Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên bàn tiệc rượu, Từ Lập Trạch mặt không biểu cảm mà tắt điện thoại.
“Ai gọi vậy?”
Trần Kỳ Xuyên vừa kết thúc cuộc trò chuyện với người bên cạnh, quay sang hỏi một câu cho có lệ khi nhìn thấy hành động của Từ Lập Trạch.
“Tô Tuyền Thịnh.” Ánh mắt của Từ Lập Trạch lóe lên một tia khinh bỉ thoáng qua.
Từ Lập Trạch trên bàn tiệc hầu như không bao giờ nhận cuộc gọi cá nhân, trừ khi đó là một người quan trọng, một việc quan trọng.
Cho nên câu trả lời này khiến Trần Kỳ Xuyên hơi sững sờ, mất vài giây mới phản ứng lại, sau đó nâng ly lên đầy ý vị, “Cảm giác kết hôn thế nào?”
Từ Lập Trạch đảo mắt nhìn xung quanh, toàn bộ những người có mặt đều là doanh nhân có tên tuổi, anh lúc này hòa vào giữa bọn họ, tự tại không chút khiên cưỡng.
Những điều này, ít nhiều phải cảm ơn 10% cổ phần thêm vào đó.
“Có được thì phải có mất, không phải chuyện gì cũng thuận theo ý mình, một Tô Tuyền Thịnh thôi mà, không phải là kẻ khó đối phó.” Từ Lập Trạch nâng ly đáp lại Trần Kỳ Xuyên.
Trần Kỳ Xuyên lắc đầu, không đưa ra nhận xét gì thêm.
“Tô Tuyền Thịnh dĩ nhiên không phải là đối thủ của anh, mấy năm nay việc làm ăn của nhà họ Tô cũng chẳng còn ra gì nữa rồi.
Một công ty tốt mà làm thành một thứ như con buôn hạng hai, đừng nói anh không có ý giúp, cho dù anh có muốn cũng khó mà cứu được.
Tôi nói đến là… người mà anh đã cưới vào nhà đấy.”
“Tô Dương?” Từ Lập Trạch nhìn Trần Kỳ Xuyên một cái, không lộ ra chút cảm xúc nào.
Trần Kỳ Xuyên đặt ly rượu xuống, thay vào đó nhấc lên một ly thủy tinh đựng trà đỏ, nhấp một ngụm rồi thở dài một hơi.
“Đã lấy giấy đăng ký kết hôn rồi thì không phải chuyện đùa, trai đơn gái chiếc, anh thực sự định chỉ làm hôn nhân trên danh nghĩa thôi à?”
“Ha…” Cuối cùng Từ Lập Trạch cũng bật cười, ánh mắt lạnh lẽo, “Cũng chỉ là cô gái nhỏ thôi, vừa mới tốt nghiệp đại học, người còn chưa phát triển hết, không đáng để bận tâm.”
Ánh đèn pha lê trên đầu chiếu rọi lên khuôn mặt điển trai, góc cạnh của anh, luồng sáng như đang vẽ nên một bức tranh sơn dầu tỉ mỉ nhưng lại thiếu đi chút hơi ấm của thế gian.
Ở bên cạnh, hai đại gia khác vẫn đang bàn luận xem có nên đầu tư vào một công ty game mới nổi trong vòng gọi vốn A hay không.
Giữa những cuộc tranh luận sôi nổi đó, Từ Lập Trạch chỉ nghe thấy Trần Kỳ Xuyên nhẹ nhàng nói một câu, “A Trạch, chuyện tình cảm không thể nói trước được điều gì, đừng tự phụ thông minh rồi bị thông minh hại, chuốc lấy thất bại như tôi.”
Lời của Trần Kỳ Xuyên vừa dứt thì trên màn hình điện thoại của Từ Lập Trạch nhảy lên một tin nhắn.
Tô Dương nhắn rằng không cần anh đến đón, lát nữa cô có thể tự về.
Cùng lúc đó, tại phòng ăn nhà họ Tô ở phía đông thành phố, Tô Dương nhìn Tô Tuyền Thịnh vừa đặt điện thoại xuống, phản ứng đầu tiên là gửi tin nhắn cho Từ Lập Trạch.
Kết quả là tin nhắn gửi đi chưa lâu thì Từ Lập Trạch đã hồi đáp.
Chỉ đơn giản sáu chữ, thậm chí không có dấu chấm câu.
[Ở nhà họ Tô đợi tôi]
Trên bàn ăn, Tô Tuyền Thịnh dường như đã đoán được kết quả này, cầm ly rượu lên uống một ngụm rồi ăn một miếng thức ăn, ung dung nói, “Từ Lập Trạch là người rất chú trọng thể diện.
Tính cách này nếu đặt vào việc kinh doanh thì tốt nhưng trong giao tiếp xã hội lại thành ra quá cố chấp, sống mà không thoải mái.”
Tô Dương liếc nhìn Tô Tuyền Thịnh một cái, cầm điện thoại trong tay mà tiến thoái lưỡng nan.
Tô Tuyền Thịnh lập tức cười nhạo cô, “Con đúng là còn non lắm, sao có thể đấu lại được với Từ Lập Trạch.
Nhưng cũng tốt, đầu óc con ít nhất vẫn sáng suốt hơn Thiến Thiến.
Thiến Thiến đã bị bố và mẹ nó làm hư rồi, nếu bây giờ là nó gả cho Từ Lập Trạch, bố lại lo nó quá yếu đuối, hỏng mất chuyện tốt của bố.
Nhưng con thì khác, Dương Dương, con sẽ giúp bố chứ?”
Tô Dương nhíu mày, trả lời dứt khoát, “Không.”.