Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tử quang cùng lam quang tỏa ra khí phách mãnh liệt nhưng Âm Trúc ở bên cạnh Tử cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều. Có lẽ do hắn và tử có liên kết bằng đồng đẳng sinh khế ước nên hắn cảm giác được lực lượng bên trong cơ thể Tử càng lúc càng tăng, một đạo nguyên tố cực kỳ đặc thù mang theo khí tức từ tử tinh cự kiếm dũng mãnh tiến nhập vào thẩn thể Tử. Theo sự tiến nhập của đạo lam quang đó, hai mắt Tử càng lúc càng trởn nên sáng ngời, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, toàn thân khí phách phát ra vô cung bá đạo khiến người khác phải khiếp sợ.
Theo sự tăng trưởng thực lực của Tử, trong người Diệp Âm Trúc cũng xảy ra sự biến hóa, cỗ khí lưu nóng rực trong người càng lúc càng mạnh, điên cuồng vận chuyển trong người hắn, tựa như một con quái vật bị bỏ đói lâu ngày nay có một số lượng lớn thực vật trước mặt điên cuồng thôn phệ. Dưới tác dụng của cỗ nhiệt lưu, hoàng trúc nhị giai đấu khí không ngừng tăng lên, tốc độ của nó cũng khiến cho Diệp Âm Trúc phải giật mình, chỉ trong chốc lát công phu đã đột phá đến cảnh giới hoàng trúc tam giai, chuển bị đột phá tứ giai. Phải biết rằng nếu tu luyện bình thường, việc tu luyện trúc đấu khí hoàn toàn giống với những cách tu luyện đấu khí khác trên đại lục, phải trải qua một khoảng thời gian thật dài tu luyện, nếu không tuyệt đối sẽ không có khả năng.
Từ khi thiết lập đồng đẳng khế ước với Tử, thực lực của Âm Trúc từ nhất giai đột phá thêm nhị giai, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã có thể tiến hóa là điều Diệp Âm Trúc không thể ngờ đến. Đồng thời hắn phát hiện cỗ nhiệt lưu trong cơ thể cũng bắt đầu biến hóa, tựa hồ giống với Tử, cốt cách không ngừng thay đổi. Một tầng tử khí nhàn nhạt xuất hiện quanh thân thể hắn, tựa như oánh nhuận tinh thể từ từ ngưng kết. Cảnh vật chúng quanh bắt đầu trở nên mơ hồ, cỗ nhiệt lưu di chuyển khắp toàn thân khiến cho Âm Trúc có một cảm giác vô cùng thoải mái. Diệp Âm Trúc đoán rằng do thực lực của Tử tăng lên nên bẳn thân hắn cũng hưởng không ít lợi ích.
Thể tích của tử tinh cự kiếm dần dần thu nhỏ lại, tử mang trên người Tử và Diệp Âm Trúc càng lúc càng mạnh, nhất là tên người Tử, tử quang vô cùng đậm đặc, kết tinh thành một khải giáp che phủ thân thể hắn. Thế nhưng năng lượng từ tử tinh cự kiếm vẫn không ngừng truyền đến.
" Âm Trúc, ta muốn ngủ một thời gian. Sau khi trở về, ngươi hãy tự bảo quản thân thể cho thật tốt nhé ". Thanh âm trầm thấp của Tử vang lên khiến Diệp Âm Trúc đang trong trạng thái mê ly hưởng thụ đã tỉnh lại.
Diệp Âm Trúc cũng không biết bản thân đã ở đây bao lâu, khí lưu màu tím trên người hắn đã hoàn toàn tiêu tán, tất cả đã khôi phục về trạng thái bình thường. Hắn cũng thấy cảnh vật trước mặt trở nên mờ dần rồi trôi đi giống như lúc trước, bản thân hắn đã trở về rừng cây nơi An Kỳ và An Nhã chiến đấu.
Nhìn lại thân thể, hắn có cảm giác mọi thứ vẫn như cũ không thay đổi nhưng hắn biết lực lượng của mình đã tăng lên, thân thể tràn ngập lực lượng, phảng phất mỗi bộ phận trên thân thể có thể bộc phát bất kỳ lúc nào. Ý niệm vừa động, hoàng trúc đấu khí từ trong cơ thể hắn phát ra, màu sắc so với trước đậm lên rất nhiều. Dựa trên màu sắc của đấu khí, Diệp Âm Trúc phát hiện bản thân đã đột phá qua tam giai và tứ giai, tiến vào cảnh giới hoàng trúc ngũ giai. Loại đột phá này chỉ có thể dùng hai từ " kinh khủng " để diễn tả. Nếu dựa theo thái hồng cấp bậc, chẳng phải bản thân mình đã đạt đến thanh cấp trung giai rồi sao? Vậy đã là thiên không chiến sĩ a, thiên không chiến sĩ trung giai, thực lực so với phụ thân cũng không còn cách xa nữa. Dựa theo tốc độ trước kia tu luyện, phỏng chừng 5 năm nữa mới có khả năng đạt đến cảnh giới bây giờ.
