Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trái ngược với tình trạng cố định của tân đế tuổi nhỏ xưa nay hoang phế triều chính, chuyện Nghiêm tướng liên tiếp năm ngày chưa vào chầu triều càng có thể kích khởi sự quan tâm của quần thần, đây là chuyện lớn cỡ nào, lướt qua Vương gia phụ chính không nói chuyện, bình thường thấy Thủ phụ đại nhân nhất định có thể tìm được bóng dáng Nghiêm tướng, hai người không hợp trong triều đều biết, phàm là chuyện chính sự, lúc nào cũng muốn làm cho đối phương rơi xuống hạ phong. Vì thế mấy ngày nay Tống Chính Thanh một mình một vương quốc, không có đối thủ một mất một còn đến gây sự, cũng có vẻ quá mức thanh nhàn.
“Đinh Thượng thư, không biết hôm nay Nghiêm tướng có lâm triều hay không?” Tân tiền nhiệm Tuần phủ ngũ phẩm xoa xoa tay, vẻ mặt thử hỏi.
Đinh Duẫn lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không đáp lại, thân hình to béo tròn vo đứng bên cạnh cột trụ, thỉnh thoảng nâng tay lau một chút mồ hôi thấm ra trên trán, người này, càng béo càng dễ cảm thấy oi bức, động một cái là ra mồ hôi, cố tình còn không ngừng có người hỏi Nghiêm tướng lại đây quấy rầy, làm cho ông ngay cả thời gian thở một hơi nghỉ ngơi cũng không có.
Bất đắc dĩ Tuần phủ kia cũng không biết sát ngôn quan sắc, như trước bất khuất: “Hạ quan nghe nói Đinh Thượng thư cùng Nghiêm tướng giao tình thâm hậu, cho nên …”
“Cho nên cái gì?” Đinh Duẫn quái thanh quái khí ngắt lời: “Gần đây thân thể Nghiêm tướng mang bệnh nhẹ, chẳng lẽ ông không nghe nói sao? Huống chi Nghiêm tướng là thân phận gì, sao có thể là đối tượng cho ngươi ta nói tào lao, Trương Tuần phủ chớ học những kẻ tiện nhân lắm miệng, cẩn thận ngày nào đó bị rơi mất mũ cánh chuồn cũng không biết mình phạm tội gì.”
Nghe vậy Trương Tuần phủ đen mặt, vì quan chức của đối phương so với bản thân lại cao hơn mấy cấp, lập tức phát tác cũng không tốt, chỉ có thể nghẹn một bụng tức nhẫn nại nói:“Lời nói của Thượng thư đại nhân cực kỳ chính xác, hạ quan thụ giáo.” Vừa nói xong liền chắp tay xoay người rời đi, quay đầu nhìn thấy phía góc vây quanh một đám nhỏ, ông ta nhún nhún vai, nhanh chóng gia nhập vào một chủ đề thảo luận mới –
Một người ra vẻ cao thâm vuốt râu dài nói:“Tống đại nhân gần đây có thể nói là quan trường đắc ý, khi Lục các thượng tấu rốt cuộc không có ai dám ra tiếng nghi ngờ.”
“Suỵt…… khẽ thôi khẽ thôi, Tống đại nhân đang đứng ở bên kia kìa.”
Trương Tuần phủ mượn cơ hội chen vào nói:“Các ông có nghe được tiếng gió phong phanh không, nghe nói Nghiêm tướng bị người ta cướp sắc, cho nên lâu như vậy cũng không xuất hiện.”
Mọi người kinh ngạc:“Không phải đã bị cướp một lần rồi sao?”
Trương Tuần phủ ngẩn ra, nhanh chóng bổ sung: “ Nữ hái hoa tặc kia ăn một lần là nghiền, lại tới một lần nữa.”
‘Tê’ – thanh âm hút không khí liên tiếp không ngừng.
Quả thật là mỹ mạo làm trời đố kỵ, đàn ông vốn không nên có gương mặt hại nước hại dân, lớn lên xấu một chút ít nhất sẽ không bị cướp sắc…… Mọi người nhất trí oán thầm.
