Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diêu Thủ Nghĩa ở tướng phủ làm nô tài hơn ba mươi năm, gặp được rất nhiều trường hợp lớn nhỏ, chưa bao giờ từng có tâm tính yếu đuối đào thoát khi lâm trận, nhưng bầu không khí trước mắt, thật đúng làm cho ông nổi lên ý muốn chạy trốn.
Nghiêm Tử Trạm và Tô Cẩm Dạ phân biệt ngồi hai bên sườn bàn gỗ lim từ đầu tới đuôi không nói một câu, người trước thần sắc lạnh nhạt chậm rãi ăn canh, người sau thì dựng sống lưng ngồi thẳng tắp, ánh mắt…… thực âm u.
Đây là tình huống gì?
Diêu Thủ Nghĩa cảm nhận được áp lực phẫn nộ trên người Cẩm Dạ, không khỏi có chút kinh hồn táng đảm, răng nanh thiếu phu nhân cắn thật chặt, tươi cười kia nhìn thế nào cũng cảm thấy miễn cưỡng, cố tình còn dương khóe miệng như vậy. Mà thiếu gia, thiếu gia người thật đúng là có thể làm như không thấy, khi ngẫu nhiên ngẩng đầu tầm mắt kia cũng trực tiếp lướt qua thiếu phu nhân, hoàn toàn không đặt đối phương vào trong mắt.
Hai người này thật sự là vợ chồng mới cưới sao?
Ngay sau đó, Diêu đại quản gia lại yên lặng khinh bỉ chính mình một phen ở trong lòng, đó chẳng phải vô nghĩa sao, bằng không đầy hồng ngân trên cổ bọn họ là chuyện gì xảy ra, còn vết cào trên xương quai xanh, còn vết thương nhỏ trên cánh môi……
Càng nghĩ lại càng xấu hổ, Diêu Thủ Nghĩa nhớ lại dáng vẻ khi sáng sớm hôm nay hai người này trở về, từ đầu tới đuôi đều ướt sũng, thiếu phu nhân nặng nề mê man, thiếu gia thì ôm nàng vẻ mặt xanh mét, trên áo trắng còn dính không ít vết máu.
Ông là người từng trải, tất nhiên hiểu được điều đó có ý nghĩa gì, nhưng máu này…… nếu nói là tượng trưng của xử nữ, không khỏi quá nhiều.
Haiz haiz, sao mình càng nghĩ càng thái quá.
Nét mặt già nua của Diêu Thủ Nghĩa đỏ lên, không dấu vết lui ra sau vài bước, mấy nha hoàn ban đầu bưng đồ ăn lên xếp đặt xong đều nhanh chóng lủi ra trốn sau cây cột, mình là đại quản gia không thể chạy trốn, chỉ phải kiên trì ở bên hầu hạ.
“Lão Diêu.”
“A, có lão nô.”
Nghiêm Tử Trạm nghiêng đầu, giọng điệu thản nhiên: “Phân phó phòng bếp làm canh hoa sen chưa?”
Diêu Thủ Nghĩa gật đầu: “Thời gian cũng vừa vặn, có lẽ đã làm xong, ta cho người đi bưng đến cho ngài.” Nói xong, ông gọi đến một tiểu tỳ nữ sợ hãi rụt rè, ghé vào lỗ tai dặn dò vài câu.
Cẩm Dạ nhíu mi, không nói được một lời, nàng đã trừng mắt nhìn người nào đó hồi lâu, lâu đến mức ngay cả hốc mắt đã bắt đầu chua xót, nhưng hắn lại lạnh nhạt như trước, rất giống như nàng không tồn tại. Cảm giác bị hoàn toàn xem nhẹ thực khó chịu, vì thế nàng lấy tay gõ gõ mặt bàn: “Ta đói bụng.”
Diêu Thủ Nghĩa sợ run một lát, nhanh chóng cúi đầu: “Thiếu phu nhân, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị của người hay không?”
Cẩm Dạ không nói gì, bữa cơm này ăn xong, rốt cục nàng phát hiện thằng nhãi Nghiêm Tử Trạm này rõ đầu rõ đuôi là một tên quái nhân, chẳng những ít ăn thức ăn mặn lại còn mê đồ ngọt, thức ăn trên bàn này chay đến mức làm người ta hoài nghi không biết có phải được làm ra từ tay đầu bếp tướng phủ hay không, thịt cá thì không thấy, chỉ thấy một bàn rau dưa xanh mượt.
