Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cầm Đế
  3. Chương 67: U Minh Tuyết Phách
Trước /336 Sau

Cầm Đế

Chương 67: U Minh Tuyết Phách

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tử thở dài nói:

- Âm Trúc, ngay cả ta cũng muốn hâm mộ ngươi. Sự trưởng thành của Kim Giáp cấm trùng tốc độ rất chậm, cần phải hấp thu toàn hệ nguyên tố mới có thể lớn được.Nhưng trong Cực Bắc Hoang Nguyên, tồn tại chủ yếu nhất lại chỉ có phong và băng hai dạng ma pháp nguyên tố, cho nên, chỗ này kì thực tịnh không phải là địa phương thích hợp nhất cho bọn chúng sinh trưởng. Thời gian sinh tồn của hai con ấu trùng này thực là không ngắn, mà sở dĩ chậm chạp vô pháp lớn lên, sợ là chủ yếu vì nguyên nhân năng lượng không đủ, hiện tại bọn chúng cũng như ta, trở thành khế ước ma thú của ngươi, mà vừa khéo ngươi trở thành ngoại tịch Ngân Long, đúng là ngoài ám nguyên tố ra thì các ma pháp nguyên tố khác đều có hấp thu lực rất tốt, rất thích hợp cho bọn chúng sinh trưởng, sợ là không cần bao nhiêu năm, bọn chúng sẽ có thể thực sự lớn lên.

Diệp Âm Trúc nhìn cảnh tay mình, trên mặt lộ ra một nét cười nhẹ không biết làm sao,

- Các ngươi hai gã gia hỏa, sao phải khổ vậy? Chẳng lẽ không có huyết khế ta sẽ vứt bỏ các ngươi sao? Yên tâm đi, sau này ta nhất định sẽ đối đãi các ngươi tử tế.

Trên tay đồng thời sáng lên một đạo kim ngân quang mang, Diệp Âm Trúc phân ra ba phần tinh thần lạc ấn lập tức cảm giác thấy tinh thần vui sướng của thấy Thiểm và Lôi.

Tử nói:

- Bọn chúng cũng là thập cấp ma thú, mà lại là hai con, dù chỉ là ấu trùng, cũng khiến cho Cầm Ma Pháp của ngươi trực tiếp nâng cao lên hai giai.

-Tuy nhiên tương lai, việc lớn lên của bọn chúng sẽ không sinh ra dạng giúp đỡ suốt đời giống như đồng đẳng bản mệnh khế ước của chúng ta. Nhưng mà, mang theo bọn chúng, sau này ngươi sẽ tương đương như mang theo thuấn phát cấm chú trên thân, hai tay của ngươi, sẽ thành tồn tại khủng bố nhất trong thế giới nhân loại.

Nói đến đây, mặt Tử lộ ra một tia thần sắc quả quyết,

- Âm Trúc, ta quyết định rồi.

- Quyết định cái gì?

Ánh mắt Diệp Âm Trúc chuyển đến mặt Tử.

Tử nói:

- Ta quyết định đem thời gian tìm kiếm thượng cổ tam đại thần thú rút ngắn bớt một tháng. Nếu như trong 20 ngày sau đây, chúng ta không thu hoạch gì mà nói, liền lập tức trở về. Ta và ngươi cùng về Cầm Thành, một là đem An Kỳ về bên muội muội của nàng. Một nữa là, ta cảm thấy đây là lúc ngươi kiến lập lực lượng của mình. Ta sẽ dùng hết khả năng giúp ngươi, khiến Cầm Thành của ngươi nhanh chóng lớn mạnh. Trở thành minh hữu mạnh mẽ của ta. Đúng lúc thực lực của ngươi đạt đến tử cấp chân chính, chính là giây phút huynh đệ chúng ta rong ruổi Cực Bắc Hoang Nguyên.

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

- Được.

Tử nhìn hắn,

- Ngươi không cảm thấy ta đang lợi dụng ngươi sao?

Diệp Âm Trúc lắc đầu nói:

- Ta sớm đã nói, Cầm Thành đã là lãnh địa của ta, cũng vĩnh viễn là nhà của ngươi. Là hậu thuẫn để ngươi đuổi hươu ở Cực Bắc Hoang Nguyên. Tử, chúng ta là huynh đệ, cái thứ tinh thần hoài nghi này, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện giữa ta và ngươi. Sao lại gọi là lợi dụng? Nếu như ngươi trở thành Thú Nhân Vương, từ nay về sau lúc ta cần sự giúp đỡ của ngươi thì ngươi sẽ thế nào? Ngươi cũng không giống vậy tới đứng cạnh ta không chút do dự sao? Đồng đẳng bản mệnh khế ước không chỉ đem linh hồn chúng ta liên hệ cùng nhau, còn có toàn bộ hai ta, một người tổn thất thì ta cùng tổn thất, một người vinh quang thì ta cùng vinh quang.

Vừa nói, hắn vừa duỗi tay phải đưa đến trước mặt Tử.

Trong mắt Tử lóe lên một tia sáng kích động, cũng vậy duỗi tay phải của mình ra, hai cánh tay lớn, nắm chặt nhau tại không trung, ấy là tại nơi hoang lương Cực Bắc Hoang Nguyên này, sự hữu nghị của Cầm Đế và Tử Đế, tiếp tục thăng hoa.

10 ngày sau. Cả đội Diệp Âm Trúc đã đến ngoại vi của Băng Sâm.

Bởi vì quyết định rút ngắn mức độ thời gian của lần tìm kiếm này, mọi người trong lúc đi đường quyết định tăng tốc lên hết khả năng, Mã Lương đi tiên phong có tác dụng trọng yếu, Diệp Âm Trúc thông qua cộng hưởng của tinh thần lực, làm cho hắn đủ tinh thần lực để duy trì, khiến hắn có thể triệu hoán ra ma thú rất cường đại, giúp cho các ma pháp sư tăng tốc tiến về phía trước. Tinh thần cộng hưởng của hai người hiệu quả phản phệ rất nhỏ, chính là vì Diệp Âm Trúc tu luyện Xích Tử Cầm Tâm nên trong tinh thần lạc ấn tịnh không có tạp niệm gì. Thông qua sự kích thích của tinh thần cộng hưởng, cũng khiến ma pháp lực của Mã Lương có nâng cao ở mức độ nhất định, khiến Thường Hạo hâm mộ không thôi.

