Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cầm Đế
  3. Chương 85: Tinh thần phân tầng hai tay đồng tẩu
Trước /336 Sau

Cầm Đế

Chương 85: Tinh thần phân tầng hai tay đồng tẩu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vì mười một tinh linh thiếu nữ bị kích thích quá lớn mà mất đi bản ngã, để giúp họ Diệp Âm Trúc đề ra phương pháp năm bước hoán tỉnh tâm linh. Sau khi nghe xong "U Lan" của Hải Dương và "Thạch thượng thanh tuyền" của hắn, các Lam tinh linh thiếu nữ nội tâm đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Đến khi các nàng cảm thụ giống như có tiếng nước suối đang chảy róc rách bên tai thì cũng là lúc Diệp Âm Trúc bắt đầu bước thứ ba.

Hai tay đồng tấu, đừng nói là Hải Dương mà cả Tử cũng phải giật mình, gần gũi với Diệp Âm Trúc từng ấy năm cũng chưa từng thấy hắn hai tay hai đàn bao giờ, xem ra tên tiểu tử này còn ẩn giấu thực lực ah.

Một tay gảy đàn, dùng đấu khí để duy trì cân bằng cho cả hai cổ cầm, việc này khó khăn đến thế nào có thể tưởng tượng được. Tuyệt không phải chỉ cần phân tâm nhị dụng là có thể làm được!

Đánh đàn tuyệt không giống bất kì một loại kĩ năng nào khác, vốn mọi người đều có thói quen tay phải gảy, tay trái án giữ trên mặt đàn, nếu đổi thành tay trái gảy thì thật không thể tưởng tượng nổi.

Trong ba phương pháp đàn tấu cũng chỉ có phương pháp "tán âm" mới có thể dùng nhị cầm cùng một lúc, nhưng cũng là dùng tay phải mà thôi. Cho dù một người nghiên cứu cầm nghệ mười năm đi nữa cũng không chắc có thể phát ra tán âm bằng tay trái thay cho tay phải, càng không phải nói đến chuyện dùng cả hai tay hòa âm trên nhị cầm. Vậy mà Diệp Âm Trúc lại làm được, chỉ có thể nói một câu: biến thái!

Bây giờ hai bàn tay hắn hư ảo lướt qua trên mặt hai cây cổ cầm không chỉ có thể tán âm mà cả hòa âm cũng rất mực chuẩn xác, Điều này cũng thật khó tin, bởi vì muốn hòa âm tốt thì hai tay phải đồng thời phối hợp chặt chẽ với nhau, không phải cứ nghĩ là làm được, thật sự là quái vật ah.

Hải Dương hiểu rõ hết khó khăn của việc này, cho nên nàng kinh ngạc là việc đương nhiên. Một người hai tay hai tấu hai đàn khó khăn nhất chính là ở chỗ đảm bảo âm luật chính xác. Hai khúc đàn âm luật hoàn toàn khác nhau, nếu chỉ một mình thì đừng nghĩ đến chuyện hòa tấu. Cho dù là hai người hòa tấu với nhau đi nữa thì khi biểy diễn hai nhạc khúc không giống nhau cũng sẽ sinh ra ảnh hưởng tới đối phương, khiến cho việc hợp tấu bị thất bại. Đó là chuyện tất yếu phải xảy ra với những người bình thường!

Lúc này, thanh âm khúc "Thiên kim thanh" từ tay trái hắn vang lên làm mọi người thư thả thì thanh âm khúc "Vong kỵ" từ tay phải vang lên một cách nhuần nhuyễn khiến tất cả đều giật mình. Đây thật sự là chuyện quá đỗi thần kì, hai nhạc khúc với giai điệu tiết tấu hoàn toàn khác nhau lại không hề lẫn vào nhau mà còn tương hỗ với nhau một cách hoàn hảo. Hai khúc nhạc này không chỉ âm điệu tiết tấu bất đồng mà ý nhạc cũng hoàn toàn không giống nhau. "Vong kỵ" chủ ở nhẹ nhàng, êm ái, khiến cho người ta cảm thấy thật thoải mái; còn "Thiên kim Thanh" lại chủ ở sự thanh thúy, cao, sắc, tràn ngập chánh khí. Không ngờ hai loại ý cảnh hoàn toàn bất đồng, giống như hai bộ mặt của tâm linh lại xuất hiên cùng một lúc trên một người, không biết đây là đẳng cấp nào nữa??

Hải Dương còn chưa biết một điều, hai khúc nhạc Diệp Âm Trúc đang hòa tấu đều nằm trong "Cửu đại danh khúc" của Cầm tông! "Vong kỵ" có hiệu quả ru ngủ và "Thiên kim thanh" có hiệu quả tịnh hóa tâm linh!

Cửu tiêu hoàn bội – "Thiên kim thanh", một trong "Cửu đại danh khúc" của Cầm tông, hiệu quả: tịnh hóa hết thảy mọi tâm linh, ruồng bỏ hết mọi tâm tình đau khổ. Đối với linh hồn chịu quá nhiều đắng cay của mười một Lam tinh linh thiếu nữ này thật diệu dụng vô cùng. Đây cũng là lần đàn tấu đầu tiên mà Diệp Âm Trúc phải toàn lực ứng phó!

Sau mười sáu năm tu luyện Xích tử cầm tâm tại Bích Không Hải, ý cảnh của Diệp Âm Trúc đã đạt tới "Tinh thần phân tầng" cảnh giới, điều này ngay cả Tần Thương cũng chưa làm được. Xích Tử Cầm Tâm khiến cho người tu luyện sở hữu năng lực cực kì cường đại, đây cũng là nguyên nhân chính Tần Thương nhất mực bắt hắn chuyên tu Xích Tử Cầm Tâm.

