngày càng nặng nề, dần dần nói ít lại rồi im ắng hẳn.

Cam Nhạn Chi cúi đầu nhìn Liễu Vũ Phong, cảm giác Liễu Vũ Phong im lặng không nói câu nào mới không bình thường, anh sờ đầu cậu rồi hỏi: "Vũ Phong, không thoải mái à?"

Liễu Vũ Phong yếu ớt đáp trả, anh lật người cậu lại để kiểm tra, thấy được mặt mày cậu hơi đỏ lên, đổ ít mồ hôi.

Anh sờ trán cậu rồi kiểm tra với trán mình, quả nhiên là sốt rồi. Cam Nhạn Chi bế người lên, để cậu dựa vào lòng, môi Liễu Vũ Phong đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt, môi cọ vào cổ Cam Nhạn Chi mới biết nhiệt độ cao hơn anh nhiều, hơi nong nóng.

Liễu Vũ Phong híp mặt, ngồi trong lồng ngực Cam Nhạn Chi, mông thấy hơi khó chịu.

Cậu được ôm đến giường, Cam Nhạn Chi hỏi có thể xem phía sau được không, tuy là xấu hổ nhưng cậu vẫn để anh kiểm tra.

Cam Nhạn Chi sờ vào chỗ đó, quả nhiên là sưng đỏ, ngày hôm qua có hơi chảy máu, tuy rằng cũng chỉ vài ba giây nhưng vùng xung quanh lỗ nhỏ đều đỏ lên, có lẽ do vết thương bị viêm.

Hơi thở của Liễu Vũ Phong dần nặng nề, nói với Cam Nhạn Chi đang nhăn nhó mặt mũi: "Đừng nhíu mày mà, cậu phải chịu trách nhiệm với tớ, chăm sóc tớ đàng hoàng đó."

"Ừm, nghỉ ngơi đi, tớ đi mua thuốc."

Tuy rằng sốt nhẹ nhưng Liễu Vũ Phong cảm thấy do hôm qua hai người làm lâu lắm nên cậu vừa nằm đã thấy mệt mỏi, Cam Nhạn Chi lau mồ hôi cho cậu xong thì cậu đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Đang lúc mơ màng thì cảm nhận được phía sau được bôi cái gì đó mát lạnh, lại được nâng dậy để uống thuốc chống viêm. Cậu sốt nên thấy lạnh, Cam Nhạn Chi liền ôm cậu ngủ.

Liễu Vũ Phong hạnh phúc dụi vào lòng Cam Nhạn Chi, thanh âm mơ hồ rằng: "Cậu đừng tự trách nhé, làm chuyện đó với cậu thoải mái lắm, chỉ là vạn sự khởi đầu nan mà thôi."

"Làm cậu bị thương, xin lỗi nhiều lắm."

"Người xưa có câu, trước lạ..." Liễu Vũ Phong mệt đến mức hai mí mắt dính lấy nhau vẫn phải nói cho hết lời, "... Sau quen ấy mà, lần sau câu sẽ không thế nữa. Hôm qua tớ sướng đến mức không nhớ gì nữa, kỹ thuật của cậu rất tốt, thầy Nhạn đúng là thiên phú dị bẩm! Nhưng lần sau lại làm tớ đau thì đến lượt tớ nằm trên nhé."

"Ừm."

"Cậu có nhớ nửa đêm cậu bỗng dưng khóc một hồi lâu không, tớ nghĩ do đau quá nhưng cậu bảo không phải." Cam Nhạn Chi đau lòng ôm lấy Liễu Vũ Phong.

"Có à, sao tớ không nhớ nhỉ?"

Cam Nhạn Chi nâng mặt cậu lên: "Có, tớ vừa hôn cậu đã khóc, cậu biết mình nói gì không?"

Liễu Vũ Phong nắm cổ tay của anh hỏi: "Nói gì?"

"Cậu nói trước giờ không nghĩ rằng yêu thầm lại thành thật, còn nói làm tình với tớ, cận kề da thịt nên mới vui đến mức khóc ra."