Hải Dương hà ra một hơi, bạch vụ (sương mù trắng, như lúc ta hà hơi vào trời lạnh) còn chưa tản mất, đã hóa thành vô số mảnh băng bay bay theo gió trong không trung, chỉ có đến Băng Sâm, mới hiểu rõ thế nào là tích thủy thành băng (nhỏ nước thành băng), bất luận là lúc nào trong một năm bốn mùa, nơi đây đều duy trì trạng thái cực hàn. Được coi là địa phương tận cùng phía bắc của đại lục, nhiệt độ thấp của nơi đây chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung. Chẳng nói vài vị ma pháp sư, ngay cả Diệp Âm Trúc và Tô Lạp đều phải tiêu hao phần lớn Đấu Khí để chế ngự cái lạnh trước mắt.

Băng Sâm tịnh không phải là rừng rậm chân chính, bởi vì ở đây hầu như không có thực vật nào có thể sinh tồn, gọi là Băng Sâm, kì thực là rừng rậm của băng, mọi người dừng lại ở ngoại vi của Băng Sâm phóng tầm mắt nhìn tới, khoảng trước mắt toàn là một mảng băng tuyết kì cảnh, cột băng cao lớn, sợi băng kì dị, băng rủ quái dị so le nhấp nhô, gió lạnh gào thét, giống như dao cắt bổ vào tất cả.

Nhiệt lượng có thể phát ra của bốn con tứ cấp viêm thú do Mã Lương triệu hoán ra đã rất nhỏ, ở nơi thời tiết cực hàn thế này, tốc độ bọn chúng tiêu hao cực nhanh.

Lần hành trình này, vận khí của mọi người cũng coi như không tệ, chí ít lúc đến trước Băng Sâm, con đường Tử chọn tịnh không có gặp bộ lạc thú nhân nào, dù có ngẫu nhiên gặp thú nhân, cũng đều chỉ là một cá thể mà thôi.

- Lập tức sẽ tiến vào Băng Sâm, mọi người tụ tại một chỗ, nhớ kĩ không được phân khai. Ma thú sinh sống trong Băng Sâm, đều là tồn tại tối đỉnh cấp của Cực Bắc Hoang Nguyên, mà tuyệt đại bộ phận đều là ma thú ăn thịt.

Dưới sự chỉ huy của Diệp Âm Trúc, đầu tiên mọi người mở ám băng phù Nguyệt Minh mang tới ra. Một tầng ám lam sắc quang ảnh rất mỏng xuất hiện bên ngoài thân thể mọi người, khiến toàn bộ khí tức hô hấp bên trong lập tức bị ngăn cách, đồng thời cũng khiến khí lạnh bên ngoài bị ngăn cách vài phần.

Nguyệt Minh cưỡi viêm thú của mình đi đến bên Diệp Âm Trúc, không gian giới chỉ lóe lên, một tấm da dê xuất hiện trên tay nàng.

- Đây là một địa đồ đơn giản do gia gia ta vẽ ra lần trước, những địa phương ông đi qua hầu như đều có ghi lại, bao gồm vị trí phụ mẫu của Minh Tuyết nghỉ lại, Âm Trúc, hiện tại ta nên hay không đem Minh Tuyết thả ra.

Diệp Âm Trúc gật đầu nói:

- Thả nó ra đi, đến đây rồi, nó phải có thể cảm giác được khí tức của phụ mẫu mình, đầu tiên chúng ta hộ tống nó về nhà, sau đó mới tiếp tục hành động bước tiếp.

Trong Băng Sâm ma thú hoành hành, Minh Tuyết còn xa xa không có tiến hóa đến thành niên, dù là hình thái u hồn, nhưng cũng khó giữ được không để bị thương.

Nguyệt Minh nhìn Diệp Âm Trúc một cái, đột nhiên nhỏ giọng nói:

- Cảm ơn.

Diệp Âm Trúc cười nhẹ nói:

- Không cần cảm ơn, ta giúp không phải là ngươi, mà là giúp lòng thiện lương của ngươi. Lúc ngươi dám đáp ứng đem Minh Tuyết trả về, ta đã xem ngươi là bằng hữu rồi.

Nguyệt Minh cắn cắn môi dưới,

- Ngươi là bằng hữu của ta, hiện tại vậy, sau này cũng vậy.

Nói đến đây, nàng từ trên viêm thú nhảy xuống, vào lúc nàng chuẩn bị bắt đầu triệu hoán Minh Tuyết, đột nhiên quay người lại, nói thêm ba chữ,

-"Người đầu tiên".

Hải Dương đang dựa vào Diệp Âm Trúc ngẩng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt to trong sáng mang theo vài phần tia cười thú vị, vẫn chẳng nói gì cả. Nếu như nói lần này đến Cực Bắc Hoang Nguyên, ai là người tâm tình tốt nhất, chẳng nghi ngờ gì là Hải Dương. Mỗi ngày lên đường, nàng căn bản không cần lo lắng điều gì, chỉ cần dựa vào vòng tay ấm áp của Diệp Âm Trúc là được, bất luận thời tiết biến thành lạnh đến mức độ nào, trái tim đã từng băng lãnh của nàng thủy chung vẫn được ấm áp bao quanh.

- Xuất hiện đi, bạn của ta, Minh Tuyết.