"Tinh thần phân tầng" có nghĩa là trong nháy mắt hắn có thể dùng tinh thần lạc ấn chia ra chỉ huy hai bộ phận bất kì với cảm thụ hoàn toàn khác nhau. Giống như lúc này, tinh thần dung nhập vào hai cánh tay trái phải của Diệp Âm Trúc là hoàn toàn bất đồng, thậm chí cả hai tai của hắn cũng phân ra lắng nghe hai loại âm nhạc bất đồng với nhau. Cả người giống như đã trở thành âm luật vậy, cho nên bất luận thế nào hắn cũgn không bị sự bất đồng của hai cầm khúc làm ảnh hưởng.

Ngày hắn rời khỏi Bích Không Hải, ý cảnh đạt tới cảnh giới đó là đã đủ, nhưng tinh thần lực thì vẫn còn thiếu nhiều. Dù sao, dùng năng lực "Tinh thần phân tầng" để phối hợp hai tay đồng tấu cũng thực sự quá khó khăn. Tinh thần lực tiêu hao là vô cùng lớn, tương đương với chuyên tâm đàn tấu một cầm khúc liên tục từ ba đến năm lần.

Kể từ ngày rời Bích Không Hải đến nay, trải qua đủ loại kì ngộ, Diệp Âm Trúc từ Xích Tử Cầm Tâm cửu giai đến nay đã đạt tới cảnh giới Kiếm Đảm Cầm Tâm thất giai, thế nên tinh thần lực của hắn cũng có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ngay như vừa rồi, hắn vừa tự hỏi làm sao để giải quyết vấn đề của mười một Lam tinh linh thiếu nữ này, thì lập tức bốn chữ to "Tinh thần phân tầng" đột nhiên nổi lên từ tận sâu trong linh hồn hắn. Nói ra cũng thật khó tin, đây là lần đầu tiên hắn thử dùng đến năng lực "Tinh thần phân tầng" này hai tay đồng tấu!

Mọi thứ đều cực kì hài hòa, Diệp Âm Trúc lúc này không chỉ đơn giản là dùng tay diễn tấu nữa, mà còn là hai đạo lạc ấn tinh thần được biểu hiện qua hai cầm khúc. Tinh thần lực hoàn toàn quán chú vào trong hai cầm khúc, tiến vào cảnh giới vi diệu vô cùng. Dĩ nhiên thành côgn của hắn cũng là ngoài tưởng tượng, hai danh khúc hoàn toàn bất đồng được hắn hoàn thành nhờ năng lực "Tinh thần phân tầng"!

Vang vọng chín tầng không – "Thiên kim thanh"

Minh Phượng vang lên thanh âm của "Vong kỵ".

Hai đại danh khúc đồng thời vang lên, hoàn toàn tương hỗ lẫn nhau, giống như đang có hai Diệp Âm Trúc hòa tấu hai khúc nhạc bất đồng vậy! Lúc này, tinh thần lực Diệp Âm Trúc quán chú lên hai cầm khúc cũgn bắt đầu phát sinh biến hóa. Kiếm đảm cầm tâm vốn có màu vàng ngày càng trở nên đậm hơn, từ trong sắc vàng kim thâm thúy bắt đầu ẩn hiện phát ra tử quang nhàn nhạt,

Hợp tấu chính là phương thức tốt nhất để tăng hiệu quả cảm thụ âm luật cho Thần Âm sư, hiện tại giống như đang có hai vị Cầm Đế Diệp Âm Trúc đang hòa tấu vậy! Mặc dù trước đó hắn mới chỉ đạt tới Kiếm Đảm Cầm Tâm thất giai, nhưng sau khi tự mình hòa tấu thì Cầm ma pháp đã gần chạm đến cảnh giới Tử Vi Cầm Tâm nhất giai. Cũng may là hắn chưa có đột phá cảnh giới, dù sao Tử Vi Cầm Tâm cũng là sát lục cảnh giới, với tu vi của Diệp Âm Trúc lúc này tuyệt không thể khống chế linh hoạt được, chẳng những không thể cứu được mười một Lam tinh linh thiếu nữ này mà còn gây ra tai họa lớn cho các nàng. Đây là điều mà Diệp Âm Trúc chưa nghĩ đến!

Cầm khúc của Diệp Âm Trúc nhìn từ phương diện nào cũng mạnh hơn Hải Dương rất nhiều, nhất là tác dụng kích thích của tinh thần lạc ấn dung nhập vào trong ba động của huyền âm. Mười một tinh linh thiếu nữ khi nghe xong khúc "Thạch thượng thanh tuyền" tinh thần đã hoàn toàn bị ấn kí của Diệp Âm Trúc xâm lấn, bắt đầu xao động theo tinh thần cảm thụ của Diệp Âm Trúc. Lam tinh linh vốn đặc biệt nhạy cảm về mặt tinh thần, cho nên có thể nói lúc này các nàng đã khắc sâu loại cảm thụ tinh thần này vào trong linh hồn của mình.

"Vong Kỵ" khiến cho người ta ngủ say, nhưng khi các nàng vừa cảm thấy buồn ngủ thì thanh âm "Thiên kim thanh" lại vang lên, giống như một đạo quang huy thánh khiết nhất dung nhập vào tâm linh các nàng. Mọi dấu ấn hắc ám trong nội tâm cơ hồ đều bị dần dần loại bỏ. Một mặt là "Vong kỵ" khiến các nàng muốn ngủ say, cảm giác thống khổ giảm xuống ở mức thấp nhất, mặt khác là "Thiên kim thanh" tiến hành tịnh hóa từ chỗ sâu nhất của tâm linh.

Âm luật trong trẻo nhưng nghiêm trang giống như cương đao khắc sâu từng đạo tinh thần lạc ấn vào tâm linh mỗi tinh linh thiếu nữ, đêm tất cả những hắc ám trong lòng các nàng một đao tịnh hóa hết. Khí tức băng lãnh mỗi lần phát ra là một lần khiến cho ánh mắt các nàng xuất hiện thêm một chút biến hóa đặc thù.Thế giới tinh thần của các Lam tinh linh thiếu nữ bắt đầu trở nên biến chuyển kịch liệt, cực kì thống khổ. Nếu không phải "Vong kỵ" nhẹ nhàng, êm ái an ủi giảm nhẹ nỗi thống khổ thì sợ rằng các nàng đã không thể kiên trì đến lúc này.