Thừa dịp Hoàng Thượng còn chưa lâm triều, quần thần hoặc nhiều hoặc ít đều cảm thấy có chút không thú vị, mà giờ phút này tán gẫu chuyện xấu của nhân vật lớn cũng mang đến không ít lạc thú, vì thế nguyên bản quần thể thảo luận không tính lớn mạnh dần dần trở nên rộng ra, cho tới cao hứng, không biết là ai nhất thời đắc ý vênh váo cao giọng cười nói: “Nghiêm tướng cũng thật không hay ho……”
“Ta không hay ho như thế nào?” Tiếng nói lạnh lùng ngoài điện cách đó không xa truyền đến. Hai vị thái giám thủ vệ cung kính cúi đầu, trong tay cầm phất trần vung vào trong, có ý dẫn đường.
Mọi người kinh hãi, chỉ cảm thấy tiếng nói kia thản nhiên giống như băng đâm vào tim, vừa lạnh vừa đau, nói chuyện thị phi sau lưng vốn là không ổn, huống chi đối tượng còn là Nghiêm Thử Trạm hỉ nộ vô thường kia. Mới vừa rồi vị nào đó cười ra tiếng lúc này thành ôn dịch, mỗi người e sợ tránh không kịp, vị trí ông ta đứng lúc này tỏa ra một vòng lớn trống không.
“Sao lại không nói?” Nghiêm Tử Trạm dừng lại cước bộ, nhìn người đàn ông hãi tới mức hoang mang lo sợ kia.
Tiểu quan kia chân mềm nhũn, vẻ mặt cầu xin nói: “Hạ quan nhất thời nói sai……” Ông ta lo lắng không yên liếc mắt bóng dáng cao to mặc triều phục trước mặt một cái, thấy hốc mắt hơi hơi phiếm xanh màu da tái nhợt gần như bệnh trạng, không khỏi sững sờ tại chỗ.
Mới vừa rồi là ông ta bịa chuyện, nhưng sánh với cảnh tượng trước mắt xem ra, hay là Nghiêm tướng thật sự bị người ta chà đạp vài ngày?
Bị người ta làm càn nhìn chằm chằm như thế, Nghiêm Tử Trạm không khỏi nhăn mặt, hàn ý trong mắt càng sâu.
“Hạ quan thất lễ, mong Nghiêm tướng đại nhân chớ để ý đến tiểu nhân.” Tiểu quan cuối cùng ý thức được mình luống cuống, khúm núm lui lại mấy bước, đầu sắp cúi đến ngực.
Nghiêm Tử Trạm xoa mi tâm, cao lạnh bôi mắt buổi sáng vô ý vào mắt, xót lợi hại, chỉ cần hắn nháy mắt vài cái sẽ rơi lệ, quá mất mặt. Sợ bị người ta phát giác mình dị thường, liền không muốn dây dưa thêm nữa, hắn phất tay áo bước đi tới trước điện.
“Tình trạng thân thể Nghiêm tướng có chuyển biến tốt hay không?” Bỗng nhiên vang lên thăm hỏi ân cần không mặn không nhạt.
Nghiêm Tử Trạm nghiêng đầu, không khỏi có chút ngoài ý muốn, Tống Chính Thanh từ bao giờ thì tốt như vậy quan tâm đến an nguy của hắn. Có lệ nhếch lên khóe miệng, hắn thản nhiên nói:“Tốt hơn nhiều, không nhọc Tống đại nhân lo lắng.” Nếu không phải tên họ Trì kia ngàn dặn vạn dặn nói hôm nay tuyên bố chuyện quan trọng có quan hệ đến quốc gia nguy vong, hắn sao có thể mang thần sắc có bệnh này vào triều.
“Cùng là đồng nghiệp, quan tâm tới Nghiêm tướng hẳn là chuyện nên làm.” Sắc mặt Tống Chính Thanh hơi mất tự nhiên, sau một lúc lâu lại nói:“Nghiêm đại nhân có nghe được tin tức gì không?”
“Sao Tống đại nhân cũng bắt đầu tin những lời vô căn cứ này rồi.” Ngữ điệu của Nghiêm Tử Trạm lại lạnh vài phần.