Ám lam sắc ma pháp Lục Mang Tinh từ không gian xuất hiện trước thân Nguyệt Minh, thân ảnh mềm mại, nữ hài khoảng độ 10 tuổi bồng bềnh giữa không trung. Mái tóc dài màu lam đậm tung bay sau lưng, vậy mà độ dài vượt quá hai chân của nó, trong cặp mắt to màu đen khí tức băng lãnh sung mãn. Ám lam sắc quang mang nhàn nhạt quẩn quanh thân thể của nó không ngừng xoay chuyển, thân thể nó như thủy tinh thấu sáng nhẹ nhàng bồng bềnh trong gió lạnh, mà lại không bị ảnh hưởng chút nào.

Có lẽ là cảm giác thấy băng lãnh xung quanh, Minh Tuyết vừa xuất hiện, trong con mắt băng lãnh của nó liền có vài phần hoang mang mông lung, nhìn nhìn Nguyệt Minh trước mặt, lại nhìn nhìn Diệp Âm Trúc vừa đi đến bên cạnh Nguyệt Minh, tinh thần của nó chớp mắt xuất hiện chút biến hóa.

Đôi mắt bình thường trầm tĩnh Nguyệt Minh lúc này đã tràn đầy cảm tình,

- Về nhà đi, Minh Tuyết. Năm xưa tại chúng ta không đúng, bắt ngươi từ bên phụ mẫu ra đi, đây mới là địa phương thuộc về ngươi. Về nhà đi, ta vĩnh viễn sẽ nhớ ngươi, ta chỉ muốn nói với ngươi, trong lòng ta, ngươi luôn luôn là người bạn duy nhất của ta, lúc ấy ta không có bằng hữu, ta luôn luôn xem ngươi là muội muội. Là Diệp Âm Trúc điểm tỉnh ta, chỉ có đem ngươi trả về bên cạnh người nhà ngươi mới thực sự tốt cho ngươi. Hi vọng ta làm không quá muộn. Đợi sau khi gặp phụ mẫu ngươi, ta sẽ cố thử cường hành giải khai khế ước giữa chúng ta, ngươi sẽ lại có được tự do. Ta thay gia gia nói với ngươi một câu xin lỗi, ta biết ngươi có thể nghe hiểu được, tha thứ cho ta, được không?

Nước mắt, từ trong mắt Nguyệt Minh tuôn trào, trước khi rơi xuống đất đã hóa thành một khối băng châu trong suốt lóng lánh.

Mỗi cá nhân đều trở nên an tĩnh, yên lặng xem cảnh này, bất luận là Tử hay hai vị đầu óc giản đơn Hoàng Kim Bỉ Mông, lúc này đều lộ ra ánh mắt tán thưởng. Có thể vì hạnh phúc của ma thú, đưa ma thú về nhà, mà còn là một cửu cấp thành trường hình ma thú, dưới vẻ ngoài băng lãnh ấy của Nguyệt Minh, phải có một trái tim thiện lương thế nào a!

Hải Dương chầm chậm đi đến bên Nguyệt Minh, nắm chắc lấy vai nàng, dùng thân thể ấm áp của mình an ủi cõi lòng run rẩy của nàng.

Minh Tuyết động đậy, thân thể hữu hình vô chất của nó đột nhiên bay lên trước, duỗi ra đôi tay nhỏ nhắn lóng lánh trong suốt của nó, áp lên nơi nước mắt của Nguyệt Minh rơi xuống, phảng phất như bưng nâng một vật tối trân quý, giờ khắc này, Diệp Âm Trúc đột nhiên xuất hiện, trong mắt Minh Tuyết lộ ra cảm tình sâu sắc như với Nguyệt Minh.

Dương quang bàng bạc chiếu xuống Băng Sâm, phản xạ lại một mảng băng lam sắc quang mang rực rỡ, toàn bộ trong phạm vi đột nhiên biến thành an tĩnh, mỗi cá nhân đều yên lặng chờ đợi, bọn họ đợi Minh Tuyết dẫn đường, có lẽ, bọn họ cũng đợi quyết định của Minh Tuyết.

Nâng giọt lệ kết thành băng châu của Nguyệt Minh, Minh Tuyết đột nhiên bay lên, hôn nhẹ xuống trán Nguyệt Minh, sau đó quay người, cũng động tác như vậy hôn lên trán Diệp Âm Trúc, không có cảm giác thực chất, lại có một chút băng lãnh ôn nhu, đó là bao hàm cảm giác chúc phúc và thân cận.

Thân thể bay lên, Minh Tuyết vẫn như thế bưng giọt lệ của Nguyệt Minh tiến vào Băng Sâm, trong vô hình, Nguyệt Minh cảm giác thấy rõ ràng tinh thần của lực của Minh Tuyết lôi kéo mình, đi theo bước chân của nó.

Trải qua hơn 10 ngày lặn lội, mọi người cuối cùng cũng tiến vào vùng đất là mục đích cuối cùng của cuộc hành trình này, cũng là một trong những địa phương nguy hiểm nhất trên Long Khi Nỗ Tư đại lục.

Thân thể Minh Tuyết nhẹ nhàng phiêu lãng phía trước, tốc độ của nó tịnh không nhanh, khiến mọi người sau nó đủ nhanh để cất bước theo nó. Tiến vào Băng Sâm, tay Diệp Âm Trúc xuất ra Phi Bộc Liên Châu Cầm, đặt ngang trên lưng viêm thú trước thân mình và Hải Dương, hai đùi kẹp chặt viêm thú, một tay rất ôm lấy bờ eo mềm mại của Hải Dương, tay kia án lên dây đàn. Sau khi đạt đến Kiếm Đảm Cầm Tâm thất giai, tinh thần lực của hắn so với trước lại càng nhạy cảm, dù trong Băng Sâm cực kì hàn lãnh, nhưng hắn vẫn âm thầm cảm giác được huyết tinh khí tức trong đó.

Tô Lạp theo bên cạnh Diệp Âm Trúc, trở thành thích khách, hắn không cần sự giúp đỡ của ma thú, chỉ cần nhờ một điểm nhiệt lượng phát ra từ thân viêm thú là đủ, Vĩnh Hằng Thế Thân Khôi Lỗi trực tiếp khởi động, khiến thân ảnh hắn nhìn có phần hư ảo, tay trái cầm ngược Thiên Sứ Thán Tức, tịnh không có đem Ngân Tệ phóng ra, với năng lực vừa mới tiến vào thời kì trưởng thảnh của Ngân Tệ, hoàn toàn không thích hợp phát huy tại địa phương này.