Một tầng nhiệt khí từ trên đỉnh đầu Diệp Âm Trúc bắt đầu bốc lên, khuôn mặt ưu nhã lúc này toát lên vẻ trang nghiêm hiếm thấy, tinh thần lực màu vàng sẫm cũng trở nên đậm nét hơn, gần như trở thành màu tím. Ai cũng hiểu lúc này hắn đã dốc toàn lực!

Lúc này không chỉ các Lam tinh linh thiếu nữ mà ngày cả Tô Lạp bên cạnh cũng có thể cảm nhận được tinh thần ba động khổng lồ trong cầm khúc. Hiệu ứng do cầm khúc tỏa ra, dù chỉ là dư ba cũng làm bọn họ không dám khinh suất tiếp xúc, mọi người đều cẩn trọng giữ vững tinh thần, cho dù có muốn giúp Diệp Âm Trúc cũng không còn khả năng.

May mà hôm qua Diệp Âm Trúc bị thương kinh mạch chỉ tiêu hao một lượng lớn đấu khí, còn tinh thần lực lại không bị tổn thương gì lớn. Nếu không lần đầu thi triển "Tinh thần phân tầng" hai tay hòa tấu này chỉ sợ hắn cũng không kham nổi.

Chỉ khi bắt đầu tấu khúc cầm thứ hai hắn mới phát hiện ra rằng, phương pháp "Tinh thần phân tầng" hai tay đồng tấu có thể khiến uy lực của cầm khúc đại tăng, nhưng trong đó lại có một khuyết điểm trí mạng, đó chính là một khi đã bắt đầu thì không có cách nào dừng lại, kể cả tinh thần lực không đủ cũng không thể dừng lại được! Bởi vì lúc này tinh thần lạc ấn của hắn đã bị chia làm hai, chỉ có thể hoàn thành hai cầm khúc đó mới có thể khôi phục lại như cũ. Một khi hai tay song tấu hai cầm khúc có vấn đề thì lập tức tinh thần đại loạn, mất trí nhớ như An Kì cũgn chỉ là kết cục nhẹ nhất mà thôi.

Mặc dù tinh thần lực còn nhiều nhưng lượng hao phí lớn như vậy cũgn khiến Diệp Âm Trúc giật mình, nhưng lúc này đang chìm đắm trong việc song tấu hai cầm khúc, ngay cả tinh lực để suy nghĩ cũng khôgn có. Hắn chỉ có thể tiếp tục, tiếp tục hoàn thành lần thử nghiệm "Tinh thần phân tầng" đầu tiên một cách hoàn mĩ nhất.

Vụ khí trên đầu hắn càng lúc càng rõ, đồng thời tinh thần lực cũng đã hao tổn cực nhiều. Diệp Âm Trúc muốn nhờ vào đấu khí này duy trì khống chế việc đàn tấu trên hai cổ cầm. Hơn nữa, hai đàn hòa âm, hai tay diễn tấu có đấu khí dung hợp thì thanh âm càng trở nên huyền bí hơn rất nhiều. Trên hai cổ cầm tràn ngập khí tức màu vàng sậm, khôgn chỉ là tinh thần ba động mà còn có đấu khí từ tám đầu ngón tay Diệp Âm Trúc phát ra. Nếu không có đấu khí phối hợp, đừng nói là hắn mỗi bàn tay chỉ có bốn ngón, cho dù là có đủ năm ngón đi nữa cũng không có khả năng làm được như vậy! kinh mạch trong cơ thể hắn đã bắt đầu xuất hiện từng cơn đau đớn, tinh thần lực cũng đã trở nên suy yếu rất nhiều.

Ọc…

mười một Lam tinh linh thiếu nữ đồng thời phun ra một ngụm máu màu đen, sự tuyệt vọng trong ánh mắt dường như mờ dần rồi biến mất, nhưng lúc này trên khuôn mặt xinh đẹp của các nàng không còn một tia huyết sắc. Ô trọc trong tinh thần lạc ấn bị thanh trừ, tựa như là trong tâm bị cắt một đao sao không thống khổ cho được, cho dù có sự trợ giúp dưỡng sinh ẩn chứa trong khúc cầm "Vong Kỵ" này, thân thể các nàng ban đầu đã hư nhược, đã đến độ suy nhược nguy hiểm nhất. Mục quang trống rỗng tuyệt vọng tuy rằng một lần nữa có vài phần thần thái, nhưng lúc này các nàng cũng cảm giác được sinh mạng đang dần trôi đi. Tình cảm trong lòng theo tiếng tiếng đàn mà rung động, tựa hồ tùy lúc mà có thể tan vỡ.

Ong…

ngón vô danh bàn tay trái thả ra một đạo đấu khí đè xuống dây đàn, ngón trỏ chuyển động mau lẹ, tay phải làm cùng một loại động tác, có điều các ngón tay biến hóa liên tục. Thở dài một hơi, Diệp Âm Trúc ánh mắt trì trệ một lần nữa trở nên trong sáng. Phần khó khăn nhất cuối cùng cũng đã vượt qua. Cầm ma pháp lực giữa sắc vàng và tím cũng dần phiêu tán.

Hai tay đồng thời giơ lên rồi chậm rãi hạ xuống, tám đầu ngón tay không biết từ lúc nào đã ứ máu có chút tím đen. Dư âm cuối cùng của hai cầm khúc ở trong không trung xao động không ngừng, ổn định tâm thần của các cô gái lam tinh linh.