Sự kinh ngạc của Diệp Âm Trúc nhanh chóng bị thay thế bằng sự hoảng sợ, nhìn lại xung quanh, hắn phát hiện rừng cây đã không còn như lúc hắn mới đến nữa, khắp nơi đều là thân gãy lá rụng, không khí chung quang có một cảm giác lang tịch, nguyên tố ma pháp ba động không yên.
" An Nhã, ngươi chịu thua đi. Ma pháp lực của ngươi không thể so sánh được với ta. Dù sao Mễ lan cũng không pahir là tinh linh sâm lâm, tự nhiên nguyên tố rất ít, ngươi sẽ vĩnh viễn không có khả năng duổi kịp ta đâu. Giao kiên đồ vật đó ra đây, nể tình tỷ muội ta tha cho ngươi một mạng ". Thanh âm của An Kỳ từ khoảng cách không xa truyền đến.
Diệp Âm Trúc trong lòng chấn động, dựa theo hướng thanh âm phát ra mà tìm đến, cảnh tượng trước mắt khiến cho hắn cực kỳ kinh sợ. Trên mặt đất không biết tự lúc nào đã xuất hiện một cái hố đường kính vượt qua trăm thước, sâu khoảng chục thước, ma pháp nguyên tố trong không khí hoàn toàn tán loạn. An kỳ đang đứng ở một bên miệng hố nhìn An Nhã đầu bên kia, quang mang màu tím trên người An Kỳ và An Nhã đã trở nên phai nhạt đi rất nhiều. Sắc mặt của An Nhã lúc này tái nhợt không còn chút huyết sắc.
Không thể nào, đây chẳng lẽ là hậu quả do cuộc chiến của 2 nàng tạo ra sao? Điều này quả thực quá kinh khủng. Diệp Âm Trúc cảm thấy toàn thân ớn lạnh, mặc dù trước kia hắn đã biết thực lực của An Nhã không phải tầm thường nhưng không ngờ lại cường đại đến mức này.
" An Kỳ, cho dù ngươi có giết ta thì ta cũng sẽ không giao kiện đồ vật đó ra cho ngươi đâu. Đừng quên rằng tuy thực lực ngươi có hơn ta chút đỉnh nhưng ngươi muốn giết ta cũng phải trả một cái giá rất đắt đấy. Mà ta nghĩ chúng ta chiến đấu lâu như vậy chắc chắn đã khiến cho Mễ lan đế quốc chú ý, xrm ra chẳng bao lâu nữa hoàng gia ma pháp sư của Mễ lan đế quốc sẽ tới, khi đó ngươi đừng hòng rời khỏi đây ". An Nhã lạnh lùng nhìn An Kỳ, bản thân cho dù bị đối phương uy hiếp cũng không sợ hãi chút nào.
An Kỳ hừ lạnh một tiếng: " Nói như vậy là ngươi không đồng ý? ".
An Nhã không thèm trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương.
An Kỳ đột nhiên nở một nụ cười, bộ dáng trở nên vũ mị vô cùng, khiến Diệp Âm Trúc ở một bên nhìn lẽn không nhịn được cũng phải ngẩn ngơ. " An Nhã, vừa rồi độc giác thú của ngươi đã bị ta đả thương, nếu không có sinh mệnh chi thủy của tinh linh sâm lâm, ta đảm bảo nó tất chết không nghi ngờ. Nó đã theo ngươi 200 năm, chẳng lẽ ngươi lại thản nhiên nìn nó chết như vậy? Ta có thể dùng sinh mệnh chi thủy trao đổi lấy kiện đồ vật đó, ngươi thấy thế nào? ".
Đồng tử An Nhã co rút lại một chút: " Vừa rồi ngươi đã dùng ám hệ ma pháp công kích nó? Ngươi thực là hèn hạ ".
An Kỳ mỉm cười nói: " Thì đã sao? Để đạt được mục đích không từ một thủ đoạn nào, dó là nguyên tắc sống của ta. Nếu không vậy, bây giờ chức vị tinh linh nữ vương đã thuộc về ngươi chứ không phải là ta. Muội muội, ngươi không đấu lại ta đâu, trước kia đã vậy, bây giờ cũng vẫn vậy ".
" Ngươi... ".
Nghe được bốn chữ " tinh linh nữ vương ", Diệp Âm Trúc không khỏi giật mình, hai mắt mở trừng trừng như không tin vào những gì mình vừa nghe, trong lúc đó thân thể đã vô ý tạo nên tiếng động rất nhỏ.
" Kẻ nào? ". Ánh mắt sắc bén của An Kỳ và An Nhã đồng thời tập trung vào phương hướng Diệp Âm Trúc ẩn nấp, một cỗ áp lực thật lớn công kích tới phía đó. Cũng may do hắn hấp thụ được không ít lợi ích từ tử tinh cự kiếm nên thân thể cùng đấu khí cường đại lên không ít, không bị áp lực bức phải ngất xỉu nhưng cũng cảm thấy rất khó chịu.
" An Nhã tỷ tỷ, là ta ". Biết không thể ẩn nấp được nữa, Diệp Âm Trúc từ trong rừng cây đi ra. Bạn đang đọc truyện tại - http:// mTruyen.net
" Âm Trúc, ngươi không việc gì sao? ". An Nhã vừa nhìn thấy hắn, trong ánh mắt toát lên một tia kinh hãi, áp lực từ người phát ra vội chuyển mục tiêu qua An Kỳ.