Người xuất gia còn ăn ngon hơn hắn, nàng oán thầm, ngoại trừ việc hắn ra tay ngoan độc giết người không chớp mắt, cuộc sống thật đúng là giống như hòa thượng.
“Về sau thực đơn để ta nghĩ được không?” Cẩm Dạ nghiêng đầu, mỉm cười nói: “Phu quân ăn đơn giản như thế, chỉ sợ sẽ không có lợi cho thân thể.”
Diêu Thủ Nghĩa muốn nói lại thôi: “Thiếu phu nhân, kỳ thật……”
“Lão Diêu.” Nghiêm Tử Trạm lên tiếng ngắt lời, sau đó khẽ liếc cô gái đối diện một cái: “Nàng thử nói xem, nàng muốn ăn gì?”
Cẩm Dạ sửng sốt, sau một lúc lâu mới nghẹn ra hai chữ: “Ăn thịt.” Nói xong, lại thấy đáp án này quá thô thiển, vì thế lại bổ sung nói: “Mặn nhạt phối hợp có vẻ được.”
Nghiêm Tử Trạm bĩu môi, sau đó buông bát, đứng dậy nói: “Đem canh hoa sen bưng tới thư phòng, còn nữa……” Hắn dừng một chút, ác ý nói: “Ta ăn chay, cả năm không đổi, nếu nàng không chịu được thì tự hành giải quyết đi.”
Cẩm Dạ cắn môi, ngẩng đầu chống lại cặp mắt cực xinh đẹp kia, ánh mắt đùa cợt ấy nháy mắt đã khơi dậy tức giận trong nàng. Đúng lúc nha hoàn bưng bát tô vào, không biết xuất phát từ tâm tình gì, nàng vươn dài tay một phen nhấc lên nắp đậy, sau đó ừng ực ừng ực ngửa đầu uống xuống.
“Qúa ngọt.” Nàng chậc lưỡi, vẫn quá ngọt như trước, có điều uống quá nhanh, cũng không thể cảm nhận được tư vị cụ thể.
Diêu Thủ Nghĩa trợn mắt há hốc mồm: “Thiếu phu nhân, ngài……” Xong rồi xong rồi, hoa sen này là mấy năm trước phiên bang tiến cống hoàng tộc, sau đó lại được ban cho Nghiêm gia, chỉ có một gốc cây, lại cực kì trân quý, mỗi ngày chạng vạng mới nở hoa, sau này một vị đại thần biết thiếu gia thích ngọt, tìm đầu bếp thử nấu thành canh ngọt đến nịnh hót thiếu gia.
Từ đó, món canh này mỗi ngày khi mặt trời mọc lại hiện lên bàn cơm Nghiêm gia, tuy rằng Nghiêm Tử Trạm chưa bao giờ tỏ vẻ nó ăn ngon thế nào, nhưng theo mọi người xung quanh nhất trí phản ánh, một ngày mười hai canh giờ chỉ có khi uống canh ngọt, tâm tình thiếu gia mới là tốt nhất. Vì thế, điều này không khó phát hiện, canh hoa sen ở trong lòng người này chiếm trọng lượng không nhỏ.
Đương nhiên, Cẩm Dạ sẽ không biết điều ấy, nàng vốn không thích đồ ngọt, trước mắt uống bát canh kia, chẳng qua cũng là nhất thời giận dỗi thôi, hành vi này mặc dù ngây thơ, nhưng là phương thức duy nhất có thể làm cho nàng tạm thời an ủi lúc này.
Đoạt thứ tốt của người khác, vui vẻ vô cùng.
“Phu quân sẽ không để ý chứ?” Nàng nháy mắt mấy cái, ngữ điệu vô tội: “Ta thật sự đói chết.”
Ánh mắt Nghiêm Tử Trạm hơi lạnh: “Còn đói không?”
Cẩm Dạ cười khẽ: “Có lẽ giờ này ngày mai còn có thể đói.”
“Một chén canh ngọt nho nhỏ sao có thể đầy bụng nàng.” Nghiêm Tử Trạm cắn răng hừ lạnh: “Lão Diêu, bảo người ta làm vài món ăn phu nhân thích mang lên.”