Đưa mắt nhìn khắp, sinh mệnh của mười một cô gái này vẫn hư nhược như trước, nhưng rốt cuộc không có một người nào vì cầm âm của mình mà đứt gãy tâm huyền, điều này mới là điều mà Diệp Âm Trúc lo lắng nhất. Mùa đông đã trôi qua, ngày xuân không phải là sẽ nhanh tới sao? Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm và Minh Phượng cầm đồng thời biến mất, quang mang chợt lóe, Hải Nguyệt Thanh Huy cầm đã xuất hiện.

Âm Trúc.

Hải Dương thấp giọng khẽ gọi. Nàng nhìn thấy máu đang chảy ra từ các đầu ngón tay của Diệp Âm Trúc, không giúp đỡ được trong lòng rất đau đớn. Nàng rất muốn thay Diệp Âm Trúc hoàn thành hai phần còn lại, vì hắn mà chia sẻ.

Diệp Âm Trúc khe khẽ lắc đầu. Nhân lúc dư âm còn chưa dứt, hai tay đồng thời vung lên, mười một đạo tử mang trong nháy mắt bay ra, trong không trung xuất hiện mười một đường vòng cung tuyệt đẹp từ trên trời bay xuống, đi vào giữa đỉnh đầu của mười một cô gái lam tinh linh.

Trong lúc tự hỏi làm thế nào giúp đỡ các lam tinh linh thiếu nữ này Diệp Âm Trúc đã từng nghĩ qua sử dụng cửu châm phong thần trợ giúp các nàng quên đi một đoạn ký ức đau khổ, cũng có thể làm cho các nàng tìm lại bản thân mình. Nhưng hắn cẩn thận suy nghĩ lại, nếu như làm như vậy, đoạn ký ức đó mặc dù bị xóa đi,nhưng những đau khổ bị ảnh hưởng bởi những ký ức đó sẽ không thể nào hoàn toàn biến mất. Một khi gặp phải kích thích nào đó, sẽ làm cho các nàng nhớ lại đoàn ký ức đó, tất nhiên sẽ rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục. Nói tóm lại, cửu châm phong thần chỉ là tạm thời mà thôi. Cho nên, Diệp Âm Trúc mới đưa ra quyết định cuối cùng bằng năm phần giai điệu, vì các nàng chữa trị triệt để thương tổn trong tinh thần lạc ấn. Bởi vậy, lúc này bắn ra mười một cây tử trúc thần châm chính là đem gieo mầm sinh mệnh.

Tử trúc thần châm do tử trúc chi tâm luyện xuất thành, bản thân nó ẩn chứa sinh mệnh khí tức cường đại, mặc dù không thể so sánh cùng Bích Ti, nhưng trong đó hoàn toàn là ba động sinh mệnh của nguyên tố tự nhiên, cũng là cực phẩm trong giới tự nhiên. Khi mười một tử trúc thần châm này cắm vào giữa đỉnh đầu của mười một cô gái, các nàng tinh thần chỉ rung nhẹ. Một cỗ tự nhiên khí tức sinh mệnh sung mãn như là được giải thoát xâm nhập vào cơ thể, khiến cho sinh mệnh của các nàng đang hư nhược ngay lập tức hồi phục trở lại.

Bích quang chợt lóe, một vòng sáng bích lục từ trong cánh tay phải Diệp Âm Trúc phóng ra, Bích Ti, dù sao cũng đã trải qua trăm ngàn năm ngưng tụ sinh mệnh lực, dù tuyệt không có khả năng làm sống lại một người đã chết, nhưng chỉ trải qua một ngày hồi phục, sinh mệnh khí tức mất đi đã khôi phục hơn một nửa.

Một vòng sáng bích lục bao quanh tâm linh của mười một lam tinh linh thiếu nữ, lấy Yên La làm trung tâm, mười một thiếu nữ trên thân mỗi người đều có rất nhiều sợi tơ bích lục. Thêm nữa đem các nàng xếp thành một vòng, người này tiếp xúc với người kia. Tử trúc thần châm trên đỉnh đầu dẫn động sinh mệnh nguyên bản của các nàng, về chủng loại thì đều cùng một loại hạt sinh mệnh,mà Bích Ti lúc này lại trở thành một loại năng lượng sinh mệnh tốt nhất. Cường đại mà nhu hòa sinh mệnh khí tức từ mỗi chân lông đi vào trong thân thể các nàng, khiến cho các nàng cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu.

Tiếng đàn Hải Nguyệt Thanh Huy vang lên, thần sắc Diệp Âm Trúc một lần nữa khôi phục lại nét bình thản, tình huống thân thể của hắn lúc này so với các lam tinh linh thiếu nữ kia còn không bằng, nhưng chỉ cần tay đặt trên dây cầm, khí tức của hắn lập tức lại trở nên ưu nhã như trước.

Thanh âm đàn tấu, mỗi một âm phù đều rất nhu hòa. Đây không phải là cửu đại danh khúc, mà chỉ là một thủ khúc "Lục Thủy" bình thường, "Lục Thủy" tràn ngập sinh cơ. Cầm khúc động lòng người, lập tức khiến cho mười một Lam tinh linh thiếu nữ dường như nhập vào trong cái hồ bạc tràn ngập sinh mệnh khí tức, tâm linh cùng thân thể các nàng sinh cơ lại một lần nữa mở rộng, chỉ có tinh thần cùng nhục thể đồng thời chìm ngập trong sinh mệnh khí tức mới chân chính được tái sinh. Bởi vì điều này vô cùng trọng yếu, không thể có bất kỳ một sai sót nào, cho nên Diệp Âm Trúc mới kiên trì tự mình hoàn thành, ở phương diện khống chế tâm tình của nhạc khúc, Hải Dương dù sao còn khiếm khuyết một chút kinh nghiệm.