Riêng Mã Lương triệu hoán ra một Kim Tinh Bạo Long, đương nhiên hắn không phải hi vọng Kim Tinh Bạo Long này có thể đem đến tác dụng gì, chỉ là dùng để làm tấm khiên thịt dự bị, xét đến cùng, lực phòng ngự của thân thể Kim Tinh Bạo Long vẫn là không tệ.

Tử và An Kỳ đi ở tận đầu đoàn, hai vị Hoàng Kim Bỉ Mông đoạn hậu, bọn họ đã nâng cao toàn bộ lực phòng ngự đến mức độ mạnh nhất.

Vừa tiến vào Băng Sâm, nhiệt độ vậy mà lại tiếp tục hạ xuống, khí tức đóng băng, hàn lãnh thấu xương, trực tiếp khiến vài con viêm thú hư nát hoàn toàn, không có nhiệt lượng do viêm thú phát ra, mọi người lập tức cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, Nguyệt Minh, Thường Hạo, Mã Lương, Hải Dương bốn người đầu tiên phải chịu, sắc mặt đã bắt đầu xanh, thân thể run rẩy không thể khống chế được, quần áo dày cũng không thể hoàn toàn chống lại hàn khí. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Tinh La Kì Bố.

Thường Hạo hét nhỏ, hai tay đồng thời đưa ra, trắng và đen, quân cờ hai màu bay lên không trung, dưới ba động của ma pháp lực hoàng sắc nhàn nhạt, bồng bềnh tại không trung tổ hợp thành một đồ án kì dị, mỗi một quân cờ đều phát ra quang mang nhàn nhạt, tổ hợp thành một cái lồng ánh sáng đen trắng xen nhau, bao phủ hoàn toàn thân thể mọi người vào bên trong.

Mắt Nguyệt Minh sáng lên,

- Di động thức không gian pháp trận, ngươi lại có thể hiểu dạng pháp trận cao cấp này?

Thường Hạo cười khổ nói:

- Đi mau đi, tinh thần lực của ta chỉ có thể duy trì một đoạn thời gian, nếu mà ta cầm cự không nổi, thì phải nhờ các ngươi tìm biện pháp. Cái pháp trận này của ta cũng có tác dụng ngăn cách khí tức, nên càng có thể yểm hộ chúng ta tiến vào Băng Sâm, cả đời ta đây là lần đầu tiên cảm giác được lạnh thế này, đây thực sự là địa phương không một ai mong chờ!

Có sự giúp đỡ của pháp trận, chí ít đem hàn khí ngăn trở hoàn toàn ở bên ngoài, cái pháp trận này giống như một không gian đơn độc, đem mọi người bao phủ bên trong, khiến nhiệt lượng tự thân mọi người phát tán ra không đến nỗi bị tiêu tán, hết sức mình đem hàn lãnh ngăn trở ở bên ngoài.

Minh Tuyết bồng bềnh trước mặt, không bị ảnh hưởng bởi hàn lãnh xung quanh, là ma thú loại U Minh, nhiệt độ ảnh hưởng đối với nó rất là hữu hạn.

Chính lúc đang đi, gió tuyết tựa hồ nhiều lên vài phần, trong mảng lớn hoa tuyết, vài khối tịnh không cường đại tinh thần ba động bắt đầu xuất hiện trong không khí, nhãn thần Nguyệt Minh co lại, hét nhỏ:

- Cẩn thận, là Tuyết Phách.

Diệp Âm Trúc tập trung nhìn, chỉ thấy trong gió tuyết, vài khối băng vụ bạch sắc bồng bềnh trong không khí, bọn chúng phần lớn chỉ là một vị trí, gió tuyết chỉ cần tiếp cận bọn chúng là liền trực tiếp bị hút tiêu thất đi mất vào trong băng vụ.

Tử trầm giọng nói:

- Ấy là vì sự tồn tại của Tuyết Phách, Băng Sâm mới hàn lãnh như vậy, bọn chúng dù là toàn thể sinh vật cấp thấp nhất trong Băng Sâm, chỉ thuộc bọn tứ cấp ma thú, nhưng là chủ nhân chân chính của Băng Sâm, số lượng nhiều, hầu như phân bố trong khắp các xó xỉnh của toàn thể Băng Sâm. Mọi người nhất định phải cẩn thận, thiên vạn không để bị Tuyết Phách trói buộc, cũng không được phát động công kích, nếu không dù cho thực lực mạnh nữa, cũng vô pháp sống mà đi khỏi chỗ này. Tuyết Phách dù chỉ có trí tuệ rất thấp, nhưng lại thù rất dai, chỉ cần bị hủy diệt một con, lập tức sẽ dẫn đến biến hóa toàn bộ Băng Sâm.

Trí tuệ cấp thấp sao? Nghe xong lời Tử nói, Diệp Âm Trúc trong lòng biến đổi nhẹ, phóng mắt nhìn tới, trong vùng băng lăng,Tuyết Phách số lượng rất nhiều, nếu như chỉ là một hai người, có lẽ còn có thể theo kẽ hở giữa bọn chúng lách qua, nhưng nhiều người thế này, lại còn có dạng ma thú thể hình to lớn như Kim Tinh Bạo Long, chỉ trông vào né tránh là không hiện thực.

Quay đầu về Tô Lạp dặn dò một chút, bảo bọn họ bảo hộ các ma pháp sư, Diệp Âm Trúc bay lên, trực tiếp đáp lên lưng Kim Tinh Bạo Long,

- Mã Lương, ngươi bảo Kim Tinh Bạo Long mở đường, đi chậm một chút, Tử, ngươi và An Kỳ cũng đi ra sau đi, ta nghĩ ta có biện pháp khiến các Tuyết Phách này nhường đường cho chúng ta.