Tống Chính Thanh mỉm cười: “Không phải ta nói việc đó, nếu Nghiêm tướng chưa từng nghe qua, vậy coi như ta chưa nói.” Chuyện nữ hái hoa tặc, ông cũng không có hứng thú nói huyên thuyên trước mặt đương sự, ông muốn biết, chẳng qua là cái nhìn của hắn với đám hỏi này. Có lẽ Nghiêm Tử Trạm đã sớm biết, có lẽ…… lại chưa biết.
Cho dù như thế nào, đối với mình mà nói, việc này như trước là lợi lớn hơn hại, bí mật bên trong Tướng phủ, chôn giấu hồi lâu, cũng đến thời điểm moi ra rồi.
“Sợ là Tống đại nhân bị thời tiết quá mức oi bức ảnh hưởng, sao lại nói mê sảng như vậy.” Lời nói không hiểu ra sao này, thực tại Nghiêm Tử Trạm không có hứng thú xã giao tiếp, đau đầu cộng thêm mắt chưa tốt, làm toàn thân hắn đều cảm thấy phiền chán khó nhịn.
Tống Chính Thanh không nói tiếp, chậm rãi chuyển thân mình.
“Hoàng Thượng giá lâm –” Tiếng hô bén nhọn vang vọng đại điện.
Chúng thần đồng loạt quỳ xuống, cùng hô lên:“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Trì Nhược Thần nâng tay vén lên chuỗi hạt không ngừng lắc lư trước mắt, từng bước dẫm nát ngọc thạch trên điện, sau đó miễn cưỡng kiễng mũi chân, tay chân cùng sử dụng …… trèo lên long ỷ.
“Chúng ái khanh bình thân.” Cái miệng nhỏ thở phì phò.
“Tạ Hoàng Thượng.”
Đôi mắt tròn vo tìm tòi chung quanh, nhanh chóng chống lại cặp mắt đen như mực của Nghiêm Tử Trạm, Trì Nhược Thần hoảng sợ, hình như Nghiêm tương so với lần cuối gặp mặt trước đây gầy không ít, là vì đau đầu không cưới được thê tử môn đăng hộ đối vào cửa sao?
Vừa nghĩ như thế, hắn lại không nhịn được vụng trộm khích lệ chính mình một chút, ngay cả hôn sự của thần dân cũng có thể chăm lo cẩn thận, hắn tuyệt đối hoàn toàn xứng đáng với hai chữ minh quân, hắc hắc.
“Thường Hỉ.” Ngón tay béo tròn chỉ.
Thiếu niên cúi mình sát lại đây, nhỏ giọng nói:“Có nô tài.”
Trì Nhược Thần thanh thanh nói:“Hôm nay trước không nói chuyện quốc sự, trẫm có một việc vui muốn tuyên bố.”
Chúng thần nghi hoặc, kiềm chế nói:“Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng.”
Trì Nhược Thần che miệng cười, sau một lúc lâu lại thấy mất long uy, nhanh chóng bỏ tay xuống, nghiêm mặt nói:“Các ngươi không nên chúc mừng ta, người các ngươi cần chúc mừng là Nghiêm tướng cùng Tống ái khanh.” Hắn dừng một chút, thấy mọi người không hiểu ra sao, liền bĩu môi với Thường Hỉ: “Tuyên thánh chỉ đi.”
Thường Hỉ gật đầu, bước nhanh xuống thềm ngọc, to giọng nói: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, niệm Nghiêm tướng lòng dạ sắt son, lại thấy con gái Thủ phụ Tống Chính Thanh tài mạo song toàn, quả thật là lương duyên ông trời ban thưởng, do dó chỉ hôn, ra tháng sau tùy ý thành hôn, khâm thử –”
Đọc xong sau, một mảnh yên tĩnh.
Thường Hỉ ứa ra mồ hôi lạnh, run rẩy dâng lên thánh chỉ cho hai người.
Trì Nhược Thần vuốt trán: “Hai vị ái khanh xem đi.”
Tống Chính Thanh nhanh chóng quỳ xuống nói:“Thần Tống Chính Thanh tiếp chỉ, tạ Hoàng Thượng ân điển.”