Quang mang nhàn nhạt lóe lên, trên mặt Diệp Âm Trúc lộ ra thần thái nhu hòa, "Lục Thủy" khinh đạn, vừa đánh thức các lam tinh linh thiếu nữ đồng thời cũng dậy lên sinh cơ trong thể nội của hắn. Có sự trợ giúp của tâm linh thủ hộ, hắn trước đó mặc dù đã tiêu hao một lượng rất lớn tinh thần lực, còn dư một chút nhưng đủ để ổn định trong tinh thần lạc ấn của hắn. Tinh thần phân tầng cũng không mang lại di chứng về sau, điều này đã là kết quả tốt nhất.

Bên trong Sinh mệnh tồn trữ bảo thạch, lúc này hoàn toàn là một cảnh tượng đầy sinh cơ, Diệp Âm Trúc sắc mặt khôi phục lại vài phần hồng nhuận, mặc dù khí tức yếu đi một chút, nhưng so với nguy cơ song thủ đồng tấu vừa rồi đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Quang mang nhàn nhạt lóe lên, khí tức của mỗi người đều trở nên mãnh liệt hơn, ánh mắt nóng bỏng của mọi người đều tập trung trên người Diệp Âm Trúc, trong lòng đều âm thầm gọi lên hai chữ Cầm đế. Tinh thần phân tầng song thủ đồng tấu đều lưu lại ấn tượng sâu đậm trong mọi người, mọi người đều biết, trong tương lại không xa, tinh thần lực của Diệp Âm Trúc tăng lên tới đủ tầng cấp thì nhạc khúc hỗ trợ lẫn nhau này của hắn sẽ trở thành một trong những ma pháp cường đại nhất trên đại lục.

Ong…

"Lục Thủy" âm thanh dư hưởng cuối cùng biến mất, lúc này, một lam tinh linh thiếu nữ đã toàn bộ khoanh chân an tọa, song nhãn bế hợp, sinh mệnh khí tức trong cơ thể các nàng xao động, thoải mái, hồi phục, đã là hoàn toàn hồi phục.

Diệp Âm Trúc gật đầu với Hải Dương, nhỏ giọng nói:

Không cần tiếp tục làm cho tâm tình các nàng hưng phấn, đàn khúc Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc, làm cho các nàng cảm thụ nhiều một chút cảm giác sinh mệnh, điều này đối với sự khôi phục lại của các nàng có lợi ích rất lớn.

Hải Dương nhìn Diệp Âm Trúc thắm thiết, trong đôi mắt ánh lên niềm quan tâm và thương xót không một chút che giấu, "Bồi Nguyên Tĩnh Tâm Khúc" bắt đầu được diễn tấu, Diệp Âm Trúc cũng nhắm hai mắt lại, bắt đầu điều tức toàn bộ cơ thể mình.

Tinh thần chậm rãi từ trong hồi ức thanh tỉnh trở lại, trong Sinh mệnh tồn trữ bảo thạch côgn việc đã được bốn phần, hành động cứu lại các Lam tinh linh thiếu nữ đã gần kết thúc. Sau khi Hải Dương đàn tấu ba lần khúc "Bồi Nguyên Tĩnh Tâm Khúc" không chỉ khiến cho các Lam tinh linh thiếu nữ tâm linh càng dễ dàng khôi phục trở lại, cũng trợ giúp nhất định cho Diệp Âm Trúc. Lúc này, mọi người đang ở bên ngoài yếu tắc, được Tử thả ra từ trong sinh mệnh trữ tồn bảo thạch.

Vốn là, mọi người muốn cho Diệp Âm Trúc trở vào trong sinh mệnh trữ tồn bảo thạch nghỉ ngơi, chỉ có điều hắn không đồng ý. Mặc dù thân thể hư nhược một chút, nhưng đối với hắn người có tử tinh huyết mạch mà nói, căn bản là không cần dồn hết tâm trí để tu luyện khôi phục trở lại. Sắp tiến vào cảnh nội của Mễ Lan Thước đế quốc, cũng sẽ không gặp phải phiền toái gì, Diệp Âm Trúc lựa chọn cùng mọi người cùng nhau đi tới, chủ yếu là quan sát một chút địa hình con đường từ Lôi Thần thành đến Cầm Thành. Lúc đầu khi Áo Lợi Duy Lạp chỉ đạo cho hắn binh pháp đã từng nói qua, thiên thời, địa lợi, nhân hòa là những yếu tố cần chú ý nhất trong chiến tranh.

Thoát khỏi phạm vi của thú nhân, ngoại trừ Tử vẻ mặt vẫn lạnh như băng, những người còn lại thần sắc đều dễ dàng hơn rất nhiều, mang theo nụ cười thản nhiên, nhìn ngắm mấy con ma thú nhỏ gặp trên đường, tâm tình đều buông lỏng hơn rất nhiều.

Thực lực Mã Lương tăng lên không ít, bây giờ đã có thể gọi về mấy đầu Ai Lý Mẫn Long làm tọa kỵ cho mọi người, trừ Tử khinh thường không thèm cưỡi rồng ra, những người khác đều cưỡi tốc rồng, tốc độ tiến tới cực nhanh, trong các ma thú, tốc độ hoàn toàn có thể đạt được như của Hồng Linh. Thường Hạo với tiểu Kim Văn - Kiếm Xỉ Hổ vương cũng có thể dựa vào đôi cánh không lớn tốc độ phi hành đuổi kịp tốc độ của rồng, không hổ là hậu duệ của cửu cấp ma thú sở trường về nhanh nhẹn và công kích, còn Cự Phong mãng vương tự nhiên là thân mật quấn quanh thân mình Mã Lương. Tiểu ngân long Ngân Tệ của Tô Lạp còn không có khả năng phi hành, trừ phi đạt tới thượng vị cự long, nó đang đứng đầu tốc long được triệu hoán về, nhưng tốc long không dám có ý kiến gì.

Khi sắc trời buông xuống, bằng vào tốc độ của tốc long, bọn họ đã rời khỏi phạm vi thế lực của Lôi Thần cứ điểm, tiến vào cảnh nội của Mễ Lan đế quốc.

Tử, buổi tối chúng ta nghỉ ngơi ở bên kia đi.