Diệp Âm Trúc cảm thấy toàn thân nhẹ đi không ít, cảm giác trói buộc cùng việc hít thở khó khăn nhất thời tiêu biến.
" Nga, tiểu tình nhân của ngươi đã quay lại rồi.Vừa rồi hình như là một truyền tống ma pháp, không thể ngờ rằng hắn còn là một ma pháp sư thuộc không gian hệ. Nhưng thật sự thực lực hắn quá yếu, cho dù có thêm hắn thì ngươi cũng không có cơ hội nào đâu ".
An Kỳ khinh thường nhìn Diệp Âm Trúc. Lúc này Âm Trúc phát hiện mặc dù vẻ mặt nàng đang tươi cười nhưng ánh mắt thủy chung vẫn lạnh như băng, khiến cho người hắn sởn hết cả gai ốc. Tử cấp bát giai a! Tại Long khi nỗ tư đại lục mà nói, tuyệt đối là một nhân vật vô cùng mạnh. Bất luận cho dù Diệp Âm Trúc đấu khí có là từ hoàng cấp nhị giai hay hoàng trúc ngũ giai, đối mặt với tử cấp siêu cấp người mạnh, kết quả đều không có gì khác nhau.
Có lẽ do thấy Diệp Âm Trúc bình an vô sự nên khí thế trên người An Nhã đại thịnh, thân hình chợt lóe, từ bên này đầu hố nhảy sang phía bên An Kỳ. Nàng không cho An Kỳ cơ hội có thể ám toán Diệp Âm Trúc một lần nữa. Khi phi thân tấn công An Kỳ, miệng nàng khẽ quát: " Âm Trúc, chạy mau đi, nhằm phía nam mà chạy, trở về học viện ".
Hai luồng quang mang màu tím nhanh chóng va chạm, Diệp Âm Trúc ở bên ngoài chỉ thấy lưỡng đạo tàn ảnh, các nàng lúc thì thi triển đấu khí, lúc lại thi triển ma pháp, một vòng năng lượng cuồng bạo từ vị trí trung tâm hai người giao đấu điên cuồng tán ra tứ phía. Năng lượng khổng hồ này tựa hồ có thể xé bầu trời ra làm hai mảnh.
Diệp Âm Trúc không đi đâu hết, hắn ngược lại ngồi xuống tại chỗ. Nếu bảo hắn bỏ An Nhã chạy trốn một mình, điều đó tuyệt đối không xảy ra. Cho dù biết đối thủ cực kì lợi hại, hắn quyết định sẽ cùng An Nhã sát vai tác chiến. Phi bộc lưu tuyền cầm xuất hiện, mang theo huyễn lệ chanh sắc, sự ưu thương tỏa ra xung quanh. Cho dù đây không phải là lần đầu Diệp Âm Trúc chứng kiến nó nhưng mỗi lần nó xuất hiên trước mắt, tình cảm trong lòng Diệp Âm Trúc lại rung động. Hai tay nhẹ nhàng vuốt ve cầm huyền, tựa hồ bây giờ mọi sự việc diễn ra đều không ảnh hưởng tới hắn. Cảm nhận cầm hồn qua sự mềm dẻo, oánh nhuận của cầm huyền, bảy đạo tinh thần khí tức giống nhau từ câm huyền chảy vào nội tâm Diệp Âm Trúc, đó là sự bi thương của phi bộc lưu tuyền.
Bát chỉ lặng lẽ luật động, tiếng đàn đinh đông vang lên, không giống với tiếng đàn trầm thấp trước kia, phảng phất giống nưh núi lửa bộc phát nhưng lại tràn ngập sự nguy nga của nhạc khúc. Mỗi một tiếng đàn từ phi bộc lưu tuyền cầm phát ra tạo cảm tưởng hoàn toàn bất đồng, trực tiếp vang lên trong lòng người nghe.
Diệp Âm Trúc lần này đạn tấu khúc " cao sơn lưu thủy ", cầm khúc này hắn từng khổ luyện không ít thời gian nhưng trước kia cho dù hắn cố gắng khổ luyện như thế nào cũng không cách nào tấu "cao sơn lưu thủy " khúc đạt đến cảnh giới hoàn mỹ nhất. Nhưng mà lúc này hắn đã làm được điều đó, không phải bởi vì cảnh giới cầm tâm của hắn tăng lên mà do phi bộc lưu tuyền cầm. Phi bộc lưu tuyền cầm khiến " cao sơn lưu thủy " khúc đạt đến cảnh giới hoàn mỹ nhất, đạt đến trạng thái " nhân giả nhạc sơn, trí giả nhạc thủy ". Một tầng hoàng sắc ma âm lặng lẽ phóng thích, lấy phạm vi trung tâm là Diệp Âm Trúc không ngừng mở rộng diện tích bao phủ.
Phi bộc lưu tuyền cầm quả thực quá tuyệt vời, so với những cây cầm trước kai Diệp Âm Trúc từng đạn tấu thì không có một cây nào có thể sánh được với nó. Tâm huyền cùng cầm huyền kết hợp một cách hoàn mỹ, khiến cho hắn có thể nắm bắt những sự biến hóa nhỏ nhất của âm phù. Song thủ không ngừng biến hóa các loại thủ thế, dĩ cổn, phất, xước, chú, toàn là các phương pháp đạn tấu đặc thù, khiến nhạc khú từ từ lên đến đỉnh điểm.