Diêu Thủ Nghĩa khó xử: “Nhưng trong phòng bếp không có thịt……”
“Vậy cút đi mua!” Hiển nhiên tâm tình người nào đó rất không tốt.
“Vâng vâng.” Diêu Thủ Nghĩa đầu đầy mồ hôi, vội vàng chạy nhanh ra phòng, bọn nha hoàn còn lại cũng đều lui ra ngoài hiên.
Hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Cẩm Dạ cúi người: “Phu quân khách khí như thế, thiếp thân cảm thấy thật an ủi.”
Nghiêm Tử Trạm cũng không để ý nàng, bước chân vốn muốn tiến đến thư phòng dừng lại, ngược trở về ngồi vào vị trí cũ, ánh mắt quét một vòng trên người nàng.
“Nhìn cái gì?” Cẩm Dạ có chút không được tự nhiên, đem làn tóc phía sau vén tới trước ngực, phụ nữ đã kết hôn theo lý mà nói nên vãn tóc lên đỉnh đầu, nhưng hôm nay nàng cố ý buông một đầu tóc đen, mục đích đơn giản là che giấu dấu vết ái muội trên cổ.
Nàng thì lén lút, nhưng Nghiêm Tử Trạm lại không thèm che lấp nửa phần, hắn vốn là người da trắng, những vết hôn ngân màu đỏ này càng trở nên bắt mắt, điểm chết người là hôm nay hắn còn mặc một bộ quần áo đỏ sậm phô trương, làm cho người ta không tự giác đem ánh mắt chú ý vào mình.
Cẩm Dạ mím môi, chỉ cảm thấy trên mặt nóng bỏng, cuối cùng không nhịn được oán giận: “Sao chàng không che.”
“Vì sao lại phải che?” Nghiêm Tử Trạm hỏi lại, khuôn mặt lạnh nhạt, không thấy xấu hổ.
Cẩm Dạ trầm mặc, sau một lúc lâu nhỏ giọng nói: “Đêm qua, chúng ta……”
Nghiêm Tử Trạm quay mặt qua chỗ khác: “Ta không muốn nói đến chuyện này.” Ngực hắn còn đang hờn dỗi, tư vị phải nhả ra lúc khẩn yếu quan đầu đời này hắn không muốn nếm thử lần thứ hai, không phải hắn chưa từng có ý tưởng đợi nàng hôn mê rồi bá vương ngạnh thượng cung, nhưng lúc nàng nói mê lại ói ra cả người hắn, hai tay cũng giãy giụa không ngừng, khí lực lớn đến kinh người, phản ứng bất lương của xuân dược này quá mức vớ vẩn, đồng thời cũng làm cho hắn không thể không bỏ qua ý niệm trong đầu.
[khẩn yếu quan đầu: lúc nguy cấp]
[bá vương ngạnh thượng cung: cưỡng gian]
Ngày thứ hai tỉnh táo lại thấy may mắn, cũng tốt, nếu thực ăn nàng, sợ là quan hệ sẽ càng phức tạp.
Cẩm Dạ nhìn thấy ý đồ lảng tránh của hắn, lập tức hét ra lửa: “Chúng ta là vợ chồng, chàng làm gì mà ghét bỏ như thế, còn nữa, chịu thiệt là ta, bỗng dưng mất trong sạch cũng là ta, làm gì đến phiên chàng bày sắc mặt cho ta xem.” Lời nói này hơi nặng, nàng nhất thời nhanh mồm nhanh miệng bất kể hậu quả nói ra, nhưng chưa đến nửa khắc đã hối hận, hình như trong trí nhớ là nàng lao lên quyến rũ đối phương trước, tư thái triền miên trong hình ảnh này cũng là nàng có vẻ chủ động.
Ai ngờ Nghiêm Tử Trạm nghe xong không giận ngược lại cười: “Nàng mất trong sạch?”
Ngọn lửa trong mắt Cẩm Dạ lại bùng cháy, mừng rỡ nói: “Chàng nói, chúng ta không…… Khụ khụ, chàng biết rồi đấy.”
Thái độ kia quá mức vui sướng, Nghiêm Tử Trạm bỗng nhiên không thích: “Ta không hiểu nàng đang nói gì.”