Diệp Âm Trúc chỉ về một rừng cây phía trước cách đó không xa.

Tử gật đầu. Trên đường hắn vẫn cảm thụ tình huống thân thể của Diệp Âm Trúc, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới gấp rút lên đường. Trải qua thời gian một ngày, kinh mạch bị thương của Diệp Âm Trúc đã cơ bản khôi phục, hậu quả tê liệt mà lôi thần chùy mang lại sớm đã bị sinh mệnh bảo thạch trong lúc đàn cầm làm biến mất. Bây giờ điều cần thiết chính là hồi phục tinh thần lực và đấu khí. Chỉ cần qua một đêm nghỉ ngơi cũng sẽ hồi phục. Cho nên lúc này trời vừa tối, Diệp Âm Trúc liền đề nghị nghỉ ngơi tại nơi này.

Mọi người tiến vào rừng cây. Mã Lương gọi lại tốc long, tạm thời hạ trại.

Chuyến đi cực bắc hoang nguyên này, phối hợp của mọi người sớm đã thập phần ăn ý, không có hai vị Hoàng Kim Bỉ Mông đi bắt thú ăn, Tử rất tự nhiên phụ trách công tác này, Mã Lương và Thường Hạo trợ giúp Tô Lạp kiếm củi, Tô Lạp và tiểu ngân long phụ trách nấu ăn. Lúc này hoàn toàn rảnh rỗi chỉ có Hải Dương và Diệp Âm Trúc. Diệp Âm Trúc bởi vì thương thế, còn Hải Dương, nàng dù sao cũng là nữ tử duy nhất trong đội ngũ, một đám đàn ông sẽ không yêu cầu nàng đi làm một cái gì.

Hải Dương ngồi ở bên người Diệp Âm Trúc ôn nhu nói:

Âm Trúc ngươi ngừng tu luyện trong chốc lát không được hay sao?

Trông thấy Diệp Âm Trúc hộc máu, nàng trong lòng nổi lên một trận khẩn trương.

Diệp Âm Trúc mỉm cười lắc đầu nói:

Chút nữa là đến giờ cơm rồi, ngửi hương vị thức ăn Tô Lạp làm thì ta làm sao tập trung tu luyện được. Sau khi ăn cơm rồi hãy nói nhé.

Vừa nói hắn vừa lộ ra vẻ tươi cười nhìn về phía Tô Lạp. Tô Lạp liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt toát ra một chút nhu hòa, lập tức lại tiếp tục công việc của hắn.

Hải Dương tựa hồ nhớ tới điều gì,

Âm Trúc mấy Lam tinh linh thiếu nữ chắc là đã khôi phục lại rồi,không biết các nàng sau khi được tịnh hóa tâm linh có khôi phục lại không, hay là đưa các nàng ra ngoài để xem các nàng như thế nào?

Diệp Âm Trúc gật đầu, từ không gian giới chỉ lấy ra sinh mệnh trữ tồn bảo thạch, trước tiên sử dụng tinh thần lực thâm nhập vào trong xác định các Lam tinh linh thiếu nữ quả thật đã từ từ khôi phục lại mới đưa các nàng từ trong bảo thạch ra ngoài.

Quang mang chợt lóe, mười một đạo thân ảnh mềm mại nhất thời xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc, thân thể các nàng hơi run rẩy một chút, mặc dù bây giờ đã hồi phục được khá nhiều, nhưng nơi này dù sao vẫn thuộc phụ cận biên giới cực bắc hoang nguyên, trời lại tối nên nhiệt độ tương đối thấp. Mười một đôi mắt đẹp mở to đồng thời nhìn về phía Diệp Âm Trúc và Hải Dương cung kính nói:

Chủ nhân,chủ mẫu.

Nghe được hai chữ chủ mẫu, khuôn mặt Hải Dương không khỏi có chút cao hứng, hai bên má ửng hồng, may mà có tấm lụa trắng che mặt nên cũng không xấu hổ lắm.

Diệp Âm Trúc vội ho một tiếng, hướng Hải Dương hỏi:

Ngươi có còn dư thừa bộ y phục nào không?

Hải Dương tự nhiên hiểu được ý tứ của hắn.

Quần áo của ta không còn nhiều lắm, không đủ cho các nàng mỗi người một bộ. Làm sao bây giờ?

Chủ nhân, ta ở lại, ngài đưa các tỷ muội vào bảo thạch trước được không?

Người nói chuyện chính là Lam tinh linh thiếu nữ cầm đầu tên là Yên La, lúc này đôi mắt nàng đã hoàn toàn biến thành màu lam tự nhiên, tràn ngập sinh mệnh khí tức tự nhiên làm cho nàng có vẻ thập phần nhu hòa, chỉ là tại ở sâu bên trong đôi mắt mang theo chút bi thương. Tâm linh tịnh hóa trợ giúp các nàng từ sợ hãi và thống khổ khôi phục lại, nhưng không cách nào xóa bỏ những ký ức trong đầu các nàng.

Diệp Âm Trúc gật đầu, quang mang trên tay chợt lóe, đem mười Lam tinh linh thiếu nữ vào bên trong bảo thạch một lần nữa. Hải Dương cũng từ trong không gian giới chỉ của mình lấy ra một cái áo khoác bằng da cừu đưa cho Yên La khoác trên người. Che đi tấm thân yểu điệu đầy dụ hoặc của nàng.

Nắm thật chặt tấm áo khoác da cừu trên người, Yên La đột nhiên phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Diệp Âm Trúc và Hải Dương nghẹn nghào nói:

Cảm ơn chủ nhân, chủ mẫu đã ban cho chúng ta cuộc sống mới.

Diệp Âm Trúc kéo Hải Dương tránh qua bên cạnh, cau mày nói:

Ngươi đang làm gì? Chẳng lẽ những thương tổn trong ký ức vẫn chưa được tịnh hóa hết sao?