“Nghiêm tướng đâu? Còn đứng làm gì?” Trì Nhược Thần khó hiểu, biểu tình của Nghiêm Tử Trạm thật sự rất ngoài ý muốn, cau mày nhếch môi, hình như còn có kinh ngạc cùng với tràn ngập…… lửa giận?
Là lửa giận sao? Tính trẻ con xoa xoa ánh mắt, hắn nhìn kỹ, lại phát giác Nghiêm tướng đang chảy nước mắt, ai nha nha, thế này cũng không được, Nghiêm tướng khi nào thì khóc trước mặt hắn, xác định chắc chắn là vì cảm xúc quá kích động !
Nhanh chóng tụt xuống long ỷ, hắn từ trong tay Thường Hỉ lấy thánh chỉ, nhét vào trong lòng Nghiêm Tử Trạm: “Ái khanh không cần hưng phấn như thế, một khi đã khẩn cấp như vậy, cuối tháng này thành hôn đi, đến lúc đó trẫm sẽ tự mình tới tiệc cưới.” Hắn kiễng chân vỗ vỗ bả vai đối phương, tròng mắt vừa chuyển, lại nói: “Trẫm rất vui vẻ, sợ bị tâm tình vui sướng này ảnh hưởng, hôm nay tạm thời sẽ không lâm triều, chúng ái khanh đều sớm về nhà nghỉ ngơi đi.” Nói xong bỏ chạy nhanh như chớp, chỉ hôn còn có thể trốn tránh quốc sự, thật hay thật hay, xem ra về sau cần chỉ thêm vài người.
Chúng thần đều xúm lại đây:“Chúc mừng Nghiêm tướng, chúc mừng Tống đại nhân.”
“Cút!” Sắc mặt Nghiêm Tử Trạm xanh mét, nắm chặt cuộn thánh chỉ kia ra cửa cung, tiết mục chỉ hôn này nhất định là một người gây ra –
Trì – Nguyệt – Hằng!
Năm ngày sau.
Ban ngày trên phố, ngựa xe tấp nập, ngàn người đi đường, quả nhiên là thái bình thịnh thế.
“Tiểu thư, cẩn thận một chút.” Sơ Tình khẽ gọi.
“Ừm.” Cẩm Dạ nâng làn váy, né ra bên cạnh một chút, hiểm hiểm tránh một người bán hàng rong đối diện đi tới, trên đầu người đó đè nặng mũ rơm, một tay khoát lên đòn gánh, một tay kia đang đi vung vẩy.
Hai người sát bên cạnh mà qua.
Bỗng dưng, Cẩm Dạ dừng lại tại chỗ.
“Làm sao vậy?” Sơ Tình nhíu mày, chỉ vào cách đó không xa nói: “Cửa hàng vải ngay tại cách đó không xa, tiểu thư không muốn đi sao?”
“Em chờ ta một chút.” Nói xong, nàng tốc độ cực nhanh xoay người ra phía sau, âm thầm đề khí đi nhanh, vươn tay chế trụ cổ tay người bán hàng rong kia, sau đó hung hăng túm một cái, đẩy vào chỗ rẽ trong ngõ tối.
Người bán hàng rong đờ ngay tại chỗ, hàng hóa trên vai rớt xuống, rơi trên mặt đất, hắn cũng không đi nhặt, nhanh chóng lui vào sâu trong ngõ nhỏ:“Vị cô nương này…… cô……”
Cẩm Dạ cười lạnh:“Ngươi theo dõi ta hai ngày, nay lại giả vờ vô tội.”
Người bán hàng rong cúi đầu, bối rối nói:“Ta không rõ ý của cô nương.”
Cẩm Dạ cũng không dong dài, lật tay thành chưởng, bước xa một bước chụp vào trên lưng hắn, đối phương gập thắt lưng né qua, nàng nhếch mày, lại sán lên triền đấu, chưởng phong càng thêm sắc bén.
Người bán hàng rong chỉ thủ chứ không công, tất nhiên rơi xuống hạ phong, tránh một trận cuối cùng không đánh lại được thế công không lưu tình chút nào của nàng. Mắt thấy con dao sẽ kề vào cổ, hắn cắn răng:“Tô tiểu thư!”