" Cao sơn lưu thủy " khúc trong tai An Kỳ tựa như âm thanh từ thần chung nơi mộ cổ phát ra, không ngừng chấn nhiếp tâm huyền của nàng. Nàng phát hiện bản thân không có cách nào tập trung vào trận đấu, trong đầu xuất hiện vô số ảo ảnh. Nàng như thấy lại lúc bản thân cùng An Nhã khi còn bé đang cùng nhau sống cuộc sống vô ưu vô lo trong tinh linh sâm lâm, tất cả đều rất hoàn mỹ. Ảo ảnh khiến đấu khí và ma pháp lực trong cơ thể nàng nhanh chóng suy giảm, thân thể cũng bắt đầu trở nên trì trệ, đối với sự công kích của An Nhã muốn ngăn cản càng lúc càng khó khăn. Nhưng điều kỳ dị là bản thân An Kỳ không cảm giác được biến hóa trên người mình lúc này, trong đầu nàng chỉ vang vọng cầm khúc " cao sơn lưu thủy " do phi bộc lưu tuyền cầm phát ra.
Cũng với nhạc khúc ấy, An Nhã lại có cảm giác trái ngược hoàn toàn. Vốn trong người nàng chỉ còn không đến hai thành đấu khí cùng ma pháp lực nhưng dưới sự tác động của cầm khúc " cao sơn lưu thủy ", tốc độ vận hành của đấu khí và ma pháp lực tăng lên gấp mấy lần, ngay cả các loại ma pháp nguyên tố trong không khí quanh đấy cũng tập trung toàn bộ về phía nàng. Cơ năng toàn thân nàng tăng lên theo cấp số nhân, nương theo tiếng đàn dồn dập, An Nhã kinh ngạc phát hiện bản thân không những công kích địch nhân mà còn vận hành vũ đạo theo cầm khúc. Từng đọa quang mang màu tím mạnh mẽ phóng ra đã hoàn toàn áp chế An Kỳ, bức bách nàng ấy không ngừng lùi về phía sau.
Lúc này Diệp Âm Trúc lại thay đổi thủ thế, cầm khúc biến đổi tựa như tòa núi cao lớn, uy nghi chuyển thành dòng lưu thủy mềm mại chảy. " Thất thập nhị cổn phất lưu thủy ". Vẫn là khúc " cao sơn lưu thủy " nhưng chủ yếu do thủ pháp mà cầm khúc biến đổi. Lần đầu tiên Diệp Âm Trúc sử dụng thất thập nhị cổn phất mà bản thân khong chút vướng mắc, bát chỉ vận hành như hành vân nước chảy trên thất huyền của phi bộc lưu tuyền cầm.
Dưới sự thôi thúc của cầm khúc, song thủ An Nhã rốt cuộc đã công kích vào thân thể An Kỳ. Kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể An Kỳ bị chấn bay về phía sau, va chạm với mười thân cây đại thụ rồi nằm im không động đậy trên mặt đất. Máu tươi từ miệng nàng chảy ra, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch.
Dư vận của lưu thủy tại không trung trở nên phiêu đãng, song thủ Diệp Âm Trúc nhu hòa đình chỉ, án trên cầm huyền. Khẽ hớp một ngụm thanh khí, hắn cảm giác bản thân bây giờ có cảm giác thoải mái hơn rất nhiều so với lúc đột phá lên hoàng trúc ngũ giai đấu khí. Thần khí phi bộc lưu tuyền cầm không những giúp hắn thể hiện cầm khúc " cao sơn lưu thủy " một cách hoàn mỹ nhất đồng thời cũng khiến cầm ma pháp của hắn tiến bộ một bước dài.
Ma pháp lực của Diệp Âm Trúc chỉ tương đương với lục cấp sơ giai, so với tử cấp bát giai hoàn toàn kếm xa. Ngay khi tiếng đàn kết thúc, An Kỳ cùng An Nhã đồng thời tỉnh lại.
" Không, không thể có chuyện này được ". An Kỳ phun ra một ngụm máu tươi, nhìn chằm chàm vào thân ảnh Diệp Âm Trúc ở phía sau. Ánh mắt nàng hoang mang tột độ, như vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa diễn ra.
Sự kinh ngạc của An Nhã cũng tuyệt đối không kém An Kỳ, cúi đầu nhìn lại song thủ, nàng phát hiện lượng đấu khí cùng ma pháp lực tiêu hao trong trận đấu với An Kỳ đang từ từ khôi phục. Không cần nói cũng biết, vốn kẻ thua là nàng nhưng dưới nhạc khúc kỳ dị của Diệp Âm Trúc, nàng đã chiến thắng An Kỳ.
" Ngươi đã thua, điều đó là sự thật ". An Nhã lạnh lùng nhìn An Kỳ.
An Kỳ có chút khó nhọc đứng lên: " Ta thua, đúng vậy. Ta đã thua. Nhưng ta không thua ngươi, mà là thua hắn, thua cầm nghệ của hắn. Nhưng điều này làm sao có thể xảy ra? Tinh thần lực của hắn so với chúng ta chênh lệch quá lớn, làm sao cầm khúc của hắn có thể ảnh hưởng tới chúng ta cơ chứ ".