Yên La lắc đầu nức nở nói:

Không, chủ nhân, ta thành tâm cảm tạ ngài.

Hải Dương tiến lên đỡ lấy Yên La từ trên mặt đất lên, ôn nhu lau nước mắt trên mặt nàng,

Yên La cô nương, ngươi đừng như vậy, lại đây ngồi xuống nói đi. Các ngươi đến tột cùng gặp phải sự cố gì? Tại sao lại trở thành nô đãi của Lôi Thần thương hội.

Yên La tâm tình rõ ràng có chút kích động, trong mắt lộ ra vẻ bi thương, nhẹ gục vào trong lòng Hải Dương khóc rống lên.Dung nhan tuyệt mỹ của nàng không thua kém Hải Dương chút nào, nhưng tâm linh lại yếu ớt hơn nhiều, lúc này tựa hồ muốn đem sự đau đớn trong nội tâm tống hết ra ngoài.

Diệp Âm Trúc và Hải Dương cũng không an ủi nàng, bộ dáng không có chút sinh cơ và tràn ngập nô tính của các Lam tinh linh thiếu nữ lúc trước đã sớm nói cho họ biết các thiếu nữ này nhất định đã bị người hành hạ. Khóc ra so với giữ lại trong người thì tốt hơn nhiều.

Khóc một lúc lâu, cho đến khi Tô Lạp bên kia đã nổi lửa lên Yên La mới được Hải Dương nhẹ giọng an ủi, trong lòng bình tĩnh trở lại, đem tao ngộ của mình và các tỷ muội nói qua một lần.

Thì ra Lam tinh linh này là thành viên của tinh linh tộc. Sinh sống bên trong Tinh Linh Đại Sâm Lâm.Trong tinh linh tộc, mặc dù Lam tinh nhìn qua thì không có năng lực gì, nhưng sự cao quý trời sinh của họ trong tinh linh tộc thì gần như tiếp cận với nguyệt tinh linh. Đồng thời bởi vì Lam tinh linh số lượng rất ít cho nên vẫn được nguyệt tinh linh bảo vệ. Thẳng đến mấy trăm năm trước, nguyệt tinh linh tộc phát sinh biến động, sau khi đổi tinh linh nữ vương thì tình huống này xảy ra.

Dưới sự đái lĩnh của nữ vương mới, bộ lạc vốn yêu chuộng hòa bình nguyệt tinh linh nhất tộc bắt đầu tràn ngập xâm lược tính, không còn an tĩnh sinh sống ở trong Tinh Linh Đại Sâm Lâm mà thường xuyên đi ra thế giới bên ngoài làm việc gì đó.

Tinh Linh Đại Sâm Lâm mất đi sự thủ hộ của nguyệt tinh linh trở nên vô cùng bạc nhược. Mặc dù các tinh linh tộc khác cũng có một ít năng lực thiên phú, nhưng so với lòng tham của nhân loại thì còn lâu mới bằng. Một năm trước, trong một lần xâm nhập quy mô lớn của nhân loại, lãnh địa của Lam tinh linh gần như bị hủy diệt.

Tổng cộng năm mươi ba Lam tinh linh, ngoại trừ hai mươi bảy thiếu niên, thiếu nữ Lam tinh linh ra, những người còn lại đều bị giết. Hai mươi bảy Lam tinh linh này cũng bị đưa tới nhân loại. Mười sáu thiếu niên Lam tinh linh đi đến địa phương nào Yên La không biết. Còn mười một người các nàng lại bị nhốt ở một chỗ, mỗi ngày đều bị người hành hạ. Theo như những nhân loại đó nói thì cái đó gọi là chỉ dạy.

Yên La không có nói cụ thể chỉ dạy cái gì, nhưng từ ánh mắt sợ hãi và tuyệt vọng của nàng thì Diệp Âm Trúc có thể tưởng tượng đươc tình cảnh lúc ấy ghê tởm đến mức nào. Không lâu trước đây, sau khi được chỉ dạy thì tâm của các nàng gần như chết đi, không dám cãi lệnh chút nào thì các nàng bị chuyển đến pháo đài Lôi Thần Chùy ở cực bắc hoang, may là gặp Diệp Âm Trúc và Tử mới có thể thoát khỏi nguy nan mà sống sót.

Nghe xong Yên La nói Diệp Âm Trúc cùng Hải Dương đều trở nên trầm mặc, đồng thời Tử bắt một ít dã thú nhỏ trở về cũng trầm mặc, bởi vì bọn họ đều biết Tinh Linh Đại Sâm Lâm sở dĩ gặp phải thay đổi như vậy đều là bắt đầu từ trên người nguyệt tinh linh nữ vương. Mà nguyệt tinh linh nữ vương không phải ai khác mà chính là An Kỳ vừa rời đi ở băng quyển a!

Diệp Âm Trúc rỏ ràng cảm giác được khí tức của Tử đang phát sinh biến hóa, ngẩng đầu nhìn về phía hắn,

Tử, đừng nghĩ vậy, có lẽ An Kỳ cũng có chỗ khó xử.

Tử lắc đầu,

Đừng nói nữa Âm Trúc, ngươi không cần nói giúp cho nàng, từ lúc ngươi giao nàng cho ta, sau khi nghe nàng kể lại mọi chuyện, ta cũng đoán được nàng có một quá khứ sai lầm, nếu không phải bởi vì quá khứ này nàng sao lại phải lựa chọn bỏ đi chứ? Nhưng bất luận nàng đã làm gì, trong lòng ta nàng vẫn là nữ nhân hàng ngày lôi kéo cánh tay ta trước kia. Nữ nhân của ta.

Một tia quang mang bá đạo từ trong mắt Tử bừng lên, chấp nhất mà kiên định, phối hợp với khuôn mặt lãnh ngạnh của hắn làm cho Yên La một bên sợ đến nỗi thân thể run lên một chút.