Cẩm Dạ đột nhiên đình chỉ động tác, phiết môi:“Có nói thật ra ?”
Người bán hàng rong túm mũ rơm, lộ ra khuôn mặt cương nghị.
Cẩm Dạ chăm chú nhìn lên, phát giác là người mặc áo đen ngày ấy ở cửa dược trì đánh xe ngựa, lập tức sửng sốt: “Ngươi……” Ngày ấy nàng còn tưởng rằng gặp người có lòng tốt, hóa ra đều là giả sao, rốt cuộc là ai ở sau lưng âm thầm thao túng tất cả……
“Tiểu thư, tiểu thư!” Cô gái mặc quần áo xanh nhạt vội vàng chạy tới.
“Sơ Tình, ta ở đây.” Cẩm Dạ trả lời đồng thời vẫn như cũ cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, tiến lên ép hỏi: “Người nào phái ngươi theo dõi ta?”
“Nếu Tô tiểu thư không ngại, ta muốn mang cô đến một nơi, chủ nhân nhà ta đang trong Mỹ Thực các ngồi chờ.” Sắc mặt người đàn ông thản nhiên, không có chút giấu diếm,“Đến lúc đó có gì nghi hoặc, chủ nhân nhà ta sẽ đáp lại cho Tô tiểu thư.”
Mỹ Thực các, như sấm bên tai. Đến kinh thành mấy tháng, hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe nói đến tửu lâu nổi tiếng vì món ăn ngon hiếm lạ này, phần lớn chỉ dùng để chiêu đãi hoàng thân quốc thích, người bình thường vạn lần không dám đi vào, nghe nói một ly trà mất hai lượng bạc, giá này có thể nào không làm người ta cứng lưỡi.
Cẩm Dạ nhếch cằm, cũng tốt, nếu đối phương thẳng thắn thành khẩn như thế, không ngại đi nhìn độc thủ phía sau màn một cái.
“Tô tiểu thư, mời đi bên này.” Người đàn ông đi lại trầm ổn, sớm không còn tư thái yếu đuối như lúc trước.
Ba người đi được trăm bước, đó là khu phố náo nhiệt nhất, bảng hiệu vàng Mỹ Thực các cực kỳ nổi bật, ngay cả tiểu nhị đứng cửa cũng tuấn tú lịch sự, thấy có người muốn vào quán, không khỏi ngăn cản nói: “Ba vị khách quan, thật sự xin lỗi, bổn điếm hôm nay đã bị một khách nhân bao hết, cho nên…… chư vị ngày khác lại đến đi.”
Bao hết toàn bộ Mỹ Thực các?! Ra tay thật mạnh, Cẩm Dạ âm thầm kinh ngạc.
“Ta là hạ nhân của Trì công tử.” Người đàn ông tháo xuống ngọc bài bên hông, đưa tới.
Hai tiểu nhị trao đổi ánh mắt, xác định vật tượng trưng thân phận này là thật sau không hẹn mà cùng tránh đường ra, vươn tay: “Mời –”
“Mời Tô tiểu thư đi trước.” Người đàn ông lễ phép nói.
Cẩm Dạ thản nhiên bước một bước nhỏ, vượt qua cửa.
“Thật có lỗi.” Người đàn ông vươn tay ngăn cản đường đi của Sơ Tình, quay đầu trầm giọng nói: “Chủ nhân nhà ta chỉ gặp một mình Tô tiểu thư, làm phiền cô chờ ở bên ngoài.”
Sơ Tình dò xét vào bên trong, bất an nói: “Tiểu thư, phải cẩn thận.”
Cẩm Dạ trấn an cười một cái: “Không có việc gì, nhưng mà em, nếu chờ không thú vị thì đi nơi khác chơi một lúc, cũng coi như không mất công đi chợ”.
Cầu thang gỗ xoay quanh đi lên, từng góc vách tường đều dùng bạch ngọc khắc thành tranh ngọc, xuyên mã não màu tím thành rèm cửa, buông ở lối vào nhã gian.
“Chính là nơi này.” Người đàn ông dừng lại bước chân trên khúc cuối hành lang, một tay vén lên rèm cửa.