Cẩm Dạ tiến lên giữ chặt ống tay áo hắn, bị hắn bỏ ra, nàng không nghe theo, tiếp tục túm hắn, truy vấn: “Rốt cuộc có hay không?”
Nghiêm Tử Trạm đứng dậy, bóp cằm nàng, chậm rãi ghé sát vào.
Cẩm Dạ sửng sốt, bỗng nhiên nhớ lại vô số lần triền miên hôn nồng nhiệt đêm đó, còn mùi vị dịu ngọt dễ ngửi trên người hắn, cùng tư thái xinh đẹp đòi mạng khi hơi hơi thở dốc, giờ phút này trí nhớ không nên có chậm rãi tập trung trong đầu, tim đập không hiểu sao trở nên kinh hoàng.
Hắn muốn hôn nàng?
“Chàng……” Đừng dựa vào ta gần như vậy.
Nghiêm Tử Trạm híp mắt đẹp: “Thật muốn biết kết quả đêm qua?”
Cẩm Dạ nhìn cánh môi mỏng duyên dáng hé ra ngậm lại trước mắt, lòng nhảy loạn. Sao lại thế này! Nàng oán hận mắng chính mình, ban đầu không phải như thế mà, nàng đối với sắc đẹp của hắn hoàn toàn vô cảm, vì sao mới qua một đêm, toàn bộ đã biến dạng .
“Muốn không?” Hắn phóng nhẹ tiếng nói.
Cẩm Dạ mê muội gật đầu: “Muốn, ta muốn nghe sự thật.”
“Sự thật là – nàng đã mất trong sạch.” Nghiêm Tử Trạm thu tay, vừa lòng nhìn dáng vẻ nàng thất hồn lạc phách.
Nghe vậy Cẩm Dạ gục đầu xuống, thẳng thắn mà nói nàng cũng không khổ sở như dự tính, lúc trước sau khi tỉnh lại đã chuẩn bị tâm lý cho mình, hiểu được ước chừng đã mất trinh, giờ phút này chứng thực chẳng qua để khẳng định mà thôi. Nay lòng nàng tràn đầy hoảng sợ cùng lo âu, kỳ thật là đang hoài nghi mình……
Sao nàng có thể ái ân với hắn, dường như cũng không khó chấp nhận như vậy.
Sao nàng có thể nhìn mặt hắn, đã liên tưởng đến những tình tiết mặt đỏ tim đập.
Sao nàng có thể, sao có thể!
Quá vô sỉ ……
Cẩm Dạ cắn môi, cố gắng bình phục tâm tình, người khởi xướng còn đang cười vẻ mặt đắc ý, biểu tình ước chừng đang nói – sao nào, chiếm thân mình nàng chính là ta, hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Nàng do dự một lát, vẫn quyết định làm đào binh: “Ta về phòng.”
Nghiêm Tử Trạm túm tay nàng lại: “Nàng còn chưa ăn cơm.”
“……” Khi nào thì hắn quan tâm đến nàng như vậy? Cẩm Dạ tránh tránh, không thể rút ra, chỉ phải nói: “Ta đột nhiên no rồi, đa tạ phu quân quan tâm như thế.”
Nghiêm Tử Trạm nhếch nhếch khóe miệng: “Ta chỉ không muốn lãng phí mà thôi.”
Cẩm Dạ không hiểu ra sao, quay đầu đã nhìn thấy Diêu Thủ Nghĩa cầm theo cái làn to đứng ở cửa, sau đó vội vàng mang vào: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, Trương thịt lợn cuối phố đã sớm đóng quán, lão nô không còn cách nào, bèn đến Thao Thiết lâu mua chút đồ ăn lại đây.”
“Cũng được.”
Thức ăn tinh xảo từng đĩa một được bày ra bàn, mí mắt trái của Cẩm Dạ bắt đầu kinh hoàng, phóng mắt nhìn lại, một biển thịt, lợn con quay giòn, thịt đông pha, thịt xào rau……
Nghiêm Tử Trạm mỉm cười nhét đũa vào trong tay nàng, “Chẳng phải nàng thích ăn thịt nhất sao? Nhanh ăn đi.” Nói xong, lại nói với Diêu Thủ Nghĩa: “Lấy tấu chương cùng công văn đến đây, ta muốn nhìn nàng ăn xong.”