Trong mắt An Nha hiện ra một tia sát khí nhưng rất nhanh chóng đã biến mất, nàng than nhẹ một tiếng: " Tính mạng của ngươi được đảm bảo, ngươi có thể đi đi. Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, cũng không muốn giết ngươi ".
An Kỳ nở nụ cười, nàng cưởi rất tươi nhưng sát khí trong đôi mắt lạnh như băng càng lúc càng trở nên đậm đặc: " Ngươi quá mềm yếu, giống như trước kia vậy, chỉ biết nhìn cơ hội trong tay mình bị người khác đoạt mất. Ta sẽ di, bất quá sau này ta sẽ quay lại ".
Ánh mắt nàng chuyển quả nhìn Diệp Âm Trúc, nhưng mà lúc này Âm Trúc cũng mở to hai mắt nhìn lại nàng. An Kỳ kinh ngạc phát hiện bản thân Âm Trúc đã đạt đến cảnh giới vô ngã, tuy nhìn nàng mà như không nhìn, khí chất ưu nhã, động tác hài hòa, phảng phất như hoàn toàn dung hợp vào thiên nhiên xung quanh. Nhất là khi bên cạnh hắn lại có một cây cổ cầm màu chanh sắc, một tổ hợp vô cùng hoàn mỹ. Ánh mắt hắn vẫn như trước, đen nhánh, trong suốt, cho dù có là loại thủy tinh tinh nguyên nhất trên đại lục cũng không thể so sánh. Đây là lần đầu tiên An Kỳ thấy một đôi mắt hoàn hảo, thánh thiện, không có một chút tạp niệm như vậy.
An Kỳ rời đi, mặc dù nàng bị thương rất nặng qua cuộc chiến với An Nhã nhưng tốc độ của nàng khiến người khác nhìn vào cũng phải kinh sợ. Hôm nay nàng đã bại, thua một thần âm sư hoặc có thể nói là một cầm khúc cường địa trong cầm tông. " Cao sơn lưu thủy " – một trong tam đại thần khúc đứng đầu cầm tông cửu khúc, có tác dụng: hư nhược, tăng phúc. Trong cửu khúc của cầm tông, có sáu cầm khúc chỉ có một hiệu quả, còn lại ba cầm khúc có hai hiệu quả, được gọi là thần khúc. " Cao sơn lưu thủy " cầm khúc mặc dù không công kích trực tiếp đối thủ nhưng khiến trong đầu đối thủ sinh ra ảo giác nên không ngừng suy yếu, đồng thời có thể phụ trợ khiến thực lực của đồng đội không ngừng tăng cường. Tất cả đều dựa theo cách đạn tấu của thần âm sư mà khống chế nhạc khúc.
Với thực lực của Diệp Âm Trúc bây giờ, nếu không có phi bộc lưu tuyền cầm, hắn căn bản không có khả năng thể hiện hiệu quả của " cao sơn lưu thủy khúc ". Cho dù mượn lực từ thần khí, cộng thêm tinh thần lực của hắn khi tấu " cao sơn lưu thủy " khúc cũng chỉ có khả năng khống chế mười người, hơn nữa chỉ có thể tập trung vào một phạm vi nhỏ, không cách nào phát tán rộng hơn được.
Một thần âm sư bình thường có điểm khác biệt rất lớn so với ma pháp sư, một khi phát động đại hình ma pháp hay việt giai ma pháp, thân thể sẽ trở nên cực kỳ yếu nhược. Nhưng cho dù ma pháp lực của thần âm sư có tiêu hao hết thì tinh thần vẫn không suy giảm, lâm vào trạng thái du duyệt. Việc cầm khúc " cao sơn lưu thủy " của Âm Trúc có thể ảnh hưởng đến hai người An Nhã, An Kỳ nguyên nhân chính là do hai người trước đó đã tiêu hao quá nhiều sức lực, đến lúc hai người suy yếu Diệp Âm Trúc mới có cơ hội thành công. Nếu không cho dù Diệp Âm Trúc có phi bộc lưu tuyền cầm hỗ trợ thì cầm khúc " cao sơn lưu thủy " hoàn toàn không thể ảnh hưởng được hai người bọn họ khi đang ở trạng thái bình thường.
" Âm Trúc, cám ơn ngươi. Hôm nay ngươi đạn cầm thật hay ". An Kỳ rời đi, sự lạnh lùng của An Nhã cũng biến mất. Mặc dù nàng bây giờ nhìn có chút xác xơ, quần áo trên người có nhiều chỗ rách rưới nhưng vẫn không thể che dấu được sự cao quý, ưu nhã.
" An Nhã tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? ". Diệp Âm Trúc ân cần hỏi, ma pháp lực của hắn tiêu hao gần hết, tinh thần lực du duyệt sinh ra một cảm giác vô cùng kỳ diệu.
An Nhã mỉm cười, lắc đầu nói: " Ta không có việc gì, chỉ tiếc lần này đã liên lụy ngươi thôi. Âm Trúc, hôm nay bất luận ngươi nghe được những gì cũng nên quên hết đi. Việc hôm nay ngươi cũng không được nói cho người nào biết nữa ".