Tử biết Diệp Âm Trúc xưa nay không khoa trương, gật đầu, mang An Kỳ người luôn luôn hưng phấn sau khi tiến vào Băng Sâm đi ra phía sau Kim Tinh Bạo Long, cùng những người khác tụ tập tại một chỗ.

Diệp Âm Trúc ngồi xếp bằng trên cái lưng rộng lớn của Kim Tinh Bạo Long, sau một chút trầm ngâm, bèn đổi Phi Bộc Liên Châu Cầm thành Xuân Lôi Cầm.

Đã không thể chính diện đối kháng, vậy, chỉ có hòa nhập vào trong, đấy là cái Diệp Âm Trúc sau khi từ Long Vực trở về mới lĩnh ngộ được.

Tám ngón gẩy nhẹ, tiếng đàn trong trẻo lặng lẽ cất lên, chỉnh lại tiếng ngâm nga trầm thấp của cầm khúc lúc bình thường, thành tiết tấu nhanh nhẹn phảng phất như Tinh Linh đang múa, một quầng quầng Cầm Ma Pháp ám hoàng sắc ba động lặng lẽ phát ra, tinh thần lực hắn chú nhập tịnh không quá mạnh, tiếng đàn chỉ phát ra đến cự li khoảng 30 mét rồi bắt đầu yếu đi.

Các bạn của Diệp Âm Trúc nghe được cầm khúc, dưới ảnh hưởng của Cầm Ma Pháp, bọn họ phát hiện tâm tình vốn khẩn trương của mình lập tức được thư giãn, toàn thân phảng phất đều trở nên thoải mái, nhất là sự sung sướng của tinh thần, khiến cho gian khổ đi đường nhanh chóng theo tinh thần từng lớp bay đi.

Một cảnh kì dị xuất hiện, tùy theo cầm khúc vang lên, Kim Tinh Bạo Long chầm chậm tiến lên, chỉ cần là chỗ Cầm Ma Pháp lực ám hoàng sắc tới được, thì Tuyết Phách phiêu đãng tại không trung lại tự tránh ra, gió gào tương hợp cùng tiếng đàn thành âm thanh dễ nghe, những băng vụ ấy lại như là đang múa, lại như trở thành bảo hộ của mọi người, không chỉ tự tránh ra, mà lại còn nhanh chóng hấp thu gió tuyết trong không trung, khiến cái làm mọi người bị che chắn thị tuyến một chút và bị nhiễm hàn lãnh giảm xuống mức độ lớn.

Hải Dương nhìn thân ảnh màu trắng ngồi ngay ngắn trên lưng Kim Tinh Bạo Long, nhìn mái tóc đen yên tĩnh rủ sau lưng, sự nhu hòa trong mắt lập tức tràn đầy ái mộ, Tô Lạp bên cạnh hắn, ánh mắt cũng hoàn toàn biến thành hoãn hòa, có chút si dại nhìn Diệp Âm Trúc, Thiên Sứ Thán Tức trong tay đã không còn bị nắm chặt nữa.

Mã Lương mở to mắt, hạ giọng thì thầm nói:

- Chữ "thần" trong Thần Âm Sư, không biết hình như ý tứ là thần kì, như vậy cũng được sao? Không nhờ là lần đầu tiên ta nghe được cách ngăn cản ma thú như thế.

Thường Hạo vừa duy trì pháp trận của mình, vừa nhỏ giọng nói với Mã Lương:

- Tiếng đàn của Âm Trúc đối với ma thú hình như có một dạng ma lực đặc thù, nhất là đối với những ma thú vô cùng nóng tính, ngươi quên hai con trùng kí rồi sao? Không phải cũng biến thành hòa thuận dưới cầm khúc của hắn sao. Chẳng lạ là Cầm Tông thủy chung được bài danh đứng đầu ma pháp tứ tông, lần này ta thực sự phục rồi.

Khúc đàn "Bạch Tuyết" mềm mại dễ nghe, khúc ý mô phỏng, chính là tuyết hoa tự do tự tại bay liệng tại không trung, khí tức khinh linh tự do ấy, chính là cốt tủy của khúc ý. Diệp Âm Trúc không cần phải phát huy uy lực chân chính của khúc đàn, chỉ cần thông qua khúc ý, khiến Tuyết Phách cảm thụ được thiện ý của mình, cảm thụ được mình và bọn họ tịnh một không có khác biệt quá lớn.

Hiệu quả so với trong tưởng tượng còn tốt hơn, thông qua liên hệ của Cầm Ma Pháp lực, hắn có thể rõ ràng cảm giác được Tuyết Phách lơ lửng kia đối với hắn sản sinh ra cảm giác thân cận, không chỉ không tiếp tục ngăn cản trước mặt, còn tự phát hình thành hộ vệ, dẫn đường cho bọn họ tiến lên.

Nghe được khúc đàn, Minh Tuyết cũng tự nhiên bồng bềnh không xa trên đỉnh đầu Diệp Âm Trúc, vừa tiến lên, vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn nhìn hắn, ánh mắt vốn có chút khẩn trương đã hoàn toàn biến thành nhu hòa.

Uy hiếp của hàn lãnh giảm thấp, khiến tốc độ đi nhanh thêm, Diệp Âm Trúc đạt tới thực lực Kiếm Đảm Cầm Tâm thất giai, hoàn toàn có thể duy trì diễn tấu khúc đàn này không ngừng, vì tinh thần lực được nâng cao do gẩy đàn thậm chí còn lớn hơn phần bị tiêu hao, hoàn toàn không trở thành gánh nặng, chỉ là hai tay hắn có chút hàn lãnh, cần phải duy trì Trúc Đấu Khí mới có thể bảo trì tốt được huyết dịch tuần hoàn.

Thời gian nửa ngày nhanh chóng qua đi, vì trong hoàn cảnh hàn lãnh, nhiệt lượng của thân thể mọi người đều tiêu hao rất lớn, không biết phải hay không vì nguyên nhân bị lượng lớn Tuyết Phách bao quanh, mà trong nửa ngày này, bọn họ vậy mà không có gặp thêm một ma thú bất kì nào.