Diệp Âm Trúc đứng lên, vỗ vỗ bả vai Tử, hắn cũng không nói gì nữa, bởi vì hắn đã hiểu được Tử sẽ làm cái gì. Kể từ khi An Kỳ rời đi đên giờ, Tử rốt cục cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi. Hình bóng An Kỳ bên trong nội tâm hắn vĩnh viễn cũng không cách nào biến mất. Cho nên hắn quyết định tiếp nhận An Kỳ, ngay lúc mà hắn quyết định xem An kỳ là nữ nhân của mình. Hắn đã quyết định bỏ qua tất cả những sai lầm trong quá khứ của An Kỳ.

Yên La cô nương, Lam tinh linh nhất tộc các ngươi có phải là chỉ còn mười một người?

Diệp Âm Trúc vội vã quay người hỏi Yên La.

Yên La gật đầu:

Đúng vậy, người ta biết mà còn sống cũng chỉ còn mười một người.

Diệp Âm Trúc ôn nhu nói:

Đừng đau buồn, tất cả khổ nạn đều đã qua. Ta cùng Tử cứu các ngươi ra cũng không phải là muốn bắt các ngươi làm nô dịch, cho nên sau này ngươi cũng không cần phải gọi ta chủ nhân hay cái gì cả. Không lâu sau ta sẽ mang bọn ngươi đến một chỗ, đem bọn ngươi giao cho nguyệt linh tinh bảo vệ, chiếu cố các ngươi. Các ngươi đã khôi phục tự do.

Nghe Diệp Âm Trúc nói, Yên La không còn run rẩy nữa, đôi mắt to màu lam nhìn Diệp Âm Trúc buồn bã nói:

Chủ nhân, ngài không muốn chúng ta phục vụ hay sao? Có phải cho rằng chúng ta rất dơ bẩn, mặc dù bị hành hạ nhưng chúng ta vẫn giữ đượ thứ thuần khiết nhất của mình.Chủ nhân, đừng ruồng bỏ chúng ta.

Nước mắt lại chảy xuống, nếu không phải Hải Dương kéo lai, Yên La sẽ lần nữa quỳ xuống trước mặt Diệp Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút,

Yên La cô nương, ngươi làm gì? Chẳng lẽ các ngươi không hy vọng khôi phục tự do hay sao? Được nguyệt tinh linh thủ hộ các ngươi sẽ không bị nguy hiểm nữa.

Không!

Yên La dùng sức lắc đầu, từ trong mắt nàng Diệp Âm Trúc thấy được một tia quật cường.

Ta cùng với tộc nhân sẽ không tin tưởng nguyệt tinh linh nữa, nếu bọn họ có thể thủ hộ chúng ta, chúng ta làm sao lại biến thành bộ dáng hiện tại. Chúng ta chỉ tin tưởng phán đoán của mình. Chứng kiến ngài và chủ mẫu dùng âm nhạc một cách thần kỳ giúp chúng ta tái sinh. Lam tinh linh chúng ta vô cùng nhãy cảm, ta có thể dự cảm tương lai chỉ có ngài và chủ mẫu mới có thể đem lại cho chúng ta cuộc sống an toàn và yên ổn. Chủ nhân, xin ngài đừng từ chối chúng ta. Chúng ta nguyện ý trở thành người hầu của ngài, chúng ta không có yêu cầu gì nhiều, chỉ hy vọng ngài có thể bảo trì thứ thánh khiết nhất của Lam tinh linh, cho chúng ta cuộc sống yên bình là đủ rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thứ thánh khiết nhất của Lam tinh linh dĩ nhiên là tấm thân xử nữ của các nàng. Diệp Âm Trúc đã không còn là tiểu tử thứ gì cũng khọng hiểu trước kia, đỏ mặt lên cười khổ nói:

Yên La cô nương, một nam nhân như ta cũng không thể đem theo nhiều nữ hài tử như vậy bên người a! Huống chi ta cũng không cần người hầu gì cả.

Yên La vội la lên:

Chủ nhân, chúng ta không cần ngài làm gì cho chúng ta cả, cho dù là sinh sống ở trong sinh mệnh trữ tồn bảo thạch chúng ta cũng nguyện ý. Xin ngài hãy thu nhận chúng ta đi, được không?

Diệp Âm Trúc nhìn về phía Hải Dương lộ ra ánh mắt cầu cứu.Hải Dương ôm bả vai mảnh khảnh của Yên La hướng về phía Diệp Âm Trúc nói:

Các nàng đã rất thương tâm rồi, không nên kích thích càc nàng nữa, trước hết cứ để các nàng ở bên cạnh ngươi không được sao?

Ách …nhưng mà không thuận tiện lắm. Ta còn là đệ tử của Mễ Lan ma võ học viện a! Làm sao có thể đem theo mười mấy nữ hài tử cùng đi học chứ.

Thường Hạo và Mã Lương ở một bên chứng kiến bộ dáng xấu hổ của Diệp Âm Trúc cũng không nhịn được cười rộ lên, nhưng rõ ràng không có ý hỗ trợ. Yên La đột nhiên cắn răng một cái, phảng phất như quyết định cái gì đó,

Chủ nhân, nếu ngài nếu ngài quyết định để bọn tỷ muội ta theo ngài, hơn nữa không hủy sự thánh khiết của các nàng. Ta nguyện ý dùng chính bản thân mình hiến cho ngài. Bất luận ngài muốn ta như thế nào ta đều có thể…

Yên La vừa nói lời này ra, Diệp Âm Trúc rõ ràng cảm giác được ánh mắt Hải Dương có chút bất thiện, sau lưng cũng có hai đạo khí tức lạnh lẽo tập trung lên người mình. Đôi mắt to của Hải Dương tựa hồ như muốn nói "ngươi dám đòi hỏi thân thể của nhân gia thử xem". Còn hai đạo khí tức băng lãnh phía sau, từ vị trí mà phán đoán có lẽ là ánh mắt của Tô Lạp.

Quảng cáo
Trước /336 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thất Giới Vũ Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net