" Hảo! ". Âm Trúc gật đầu. Chỉ cần hắn đáp ứng thì sẽ không bao giờ đem chuyện anfy nói ra ngoài.
" Làm hộ pháp giúp ta, để ta trị liệu cho bạn ta ". Song thủ An Nhã xẹt qua trước ngực, một kết giới lục mang tinh màu tím lặng lẽ xuất hiện. Quang mang chợt lóe, trước mặt nàng đã xuất hiện một ma thú.
Đây là lần đầu tiên Diệp Âm Trúc nhìn thấy một ma thú có hình dáng xinh đẹp đến thế, đó là một con ngựa nhưng so với các lọa ngựa bình thường khác hoàn toàn không giống. Thân thể của nó lớn gấp đôi giác mã, toàn thân trắng muốt không chút tạp sắc, một cây sừng thon dài xuất hiện trên đỉnh đầu, lóe ra quang mang màu trắng nhàn nhạt. Điểm kỳ dị nhất là bên thân nó có một đôi cánh thật lớn màu trắng cực kỳ xinh đẹp. Lúc này hai mắt nó đã trở nên ảm đạm, Diệp Âm Trúc có thể cảm nhận sinh mệnh khí tức trên người nó đang dần dần tiêu hao.
An Nhã âu yếm vuốt ve cái đầu nó, khuôn mặt đầy vẻ thương tiếc, quay qua nói với Diệp Âm Trúc: " Ngươi không phải đã từng nói là muốn nhìn thấy ma thú của ta sao? Nó chính là bạn của ta, tên gọi là Mục, là độc giác thú, thực lực đạt đến cửu giai ma thú. Ta biết trong lòng ngươi đang tràn ngập nghi vấn nhưng hãy đợi ta trị thương xong cho nó rồi sẽ cho ngươi biết ". Vừa nói, nàng vừa mở một cái bình lấy từ trong người ra, đưa chất lỏng trong bình vào miệng độc giác thú. Chất lỏng tuy không có hương khí nhưng lại tỏa ra một khí tức tự nhiên cực kỳ thuần khiết, khiến Diệp Âm Trúc khi cảm nhận được thấy kinh hãi khôn xiết.
Độc giác thú sau khi uống chất lỏng ấy đã có sự phản ứng, đôi mắt màu xám bắt đầu ba động kịch liệt. An Nhã đặt một tay lên trán độc giác thú, quang mang màu tím từ người nàng không ngừng rót vào cơ thể của nó, thúc dục hiệu lực của chất lỏng nhanh phát tác.
Quang mang màu tím bây giờ rất ảm đạm, chứng tỏ cơ thể nàng cũng cực kỳ suy yếu.
Diệp Âm Trúc chăm chú quan sát độc giác thú, mặc dù là cửu giai ma thú nhưng trên người nó lại tỏa ra khí tức ôn hòa, ấm áp, khiến Âm Trúc đứng bên cảm thấy vô cùng thoải mái, cảm giác hoàn toàn khác biệt so với lúc đối mặt với đích long.
Năng lượng của An Nhã càng lúc càng yếu, cuối cùng mất hẳn. Đôi mắt màu xám của độc giác thú nay đã trở thành màu lam, nhìn chăm chú vào An Nhã.
An Nhã dịu dàng nói: "Mục, ngủ đi. Sau khi tỉnh dậy, ngươi sẽ hoàn toàn bình phục ". Kết giới lục mang tinh lại lặng lẽ xuất hiện, thân thể của Mục mất hút trong đó.
" An Nhã tỷ tỷ, cẩn thận ". Diệp Âm Trúc vội bước đến đỡ lấy thân thể của An Nhã đang lảo đảo chuẩn bị ngã xuống. Sắc mặt nàng lúc này tái nhợt, hơi thở cũng trở nên mỏng manh, yếu ớt.
" Lâu quá rồi không có cảm giác suy yếu đến mức này. Âm Trúc, hãy đưa ta về Phiêu lan hiên, đặt ta ở vị trí ngươi vẫn đạn cầm ấy. Bây giờ ta phải nghỉ ngơi một chút, đành làm phiền ngươi vậy ". An Nhã ôn nhu nói.
" Hảo ". Mặc dù ma pháp lực của Âm Trúc đã tiêu hao nhưng trong cơ thể hắn vẫn còn hoàng trúc ngũ giai đấu khí, tinh thần cũng không chút suy yếu. Thu hồi phi bộc liên châu cầm, hắn kê lưng đỡ lấy thân hình của An Nhã.
Người An Nhã rất nhẹ. Đây là cảm nhận đầu tiên của Diệp Âm Trúc. Cõng nàng trên lưng nhẹ như không, mùi xạ hương trên người nàng tỏa ra càng lúc càng rõ ràng, Diệp Âm Trúc cảm thấy phi thường thoải mái. Thân thể An Nhã cũng phi thường mềm mại, hai tay vòng qua cặp chân thon dài của nàng, một cảm giác ôn nhuyễn truyền đến khiến trong lòng Diệp Âm Trúc có một cảm giác khác thường.