Giản đơn ăn một chút thịt ma thú đã chuẩn bị trước khi tiến nhập Băng Sâm, mọi người lại tiến lên, Nguyệt Minh nói với mọi người, căn cứ vào tinh thần ba động của Minh Tuyết và hiển thị trên địa đồ của gia gia nàng chế tạo, hiện tại khoảng cách đến địa phương U Minh Tuyết Phách sinh hoạt đã không xa, năm xưa nơi gia gia nàng tiến vào, chỗ sâu nhất chính là lãnh địa của U Minh Tuyết Phách.

Tiếp tục khởi trình, Diệp Âm Trúc đột nhiên phát hiện, dù cho mình không tiếp tục diễn tấu cầm khúc, lúc Tuyết Phách ấy cũng không ngăn đường, càng không công kích bọn họ, lúc này thậm chí có càng nhiều U Minh Tuyết Phách tụ tập giữa không trung, khiến toàn bộ xung quanh nhìn toàn là sương mù phủ, kì dị không nói ra được. Chỉ là, hắn vẫn diễn tấu khúc Bạch Tuyết như cũ, không phân biệt, chỉ là việc cùng những Tuyết Phách tứ cấp ma thú này kết giao bằng hữu cũng nên làm, huống gì, trong Băng Sâm địa phương nguy hiểm như vậy, chủ quan thế nào đều không thể tồn tại.

Hai giờ sau, đương lúc sự mệt mỏi của mọi người càng lúc càng tăng, lúc này mấy vị ma pháp sư đều ở trên lưng tứ cấp tuyết lang Mã Lương mới triệu hoán ra xuất cò phần ngồi không nổi nữa, thì Minh Tuyết đang luôn luôn bay lượn lên phía trường đột nhiên dừng lại, mà lúc này Tuyết Phách trong không trung cũng ngừng lại, không tiếp tục bay lên phía trước, theo tinh thần khí tức bọn chúng phát tán ra, Diệp Âm Trúc cảm thấycó sự sợ hãi.

Băng vụ theo Tuyết Phách tản đi, cuối cùng xuất hiện trước mắt là một tiểu băng cốc, địa thế băng cốc lõm xuống, không có Tuyết Phách hộ vệ, băng lãnh hàn khí vỗ mặt mà tới, Diệp Âm Trúc ngồi trên lưng Kim Tinh Bạo Long không khỏi lạnh run, không cần hắn thôi động Đấu Khí, Bích Ti ở cổ tay đem một cỗ sinh mệnh khí tức thuần hòa ấm áp truyền vào thân thể, ngăn trở hàn lãnh bên ngoài.

Diệp Âm Trúc quay người nhìn về Nguyệt Minh, trong mắt lộ ra ý hỏi, Nguyệt Minh ngưng trọng gật gật đầu.

Minh Tuyết bồng bềnh trong nửa tầng không, đột nhiên, trong miệng nó phát ra một tiếng kêu gào sắc nhọn, thân thể như mũi tên, hướng băng cốc xông tới, đấy là tiếng gọi tràn đầy hưng phấn, mong chờ và tình cảm con trẻ, Nguyệt Minh có thể cảm giác thấy, linh hồn Minh Tuyết hoàn toàn theo tiếng hô gọi này mà run rẩy dần lên, hình như nó đang gọi mụ mụ.

- Chỗ này thật mát mẻ! Tử ca ca, muội khiêu vũ huynh xem được không?

An Kì cười tiếu hi hi, đột nhiên bay lên, thân thể cuối cùng liền dừng lại giữa từng không xoay tròn một vòng, mái tóc dài màu xanh đen bay tung trong gió, thêm vào tuyệt sắc tư dung của nàng, động lòng không nói nổi, nhìn Tử đang ngây ngốc, Mã Lương và Thường Hạo cũng khổng khỏi mở to mắt, chỉ có Diệp Âm Trúc là còn có thể bảo trì tinh thần bình thường.

Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh Minh Tuyết đã dần dần vào trong băng cốc không thấy nữa, Diệp Âm Trúc từ trên lưng Kim Tinh Bạo Long bay xuống, trầm ngâm nói:

- Thế này đi, Tử, hai người chúng ta thêm An Kì và Nguyệt Minh cùng nhau tiến lên, những người khác lưu tại nơi này, U Minh Tuyết Phách xét cho cùng là cửu cấp ma thú, nhiều người thì ngược lại dễ sinh ra nguy hiểm.

Tử gật đầu, hướng An Kì trong không trung vẫy vẫy tay, đối với người khác đều không xem trọng mà Tinh Linh nữ vương với Tử lại rất nghe lời, tại không trung uốn mình phiêu thân đáp xuống, lại ngồi lên bờ vai rộng rãi của Tử, cặp chân dài đáp trước ngực Tử, nhẹ nhàng đung đưa trong không khí, tựa hồ tất cả nguy hiểm đều chẳng liên quan đến nàng.

Diệp Âm Trúc quay về Tô Lạp gật gật đầu, Tô Lạp hướng về hắn đưa ra nhãn thần yên tâm, Thường Hạo căn bản không cần phải nhắc nhở, đã băt đầu bố trí phòng ngự pháp trận tại chỗ, Mã Lương cũng gọi Kim Tinh Bạo Long về bên mình, lại thêm có hai vị Hoàng Kim Bỉ Mông, phòng ngự đủ để Diệp Âm Trúc yên tâm.

Nguyệt Minh đi đến bên Diệp Âm Trúc, biểu tình trên mặt nàng dù có chút ủ rũ, nhưng trong nhãn thần lại tràn đầy sung sướng, giống như có phần giải thoát vậy, dù cho cố gắng thi hành giải khai khế ước với Minh Tuyết sẽ sản sinh không ít điều hại đối với nàng, nàng cũng không để ý.