Cậu sẽ mãi mãi yêu thầm như thế, Liễu Vũ Phong đầu óc đơn giản, không bao giờ nghĩ đến việc tương lai mười mấy năm sau có thể ở bên Cam Nhạn Chi hay không, thậm chí cậu không đủ can đảm để thổ lộ tình cảm. Cậu chỉ dám đắm chìm trong cảm xúc thầm thương này, nghĩ đến việc còn có thể gặp Cam Nhạn Chi ba năm, dù chỉ là ở nhà ăn hoặc thư viện lén lút nhìn trộm, đến clb nói vài ba câu thì đã thỏa mãn không thôi rồi. Cậu không cách nào tưởng tượng đến việc Cam Nhạn Chi sẽ thích một đứa con trai như mình.

Tối qua bị làm đến đầu óc quay cuồng, cậu liền tưởng tượng đến bản thân mình rất nhiều năm sau, nếu không có lần ngoài ý muốn đó, bọn họ sẽ không ở bên nhau nửa năm như thế này. Tốt nghiệp cậu cũng chưa chắc đủ dũng cảm để tỏ tình, để môi răng triền miên, da thịt quấn quýt, để anh tiến vào cơ thể mình như hòa làm một với nhau thế này.

Có lẽ cậu sẽ mãi yêu đơn phương như vậy, rồi từ vòng bạn bè của anh, hoặc từ miệng người khác biết được anh đã lập gia đình.

Cậu nghĩ bây giờ hạnh phúc quá, người mình thích cũng thích mình là chuyện quá may mắn, như là một giấc mộng dịu dàng, sợ rằng tỉnh lại Cam Nhạn Chi sẽ biến mất. Cậu miên man suy nghĩ, cảm xúc sợ hãi lẫn sung sướng quấn thân, bất giác khóc mất.

"Thích cậu lắm, đừng nói với tớ đây chỉ là một giấc mơ."

"Bé cưng, không phải mơ."

Cam Nhạn Chi dịu dàng thủ thỉ bên tai: "Từ lúc cậu viết sai tên tớ đã bắt đầu để ý đến cậu. Ngày bầu hội trưởng, tớ đã định sau khi kết thúc sẽ tỏ tình, tớ không hy vọng tình yêu của mình bị vuột mất, Liễu Vũ Phong của tớ à."

Liễu Vũ Phong nghe xong lại rơi nước mắt, càng dỗ lại càng khóc. Luôn có những người tuyến lệ phát triển, dù chẳng buồn đau, chỉ là cảm động cũng không thể kiềm được nước mắt, những giọt nước mắt tuôn rơi như thể hiện lòng biết ơn đối với những chuyện khó khăn lắm mới đạt được này.

Liễu Vũ Phong nhắm mắt lại nhớ đến chuyện đó, cười khẽ: "Thật sự là mất mặt chết mất, cậu cũng không chê."

Cam Nhạn Chi vuốt ngược tóc mái Liễu Vũ Phong, lộ ra đôi mắt cậu, Liễu Vũ Phong mệt mỏi chớp chớp mắt, lông mi run run, anh không nhịn được hôn một cái: "Thích cậu, không mất mặt, đáng yêu vô cùng."

Liễu Vũ Phong bị nói cho ngại ngùng, Cam Nhạn Chi vỗ lưng cậu theo nhịp: "Ngủ đi, bé cưng, tỉnh lại thì hôn tớ một cái xem tớ có phải người thật hay không."

"Một năm mới rồi, phải tiếp tục thích tớ nhé."

"Được."

Liễu Vũ Phong không chờ nổi hôn anh một cái, trán chạm trán, yên tĩnh ngủ.

Cam Nhạn Chi cẩn thận quan sát Liễu Vũ Phong, một Liễu Vũ Phong không dè dặt khi nhắm mắt.

Đèn xe tắt, đồng hồ hiện 18:30, Cam Nhạn Chi dừng xe ở bãi đỗ, anh nghiêng đầu ngắm Liễu Vũ Phong đang ngủ, mặt nghiêng về phía anh, giống y như đúc mười năm trước.

Ngủ rồi giống như thiên sứ, không ồn ào không náo loạn, ngoan không chịu được.

Ngón tay anh chạm đến lông mi của Liễu Vũ Phong, có chút gai nhưng vẫn rất mềm mại, anh nói nhỏ: "Bây giờ em tỉnh lại mà không hôn tôi, tôi sẽ biến mất cho em xem."

Tác giả có lời muốn nói: Đừng có lo, viết HE chắc như đinh đóng cột!!

Quảng cáo
Trước /39 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ông Là Nhân Yêu, Ông Sợ Ai ?

Copyright © 2022 - MTruyện.net