" Đi về phía nam, Âm Trúc ". An Nhã chỉ phương hướng. Không biết tại sao khi ở trên lưng Âm Trúc, An Nhã lại có một cảm giác vô cùng an tâm. Sự cảm nhận của An Nhã so với Âm Trúc rõ ràng hơn rất nhiều, dù sao nàng không giống với Âm Trúc tu luyện xích tử cầm tâm từ bé, đối với chuyện nam nữa không hiểu nhiều lắm. Từ khi mới sinh ra đến giờ, đây là nam nhân đầu tiên có sự tiếp xúc thân thể với nàng. Trên miệng An Nhã nở ra một nụ cười bất đắc dĩ. Trong lòng nàng, Âm Trúc là một đệ đệ tốt, cũng là nam nhân duy nhất không khiến nàng sinh ra phản cảm. Tâm địa của hắn đan thuần, hồn nhiên cộng thêm tiếng đàn, hai thứ đều khiến An Nhã hài lòng.
" Âm Trúc, ngươi không cần phải gấp. Vừa rồi ngươi cũng đã tiêu hao không ít ma pháp lực rồi. Ngươi đi chậm chậm một chút, để tỷ tỷ kể lại chuyện xưa cho mà nghe ". Đầu của An Nhã tựa trên vai Âm Trúc, ánh mắt có chút mê ly.
" An Nhã tỷ tỷ, tỷ bây giờ đang rất yếu, hãy cứ nghỉ ngơi trước đi, chuyện kể sau cũng được mà ". Việc thân thể An Nhã tiếp xúc với lưng mình cũng không khiến trong lòng Âm Trúc nảy sinh tà niệm, hắn chỉ biết rằng bây giờ bản thân phải cố hết sức bảo vệ An Nhã.
" Âm Trúc, ngươi biết tinh linh không? ". An Nhã hỏi.
Diệp Âm Trúc gật đầu, đáp: " Ông nội đã từng nói qua với qua, tinh linh là một chủng tộc cao quý, bọn họ yêu chuộng hòa bình, ghét chiến tranh, sinh sống ở nguyên thủy sâm lâm, là con của thiên nhiên. Chỉ tiếc từ trước đến giờ ta chưa bao giờ thấy qua tinh linh ".
An Nhã nhẹ vuốt mái tóc dài của mình, lộ ra đôi tai nhọn, khác với người bình thường. Lúc này nàng đang chìm vào những dòng hồi ức: " Hơn 400 năm trước, tại tinh linh sâm lâm rộng lớn, một đôi tỷ muội song sinh ra đời. Các nàng là con của tinh linh nữ vương, cũng chính là niềm tự hào của tinh linh tộc. Với thiên phú hơn người, các nàng đã chứng tỏ thực lực bản thân xứng với danh hiệu siêu việt thần đồng của tinh linh tộc từ trước đến nay. Cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc của các nàng trôi qua êm đềm trong tinh linh sâm lâm. Tâm địa của đôi tỷ muội song sinh này cũng rất thiện lương, các nàng mỗi ngày đều cùng nguyên tố tự nhiên tiến hành câu thông. Mỗi một cá nhân trong tinh linh tộc đều tin rằng sau này cuộc sống của tinh linh tộc dưới sự lãnh đạo cảu các nàng sẽ càng trở nên an ổn, hòa bình ". Nói đến đây, An Nhã dừng lại một chút, thanh âm nàng tràn ngập sự nhu hòa. " Tinh linh và loài người không giống nhau, tuổi thọ của tinh linh có thể cao hơn loài người gấp bộ. Người thường chỉ sống được đến 80 tuổi, cho dù là những cường giả cũng rất khó vượt qua 150 tuổi, nhưng tinh linh lại có thể sống đến 800 tuổi, đôi tỷ muội song sinh là hậu duệ của vương tộc, có thể thọ đến 1500 tuổi. Vào một năm, các nàng đã 200 tuổi, nhưng đối với tinh linh mà nói, 200 tuổi chỉ tương đương với loài người 15 tuổi mà thôi, mới bắt đầu tiến vào giai đoạn trưởng thành. Trong 200 năm ấy, cuộc sống của đôi song sinh tỷ muội vẫn rất yên bình, tuy nhiên bắt đầu từ đây đã xảy ra biến hóa. Hai người bọn họ xin mẫu thân rời tinh linh sâm lâm, đến giới loài người ".
" Tinh linh sâm lâm có biến cố gì sao? Các nàng tại sao phải đi? ". Diệp Âm Trúc có chút tò mò hỏi.
" Thật ra cũng không thể trách các nàng, vì đã sống 200 năm trong tinh linh sâm lâm nên các nàng cảm thấy cuộc sống hơi buồn chán. Vừa rời khỏi tinh linh sâm lâm, các nàng đã bị cuộc sống phồn hoa của loài người hấp dẫn. Khắp nơi đều là những sự việc, những đồ vật tân kỳ các nàng chưa gặp qua bao giờ. Trong lúc nhất thời hai người đã lạc mất nhau. Các nàng cũng quên ẩn dấu thân phận tinh linh của mình. Tướng mạo tinh linh vỗn phi thường xinh đẹp, cho dù là nam hay nữ cũng vậy, hai nàng lại là hậu duệ vương tộc, sắc đẹp càng sắc sảo. Rất nhanh, các nàng đã vị những nhân vật có tâm địa bất lương theo dõi. Nhưng những kẻ xấu xa đó không biết rằng thực lực của đôi tỷ muội đã đạt đến tử cấp sơ giai. Bởi vì chưa bao giờ sử dụng qua lực lượng của mình nên trong lúc vô tình, hai người đã sử dụng cường đại ma pháp giết người. Đó cũng là lần đầu tiên các nàng giết người ".