Diệp Âm Trúc chủ động kéo tay Nguyệt Minh,

- Chúng ta đi.

Đồng thời cùng Tử chuyển thân hướng băng cốc vọt tới.

Cánh tay Nguyệt Minh rất mát, cầm vào giống như là một khối băng nhu nhuyễn, đương lúc Diệp Âm Trúc mới cầm tay nàng, thân thể nàng thậm chí run rẩy nhẹ nhàng, nhưng chỉ hơi giãy giụa rồi mặc cho Diệp Âm Trúc cầm chặt. Trúc Đấu Khí thuần hòa ấm áp từ tay Diệp Âm Trúc truyền tới, không chỉ mang ấm áp đến cho nàng, mà còn khiến thân thể nàng biến thành như tuyết hoa mềm mại, theo Diệp Âm Trúc dẫn dắt bay lên, cùng Tử thâm nhập băng cốc.

Chính lúc bọn họ mắt đầu tìm thân ảnh Minh Tuyết, đột nhiên, hai tiếng rít lớn sắc nhọn dị thường vang lên, thân ảnh thanh lam sắc rõ ràng thấy được từ trời hạ xuống, hai đạo khí lưu băng lãnh theo cuốn theo tiếng rít đó mà tới, cũng không thể dùng hai chữ hàn lãnh để hình dung, mà như là hai đạo băng hà, trực tiếp xông đến Diệp Âm Trúc và Tử đang đứng mũi chịu sào mà xung kích tới.

Tay trái Diệp Âm Trúc phát động, dùng tốc độ nhanh nhất kéo Nguyệt Minh đến sau thân mình, quang mang bích lục sắc từ tay phải hắn bạo phát, hình thành một cái mành màu bích lục xuất hiện trước thân thể bốn người. Trong hoàn cảnh lạnh lẽo này, tinh oánh lục quang do Bích Ti phát ra càng thêm to lớn, sinh mệnh khí tức tràn đầy đó tựa hồ đối với băng lãnh chết chóc đó bản thân lại có thể sản sinh ra tác dụng khắc chế. Hàn lưu hạ xuống, dù lực xung kích mạnh mẽ đó khiến Diệp Âm Trúc có phần chịu không nổi, nhưng chỉ là mới tiếp xúc với Bích Ti, liền tiêu tan như băng tuyết.

Bao hàm khí tức hắc ám và băng lãnh, phân khai trước Bích Ti, từ hai bên thân thể Diệp Âm Trúc đột nhiên, hai đạo thân ảnh ám lam sắc đã từng nửa tầng không đáp xuống, xuất hiện trước mặt bốn người.

Đấy là một nam một nữ, hai thân ảnh hình người, nam tử bên trái thân thể anh tuấn thẳng tắp, dù là tồn tại hư ảo, nhưng khuôn mặt anh tuấn của hắn lại tràn đầy khí tức ưu nhã băng lãnh, trong đôi mắt ám lam sắc nộ hỏa tuôn ra, tầng tầng hắc ám và băng song hệ ma pháp nguyên tố như dịch thể hiện ra nửa vòng cung lan tới bốn người Diệp Âm Trúc, nếu như không phải là Bích Ti sản sinh ra tác dụng ngăn cách nhất định, sợ là thân thể bọn họ đã bị nguyên tố như vũng bùn này xâm thực rồi.

Minh Tuyết đang phục trong lòng nữ U Minh Tuyết Phách kia, trong mắt nữ U Minh Tuyết Phách tràn trề tình cảm âu yếm, dù là u hồn chi thể, nhưng cái kiểu ôm ấp của nàng chẳng khác gì con người.

- Là ngươi.

Mục quang của U Minh Tuyết Phách đàn ông ở bên trái, chớp mắt ngưng lại, giống như thực chất nhìn chòng chọc vào thân thể Nguyệt Minh thân thượng, sát cơ như dao sắc muốn xuyên qua thân thể Diệp Âm Trúc.

- Xin chớ hiểu lầm, chúng tôi đã đem Minh Tuyết trả lại, nên không có ác ý.

Diệp Âm Trúc bình tĩnh nói, Bích Ti trong tay vẫn không dám chậm lại chút nào, hắn nhìn ra được, hai vị U Minh Tuyết Phách trước mắt dù đều là cửu cấp ma thú, nhưng đối với Bích Ti của mình hình như úy kị nhất định, nhất là sinh mệnh khí tức trên Bích Ti.

- Hiểu lầm? Mười năm rồi, con gái chúng ta đã phân li đủ mười năm rồi, ngươi nói chúng ta hiểu lầm? Chẳng lẽ bị nhân loại các ngươi cưỡng bức thi hành kí kết khế ước cũng là hiểu lầm sao?

Nguyệt Minh từ sau thân Diệp Âm Trúc đi ra, nàng chẳng nói thêm gì, chỉ là mục quang hướng về Minh Tuyết đang phục trong lòng mẹ không ngừng thổn thức, ánh mắt nhu hòa phát ra mạnh mẽ không thôi,

- Tạm biệt, Minh Tuyết. Về đến bên cha mẹ, hi vọng ngươi sau này có thể hạnh phúc.

Vừa nói, nàng vừa cắn ngón giữa bàn tay phải của mình, búng ta một giọt máu, trong mắt lộ ra thần sắc kiên nghị quyết tâm, thừa lúc giọt máu ấy còn chưa đông cứng, một đạo hắc sắc nguyên tố ba động từ đầu ngón tay phát ra, chấm vào giọt máu trong không trung ấy rồi vẽ.

Diệp Âm Trúc không ngăn cản Nguyệt Minh, hắn biết, đấy là Nguyệt Minh hoàn toàn tự nguyện, nhưng ánh mắt hắn không dám rời khỏi hai U Minh Tuyết Phách trước mặt chút nào, chỉ sợ bọn họ đột nhiên phát động công kích.

- Ngươi cho là như vậy có thể đủ để đền tội sao? Sẽ có thể đền cho chúng ta nỗi đau mười năm mất con sao? Ta giết ngươi rồi, cũng vậy có thể khiến khế ước mất hiệu lực.