Cẩm Dạ do dự nói:“Ngươi không vào sao?”
Người đàn ông lắc đầu, chặt chẽ ngậm miệng, không có dấu hiệu mở mồm nữa.
Cẩm Dạ mím môi, đi vào trong hai bước, thử gõ trên cánh cửa hai gõ. Nhanh chóng có tiếng vang đáp lại: “Tô tiểu thư, không cần câu thúc, tiến vào là được.” Thanh âm nam tử cực kì trẻ tuổi, thậm chí nghe ra khi nói chuyện còn mang theo ý cười nhợt nhạt.
Nàng đẩy cánh cửa ra, giương mắt liền nhìn thấy một người đàn ông áo tím ngồi cạnh bàn, diện mạo tuấn dật, khí độ bất phàm, một tay cầm chén một tay chậm rãi rót đầy nước trà vào trong.
“Tô tiểu thư đối với tại hạ có ấn tượng gì không?” Ánh mắt xinh đẹp kia híp lại, không hiểu sao có chút hàm ý trêu chọc.
Cẩm Dạ tìm vị trí ngồi xuống, thản nhiên nói: “Chúng ta lúc trước từng gặp sao?”
“Gặp chứ, đương nhiên từng gặp!” Trì Nguyệt Hằng ra vẻ đau lòng: “Nói như thế nào tại hạ cũng được xưng là thanh niên tài tuấn, tuy chỉ gặp nhau một lần, nhưng bị Tô tiểu thư bỏ qua như vậy, vẫn như cũ cảm thấy thương tổn tự tin.”
Cẩm Dạ không nói, người trước mặt ánh mắt tràn đầy quý khí, tuy ngữ điệu nghe có lỗ mãng, nhưng đứng trong đám người dù sao cũng là hạc trong bầy gà, nếu trước đây từng gặp hắn, không có khả năng nàng hoàn toàn không có ấn tượng.
Trì Nguyệt Hằng nhợt nhạt mân một miệng trà, giận dữ nói: “Xem ra đêm đó cô chỉ chú ý tới Nghiêm tướng, trong mắt không có người thứ hai tồn tại.”
Lời vừa nói ra, Cẩm Dạ đột nhiên lâm vào kinh ngạc, tĩnh tâm nghĩ đến trí nhớ đêm đó từng chút từng chút ghép lại, khi nàng bị Tích Kì tha ra hình như nghe thấy có người xưng hô đến một cái tên.
“Cửu Vương gia!” Nàng đột nhiên đứng lên.
“Tại hạ cuối cùng ở trong lòng Tô tiểu thư còn chiếm chút nhỏ nhoi.” Trì Nguyệt Hằng cười đến mức sáng lạn: “Có điều bên ngoài cô gọi ta Trì công tử là được, đừng quá mức cao điệu, tránh gặp phải tai họa bất ngờ.”
Cẩm Dạ trợn tròn mắt, như thế nào cũng cảm thấy vớ vẩn, đường đường Vương gia Đại Trì tìm nàng làm gì? Trong lòng nghĩ như thế, ngoài miệng lại thốt ra: “Cửu Vương gia có gì phải làm sao, chẳng lẽ ngàn dặm xa xôi tới tìm ta uống một ly trà?”
Trì Nguyệt Hằng sờ sờ cằm, nhưng cười không nói.
Cẩm Dạ lạnh lạnh nói: “Nếu Vương gia định ngồi như vậy đến khi sắc trời buông tối, tiểu nữ sẽ không phụng bồi.” Đứng dậy muốn đi.
Trì Nguyệt Hằng đột nhiên cười to: “Cô quả nhiên thú vị như ta tưởng tượng, hiếm khi hiếm khi.” Hắn vừa cười vừa lắc đầu, thần thái trong mắt lại càng thêm thanh minh. Cho đến khi cười xong một trận mới ngừng lại, dựa vào lưng ghế nói: “Tô tiểu thư, ta đặc biệt đến đây để cùng cô thương lượng hôn sự .”
Cẩm Dạ kinh hô: “Hôn sự? Hôn sự của ai?”
“Hôn sự của cô cùng Nghiêm Tử Trạm.”