" A! ". Diệp Âm Trúc kinh hô một tiếng. " Tinh linh vốn yêu chuộng hòa bình, nếu giết người, các nàng hẳn sẽ vô cung đau khổ ".
An Nhã thở dài một tiếng: " Ngươi nói hoàn toàn không đúng. Lúc đó hai tỷ muội song sinh lại có hai phản ứng hoàn toàn trái ngược nhau. Người em rất sợ hãi, thậm chí nàng đã nghĩ đến việc quay trở lại tinh linh sâm lâm bởi nàng đã nhận thức thế giới bên ngoài quá đáng sợ. Nhưng người chị lại rất hưng phấn, tâm tư nàng bắt đầu thay đổi. Đây cũng là lần đầu tiên hai người phát sinh mâu thuẫn, dẫn đến việc rời khỏi nhau. Người em trở về tinh linh sâm lâm, người chị tiếp tục tiến vào thế giới loài người ".
" Thời gian vụt trôi, nhoáng cái đã 10 năm, Trong mười năm đó, danh tiếng của người chị tại thế giói loài người đã vô cùng nổi tiếng bởi vì nàng không những xinh đẹp mà thực lực còn đạt đến tử cấp. Người em khi trở về thú tội với mẫu thân và chịu sự trừng phạt, đóng chặt cửa diện bích ".
Diệp Âm Trúc hỏi: " Vậy tại sao tinh linh nữ vương không bắt người chị trở về luôn? ".
An Nhã mỉm cười nói: " Đó là bởi vì người là tinh linh nữ vương, không thể rời khỏi tinh linh sâm lâm. Người phải ở đấy để bảo vệ tộc nhân của mình. Mà ngoài người ra, không có một ai có thể chế phục nổi người chị. Cho nên việc ấy vẫn bị trì hoãn ".
" Năm ấy, tinh linh nữ vương đột ngột qua đời. Nhưng ngay trước lúc người lâm chung, người chị đột nhiên trở về. Thực lực nàng lúc này đã đạt đến tử cấp tam giai, so với trước kia tăng mạnh hơn rất nhiều. Chỉ trong 10 năm có thể đạt được trình độ như vậy quả thực là không thể tưởng tượng được. Đối với cái chết của tinh linh nữ vương, nàng rất hờ hững, thậm chí không một chút thương tâm. Thậm chsi khi tinh linh nữ vương truyền lại ngôi vị cho người em, nàng đã công khai phản đối, quyết tranh đoạt ngôi vị này ". Thanh âm An Nhã trở nên kích động rất nhiều.
" Nàng tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ nàng đã quên đi tình tỷ muội trong 200 năm rồi sao? ". Diệp Âm Trúc có chút phẫn nộ nói.
" Ta cũng không biết. Cho đến tận bây giờ việc đó đối với ta quả thực quá khó hiểu ". Hai mắt của An Nhã đã trở nên ươn ướt, thanh âm tràn ngập sự bi thương.
" Người chị không ngừng dùng mọi loại thủ đoạn để thu phục, khống chế mọi người, kết quả tất nhiên là người em đã thua. Nàng bị đuổi khỏi tinh linh sâm lâm, vĩnh viễn không được phản hồi. Nhưng người chị không biết rằng trước khi chết, tinh linh nữ vương đã đặt sinh mệnh chi chủng vào người em. Lúc nàng phát hiện thì người em đã đi rất xa. Trong 200 năm tiếp theo, người chị ra sức tìm kiếm, muốn đoạt cả sinh mệnh chi chủng. Nhưng người em tại thế giới loài người không ngừng trưởng thánh. Nàng nghĩ đến cái chết bất ngờ của mẫu thân cùng sự trở về đột ngột của người chị, cảm thấy hai việc có liên quan tới nhau. Nhưng mà cho dù có biết thì nàng cũng có thể làm được gì đây? Nàng không phải là đối thủ của người chị, chỉ có thể không ngừng chạy trốn, di chuyển liên tục giữa các quốc gia. Sau này, nàng vất vả lắm mới có thể tìm một nơi an tĩnh để lưu ngụ, Nghĩ đến cacis chết mập mờ của mẫu thân, nàng ra sức luyện tập, sự chênh lệch thực lực giữa nàng và người chị càng lúc càng nhỏ. Hơn 200 năm trôi qua, đến một ngày, người em cảm thấy bản thân đã đủ thực lực để khiêu chiến người chị, nàng quay trở lại tinh linh sâm lâm. Nhưng trong tinh linh sâm lâm lúc này đã hoàn toàn thay đổi, sự bình yên đã hoàn toàn biến mất thay cho một không khí đậm đặc sát khí. Tự xưng là tinh linh nữ vương, người chị đã đào luyện tinh linh tộc nhân thành quân đội ".