Phụ thân Minh Tuyết đột nhiên nổi giận, một khối ám lam sắc quang ảnh đằng không bay lên, trên trời lập tức biến thành hôn ám, vô số nguyên tố ba động xung quanh chớp mắt đông lại, ngoài hắc ám khí tức ra, tựa hồ toàn bộ đều đã bị ngăn cách.

Ma pháp này Diệp Âm Trúc hiểu rất rõ, ngày trước Hắc Long Dạ Tinh Hủ cũng đã từng sử dụng, gọi là hắc ám cách li, nhưng từ thân U Minh Tuyết Phách dùng ra trước mắt, tựa hồ hiệu quả và phạm vi bao phủ còn cao hơn Dạ Tinh Hủ, có thể thấy thực lực của hắn trong cửu cấp ma thú phải tính là cao vọt lên. Dù hắn không có thân thể cường hãn như Hắc Long, nhưng về việc sử dụng ám nguyên tố thì thậm chí còn cao hơn Hắc Long.

Ám nguyên tố ma pháp dày đắc và dính ba động run rẩy kịch liệt, hai thân thể U Minh Tuyết Phách đồng thời đằng không bay lên, bay về phía sau, nhưng, lúc này mục quang bọn họ đều tràn đầy sát cơ âm lãnh.

Cũng lúc này, một tiếng kêu sắc nhọn đột nhiên vang lên, Minh Tuyết đang nằm trong lòng mẹ đột nhiên ngẩng đầu lên, có phần kinh khủng nhìn toàn bộ xung quanh, biết lúc này, nó mới từ trong vui sướng vì gặp lại thân nhân tỉnh lại, cảm giác ám nguyên tố trong không khí cường liệt ba động, ý thức từ trong lòng mẹ hướng về phía Nguyệt Minh xem xét.

Nguyệt Minh không động đậy, tay của nàng cũng thủy chung không dừng lại, tựa hồ căn bản không trông thấy vợ chồng U Minh Tuyết Phách sắp phát động công kích mạnh mẽ, mà Diệp Âm Trúc đã lần đầu tiên lấy ra Phi Bộc Liên Châu Cầm của mình, ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu diễn tấu.

Tử chắn ngang trước thân Diệp Âm Trúc, bọn họ có tâm linh tương thông của đồng đẳng bản mệnh khế ước, đã không thể tốt đẹp được thì chỉ có đối mặt, Diệp Âm Trúc với Cầm Ma Pháp nâng cao đến Kiếm Đảm Cầm Tâm thất giai, lại thêm thượng cổ thần thú Tử Tinh Bỉ Mông sắp đạt tới bát cấp ma thú, bọn họ tịnh không nhận là mình lại thiếu chiến lực. Huống gì lúc này Tử đã hướng ra hai vị Hoàng Kim Bỉ Mông bên ngoài phát ra tín hiệu, không cần nhiều thời gian bọn họ sẽ có thể tới đây, đồng dạng là cửu cấp ma thú, một bên giỏi về ma pháp công kích và một bên giỏi về vật lí công kích, hình thái không giống nhau, khiến giữa U Minh Tuyết Phách và Hoàng Kim Bỉ Mông, hai cũng khó làm bị thương đối phương, rút lui không thành vấn đề.

Diệp Âm Trúc diễn tấu là khúc mà Phi Bộc Liên Châu Cầm có thể phát huy uy lực cao nhất: "Cao sơn lưu thủy".

Trong văn vắt, giống như tiếng đàn của Phi Bộc Lưu Tuyền cầm vang lên đinh đang, không có tiếng đê trầm ngâm nga trước đây, lúc này chỉ có tiếng đinh đang trong vắt mà lan xa. Phảng phất là thác nước lao xuống, nhưng nhạc khúc tràn đầy khí thế nguy nga, lại ngưng trọng như núi cao, nhạc khúc ấy lại không để người nghiêng đầu lắng nghe, mà tiếng đàn trực tiếp vang lên trong đáy lòng người.

Cầm Ma Pháp của bản thân nâng cao, lại thêm phụ trợ của Thần Khí cấp cổ cầm trong tay, diễn tấu thần khúc này đối với Diệp Âm Trúc mà nói cũng không phí lực, khúc ý một mà phân ra hai, hiệu quả tăng trưởng chớp mắt truyền vào thân thể Tử, mà hiệu quả làm giảm đồng thời trùm lên phụ mẫu của Minh Tuyết, bọn họ không muốn làm bị thương ai, cũng có thể hiểu được sự phẫn nộ của phụ mẫu Minh Tuyết, nhưng cũng tuyệt không nguyện ý để đối phương làm bị thương mình.

Cổn, phất, xước, chú, bốn dạng thủ pháp diễn tấu theo tám ngón tay của Diệp Âm Trúc thể hiện hoàn mĩ, Kiếm Đảm Cầm Tâm thất giai ma pháp lực, khiến hắn càng phát huy được hiệu quả lâm li sướng khoái phải có của thần khúc này, chỉ là cầm khúc khai thủy đích đệ nhất tiểu đoạn đạn xuất, tiếng đàn dễ nghe như của Phi Bộc Liên Châu đã kích thích Tử, toàn thân Tử sáng rực lên, tóc trên đầu Tử không gió mà bay, dù hắn còn chưa trở thành Tử Tinh Bỉ Mông trưởng thành cường đại chân chính, nhưng chỉ với cường hoành khí tức của Tử Tinh Bỉ Mông thì bất kì ma thú nào khác cũng vô pháp so sánh. Thậm chí so với ma pháp lực đậm đặc kết dính thì chớp mắt uy áp càng bá đạo từ thân Tử tràn ra, trước uy áp cường đại như vậy, thậm chí dù là hắc ám cách li cao cấp hắc ám hệ ma pháp cũng run lên.

Quảng cáo
Trước /336 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Copyright © 2022 - MTruyện.net